"Như Yên, sao ngươi lại tới đây?"
Sư huynh Sở Lam Thiên nhìn Quý Như Yên, có chút hào hứng bừng bừng.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn sư huynh nhà mình, chủ ý trong lòng hắn là gì, đương nhiên nàng biết rõ, đơn giản chính là xem cuộc vui.
Nhìn vẻ đùa giỡn trong mắt của hắn, chắc đã biết rồi.
"Thế nào, ta không thể vào phủ tướng quân này được sao?"
Quý Như Yên hỏi ngược lại hắn một câu.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh đứng ở một bên, có chút lúng túng.
Dù mọi chuyện đều do thủ hạ của ngoại tôn mình nổi lên tâm tư xấu xa, nhưng lại làm ra sự tình mất mặt như vậy, nếu không phải hắn khuyên ngăn Lạc Thuấn Thần, khẳng định ngoại tôn này không nói hai lời liền đập chết nô tài kia!
Nhưng mà, hắn cũng đã gặp nô tài kia mấy lần, nàng cũng là một nô tài trung thành.
Nghĩ thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới, nô tài này lại có gan lớn như vậy, dám nảy sinh tình cảm với chủ tử, cuối cùng còn làm ra sự tình dụ chủ.
Việc khiến cho lão tướng quân Hứa Tử Minh cảm thấy lúng túng chính là, ngày sau Quý Như Yên sẽ thành thân với Lạc Thuấn Thần, nhưng bây giờ lại để cho nàng nhìn thấy chuyện xấu trong phủ, hắn chỉ cảm thấy dù cho lúc này có giải thích thế nào đi nữa, cũng không thể che đi sự tình mất mặt này a.
Sư huynh Sở Lam Thiên cười hắc hắc, "Đương nhiên không phải là như vậy, chẳng qua là ngươi tới quá đúng dịp."
Quý Như Yên trừng mắt liếc hắn một cái, "Sư huynh, ngươi không nói lời nào, sẽ không có ai nghĩ ngươi bị câm đâu a."
Sư huynh Sở Lam Thiên biết rõ nàng đang tức giận, cũng không dám tự tiện tưới dầu vào lửa nữa, vì vậy đứng ở một bên, kéo lão tướng quân Hứa Tử Minh ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Dù sao đây cũng là chuyện của vợ chồng son nhà người ta, hai lão đầu lớn tuổi như bọn hắn cũng không nên xen vào, thật sự là không có tác dụng gì a, ngược lại còn làm họ chướng mắt.
Thời điểm rời khỏi tiểu viện, lão tướng quân Hứa Tử Minh có chút lo lắng, "Sở sư huynh, nếu Như Yên tức giận mà không lấy Thuấn Thần nữa thì sao a?"
Sở Lam Thiên khoát tay với hắn, "Yên tâm, yên tâm, ngoại trừ Thuấn Thần thì nàng còn có thể gả cho ai? Hôn ước này đã được đế hoàng hai nước phê chuẩn a, chẳng lẽ lại bọn họ còn có thể giải trừ hôn ước hay sao?"
"Thế nhưng là, Như Yên vẫn chưa gả vào mà đã gặp phải chuyện như vậy, lão phu cảm thấy ủy khuất cho nàng."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thở dài một hơi, quay đầu đuổi tất cả đám tỳ nữ trong phủ rời đi, đợi sau khi Quý Như Yên vào cửa, lại thuê một đám tỳ nữ khác nhập phủ là được.
Sư huynh Sở Lam Thiên liếc mắt, tức giận nói, "Ủy khuất nàng? Tử Minh a, ngươi vẫn còn chưa biết tính tình của nha đầu kia thôi, làm sao nàng có thể để mình bị thua thiệt? Nếu như nàng đã không muốn, người khác cũng đừng mơ tưởng chiếm được một nửa chỗ tốt của nàng!"
"..."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
Sư huynh Sở Lam Thiên liền kéo hắn rời đi, "Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi uống trà!"
Quý Như Yên ở lại tiểu viện, tiếp tục lắng nghe đối thoại giữa Lạc Thuấn Thần và Ám Nô.
Thời điểm Lạc Thuấn Thần nói ra lời kia, Ám Nô không cam lòng đứng lên, "Ta đi!"
"Cút!"
Lạc Thuấn Thần lạnh lùng phun ra một chữ, hắn đã sớm biết, người như Ám Nô tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chết dễ dàng đấy.
Chỉ cần cho nàng một đường sống, nàng tuyệt đối sẽ không trở lại đường chết.
Ám Nô nhìn Lạc Thuấn Thần thật sâu, đột nhiên nói một câu, "Điện hạ, ngươi nhất định sẽ thấy hối hận."
Dứt lời, vận khí, dùng khinh công nhảy lên cao, rời khỏi phòng giống như một cơn gió.
Quý Như Yên đứng ở đó, có chút suy nghĩ.
"Như Yên, tới đây!"
Lạc Thuấn Thần vẫy tay với nàng, đến khi nàng đứng trước mặt của mình, hắn vẫn còn cảm thấy tức giận.
Quý Như Yên buồn cười nhìn hắn, duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Khuôn mặt nộ khí này của ngươi, là muốn bày ra cho ta xem sao?"
Sư huynh Sở Lam Thiên nhìn Quý Như Yên, có chút hào hứng bừng bừng.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn sư huynh nhà mình, chủ ý trong lòng hắn là gì, đương nhiên nàng biết rõ, đơn giản chính là xem cuộc vui.
Nhìn vẻ đùa giỡn trong mắt của hắn, chắc đã biết rồi.
"Thế nào, ta không thể vào phủ tướng quân này được sao?"
Quý Như Yên hỏi ngược lại hắn một câu.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh đứng ở một bên, có chút lúng túng.
Dù mọi chuyện đều do thủ hạ của ngoại tôn mình nổi lên tâm tư xấu xa, nhưng lại làm ra sự tình mất mặt như vậy, nếu không phải hắn khuyên ngăn Lạc Thuấn Thần, khẳng định ngoại tôn này không nói hai lời liền đập chết nô tài kia!
Nhưng mà, hắn cũng đã gặp nô tài kia mấy lần, nàng cũng là một nô tài trung thành.
Nghĩ thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới, nô tài này lại có gan lớn như vậy, dám nảy sinh tình cảm với chủ tử, cuối cùng còn làm ra sự tình dụ chủ.
Việc khiến cho lão tướng quân Hứa Tử Minh cảm thấy lúng túng chính là, ngày sau Quý Như Yên sẽ thành thân với Lạc Thuấn Thần, nhưng bây giờ lại để cho nàng nhìn thấy chuyện xấu trong phủ, hắn chỉ cảm thấy dù cho lúc này có giải thích thế nào đi nữa, cũng không thể che đi sự tình mất mặt này a.
Sư huynh Sở Lam Thiên cười hắc hắc, "Đương nhiên không phải là như vậy, chẳng qua là ngươi tới quá đúng dịp."
Quý Như Yên trừng mắt liếc hắn một cái, "Sư huynh, ngươi không nói lời nào, sẽ không có ai nghĩ ngươi bị câm đâu a."
Sư huynh Sở Lam Thiên biết rõ nàng đang tức giận, cũng không dám tự tiện tưới dầu vào lửa nữa, vì vậy đứng ở một bên, kéo lão tướng quân Hứa Tử Minh ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Dù sao đây cũng là chuyện của vợ chồng son nhà người ta, hai lão đầu lớn tuổi như bọn hắn cũng không nên xen vào, thật sự là không có tác dụng gì a, ngược lại còn làm họ chướng mắt.
Thời điểm rời khỏi tiểu viện, lão tướng quân Hứa Tử Minh có chút lo lắng, "Sở sư huynh, nếu Như Yên tức giận mà không lấy Thuấn Thần nữa thì sao a?"
Sở Lam Thiên khoát tay với hắn, "Yên tâm, yên tâm, ngoại trừ Thuấn Thần thì nàng còn có thể gả cho ai? Hôn ước này đã được đế hoàng hai nước phê chuẩn a, chẳng lẽ lại bọn họ còn có thể giải trừ hôn ước hay sao?"
"Thế nhưng là, Như Yên vẫn chưa gả vào mà đã gặp phải chuyện như vậy, lão phu cảm thấy ủy khuất cho nàng."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thở dài một hơi, quay đầu đuổi tất cả đám tỳ nữ trong phủ rời đi, đợi sau khi Quý Như Yên vào cửa, lại thuê một đám tỳ nữ khác nhập phủ là được.
Sư huynh Sở Lam Thiên liếc mắt, tức giận nói, "Ủy khuất nàng? Tử Minh a, ngươi vẫn còn chưa biết tính tình của nha đầu kia thôi, làm sao nàng có thể để mình bị thua thiệt? Nếu như nàng đã không muốn, người khác cũng đừng mơ tưởng chiếm được một nửa chỗ tốt của nàng!"
"..."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
Sư huynh Sở Lam Thiên liền kéo hắn rời đi, "Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi uống trà!"
Quý Như Yên ở lại tiểu viện, tiếp tục lắng nghe đối thoại giữa Lạc Thuấn Thần và Ám Nô.
Thời điểm Lạc Thuấn Thần nói ra lời kia, Ám Nô không cam lòng đứng lên, "Ta đi!"
"Cút!"
Lạc Thuấn Thần lạnh lùng phun ra một chữ, hắn đã sớm biết, người như Ám Nô tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chết dễ dàng đấy.
Chỉ cần cho nàng một đường sống, nàng tuyệt đối sẽ không trở lại đường chết.
Ám Nô nhìn Lạc Thuấn Thần thật sâu, đột nhiên nói một câu, "Điện hạ, ngươi nhất định sẽ thấy hối hận."
Dứt lời, vận khí, dùng khinh công nhảy lên cao, rời khỏi phòng giống như một cơn gió.
Quý Như Yên đứng ở đó, có chút suy nghĩ.
"Như Yên, tới đây!"
Lạc Thuấn Thần vẫy tay với nàng, đến khi nàng đứng trước mặt của mình, hắn vẫn còn cảm thấy tức giận.
Quý Như Yên buồn cười nhìn hắn, duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Khuôn mặt nộ khí này của ngươi, là muốn bày ra cho ta xem sao?"
/800
|