Ngay cả Lạc Thuấn Thần ở bên cạnh cũng mang theo ý cười, Vạn Đức hầu nghĩ thế nào cũng không ra, hôm nay gặp phải chuyện cổ quái như vậy.
Quý Như Yên vô cùng bình tĩnh gắp đồ ăn, khẽ nói với Lạc Thuấn Thần: “Chàng cũng đừng để lộ ra dấu vết.”
“Đã biết, nhưng nàng xem biểu tình của ông ngoại kìa.”
Lạc Thuấn Thần bảo nàng chú ý tới lão tướng quân Hứa Tử Minh.
Hứa Tử Minh tự nhiên phát hiện ra chuyện kỳ quái ở chỗ Vạn Đức hầu, ông cũng cứng lưỡi.
Phải biết rằng, đừng nói mọi người không hiểu, ngay cả lão tướng quân cũng không nhìn ra vấn đề.
Sau đó càng khiến người ta dở khóc dở cười, ống tay áo Vạn Đức hầu cũng bắt đầu giảm bớt, quỷ dị biến mất.
Quý Như Yên thấy vậy cũng trợn tròn mắt.
Nàng không có ra lệnh cho tiểu gia hỏa kia ăn quần áo của Vạn Đức hầu nha!
Tiểu tử kia thật sự không hiểu hết lời nói của loại người, Quý Như Yên bảo nó ăn hết đồ trước mặt Vạn Đức hầu, hắn lại ăn hết sạch cả đồ của người ta.
Kết quả là không những quần áo bị kéo xa mà còn lơ lửng rồi biến mất trong không trung.
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua Quý Như Yên, hai người thông minh lập tức cúi đầu, làm như không thấy gì, bộ dáng có tật giật mình.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh há to miệng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vậy.
Kỳ thật tronng mắt mọi người cảm thấy, đây là cử chỉ điên rồ của Vạn Đức hầu.
Tự nhiên cởi quần áo, sau đó giận dữ mắng, “kẻ nào! Kẻ nào dám đùa giỡn bản hầu, mau đi ra đây cho ta!”
Nhưng mặc kệ ông la hét, y phục vẫn biến mất.
Hiên đế cau mày, nhìn Vạn Đức hầu đang la hét.
Tuy rằng tình huống có chút quỷ dị, nhưng ông cũng không nhìn ra vấn đề, cuối cùng vẫn quy về Vạn Đức hầu.
Bạch võ hầu, cùng Tông chu hầu trước giờ vẫn bất hòa với Vạn Đức hầu, tận dụng mọi cơ hội đả kích đối phương.
Trước mắt là một cơ hội tuyệt vời, bọn họ sẽ không bỏ qua.
Bạch võ hầu cười lạnh: “Hoàng thượng, Vạn Đức hầu vô lễ trong điện, nếu ông ta có bệnh vẫn nên mời thái y nhanh chóng chữa trị, để cho mọi người an tâm.”
“Hoàng thượng, Bạch võ hầu nói rất đúng, Vạn Đức hầu như vậy thật khiến người ta lo lắng.”
Tông chu hầu đứng dậy khom người nói.
Quý Như Yên cúi đầu khẽ liếc mắt nhìn hai vị hầu gia.
Tuổi tác tương đương nhau, một người mặc áo xanh mang hương vị nho sĩ, một người dáng người to lớn, đoán chứng một văn một võ.
Chỉ là không biết vì sao Tông chu hậu rõ ràng là quan văn sao cũng tới Cổ Thú sơn mạch.
“Cao Hòa, mời thái y tới xem.”
Hiên đế lên tiếng, Cao Hòa liền chạy ra ngoài mời thái y.
Quý Như Yên nhìn đại điện, phát hiện thiếu một người, khẽ kéo tay Lạc Thuấn Thần: “Sao ta không thấy quốc sư?”
“Hắn phải mai mới tới được.”
“Mai?”
“Umh!” Quý Như Yên có chút khó hiểu vì sao Tích Tiểu Mộng không đi với Hiên đế.
Quý Như Yên vô cùng bình tĩnh gắp đồ ăn, khẽ nói với Lạc Thuấn Thần: “Chàng cũng đừng để lộ ra dấu vết.”
“Đã biết, nhưng nàng xem biểu tình của ông ngoại kìa.”
Lạc Thuấn Thần bảo nàng chú ý tới lão tướng quân Hứa Tử Minh.
Hứa Tử Minh tự nhiên phát hiện ra chuyện kỳ quái ở chỗ Vạn Đức hầu, ông cũng cứng lưỡi.
Phải biết rằng, đừng nói mọi người không hiểu, ngay cả lão tướng quân cũng không nhìn ra vấn đề.
Sau đó càng khiến người ta dở khóc dở cười, ống tay áo Vạn Đức hầu cũng bắt đầu giảm bớt, quỷ dị biến mất.
Quý Như Yên thấy vậy cũng trợn tròn mắt.
Nàng không có ra lệnh cho tiểu gia hỏa kia ăn quần áo của Vạn Đức hầu nha!
Tiểu tử kia thật sự không hiểu hết lời nói của loại người, Quý Như Yên bảo nó ăn hết đồ trước mặt Vạn Đức hầu, hắn lại ăn hết sạch cả đồ của người ta.
Kết quả là không những quần áo bị kéo xa mà còn lơ lửng rồi biến mất trong không trung.
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua Quý Như Yên, hai người thông minh lập tức cúi đầu, làm như không thấy gì, bộ dáng có tật giật mình.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh há to miệng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vậy.
Kỳ thật tronng mắt mọi người cảm thấy, đây là cử chỉ điên rồ của Vạn Đức hầu.
Tự nhiên cởi quần áo, sau đó giận dữ mắng, “kẻ nào! Kẻ nào dám đùa giỡn bản hầu, mau đi ra đây cho ta!”
Nhưng mặc kệ ông la hét, y phục vẫn biến mất.
Hiên đế cau mày, nhìn Vạn Đức hầu đang la hét.
Tuy rằng tình huống có chút quỷ dị, nhưng ông cũng không nhìn ra vấn đề, cuối cùng vẫn quy về Vạn Đức hầu.
Bạch võ hầu, cùng Tông chu hầu trước giờ vẫn bất hòa với Vạn Đức hầu, tận dụng mọi cơ hội đả kích đối phương.
Trước mắt là một cơ hội tuyệt vời, bọn họ sẽ không bỏ qua.
Bạch võ hầu cười lạnh: “Hoàng thượng, Vạn Đức hầu vô lễ trong điện, nếu ông ta có bệnh vẫn nên mời thái y nhanh chóng chữa trị, để cho mọi người an tâm.”
“Hoàng thượng, Bạch võ hầu nói rất đúng, Vạn Đức hầu như vậy thật khiến người ta lo lắng.”
Tông chu hầu đứng dậy khom người nói.
Quý Như Yên cúi đầu khẽ liếc mắt nhìn hai vị hầu gia.
Tuổi tác tương đương nhau, một người mặc áo xanh mang hương vị nho sĩ, một người dáng người to lớn, đoán chứng một văn một võ.
Chỉ là không biết vì sao Tông chu hậu rõ ràng là quan văn sao cũng tới Cổ Thú sơn mạch.
“Cao Hòa, mời thái y tới xem.”
Hiên đế lên tiếng, Cao Hòa liền chạy ra ngoài mời thái y.
Quý Như Yên nhìn đại điện, phát hiện thiếu một người, khẽ kéo tay Lạc Thuấn Thần: “Sao ta không thấy quốc sư?”
“Hắn phải mai mới tới được.”
“Mai?”
“Umh!” Quý Như Yên có chút khó hiểu vì sao Tích Tiểu Mộng không đi với Hiên đế.
/800
|