Trong mắt Mã Lợi Á hiện lên vẻ giảo hoạt, cười dài: "Tổng thống tiên sinh, nếu ngài có tiền như vậy thì giúp nhà chúng ta một chút đi. . Huống hồ, ngài và lão già Tư Khoa Đặc còn là bằng hữu, càng không thể trơ mắt nhìn nhà ta chịu đói như vậy được."
Nói tới đây, trong mắt bà ta hiện ra vẻ buồn bã.
Đừng nhìn Tư Khoa Đặc trường kỳ đảm nhiệm tư lệnh liên bang Mỹ, nhập ngũ tư lệnh dài đến nửa thế kỷ, nhưng chẳng giúp gì được gia đình, vẫn luôn là Mã Lợi Á lo liệu. Sau khi Tư Khoa Đặc về hưu, cũng không cải thiện được tình trạng trong nhà, trong nhà vẫn nghèo khó. Trên thực tế, hiện tượng này cũng không kỳ quái, trong lịch sử, liên bang Mỹ có sáu vị tổng thống chết vì nghèo khó, đến chết cũng không trả được hết nợ.
Tổng thống Liên bang Mỹ còn như vậy, Tư Khoa Đặc tận tụy, chưa bao giờ nghĩ cho mình, một lòng hy sinh vì quốc gia, sau khi từ nhiệm, tài sản trong nhà càng không cần phải nói, nghèo khó vô cùng.
Lý Chấn xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, ta đích xác có tiền. Nhưng lại không ở liên bang Mỹ! Bởi vì sau khi tới liên bang Mỹ, tất cả đều là người của tổng thống tiên sinh an bài, cho nên thực sự ta không có tiền."
Mã Lợi Á mỉm cười, nói: "Ngài có thể tìm người mượn! với quan hệ của ngài, cái này rất dễ giải quyết."
Khóe miệng Lý Chấn giật giật, thê tử của Tư Khoa Đặc này thật sự là người không đạt được mục đích thì không thôi. Nhìn chờ mong chờ mong của Mã Lợi Á, Lý Chấn đành phải gật đầu nói: "Ta sẽ làm hết sức."
Mã Lợi Á nói: "Lý tổng thống đã đáp ứng, vậy khẳng định không thành vấn đề."
Ánh mắt Nàng ta nhìn về phía Lý Chấn càng thêm thân thiết.
Vẻ mặt đó giống như bạn tốt nhiều năm, thậm chí Lý Chấn là con trai ruột của bà ta.
Lý Chấn cũng không phải hạng hiền lành gì, sau khi hứa cho tiền rồi liền lập tức nói: "Phu nhân, lần này đến bái phỏng Tư Khoa Đặc tiên sinh, ta cũng có việc muốn nhờ. . Đáng tiếc, Tư Khoa Đặc tiên sinh..." Khi nói ra những lời này, Tư Khoa Đặc lập tức từ phòng bếp đi ra, liên tục lắc đầu, còn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Chấn.
Ánh mắt đó giống như muốn nói Lý Chấn ngươi quá độc ác, không ngờ lại nói chuyện này với Mã Lợi Á.
Tư Khoa Đặc thực sự rất sợ Lý Chấn nói ra chuyện này, vội vàng đi ra, mỉm cười nói: "Lý tổng thống, chuyện của chúng ta để hôm khác hãy nói, ngươi đi về trước đi."
Hắn không chút khách khí đuổi người, không muốn Lý Chấn lưu lại
Lý Chấn mỉm cười, bất động như núi.
Mã Lợi Á nổi giận, quát to: "Tư Khoa Đặc, quay vào chuẩn bị cơm đi."
Mã Lợi Á kêu gào, Tư Khoa Đặc lập tức bất đắc dĩ, đành phải bại lui vô điều kiện.
Trong nhà, Mã Lợi Á chính là lão đại.
Mã Lợi Á hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Dám kiêu ngạo ở trước mặt ta, láo."
Lý Chấn nghĩ thầm, ngài thật lợi hại, cũng chỉ có Tư Khoa Đặc mới chịu được.
Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc, nói: "Lý tổng thống là người nhiệt tình như vậy, ngươi không ngờ muốn đuổi người, Một chút lễ tiết cũng không có. Bình thường, đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới nhà, chỉ biết ăn uống, chẳng lo tới tình huống trong cái nhà này, ta rất không muốn thấy, nhưng ngươi lại cứ giữ họ lại, đuổi cũng không đuổi. Hiện tại có một người nguyện ý giải quyết khó khăn trong nhà cho chúng ta, nguyện ý giúp chúng ta, ngươi lại muốn đuổi đi, đúng là to gan."
Tư Khoa Đặc quay lại tới cửa phòng bếp, rất u oán, nhìn chằm chằm Lý Chấn như hung thần ác sát.
Đáng tiếc, Lý Chấn không quan tâm tới Tư Khoa Đặc.
Lý Chấn nghe thấy lời nói của Mã Lợi Á, đã minh bạch trong nhà Tư Khoa Đặc là Mã Lợi Á định đoạt. Nếu có thể thuyết phục Mã Lợi Á, chuyện này rất có thể sẽ được giải quyết.
Mã Lợi Á lại đổi sắc mặt, tươi cười nói: "Lý tổng thống, xin ngài cứ nói."
Lý Chấn gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện là thế này, ta biết Tư Khoa Đặc tiên sinh xuất ngũ từ quân đội, không làm gì, cho nên muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh ra ngoài công tác. Trung Quốc đang thành lập quân giáo, Tư Khoa Đặc tiên sinh tài hoa xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, trí tuệ trác tuyệt, cho nên ta ta muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh đảm nhiệm giáo sư. Đương nhiên, ta cũng hy vọng phu nhân có thể cùng Tư Khoa Đặc tiên sinh tới Trung Quốc. Đáng tiếc Tư Khoa Đặc tiên sinh muốn chờ chiến tranh nam bắc của liên bang Mỹ kết thúc, tạm thời không muốn tới Trung Quốc."
Mã Lợi Á nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Đối với việc này, nàng ta cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Mã Lợi Á tuy rằng thích tiền, nhưng đó là bởi vì trong nhà cần sinh kế, cần tiền để sống. thực sự đề cập tới dời nhà, cái này không phải là chuyện nhỏ, Mã Lợi Á Mã Lợi Á quyết định tùy tiện. bà ta muốn tiền, nhưng không phải là người thấy tiền là mờ mắt.
Lý Chấn quyết định đốt thêm một bó lửa nữa, nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh và phu nhân nguyện ý theo ta tới Trung Quốc, sau khi tới Trung Quốc, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi ột căn nhà, còn có thể chuẩn bị thị nữ, cùng với tiền lương tháng rất lớn cho Tư Khoa Đặc tiên sinh. Nếu phu nhân muốn làm việc, ta cũng nguyện ý an bài cho phu nhân, để ngài dạy Trung Quốc Trung Quốc học tập tiếng Anh, cũng có thể được lĩnh tiền lương."
"Thật ư, ta cũng có thể sao?" Mã Lợi Á vẻ mặt chờ mong.
Lý Chấn khẳng định: "Đương nhiên, ngài khẳng định là có thể. Đến lúc đó, phu nhân không cần phải lo lắng vì cuộc sống trong nhà nữa. Xin phu nhân yên tâm, ta không có ý xấu, thật sự hy vọng có trí giả hiểu về quân đội tới trường học day. Tư Khoa Đặc tiên sinh kinh nghiệm phong phú, là một trí giả, cho nên ta nghĩ tới hắn."
Mã Lợi Á nhíu mày nói: "Tới Trung Quốc rồi thì không dễ quay lại."
Lý Chấn lắc đầu, cười nói: "Nếu phu nhân nguyện ý, hàng năm ta đều có thể phái người đưa các ngươi về liên bang Mỹ. Hơn nữa, Trung Quốc đã có giáo đường, cũng có rất nhiều thị dân liên bang ở Trung Quốc, ngài sau này không cần phải cô độc nữa."
Mã Lợi Á gật gật đầu, bắt đầu ý động.
Nàng ta thật sự là đã quá chán cuộc sống nghèo khó rồi, rất chán ghét những ngày tháng hiện tại.
Mã Lợi Á bỗng nhiên lại nói: "Người nhà của ta có thể đi cùng không?"
Lý Chấn lập tức nói: "Nếu người nhà của ngài nguyện ý đi theo thì ta cầu còn không được."
"Được, cả nhà ta đều tới Trung Quốc." Mã Lợi Á gật đầu nói.
Tư Khoa Đặc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Mã Lợi Á, nghiêm túc nói: "Phu nhân, có thể không đi không?"
Mã Lợi Á nhìn chằm chằm Tư Khoa Đặc, sát khí ẩn hiện, trầm giọng nói: "Lý tổng thống mang thành ý lớn tới mời ngươi, vì sao lại không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà ta phải chết đói à? Hay là để con cái của ngươi phải chịu khổ. Ta đã chán cuộc sống hiện tại rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng vì cái ăn, nhưng ngươi đâu có để ý, ngươi nói xem, vậy ở lại có nghĩa lý gì?"
Tư Khoa Đặc khẽ thở dài, nói: "Lý tổng thống, ngươi thắng!"
Hắn không ngờ, Lý Chấn lại thuyết phục được Mã Lợi Á.
Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, cũng không phải ta thắng. Giống như chữ ta tặng ngươi vậy, liệt sĩ tuổi già chí lớn vẫn còn. Ngài tuy rằng là bảy mươi tuổi, nhưng trí tuệ vẫn rực rỡ, nếu cứ sống thu mình thì phí hết tài hoa của ngài. Ta cho rằng, phu nhân đã có một quyết định rất cơ trí."
Mã Lợi Á nghe Lý Chấn khen ngợi Tư Khoa Đặc, trong lòng cũng rất cao hứng.
Lý Chấn càng tôn sùng Tư Khoa Đặc, bọn họ đến Trung Quốc rồi sẽ các được đãi ngộ tốt.
Nói tới đây, trong mắt bà ta hiện ra vẻ buồn bã.
Đừng nhìn Tư Khoa Đặc trường kỳ đảm nhiệm tư lệnh liên bang Mỹ, nhập ngũ tư lệnh dài đến nửa thế kỷ, nhưng chẳng giúp gì được gia đình, vẫn luôn là Mã Lợi Á lo liệu. Sau khi Tư Khoa Đặc về hưu, cũng không cải thiện được tình trạng trong nhà, trong nhà vẫn nghèo khó. Trên thực tế, hiện tượng này cũng không kỳ quái, trong lịch sử, liên bang Mỹ có sáu vị tổng thống chết vì nghèo khó, đến chết cũng không trả được hết nợ.
Tổng thống Liên bang Mỹ còn như vậy, Tư Khoa Đặc tận tụy, chưa bao giờ nghĩ cho mình, một lòng hy sinh vì quốc gia, sau khi từ nhiệm, tài sản trong nhà càng không cần phải nói, nghèo khó vô cùng.
Lý Chấn xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, ta đích xác có tiền. Nhưng lại không ở liên bang Mỹ! Bởi vì sau khi tới liên bang Mỹ, tất cả đều là người của tổng thống tiên sinh an bài, cho nên thực sự ta không có tiền."
Mã Lợi Á mỉm cười, nói: "Ngài có thể tìm người mượn! với quan hệ của ngài, cái này rất dễ giải quyết."
Khóe miệng Lý Chấn giật giật, thê tử của Tư Khoa Đặc này thật sự là người không đạt được mục đích thì không thôi. Nhìn chờ mong chờ mong của Mã Lợi Á, Lý Chấn đành phải gật đầu nói: "Ta sẽ làm hết sức."
Mã Lợi Á nói: "Lý tổng thống đã đáp ứng, vậy khẳng định không thành vấn đề."
Ánh mắt Nàng ta nhìn về phía Lý Chấn càng thêm thân thiết.
Vẻ mặt đó giống như bạn tốt nhiều năm, thậm chí Lý Chấn là con trai ruột của bà ta.
Lý Chấn cũng không phải hạng hiền lành gì, sau khi hứa cho tiền rồi liền lập tức nói: "Phu nhân, lần này đến bái phỏng Tư Khoa Đặc tiên sinh, ta cũng có việc muốn nhờ. . Đáng tiếc, Tư Khoa Đặc tiên sinh..." Khi nói ra những lời này, Tư Khoa Đặc lập tức từ phòng bếp đi ra, liên tục lắc đầu, còn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Chấn.
Ánh mắt đó giống như muốn nói Lý Chấn ngươi quá độc ác, không ngờ lại nói chuyện này với Mã Lợi Á.
Tư Khoa Đặc thực sự rất sợ Lý Chấn nói ra chuyện này, vội vàng đi ra, mỉm cười nói: "Lý tổng thống, chuyện của chúng ta để hôm khác hãy nói, ngươi đi về trước đi."
Hắn không chút khách khí đuổi người, không muốn Lý Chấn lưu lại
Lý Chấn mỉm cười, bất động như núi.
Mã Lợi Á nổi giận, quát to: "Tư Khoa Đặc, quay vào chuẩn bị cơm đi."
Mã Lợi Á kêu gào, Tư Khoa Đặc lập tức bất đắc dĩ, đành phải bại lui vô điều kiện.
Trong nhà, Mã Lợi Á chính là lão đại.
Mã Lợi Á hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Dám kiêu ngạo ở trước mặt ta, láo."
Lý Chấn nghĩ thầm, ngài thật lợi hại, cũng chỉ có Tư Khoa Đặc mới chịu được.
Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc, nói: "Lý tổng thống là người nhiệt tình như vậy, ngươi không ngờ muốn đuổi người, Một chút lễ tiết cũng không có. Bình thường, đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới nhà, chỉ biết ăn uống, chẳng lo tới tình huống trong cái nhà này, ta rất không muốn thấy, nhưng ngươi lại cứ giữ họ lại, đuổi cũng không đuổi. Hiện tại có một người nguyện ý giải quyết khó khăn trong nhà cho chúng ta, nguyện ý giúp chúng ta, ngươi lại muốn đuổi đi, đúng là to gan."
Tư Khoa Đặc quay lại tới cửa phòng bếp, rất u oán, nhìn chằm chằm Lý Chấn như hung thần ác sát.
Đáng tiếc, Lý Chấn không quan tâm tới Tư Khoa Đặc.
Lý Chấn nghe thấy lời nói của Mã Lợi Á, đã minh bạch trong nhà Tư Khoa Đặc là Mã Lợi Á định đoạt. Nếu có thể thuyết phục Mã Lợi Á, chuyện này rất có thể sẽ được giải quyết.
Mã Lợi Á lại đổi sắc mặt, tươi cười nói: "Lý tổng thống, xin ngài cứ nói."
Lý Chấn gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện là thế này, ta biết Tư Khoa Đặc tiên sinh xuất ngũ từ quân đội, không làm gì, cho nên muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh ra ngoài công tác. Trung Quốc đang thành lập quân giáo, Tư Khoa Đặc tiên sinh tài hoa xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, trí tuệ trác tuyệt, cho nên ta ta muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh đảm nhiệm giáo sư. Đương nhiên, ta cũng hy vọng phu nhân có thể cùng Tư Khoa Đặc tiên sinh tới Trung Quốc. Đáng tiếc Tư Khoa Đặc tiên sinh muốn chờ chiến tranh nam bắc của liên bang Mỹ kết thúc, tạm thời không muốn tới Trung Quốc."
Mã Lợi Á nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Đối với việc này, nàng ta cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Mã Lợi Á tuy rằng thích tiền, nhưng đó là bởi vì trong nhà cần sinh kế, cần tiền để sống. thực sự đề cập tới dời nhà, cái này không phải là chuyện nhỏ, Mã Lợi Á Mã Lợi Á quyết định tùy tiện. bà ta muốn tiền, nhưng không phải là người thấy tiền là mờ mắt.
Lý Chấn quyết định đốt thêm một bó lửa nữa, nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh và phu nhân nguyện ý theo ta tới Trung Quốc, sau khi tới Trung Quốc, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi ột căn nhà, còn có thể chuẩn bị thị nữ, cùng với tiền lương tháng rất lớn cho Tư Khoa Đặc tiên sinh. Nếu phu nhân muốn làm việc, ta cũng nguyện ý an bài cho phu nhân, để ngài dạy Trung Quốc Trung Quốc học tập tiếng Anh, cũng có thể được lĩnh tiền lương."
"Thật ư, ta cũng có thể sao?" Mã Lợi Á vẻ mặt chờ mong.
Lý Chấn khẳng định: "Đương nhiên, ngài khẳng định là có thể. Đến lúc đó, phu nhân không cần phải lo lắng vì cuộc sống trong nhà nữa. Xin phu nhân yên tâm, ta không có ý xấu, thật sự hy vọng có trí giả hiểu về quân đội tới trường học day. Tư Khoa Đặc tiên sinh kinh nghiệm phong phú, là một trí giả, cho nên ta nghĩ tới hắn."
Mã Lợi Á nhíu mày nói: "Tới Trung Quốc rồi thì không dễ quay lại."
Lý Chấn lắc đầu, cười nói: "Nếu phu nhân nguyện ý, hàng năm ta đều có thể phái người đưa các ngươi về liên bang Mỹ. Hơn nữa, Trung Quốc đã có giáo đường, cũng có rất nhiều thị dân liên bang ở Trung Quốc, ngài sau này không cần phải cô độc nữa."
Mã Lợi Á gật gật đầu, bắt đầu ý động.
Nàng ta thật sự là đã quá chán cuộc sống nghèo khó rồi, rất chán ghét những ngày tháng hiện tại.
Mã Lợi Á bỗng nhiên lại nói: "Người nhà của ta có thể đi cùng không?"
Lý Chấn lập tức nói: "Nếu người nhà của ngài nguyện ý đi theo thì ta cầu còn không được."
"Được, cả nhà ta đều tới Trung Quốc." Mã Lợi Á gật đầu nói.
Tư Khoa Đặc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Mã Lợi Á, nghiêm túc nói: "Phu nhân, có thể không đi không?"
Mã Lợi Á nhìn chằm chằm Tư Khoa Đặc, sát khí ẩn hiện, trầm giọng nói: "Lý tổng thống mang thành ý lớn tới mời ngươi, vì sao lại không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà ta phải chết đói à? Hay là để con cái của ngươi phải chịu khổ. Ta đã chán cuộc sống hiện tại rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng vì cái ăn, nhưng ngươi đâu có để ý, ngươi nói xem, vậy ở lại có nghĩa lý gì?"
Tư Khoa Đặc khẽ thở dài, nói: "Lý tổng thống, ngươi thắng!"
Hắn không ngờ, Lý Chấn lại thuyết phục được Mã Lợi Á.
Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, cũng không phải ta thắng. Giống như chữ ta tặng ngươi vậy, liệt sĩ tuổi già chí lớn vẫn còn. Ngài tuy rằng là bảy mươi tuổi, nhưng trí tuệ vẫn rực rỡ, nếu cứ sống thu mình thì phí hết tài hoa của ngài. Ta cho rằng, phu nhân đã có một quyết định rất cơ trí."
Mã Lợi Á nghe Lý Chấn khen ngợi Tư Khoa Đặc, trong lòng cũng rất cao hứng.
Lý Chấn càng tôn sùng Tư Khoa Đặc, bọn họ đến Trung Quốc rồi sẽ các được đãi ngộ tốt.
/1261
|