Lý Chấn hít một hơi thật sâu, tận lực khiến mình tỉnh táo lại.
Lúc này, cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt.
Lý Chấn chậm rãi nói: "Lần này ta dẫn đội tới liên bang Mỹ là vì nhận lời mời của Lâm Khẳng tổng thống. Đồng thời, ta đến viếng thăm liên bang, còn có một mục đích, đó là học tập kinh nghiệm thành lập trường học quân sự của liên bang. Nội chiến Nam bắc bùng nổ, Lâm Khẳng tổng thống mời ta trợ chiến, cho nên ta, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường tới Washington, nhưng một bộ phận người cò lại thì tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ, thỉnh giáo các chuyên gia của hai trường đại học tổng hợp này, hy vọng có được kinh nghiệm thành lập trường học."
" Trung Quốc là một quốc gia cổ có lịch sử lâu đời, từ mấy ngàn năm trước Khổng Tử chính là một đại giáo dục gia, có bảy mươi hai đệ tử. Khi đó, nền giáo dục của Trung Quốc dục đã bắt đầu thành hình. Nhưng đến bây giờ, tồn tại phần lớn là tư thục, hoặc là những chỗ vô dụng như bát cổ văn của quốc gia. Vì thế, ta muốn thành lập trường học, xây dựng một bầu không khí tốt cho dân chúng Trung Quốc."
"Tư Khoa Đặc tiên sinh ở quân đội hơn năm mươi năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, có lịch duyệt nhân sinh phong phú. Hiện giờ Tư Khoa Đặc tiên sinh vừa hay đã xuất ngũ, cho nên ta đến bái phỏng Tư Khoa Đặc tiên sinh, muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh theo ta tới Trung Quốc, làm giáo thụ quân giáo."
Lý Chấn thần sắc thành khẩn, nói: "Ta biết đây là thỉnh cầu rất vô lễ, dù sao Tư Khoa Đặc tiên sinh sẽ gặp phải vấn đề rời nhà. Nhưng, ta sẽ cam đoan Tư Khoa Đặc tiên sinh có thể hàng năm đều trở về thăm nhà một lần. Tư Khoa Đặc tiên sinh, xin ngài hãy suy nghĩ."
Tư Khoa Đặc sau khi nghe xong, trước tiên là trợn tròn mắt, rồi lập tức lắc đầu.
Hắn đã hơn bảy mươi tuổi, không biết còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa, nếu đi thì còn có thể về nữa không?
Huống hồ, hắn còn chờ nam bắc chi chiến kết thúc.
Tư Khoa Đặc sau khi có quyết định, nói: "Lý tổng thống, cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, hiện tại ta vẫn chưa..."
Vừa nói được một nửa thì cửa nhà Tư Khoa Đặc truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng.
Hắn lập tức dừng lại, ném cho Lý Chấn ánh mắt xin lỗi rồi đứng dậy mở cửa. Sau khi mở chỉ thấy một nữ nhân hơn sáu mươi tuổi cầm giỏ rau về, mặt đầy vẻ phong sướng.
Lý Chấn trong lòng khẽ động, đoán được đây là ai? Cho nên lập tức đứng lên.
" Mã Lợi Á, sao về nhanh thế?" Tư Khoa Đặc không còn phong phạm trí giả, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ cười nịnh.
Mã Lợi Á hừ một tiếng, nói: "Ta mà không về, hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới càng nhiều."
Tư Khoa Đặc giải thích nói: "Hắn không phải bằng hữu bình thường!"
Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc, trầm giọng nói: "Lão nhân, ngươi còn dám cãi à?"
Tư Khoa Đặc vội vàng xua tay nói: "Không dám, không dám!"
Lý Chấn nhìn thấy một màn này, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra, xem ra lão tiên sinh là một kẻ sợ vợ! Ở trước mặt thê tử không có một chút địa vị nào. Lý Chấn vừa nghĩ tới lão tiên sinh ở trên chiến trường chỉ huy nhược định, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, là đại anh hùng trên chiến trường, mà về nhà lại không hề có địa vị, lòng liền cảm thấy buồn cười. Tổ hợp này thực sự là phi thường kỳ quái.
Mã Lợi Á ngồi xuống, không quan tâm tới Lý Chấn.
Tư Khoa Đặc mỉm cười, giải thích: "Lý tiên sinh, đây là thê tử của ta Mã Lợi Á, nàng ta rất hiền lành, có thể trải qua phần lớn nhân sinh với nàng, ta cảm thấy rất hạnh phúc."
Lý Chấn mở to mắt, sao cảm thấy lão tiên sinh chột dạ thế nhỉ? Hơn nữa Tư Khoa Đặc khi nhắc tới tên hắn, không gọi là tổng thống mà lại gọi Lý tiên sinh.
Quả nhiên, Mã Lợi Á sau khi nghe xong, vẻ giận dữ hơi vơi đi.
Lý Chấn ngồi xuống, nói: "Phu nhân, chào bà, ta là Lý Chấn!"
Mã Lợi Á gật đầu, rất không khách khí nói: "Lý tiên sinh, Tư Khoa Đặc hiếu khách, ta không có cách nào ngăn cản, nhưng, sau này nếu muốn gặp hắn, có thể mời hắn đi dự tiệc hay gì đó, cố gắng ít tới nhà ta thôi."
Tư Khoa Đặc vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Mã Lợi Á đừng nói gì.
Đáng tiếc, Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc lão tiên sinh một cái, hắn liền u oán không dám nói gì.
Lý Chấn cười nói nói: "Phu nhân nói đúng, nhưng ta muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh thì sợ hắn không tới."
Mã Lợi Á khoát tay chặn lại nói: "Không sao, lần sau trực tiếp nói với ta, hắn nhất định sẽ đi."
Lý Chấn nói: "Vâng, vâng."
Nghĩ thầm nghĩ thầm, thê tử của Tư Khoa Đặc thật đúng là bưu hãn, ép Tư Khoa Đặc rất chặt.
Mã Lợi Á cầm giỏ ném cho Tư Khoa Đặc, bất đắc dĩ nói: "Đồng hồ quả quýt của lão cầm được có ba trăm đôla. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết đói đó. Ta mệt lắm rồi, đi rửa thức ăn đi."
Tư Khoa Đặc thấy Lý Chấn vẫn đang ở đây thì hơi do dự một chút.
"Còn không đi!"
Mã Lợi Á trợn mắt hét lên.
Tư Khoa Đặc giật nảy mình, cầm giỏ đi ăn u ám rời đi. Chờ Tư Khoa Đặc đi rồi, Lý Chấn mỉm cười bảo: "Phu nhân thật hạnh phúc, có thể gả cho người có tính tình tốt như Tư Khoa Đặc tiên sinh. Đổi lại là người khác, khẳng định sẽ không bình thản như vậy. Vừa thấy thái độ của Tư Khoa Đặc tiên sinh đối với ngài, là biết hắn rất yêu ngài."
Mã Lợi Á tự hào nói: "Đó đương nhiên, ta là thê tử của hắn mà."
Mã Lợi Á hỏi: "Lý tiên sinh, Tư Khoa Đặc quen đại đa số là quan viên Nhà Trắng, ta vẫn chưa bao giờ thấy một người da vàng tới nhà. Hai người sao mà quen nhau?"
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Ta là tổng thống Trung Quốc, được tổng thống Lâm Khẳng mời tới thăm nước Mỹ."
"Trung Quốc tổng thống?" Mã Lợi Á trợn mắt.
Lý Chấn nhìn thấy Tư Khoa Đặc từ phòng bếp đi ra, không ngừng lắc đầu với hắn.
Lý Chấn không hiểu, cũng không quan tâm tới Tư Khoa Đặc. Ánh mắt hắn trở lại trên người Mã Lợi Á, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta là tổng thống Trung Quốc Lý Chấn. Hôm nay khi ở Nhà Trắng ta được gặp Tư Khoa Đặc tiên sinh, bị tài hoa của Tư Khoa Đặc tiên sinh thuyết phục, cho nên tự mình đến bái phỏng. Không ngờ, lại được gặp phu nhân, thời gian đến vừa hay thích hợp."
Tư Khoa Đặc sau khi nghe xong, vẻ mặt chua sót.
Mã Lợi Á xoa xoa tay, nuốt khẩu nước miếng, nói: "Ngài là tổng thống Trung Quốc, nói vậy chắc có nhiều tiền lắm?"
Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Chấn, trong mắt giống như nhìn thấy hai tòa núi vàng.
Tư Khoa Đặc đứng ở cửa phòng bếp giậm giậm chân, nghĩ thầm, lần này mất hết mặt mũi rồi.
Lý Chấn mỉm cười, bởi vì lúc trước hắn nghe thấy Mã Lợi Á nói mang đồng hồ quả quýt của Tư Khoa Đặc ra ngoài cầm, xem ra trong nhà Tư Khoa Đặc cũng không dư dả gì.
Lý Chấn gật đầu, nói: "Tổng thống Trung Quốc và tổng thống liên bang Mỹ khác nhau, ta quả thực có rất nhiều tiền."
"Tốt quá, tốt quá."
Mã Lợi Á liên tục gật đầu, nếp nhăn trên mặt giãn hết cả ra. Bà ta vén tóc hoa râm lên, cười tủm tỉm, thần sắc hòa ái dễ gần, khi nhìn về phía Lý Chấn giống như nhìn con trai ruột của mình.
Lúc này, cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt.
Lý Chấn chậm rãi nói: "Lần này ta dẫn đội tới liên bang Mỹ là vì nhận lời mời của Lâm Khẳng tổng thống. Đồng thời, ta đến viếng thăm liên bang, còn có một mục đích, đó là học tập kinh nghiệm thành lập trường học quân sự của liên bang. Nội chiến Nam bắc bùng nổ, Lâm Khẳng tổng thống mời ta trợ chiến, cho nên ta, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường tới Washington, nhưng một bộ phận người cò lại thì tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ, thỉnh giáo các chuyên gia của hai trường đại học tổng hợp này, hy vọng có được kinh nghiệm thành lập trường học."
" Trung Quốc là một quốc gia cổ có lịch sử lâu đời, từ mấy ngàn năm trước Khổng Tử chính là một đại giáo dục gia, có bảy mươi hai đệ tử. Khi đó, nền giáo dục của Trung Quốc dục đã bắt đầu thành hình. Nhưng đến bây giờ, tồn tại phần lớn là tư thục, hoặc là những chỗ vô dụng như bát cổ văn của quốc gia. Vì thế, ta muốn thành lập trường học, xây dựng một bầu không khí tốt cho dân chúng Trung Quốc."
"Tư Khoa Đặc tiên sinh ở quân đội hơn năm mươi năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, có lịch duyệt nhân sinh phong phú. Hiện giờ Tư Khoa Đặc tiên sinh vừa hay đã xuất ngũ, cho nên ta đến bái phỏng Tư Khoa Đặc tiên sinh, muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh theo ta tới Trung Quốc, làm giáo thụ quân giáo."
Lý Chấn thần sắc thành khẩn, nói: "Ta biết đây là thỉnh cầu rất vô lễ, dù sao Tư Khoa Đặc tiên sinh sẽ gặp phải vấn đề rời nhà. Nhưng, ta sẽ cam đoan Tư Khoa Đặc tiên sinh có thể hàng năm đều trở về thăm nhà một lần. Tư Khoa Đặc tiên sinh, xin ngài hãy suy nghĩ."
Tư Khoa Đặc sau khi nghe xong, trước tiên là trợn tròn mắt, rồi lập tức lắc đầu.
Hắn đã hơn bảy mươi tuổi, không biết còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa, nếu đi thì còn có thể về nữa không?
Huống hồ, hắn còn chờ nam bắc chi chiến kết thúc.
Tư Khoa Đặc sau khi có quyết định, nói: "Lý tổng thống, cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, hiện tại ta vẫn chưa..."
Vừa nói được một nửa thì cửa nhà Tư Khoa Đặc truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng.
Hắn lập tức dừng lại, ném cho Lý Chấn ánh mắt xin lỗi rồi đứng dậy mở cửa. Sau khi mở chỉ thấy một nữ nhân hơn sáu mươi tuổi cầm giỏ rau về, mặt đầy vẻ phong sướng.
Lý Chấn trong lòng khẽ động, đoán được đây là ai? Cho nên lập tức đứng lên.
" Mã Lợi Á, sao về nhanh thế?" Tư Khoa Đặc không còn phong phạm trí giả, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ cười nịnh.
Mã Lợi Á hừ một tiếng, nói: "Ta mà không về, hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới càng nhiều."
Tư Khoa Đặc giải thích nói: "Hắn không phải bằng hữu bình thường!"
Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc, trầm giọng nói: "Lão nhân, ngươi còn dám cãi à?"
Tư Khoa Đặc vội vàng xua tay nói: "Không dám, không dám!"
Lý Chấn nhìn thấy một màn này, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra, xem ra lão tiên sinh là một kẻ sợ vợ! Ở trước mặt thê tử không có một chút địa vị nào. Lý Chấn vừa nghĩ tới lão tiên sinh ở trên chiến trường chỉ huy nhược định, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, là đại anh hùng trên chiến trường, mà về nhà lại không hề có địa vị, lòng liền cảm thấy buồn cười. Tổ hợp này thực sự là phi thường kỳ quái.
Mã Lợi Á ngồi xuống, không quan tâm tới Lý Chấn.
Tư Khoa Đặc mỉm cười, giải thích: "Lý tiên sinh, đây là thê tử của ta Mã Lợi Á, nàng ta rất hiền lành, có thể trải qua phần lớn nhân sinh với nàng, ta cảm thấy rất hạnh phúc."
Lý Chấn mở to mắt, sao cảm thấy lão tiên sinh chột dạ thế nhỉ? Hơn nữa Tư Khoa Đặc khi nhắc tới tên hắn, không gọi là tổng thống mà lại gọi Lý tiên sinh.
Quả nhiên, Mã Lợi Á sau khi nghe xong, vẻ giận dữ hơi vơi đi.
Lý Chấn ngồi xuống, nói: "Phu nhân, chào bà, ta là Lý Chấn!"
Mã Lợi Á gật đầu, rất không khách khí nói: "Lý tiên sinh, Tư Khoa Đặc hiếu khách, ta không có cách nào ngăn cản, nhưng, sau này nếu muốn gặp hắn, có thể mời hắn đi dự tiệc hay gì đó, cố gắng ít tới nhà ta thôi."
Tư Khoa Đặc vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Mã Lợi Á đừng nói gì.
Đáng tiếc, Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc lão tiên sinh một cái, hắn liền u oán không dám nói gì.
Lý Chấn cười nói nói: "Phu nhân nói đúng, nhưng ta muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh thì sợ hắn không tới."
Mã Lợi Á khoát tay chặn lại nói: "Không sao, lần sau trực tiếp nói với ta, hắn nhất định sẽ đi."
Lý Chấn nói: "Vâng, vâng."
Nghĩ thầm nghĩ thầm, thê tử của Tư Khoa Đặc thật đúng là bưu hãn, ép Tư Khoa Đặc rất chặt.
Mã Lợi Á cầm giỏ ném cho Tư Khoa Đặc, bất đắc dĩ nói: "Đồng hồ quả quýt của lão cầm được có ba trăm đôla. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết đói đó. Ta mệt lắm rồi, đi rửa thức ăn đi."
Tư Khoa Đặc thấy Lý Chấn vẫn đang ở đây thì hơi do dự một chút.
"Còn không đi!"
Mã Lợi Á trợn mắt hét lên.
Tư Khoa Đặc giật nảy mình, cầm giỏ đi ăn u ám rời đi. Chờ Tư Khoa Đặc đi rồi, Lý Chấn mỉm cười bảo: "Phu nhân thật hạnh phúc, có thể gả cho người có tính tình tốt như Tư Khoa Đặc tiên sinh. Đổi lại là người khác, khẳng định sẽ không bình thản như vậy. Vừa thấy thái độ của Tư Khoa Đặc tiên sinh đối với ngài, là biết hắn rất yêu ngài."
Mã Lợi Á tự hào nói: "Đó đương nhiên, ta là thê tử của hắn mà."
Mã Lợi Á hỏi: "Lý tiên sinh, Tư Khoa Đặc quen đại đa số là quan viên Nhà Trắng, ta vẫn chưa bao giờ thấy một người da vàng tới nhà. Hai người sao mà quen nhau?"
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Ta là tổng thống Trung Quốc, được tổng thống Lâm Khẳng mời tới thăm nước Mỹ."
"Trung Quốc tổng thống?" Mã Lợi Á trợn mắt.
Lý Chấn nhìn thấy Tư Khoa Đặc từ phòng bếp đi ra, không ngừng lắc đầu với hắn.
Lý Chấn không hiểu, cũng không quan tâm tới Tư Khoa Đặc. Ánh mắt hắn trở lại trên người Mã Lợi Á, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta là tổng thống Trung Quốc Lý Chấn. Hôm nay khi ở Nhà Trắng ta được gặp Tư Khoa Đặc tiên sinh, bị tài hoa của Tư Khoa Đặc tiên sinh thuyết phục, cho nên tự mình đến bái phỏng. Không ngờ, lại được gặp phu nhân, thời gian đến vừa hay thích hợp."
Tư Khoa Đặc sau khi nghe xong, vẻ mặt chua sót.
Mã Lợi Á xoa xoa tay, nuốt khẩu nước miếng, nói: "Ngài là tổng thống Trung Quốc, nói vậy chắc có nhiều tiền lắm?"
Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Chấn, trong mắt giống như nhìn thấy hai tòa núi vàng.
Tư Khoa Đặc đứng ở cửa phòng bếp giậm giậm chân, nghĩ thầm, lần này mất hết mặt mũi rồi.
Lý Chấn mỉm cười, bởi vì lúc trước hắn nghe thấy Mã Lợi Á nói mang đồng hồ quả quýt của Tư Khoa Đặc ra ngoài cầm, xem ra trong nhà Tư Khoa Đặc cũng không dư dả gì.
Lý Chấn gật đầu, nói: "Tổng thống Trung Quốc và tổng thống liên bang Mỹ khác nhau, ta quả thực có rất nhiều tiền."
"Tốt quá, tốt quá."
Mã Lợi Á liên tục gật đầu, nếp nhăn trên mặt giãn hết cả ra. Bà ta vén tóc hoa râm lên, cười tủm tỉm, thần sắc hòa ái dễ gần, khi nhìn về phía Lý Chấn giống như nhìn con trai ruột của mình.
/1261
|