Nhóm người Lăng Kỳ Tuyết mới chạy ra nghìn mét, chỉ thấy trời tối che lắp mặt trời một đám Hổ Đầu Ong khí thế hung mãnh nhào vào chỗ họ mới vừa dựng lều vừa rồi, quỷ dị chính là, những Hổ Đầu Ong kia ít dừng lại mà chạy như bay về phía bọn họ.
Thấy vậy, Lăng Kỳ Tuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhất định là trên người một người trong bọn họ có mùi hấp dẫn Hổ Đầu Ong.
Huynh đệ Lưu gia là tùy tùng của Nam Cung Ngọc, cơ hồ không có đắc tội qua người nào, có thể ra bên ngoài, ngược lại là nàng và Nam Cung Ngọc đắc tội với thái tử, với lòng dạ nhỏ mọn có thù tất báo của thái tử, tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Ở lối vào một cái đụng mãnh liệt của Lăng Kỳ Liên đã hiện lên ở trong đầu nàng, Lăng Kỳ Tuyết nhất thời hiểu ra, chính là một lần động tay chân kia.
Nam Cung Kình và Lăng Kỳ Liên đúng là cùng một đám, Lăng Kỳ Liên sẽ vì Nam Cung Kình động tay tuyệt đối cũng không ngoài ý muốn.
Muốn làm rõ nguyên nhân, Lăng Kỳ Tuyết không chút do dự vừa chạy vừa cởi áo ngoài xuống, treo lên trên một thân cây, nhanh chóng chạy về phía trước lần nữa, vừa chạy vừa ném cho mỗi người Nam Cung Ngọc một bình sứ.
Tiếp theo, hãy bôi bên thuốc bột trong lên trên thân, chúng ta lại chạy hơn mười mét tìm chỗ ngồi xổm xuống ẩn núp, không nên cử động, dù là có Hổ Đầu Ong bò lên trên người các ngươi cũng không thể cử động, biết không!
Giọng nói của Lăng Kỳ Tuyết trước nay chưa từng có nghiêm túc, mọi người hơi ngẩn ra, ngoan ngoãn làm theo lời của Lăng Kỳ Tuyết, chạy hơn mười mét sau đó chui vào trong bụi cây ngồi xổm xuống.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Kỳ Tuyết chạy vào trong bụi cỏ dưới một thân cây ngồi xuống, xoa thuốc bột cho mình, yên lặng quan sát động tĩnh của Hổ Đầu Ong.
Thuốc bột có tác dụng che giấu mùi bản thân, không phải là cấp Vương trở lên ma thú không cảm nhận ra.
Mới ngồi xong đã thấy toàn là bầy ong động nghịt giống như gió xoáy gào thét bay đến, Vù vù vù , Ong khổng lồ kêu đinh tai nhức óc, hung ác rơi vào chỗ áo ngoài Lăng Kỳ Tuyết vừa cởi ra, không lâu sau, y phục đã biến thành vải vụ bay múa đầy trời.
Một con ma thú bò sát cấp thấp xui xẻo nằm ở cách áo ngoài không xa, bị một đám Hổ Đầu Ong đồng loạt xông lên, trong nháy mắt gặm thành một đống xương trắng!
Hình như chưa hết giận, Hổ Đầu Ong cầm đầu còn bay cao lên, ở xung quanh vải nụn không ngừng quanh quẩn, giống như muốn đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hung thủ sát hại con cháu bọn họ.
Huynh đệ Lưu gia và Nam Cung Ngọc không dám làm một cử động nhỏ nào, e sợ bị bầy Hổ Đầu Ong phát hiện, sẽ bị xé thành thịt băm.
Lăng Kỳ Tuyết âm thầm kinh hãi, nếu không phải là trực giác của nàng nhạy cảm, nếu không phải là tinh thần lực của nàng đầy đủ, lại đúng lúc nhớ đến y phục bị Lăng Kỳ Liên động tay chân, còn chuẩn bị thuốc bột có thể che giấu mùi bản thân, sợ rằng bây giờ đã biến thành một đống xương trắng rồi!
Lăng Kỳ Liên thật là ác độc, trước kia nàng đều dùng toàn bộ tinh lực đề cao thực lực lên, không có tinh thần đi tìm Lăng Kỳ Liên báo thù, nàng ta ngược lại gây sự với nàng.
Đã như vậy, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác!
Lăng Kỳ
Thấy vậy, Lăng Kỳ Tuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhất định là trên người một người trong bọn họ có mùi hấp dẫn Hổ Đầu Ong.
Huynh đệ Lưu gia là tùy tùng của Nam Cung Ngọc, cơ hồ không có đắc tội qua người nào, có thể ra bên ngoài, ngược lại là nàng và Nam Cung Ngọc đắc tội với thái tử, với lòng dạ nhỏ mọn có thù tất báo của thái tử, tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Ở lối vào một cái đụng mãnh liệt của Lăng Kỳ Liên đã hiện lên ở trong đầu nàng, Lăng Kỳ Tuyết nhất thời hiểu ra, chính là một lần động tay chân kia.
Nam Cung Kình và Lăng Kỳ Liên đúng là cùng một đám, Lăng Kỳ Liên sẽ vì Nam Cung Kình động tay tuyệt đối cũng không ngoài ý muốn.
Muốn làm rõ nguyên nhân, Lăng Kỳ Tuyết không chút do dự vừa chạy vừa cởi áo ngoài xuống, treo lên trên một thân cây, nhanh chóng chạy về phía trước lần nữa, vừa chạy vừa ném cho mỗi người Nam Cung Ngọc một bình sứ.
Tiếp theo, hãy bôi bên thuốc bột trong lên trên thân, chúng ta lại chạy hơn mười mét tìm chỗ ngồi xổm xuống ẩn núp, không nên cử động, dù là có Hổ Đầu Ong bò lên trên người các ngươi cũng không thể cử động, biết không!
Giọng nói của Lăng Kỳ Tuyết trước nay chưa từng có nghiêm túc, mọi người hơi ngẩn ra, ngoan ngoãn làm theo lời của Lăng Kỳ Tuyết, chạy hơn mười mét sau đó chui vào trong bụi cây ngồi xổm xuống.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Kỳ Tuyết chạy vào trong bụi cỏ dưới một thân cây ngồi xuống, xoa thuốc bột cho mình, yên lặng quan sát động tĩnh của Hổ Đầu Ong.
Thuốc bột có tác dụng che giấu mùi bản thân, không phải là cấp Vương trở lên ma thú không cảm nhận ra.
Mới ngồi xong đã thấy toàn là bầy ong động nghịt giống như gió xoáy gào thét bay đến, Vù vù vù , Ong khổng lồ kêu đinh tai nhức óc, hung ác rơi vào chỗ áo ngoài Lăng Kỳ Tuyết vừa cởi ra, không lâu sau, y phục đã biến thành vải vụ bay múa đầy trời.
Một con ma thú bò sát cấp thấp xui xẻo nằm ở cách áo ngoài không xa, bị một đám Hổ Đầu Ong đồng loạt xông lên, trong nháy mắt gặm thành một đống xương trắng!
Hình như chưa hết giận, Hổ Đầu Ong cầm đầu còn bay cao lên, ở xung quanh vải nụn không ngừng quanh quẩn, giống như muốn đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hung thủ sát hại con cháu bọn họ.
Huynh đệ Lưu gia và Nam Cung Ngọc không dám làm một cử động nhỏ nào, e sợ bị bầy Hổ Đầu Ong phát hiện, sẽ bị xé thành thịt băm.
Lăng Kỳ Tuyết âm thầm kinh hãi, nếu không phải là trực giác của nàng nhạy cảm, nếu không phải là tinh thần lực của nàng đầy đủ, lại đúng lúc nhớ đến y phục bị Lăng Kỳ Liên động tay chân, còn chuẩn bị thuốc bột có thể che giấu mùi bản thân, sợ rằng bây giờ đã biến thành một đống xương trắng rồi!
Lăng Kỳ Liên thật là ác độc, trước kia nàng đều dùng toàn bộ tinh lực đề cao thực lực lên, không có tinh thần đi tìm Lăng Kỳ Liên báo thù, nàng ta ngược lại gây sự với nàng.
Đã như vậy, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác!
Lăng Kỳ
/192
|