Lăng Kỳ Tuyết và Nam Cung Ngọc nói một chút làm ăn như chuyện hay việc lạ cười đến bụng cũng rút, mềm nhũn nằm trên ghế bành.
Các ngươi đang làm gì!
Than bùn!
Giọng nói lạnh lùng vang lên, cửa phòng nghỉ ngơi bị người từ bên ngoài đá một lực mạnh mở ra, mặt của Nam Cung Kình còn đen hơn đáy nồi, vẻ mặt giận dữ, trong mắt lộ ra sát khí.
Ta nghĩ chúng ta đang làm gì không đến lượt thái tử ngươi quản! Lăng Kỳ Tuyết không lạnh không nhạt hừ một tiếng.
Ta là vị hôn phu của ngươi! Nam Cung Kình nói xong rồi bước qua , một tay xách Nam Cung Ngọc lên.
Có kinh nghiệm hai lần bị tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết công kích, Nam Cung Kình lại không dám kéo nàng, ngược lại xuống tay với Nam Cung Ngọc có thực lực yếu hơn, mới chuẩn bị ném Nam Cung Ngọc ra khỏi phòng nghỉ ngơi đã bị Lăng Kỳ Tuyết bắt được cánh tay.
Trong lòng Nam Cung Kình vui vẻ, đây là muốn cò kè mặc cả với hắn.
Ai ngờ còn không chưa vui mừng đủ, lại bị thần thức của Lăng Kỳ Tuyết công kích lần nữa.
Mỗi lần thần thức của Lăng Kỳ Tuyết công kích Nam Cung Kình đều vừa đúng lúc, vừa có thể khiến cho hắn cảm thấy khổ sở, lại không đến nỗi để cho hắn biến thành kẻ ngu.
Nam Cung Kình theo bản năng che đầu, Nam Cung Ngọc mất đi kiềm chế đứng lên lần nữa, lần đầu tiên như một người đàn ông dũng cảm nói chuyện với Nam Kình: Thái tử ca ca, Lăng đại tiểu thư thích tự do!
Đây là hắn nhiều ngày nay hiểu rõ Lăng Kỳ Tuyết, từ trong lời nói cử chỉ của nàng mà biết được.
Ta nói Tam hoàng tử ngươi nói chuyện với một con trâu, hắn có thể nghe hiểu sao? Lăng Kỳ Tuyết khẽ nói một câu khiến Nam Cung Kình tức giận đầu bốc khói.
Nghĩ hắn đường đường là thái tử một nước, lại bị Lăng Kỳ Tuyết nói thành một con trâu!
Lăng Kỳ Tuyết thật đúng là dám nói mà!
Ba lần bốn lượt chống đối hắn, vốn cho là trên danh nghĩa là vị hôn thê của hắn, Lăng Kỳ Tuyết sẽ đứng ở phía hắn, nghe hắn sai khiến, nào biết lại hại hắn nghiêm trọng hơn, trước kia mỗi lần gặp mặt thì thuộc hạ chết, bây giờ mỗi lần gặp mặt thì công kích thần thức của hắn, mặc dù hắn không biến thành kẻ ngu, nhưng mà ai biết có để lại di chứng hay không?
Rốt cuộc Nam Cung Kình là người tàn nhẫn, ác độc với người khác, với mình thì ác hơn, cho dù Lăng Kỳ Tuyết khinh thường hắn, hắn vẫn phải cột nàng vào bên cạnh, chờ đợi ngày khác nàng ở dưới hắn mà phóng túng, dùng thực lực cường đại của nàng trợ giúp hắn ổn định ngôi vị hoàng đế Nam Lăng quốc, thậm chí là dẫn theo Nam Lăng quốc nghiền áp ba quốc gia khác, khiến cho Nam Lăng quốc trở thành đứng đầu tứ quốc.
Nam Cung Kình nghĩ khá xa, Lăng Kỳ Tuyết lại chỉ muốn đuổi con ruồi này đi.
Ném hắn ra ngoài! Lăng Kỳ Tuyết nói với Nam Cung Ngọc.
Thấy Nam Cung Ngọc thành công hóa đá ngay tại chỗ, Lăng Kỳ Tuyết mới phát hiện nàng ra lệnh cho một hoàng tử, cười hắc hắc rồi tự mình ra tay.
Vén tay áo lên, nắm lấy cổ áo của Nam Cung Kình rồi dắt ra ngoài.
Nam Cung Ngọc sợ không ít, nếu Nam Cung Kình trở về kể khổ với hoàng
Các ngươi đang làm gì!
Than bùn!
Giọng nói lạnh lùng vang lên, cửa phòng nghỉ ngơi bị người từ bên ngoài đá một lực mạnh mở ra, mặt của Nam Cung Kình còn đen hơn đáy nồi, vẻ mặt giận dữ, trong mắt lộ ra sát khí.
Ta nghĩ chúng ta đang làm gì không đến lượt thái tử ngươi quản! Lăng Kỳ Tuyết không lạnh không nhạt hừ một tiếng.
Ta là vị hôn phu của ngươi! Nam Cung Kình nói xong rồi bước qua , một tay xách Nam Cung Ngọc lên.
Có kinh nghiệm hai lần bị tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết công kích, Nam Cung Kình lại không dám kéo nàng, ngược lại xuống tay với Nam Cung Ngọc có thực lực yếu hơn, mới chuẩn bị ném Nam Cung Ngọc ra khỏi phòng nghỉ ngơi đã bị Lăng Kỳ Tuyết bắt được cánh tay.
Trong lòng Nam Cung Kình vui vẻ, đây là muốn cò kè mặc cả với hắn.
Ai ngờ còn không chưa vui mừng đủ, lại bị thần thức của Lăng Kỳ Tuyết công kích lần nữa.
Mỗi lần thần thức của Lăng Kỳ Tuyết công kích Nam Cung Kình đều vừa đúng lúc, vừa có thể khiến cho hắn cảm thấy khổ sở, lại không đến nỗi để cho hắn biến thành kẻ ngu.
Nam Cung Kình theo bản năng che đầu, Nam Cung Ngọc mất đi kiềm chế đứng lên lần nữa, lần đầu tiên như một người đàn ông dũng cảm nói chuyện với Nam Kình: Thái tử ca ca, Lăng đại tiểu thư thích tự do!
Đây là hắn nhiều ngày nay hiểu rõ Lăng Kỳ Tuyết, từ trong lời nói cử chỉ của nàng mà biết được.
Ta nói Tam hoàng tử ngươi nói chuyện với một con trâu, hắn có thể nghe hiểu sao? Lăng Kỳ Tuyết khẽ nói một câu khiến Nam Cung Kình tức giận đầu bốc khói.
Nghĩ hắn đường đường là thái tử một nước, lại bị Lăng Kỳ Tuyết nói thành một con trâu!
Lăng Kỳ Tuyết thật đúng là dám nói mà!
Ba lần bốn lượt chống đối hắn, vốn cho là trên danh nghĩa là vị hôn thê của hắn, Lăng Kỳ Tuyết sẽ đứng ở phía hắn, nghe hắn sai khiến, nào biết lại hại hắn nghiêm trọng hơn, trước kia mỗi lần gặp mặt thì thuộc hạ chết, bây giờ mỗi lần gặp mặt thì công kích thần thức của hắn, mặc dù hắn không biến thành kẻ ngu, nhưng mà ai biết có để lại di chứng hay không?
Rốt cuộc Nam Cung Kình là người tàn nhẫn, ác độc với người khác, với mình thì ác hơn, cho dù Lăng Kỳ Tuyết khinh thường hắn, hắn vẫn phải cột nàng vào bên cạnh, chờ đợi ngày khác nàng ở dưới hắn mà phóng túng, dùng thực lực cường đại của nàng trợ giúp hắn ổn định ngôi vị hoàng đế Nam Lăng quốc, thậm chí là dẫn theo Nam Lăng quốc nghiền áp ba quốc gia khác, khiến cho Nam Lăng quốc trở thành đứng đầu tứ quốc.
Nam Cung Kình nghĩ khá xa, Lăng Kỳ Tuyết lại chỉ muốn đuổi con ruồi này đi.
Ném hắn ra ngoài! Lăng Kỳ Tuyết nói với Nam Cung Ngọc.
Thấy Nam Cung Ngọc thành công hóa đá ngay tại chỗ, Lăng Kỳ Tuyết mới phát hiện nàng ra lệnh cho một hoàng tử, cười hắc hắc rồi tự mình ra tay.
Vén tay áo lên, nắm lấy cổ áo của Nam Cung Kình rồi dắt ra ngoài.
Nam Cung Ngọc sợ không ít, nếu Nam Cung Kình trở về kể khổ với hoàng
/192
|