Tuy rằng Thiên Tiên Ngọc Lộ ít thấy, nhưng không có nghĩa là lão đầu tử này lại không nhận thức được.
Lão đầu tử trợn mắt nhìn cái bình đựng Thiên Tiên Ngọc Lộ giả, chỉ hít hai cái, lúc này hắn mới cười lạnh, "Tiểu cô nương! Ngươi mạnh miệng lừa bịp lão tử, cũng không phải là hành vi tốt gì. Lần này lão phu sẽ không so đo! Ngươi từ chỗ nào đến, liền cút về chỗ đó đi!"
Nói xong, chỉ hơi phất phất tay về phía Quý Như Yên, trực tiếp hất ba người các nàng ra khỏi cửa hàng.
Quý Như Yên chấn động, vũ kỹ thật là lợi hại!
Chỉ sợ người này so với sơn tặc Vương Nguyệt Như Hỏa, chắc chắn là mạnh bằng chứ không kém!
Xảy ra biến cố bất ngờ, Linh Tinh lập tức bảo vệ Phượng Như Tuyết.
Quý Như Yên để Linh Tinh thủ hộ Phượng Như Tuyết đứng ở một bên, chính nàng lại tiến vào trong cửa hàng một lần nữa, chắp tay với lão đầu tử, "Quý Như Yên bái kiến tiền bối, không nghĩ tới tiền bối lại có thể nhận biết đồ. Vậy vãn bối cũng không phô trương thêm nữa, đây mới thực là Thiên Tiên Ngọc Lộ, mời tiền bối kiểm tra!"
Nói xong, Quý Như Yên lấy một bình nước ra.
Bình nước nhỏ bị nàng dùng nội lực bắn mạnh, trực tiếp rơi lên mặt bàn.
Lão đầu tử mở nắp bình ra, hít một hơi, đôi mắt lập tức sáng ngời, bởi vì thứ nước trong bình này đúng là Thiên Tiên Ngọc Lộ mà mình một mực tìm kiếm.
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt thật sâu, chỉ thấy nàng mới mười sáu, mười bảy tuổi, tư sắc tuyệt mỹ, một thân y phục xanh lục lộ ra dáng người thon gọn, bên eo buộc một mảnh đai lưng rất khác biệt, tuy rằng vẫn chưa tới tuổi trưởng thành hoàn toàn, nhưng đôi môi hồng đào cùng khuôn mặt nhẵn mịn lại tản ra sức sống thanh xuân vô cùng mãnh liệt.
Một đôi mắt đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn mình, trong lòng lão đầu tử âm thầm khen ngợi, giỏi cho một nữ tử mỹ lệ vô song.
"Kiếm này, ngươi đem đi đi!"
"Tạ tiền bối!"
Quý Như Yên cũng không nhiều lời, trực tiếp cầm lấy thanh kiếm mà Linh Tinh thích, quay người rời đi.
Thân phận vị lão đầu tử này vô cùng thần bí, nàng sẽ điều tra sau, còn bây giờ nàng thực sự không trêu chọc nổi đấy.
Giải quyết đồ vật Linh Tinh thích xong, Quý Như Yên quay về Phượng Thiên phủ, để Linh Tinh hầu hạ Phượng Như Tuyết, còn nàng thì đi đến phủ Trấn Quốc tướng quân.
Được hạ nhân dẫn đường, lúc Quý Như Yên vừa đến tiểu viện Lạc Thuấn Thần cư trú, lại thấy sư huynh Sở Lam Thiên cùng lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng đang ở đây.
Trong phòng, trên người Ám Nô đang khoác một bộ y phục, đầu tóc rối bời, ánh mắt tràn đầy ai oán nhìn Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần lạnh lùng nhìn Ám Nô, ngữ khí lạnh như đao, "Ám Nô, ngươi đã vi phạm điều ước, theo như nội quy của tổ chức, ngươi sẽ phải tự sát tạ tội nhưng niệm tình nhiều năm qua ngươi luôn tận trung với bản cung, từ thời khắc này, ngươi phải rời khỏi phủ tướng quân, sinh tử vinh nhục của ngươi sau này, sẽ không có bất cứ quan hệ nào với bản cung!"
"Chủ tử, Ám Nô thích ngươi là sai sao?"
Ám Nô buồn rầu nhìn hắn, ánh mắt đều là thâm tình.
Lạc Thuấn Thần cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, "Ngươi thích bản cung, cũng không sai! Thế nhưng ngươi lại có ý đồ quyến rũ bản cung, việc này chính là tử tội! Thế nào? Bản cung phạt ngươi như vậy, ngươi không cam lòng?"
"Ám Nô không dám, Ám Nô chỉ muốn được bảo vệ chủ tử."
"Được rồi! Đừng có nhiều lời trước mặt bản cung, bản cung chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đi hay là không đi?"
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng, ý nói nếu là Ám Nô không rời đi, hắn tuyệt đối sẽ hạ sát thủ, trực tiếp tiễn Ám Nô lên Tây Thiên.
Quý Như Yên vừa bước vào, vốn là chưa biết chuyện gì, chỉ nghĩ có người đang náo loạn trong phủ.
Nhưng lại nghe thấy đoạn hội thoại giữa hai người, cũng bừng tỉnh ra.
Ám Nô dụ chủ sao?
Quả nhiên là to gan, Lạc Thuấn Thần có thể tha cho nàng một mạng, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ.
Nếu đổi lại là Qúy Như Yên nàng, chỉ cần có người dám bò lên giường nam nhân của nàng, chặt thành tám khối vứt cho chó ăn vẫn là trừng phạt nhẹ nhàng đấy!
Nếu nghiêm trọng hơn, nàng không ngại lột da, trực tiếp treo lên trước cửa phủ!
Lão đầu tử trợn mắt nhìn cái bình đựng Thiên Tiên Ngọc Lộ giả, chỉ hít hai cái, lúc này hắn mới cười lạnh, "Tiểu cô nương! Ngươi mạnh miệng lừa bịp lão tử, cũng không phải là hành vi tốt gì. Lần này lão phu sẽ không so đo! Ngươi từ chỗ nào đến, liền cút về chỗ đó đi!"
Nói xong, chỉ hơi phất phất tay về phía Quý Như Yên, trực tiếp hất ba người các nàng ra khỏi cửa hàng.
Quý Như Yên chấn động, vũ kỹ thật là lợi hại!
Chỉ sợ người này so với sơn tặc Vương Nguyệt Như Hỏa, chắc chắn là mạnh bằng chứ không kém!
Xảy ra biến cố bất ngờ, Linh Tinh lập tức bảo vệ Phượng Như Tuyết.
Quý Như Yên để Linh Tinh thủ hộ Phượng Như Tuyết đứng ở một bên, chính nàng lại tiến vào trong cửa hàng một lần nữa, chắp tay với lão đầu tử, "Quý Như Yên bái kiến tiền bối, không nghĩ tới tiền bối lại có thể nhận biết đồ. Vậy vãn bối cũng không phô trương thêm nữa, đây mới thực là Thiên Tiên Ngọc Lộ, mời tiền bối kiểm tra!"
Nói xong, Quý Như Yên lấy một bình nước ra.
Bình nước nhỏ bị nàng dùng nội lực bắn mạnh, trực tiếp rơi lên mặt bàn.
Lão đầu tử mở nắp bình ra, hít một hơi, đôi mắt lập tức sáng ngời, bởi vì thứ nước trong bình này đúng là Thiên Tiên Ngọc Lộ mà mình một mực tìm kiếm.
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt thật sâu, chỉ thấy nàng mới mười sáu, mười bảy tuổi, tư sắc tuyệt mỹ, một thân y phục xanh lục lộ ra dáng người thon gọn, bên eo buộc một mảnh đai lưng rất khác biệt, tuy rằng vẫn chưa tới tuổi trưởng thành hoàn toàn, nhưng đôi môi hồng đào cùng khuôn mặt nhẵn mịn lại tản ra sức sống thanh xuân vô cùng mãnh liệt.
Một đôi mắt đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn mình, trong lòng lão đầu tử âm thầm khen ngợi, giỏi cho một nữ tử mỹ lệ vô song.
"Kiếm này, ngươi đem đi đi!"
"Tạ tiền bối!"
Quý Như Yên cũng không nhiều lời, trực tiếp cầm lấy thanh kiếm mà Linh Tinh thích, quay người rời đi.
Thân phận vị lão đầu tử này vô cùng thần bí, nàng sẽ điều tra sau, còn bây giờ nàng thực sự không trêu chọc nổi đấy.
Giải quyết đồ vật Linh Tinh thích xong, Quý Như Yên quay về Phượng Thiên phủ, để Linh Tinh hầu hạ Phượng Như Tuyết, còn nàng thì đi đến phủ Trấn Quốc tướng quân.
Được hạ nhân dẫn đường, lúc Quý Như Yên vừa đến tiểu viện Lạc Thuấn Thần cư trú, lại thấy sư huynh Sở Lam Thiên cùng lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng đang ở đây.
Trong phòng, trên người Ám Nô đang khoác một bộ y phục, đầu tóc rối bời, ánh mắt tràn đầy ai oán nhìn Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần lạnh lùng nhìn Ám Nô, ngữ khí lạnh như đao, "Ám Nô, ngươi đã vi phạm điều ước, theo như nội quy của tổ chức, ngươi sẽ phải tự sát tạ tội nhưng niệm tình nhiều năm qua ngươi luôn tận trung với bản cung, từ thời khắc này, ngươi phải rời khỏi phủ tướng quân, sinh tử vinh nhục của ngươi sau này, sẽ không có bất cứ quan hệ nào với bản cung!"
"Chủ tử, Ám Nô thích ngươi là sai sao?"
Ám Nô buồn rầu nhìn hắn, ánh mắt đều là thâm tình.
Lạc Thuấn Thần cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, "Ngươi thích bản cung, cũng không sai! Thế nhưng ngươi lại có ý đồ quyến rũ bản cung, việc này chính là tử tội! Thế nào? Bản cung phạt ngươi như vậy, ngươi không cam lòng?"
"Ám Nô không dám, Ám Nô chỉ muốn được bảo vệ chủ tử."
"Được rồi! Đừng có nhiều lời trước mặt bản cung, bản cung chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đi hay là không đi?"
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng, ý nói nếu là Ám Nô không rời đi, hắn tuyệt đối sẽ hạ sát thủ, trực tiếp tiễn Ám Nô lên Tây Thiên.
Quý Như Yên vừa bước vào, vốn là chưa biết chuyện gì, chỉ nghĩ có người đang náo loạn trong phủ.
Nhưng lại nghe thấy đoạn hội thoại giữa hai người, cũng bừng tỉnh ra.
Ám Nô dụ chủ sao?
Quả nhiên là to gan, Lạc Thuấn Thần có thể tha cho nàng một mạng, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ.
Nếu đổi lại là Qúy Như Yên nàng, chỉ cần có người dám bò lên giường nam nhân của nàng, chặt thành tám khối vứt cho chó ăn vẫn là trừng phạt nhẹ nhàng đấy!
Nếu nghiêm trọng hơn, nàng không ngại lột da, trực tiếp treo lên trước cửa phủ!
/800
|