Thấy vậy Sở Lưu Nguyệt liền đưa tay ngăn cản Thạch Lựu lại, nàng không muốn tìm thêm phiền phức, nếu như hôm nay ầm ĩ ở chỗ này thì sau này nhất định sẽ có thêm những tin đồn không tốt về nàng.
Nàng với tay cầm lên mấy bao tú hoa châm lên rồi hỏi người bán hàng:
- Cái này...?
Lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy một tiếng hô lớn vang lên trên đường cái:
- Mọi người mau tránh ra, là xe ngựa của Túc Vương Phủ, Túc Thể Tử đang tới.
Tiếng hô vừa dứt, liền thấy người đi đường trên đường lớn nhanh chóng dạt về hai bên, những gánh hàng rong cũng tự giác đem hàng hóa của mình kéo về ngay ngắn, ngay cả những xe ngựa đang đi trên đường cũng nhanh chóng điều khiển ngựa lui vào một bên, tất cả động tác đều thuần thục đâu vào đấy, cho thấy sự việc này thường xuyên xảy ra. Đợi đến lúc chủ tớ hai người Sở Lưu Nguyệt phản ứng lại thì trên đường lớn chỉ còn lại hai người, mọi người hai bên đường kinh hãi nhìn các nàng, bên cạnh có người lo lắng kêu lên:
- Cô nương, mau qua đây a.
Sở Lưu Nguyệt khó hiểu quay đầu hỏi Thạch Lựu:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thạch Lựu là nha hoàn, bình thường cũng nghe được chuyện bên ngoài nhiều hơn tiểu thư, vốn nàng còn ngây người không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó như nhớ ra điều gì sắc mặt nháy mắt trắng bệch liền đưa tay muốn kéo Sở Lưu Nguyệt vào bên đường, nhưng đã không kịp, chỉ nghe trên đường cái tiếng vó ngựa rầm rập chỉnh tề vang lên, nháy mắt đã thấy xe ngựa từ phía xa chạy đến.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa chạy nhanh như chốn không người, không khỏi nhíu mày, Thạch Lựu nghiêng người nhanh chóng nhẹ giọng bẩm báo cho Sở Lưu Nguyệt.
- Tiểu thư, đây là xe ngựa của Túc Vương phủ, nghe nói người ngồi trong xe chính là Túc Vương Thế Tử Túc Diệp.
Sở Lưu Nguyệt không có ấn tượng gì đặc biệt đối với Túc Vương phủ này, hơn nữa đối với những hành vi ngông cuồng coi trời bằng vung này từ xưa tới nay nàng đều rất khinh thường, nhịn không được trào phúng nói:
- Là Túc Vương Phủ thì thế nào, nơi đây là Kinh Thành dưới chân Thiên Tử, còn có vương pháp nữa hay không?
Thanh âm Sở Lưu Nguyệt vốn không lớn nhưng lúc này xe ngựa đã chạy đến chỗ hai người đứng, người trong xe ngựa võ công cao cường thính lực so với người khác cũng mẫn cảm hơn rất nhiều, cho nên lời Sở Lưu Nguyệt nói khi nãy đều đã nghe được.
Đôi mắt đang nhắm hơi mở ra khẽ nheo lại, con ngươi thâm thúy ẩn chứa ngạo khí, tràn đầy âm lãnh cùng sát khí, tựa như mây đen trên trời đang cuồn cuộn gào thét làm cho người khác cảm thấy như đang bị một sức mạnh vô hình đè nén, hít thở không thông. Trên môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm chỉ có điều nụ cười kia không hề có độ ấm, chỉ có kiêu ngạo cùng trào phúng, thú vị, thực sự rất thú vị, không nghĩ tới trong Kinh Thành còn có người nói chuyện Vương pháp với hắn, đã rất nhiều năm hắn chưa nghe người khác lên tiếng chê cười mình.
Người lúc này đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa đích thị là Túc Vương Thế Tử Túc Diệp, nói đến vị Thế Tử gia này người trong kinh thành không ai không biến sắc.
Vị Thế Tử này chẳng những thân phận tôn quý, xuất chúng hơn người mà quan trọng nhất là hắn tuổi còn trẻ đã nắm trong tay toàn bộ mạch máu kinh thương của cả nước, trở thành người giàu có nhất Nam Ly quốc. Nghe nói hàng năm hắn đều cung cấp miễn phí lương thảo cho quân đội vùng biên giới phía Tây Bắc, cho nên Hoàng Thượng đối với những việc làm của hắn đều là nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, âm thầm dung túng, cũng vì thế mà vị Thế Tử gia này có thể ngang nhiên lộng hành, vô pháp vô thiên* như thế.
*vô pháp vô thiên= coi trời bằng vung.
Không chỉ thế, vị Thế Tử này còn là một chủ tử tâm ngoan thủ lạt*, nghe nói hạ nhân chỗ hắn nếu làm sai bất kể có thân phận gì đều bị rút gân lột da, chết không toàn thây, tóm lại tốt nhất đừng trêu chọc đến vị Thế Tử này mới là sáng suốt, ở kinh thành không ít người vụng trộm gắn cho hắn danh hiệu " Lãnh huyết Diêm Vương"
* tâm ngoan thủ lạt: ra tay ác độc, bụng dạ nham hiểm.
Trước đây còn có tin đồn nói vị Túc Vương Thế tử này lúc mười ba tuổi từng tận mắt chứng kiến một tiểu thiếp của Vương gia cùng mấy kẻ hạ nhân tẫn mình trong biển lửa, mà hắn chẳng những không hề sợ hãi còn khen mùi thịt cháy khét lẹt kia thật thơm, thế nên hiện tại hạ nhân trong Vương Phủ nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ.
Bên đường phố, mọi người đều đứng tránh xa Sở Lưu Nguyệt, lời nàng vừa nói ra đều khiến mọi người khiếp sợ, trong lòng không hẹn mà thay tiểu cô nương này cầu nguyện, người nào không chọc lại đi chọc vào Lãnh huyết Diêm Vương này, không muốn sống nữa sao?
Chỉ thấy xe ngựa xa hoa tráng lệ đang chạy hết tốc lực, trong xe một tiếng nói lạnh như băng vang lên:
- Dừng lại.
Tuấn mã toàn thân trắng muốt cao giọng mạnh mẽ hí vang giơ hai móng trước lên sau đó vững vàng đạp xuống đất, một cơn gió thổi qua nâng lên một góc rèm xe ngựa, ánh sáng theo đó đi vào, đồ vật bên trong liền tỏa ra ánh sáng lung linh nhiều màu sắc, một ngón tay dài nhỏ, trắng đẹp như ngọc không nhiễm một chút bụi bẩn nhẹ nhàng nâng lên màn xe nhìn sang.
Đứng ngay gần đó Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt thâm sâu kia, vạn vật xung quanh như ngừng lại, chỉ phút chốc thời gian dường như đã trôi qua cả ngàn năm, vạn năm. Nhưng dù chỉ là một cái liếc mắt cũng khiến kẻ đối diện cảm nhận được một cỗ áp lực, hàn khí thấu xương tựa như đang trôi nổi vùng vẫy giữa hồ băng lạnh giá. Trong khoảnh khắc kia Sở Lưu Nguyệt có cảm giác bất an, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, ngay lập tức trong lòng nàng đối với người ngồi trong xe ngựa kia đề phòng. Xem ra hắn quả thực là người có bản lĩnh, chỉ là một cái liếc mắt đã khiến cho lòng người lo sợ như vậy, thủ đoạn làm việc chắc chắn cũng sẽ rất ngoan độc, khó trách người trong kinh thành lại kính sợ hắn, sợ như Quỷ Thần.
Thế nhưng Túc Vương Thế tử này lại cực kỳ tuấn tú, ngũ quan hài hòa, đôi mắt phượng lạnh lùng, tinh tế, giờ phút này đôi môi mỏng khẽ nhếch hiện rõ sự mỉa mai, khinh thường, vẻ lãnh đạm trong ánh mắt không hề che giấu, hắn liếc mắt đánh giá Sở Lưu Nguyệt, chẳng qua chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại dám nói chuyện về Vương pháp với hắn, thực nực cười, chậm rãi buông màn xe xuống, phân phó thị vệ phía trước:
- Đi thôi.
Thị vệ phía trước nhận lệnh, xe ngựa lập tức rời đi, chẳng mấy chốc đã mất dạng, đợi đến lúc chạy tới nơi không có người, âm thanh lãnh khốc trong xe ngựa vang lên:
- Túc Phong, đi thăm dò lai lịch của nha đầu kia cho ta.
- Vâng, Thế Tử Gia.
Túc Phong lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Xe ngựa xa hoa giống như thường ngày trở về Túc Vương Phủ.
Túc Phong, Túc Trúc, Túc Tùng, Túc Hòa chính là bốn trợ thủ đắc lực của Túc Vương Thế Tử Túc Diệp, chẳng những võ công cao cường mà dung mạo bốn người đều cực kỳ tuấn tú, nơi nào bọn họ cùng Túc Vương Thế Tử xuất hiện thì phong cảnh nơi đó liền trở nên rực rỡ hoa lệ. Túc Vương Thế Tử đối với bốn người này vô cùng hài lòng, cho nên ban cho bọn họ họ " Túc", toàn bộ người trong Kinh Thành nhìn thấy bọn họ giống như gặp Túc Vương Thế Tử, đều muốn dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng, nhưng bốn người này đều là những người vô cùng trung thành, tận tâm.
Lúc này, trên đường cái, Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu đang bị đoàn người vây quanh, quan tâm nhìn các nàng.
Chủ tiệm của hàng bán rong khi nãy không nhịn được lo lắng nhắc nhở hai người:
- Tiểu cô nương, về sau những lời như vậy không thể nói bừa được, không chừng gặp phải họa sát thân*.
*họa sát thân: tai họa chết người.
- Đúng vậy a, khi nãy thật nguy hiểm, nếu Túc Vương Thế Tử tức giận chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được.
- Đúng a, có điều hôm nay Túc Vương Thế Tử không có nổi giận, xem ra tâm tình của hắn rất tốt.
Sở Lưu Nguyệt nghe những lời nói xung quanh mà khóe miệng giật giật, sau đó cầm mấy bao tú hoa châm hỏi chủ sạp hàng giá cả, sai Thạch Lựu trả tiền xong liền nhanh chóng đi ra khỏi đám người này, sau lưng mọi người vẫn còn bàn tán việc vừa rồi.
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Lựu vẫn không chút huyết sắc, lo lắng nói:
- Tiểu thư, vừa rồi thực sự là quá nguy hiểm a, em nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ, nếu như Túc Vương Thế Tử thực sự tức giận, chỉ sợ chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi.
- Em nghĩ quá nhiều rồi, Túc Vương Thế Tử kia cao cao tại thượng*, làm sao có thể vì những nhân vật nhỏ bé như chúng ta mà làm bẩn tay mình chứ, chúng ta mau trở về thôi.
*cao cao tại thượng: người có thân phận cao quý.
Nàng không lo lắng Túc Vương Thế Tử kia tìm nàng trả thù, bởi vì nàng là người quá đỗi bình thường không đáng chú ý đến, câu nói kia tuy có mạo phạm nhưng cũng không đến mức phạm phải chịu tội chết, mặt khác, nàng còn sợ hắn không tới.
Thạch Lựu cũng không nói gì nữa, theo nàng hồi phủ.
Trong Liên Viện_Quốc Công Phủ, lúc này đang tiếp đón một vị khách tôn quý.
Vị khách tôn quý này không ai khác mà chính là người đã viết thư hưu Sở Lưu Nguyệt mấy ngày trước, Tĩnh Vương gia Phượng Ngâm. Đôi mắt hoa đào, chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi mỏng nhưng tinh tế, ngũ quan cực kỳ tuấn tú có điều lại có chút vẻ đẹp của nữ tử, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất tôn quý, khí chất này thành công đem phần âm nhu của hắn giấu đi, nên khi nhìn đến hắn chỉ thấy sau hắn tỏa ra một tầng hào quang.
Nàng với tay cầm lên mấy bao tú hoa châm lên rồi hỏi người bán hàng:
- Cái này...?
Lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy một tiếng hô lớn vang lên trên đường cái:
- Mọi người mau tránh ra, là xe ngựa của Túc Vương Phủ, Túc Thể Tử đang tới.
Tiếng hô vừa dứt, liền thấy người đi đường trên đường lớn nhanh chóng dạt về hai bên, những gánh hàng rong cũng tự giác đem hàng hóa của mình kéo về ngay ngắn, ngay cả những xe ngựa đang đi trên đường cũng nhanh chóng điều khiển ngựa lui vào một bên, tất cả động tác đều thuần thục đâu vào đấy, cho thấy sự việc này thường xuyên xảy ra. Đợi đến lúc chủ tớ hai người Sở Lưu Nguyệt phản ứng lại thì trên đường lớn chỉ còn lại hai người, mọi người hai bên đường kinh hãi nhìn các nàng, bên cạnh có người lo lắng kêu lên:
- Cô nương, mau qua đây a.
Sở Lưu Nguyệt khó hiểu quay đầu hỏi Thạch Lựu:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thạch Lựu là nha hoàn, bình thường cũng nghe được chuyện bên ngoài nhiều hơn tiểu thư, vốn nàng còn ngây người không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó như nhớ ra điều gì sắc mặt nháy mắt trắng bệch liền đưa tay muốn kéo Sở Lưu Nguyệt vào bên đường, nhưng đã không kịp, chỉ nghe trên đường cái tiếng vó ngựa rầm rập chỉnh tề vang lên, nháy mắt đã thấy xe ngựa từ phía xa chạy đến.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa chạy nhanh như chốn không người, không khỏi nhíu mày, Thạch Lựu nghiêng người nhanh chóng nhẹ giọng bẩm báo cho Sở Lưu Nguyệt.
- Tiểu thư, đây là xe ngựa của Túc Vương phủ, nghe nói người ngồi trong xe chính là Túc Vương Thế Tử Túc Diệp.
Sở Lưu Nguyệt không có ấn tượng gì đặc biệt đối với Túc Vương phủ này, hơn nữa đối với những hành vi ngông cuồng coi trời bằng vung này từ xưa tới nay nàng đều rất khinh thường, nhịn không được trào phúng nói:
- Là Túc Vương Phủ thì thế nào, nơi đây là Kinh Thành dưới chân Thiên Tử, còn có vương pháp nữa hay không?
Thanh âm Sở Lưu Nguyệt vốn không lớn nhưng lúc này xe ngựa đã chạy đến chỗ hai người đứng, người trong xe ngựa võ công cao cường thính lực so với người khác cũng mẫn cảm hơn rất nhiều, cho nên lời Sở Lưu Nguyệt nói khi nãy đều đã nghe được.
Đôi mắt đang nhắm hơi mở ra khẽ nheo lại, con ngươi thâm thúy ẩn chứa ngạo khí, tràn đầy âm lãnh cùng sát khí, tựa như mây đen trên trời đang cuồn cuộn gào thét làm cho người khác cảm thấy như đang bị một sức mạnh vô hình đè nén, hít thở không thông. Trên môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm chỉ có điều nụ cười kia không hề có độ ấm, chỉ có kiêu ngạo cùng trào phúng, thú vị, thực sự rất thú vị, không nghĩ tới trong Kinh Thành còn có người nói chuyện Vương pháp với hắn, đã rất nhiều năm hắn chưa nghe người khác lên tiếng chê cười mình.
Người lúc này đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa đích thị là Túc Vương Thế Tử Túc Diệp, nói đến vị Thế Tử gia này người trong kinh thành không ai không biến sắc.
Vị Thế Tử này chẳng những thân phận tôn quý, xuất chúng hơn người mà quan trọng nhất là hắn tuổi còn trẻ đã nắm trong tay toàn bộ mạch máu kinh thương của cả nước, trở thành người giàu có nhất Nam Ly quốc. Nghe nói hàng năm hắn đều cung cấp miễn phí lương thảo cho quân đội vùng biên giới phía Tây Bắc, cho nên Hoàng Thượng đối với những việc làm của hắn đều là nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, âm thầm dung túng, cũng vì thế mà vị Thế Tử gia này có thể ngang nhiên lộng hành, vô pháp vô thiên* như thế.
*vô pháp vô thiên= coi trời bằng vung.
Không chỉ thế, vị Thế Tử này còn là một chủ tử tâm ngoan thủ lạt*, nghe nói hạ nhân chỗ hắn nếu làm sai bất kể có thân phận gì đều bị rút gân lột da, chết không toàn thây, tóm lại tốt nhất đừng trêu chọc đến vị Thế Tử này mới là sáng suốt, ở kinh thành không ít người vụng trộm gắn cho hắn danh hiệu " Lãnh huyết Diêm Vương"
* tâm ngoan thủ lạt: ra tay ác độc, bụng dạ nham hiểm.
Trước đây còn có tin đồn nói vị Túc Vương Thế tử này lúc mười ba tuổi từng tận mắt chứng kiến một tiểu thiếp của Vương gia cùng mấy kẻ hạ nhân tẫn mình trong biển lửa, mà hắn chẳng những không hề sợ hãi còn khen mùi thịt cháy khét lẹt kia thật thơm, thế nên hiện tại hạ nhân trong Vương Phủ nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ.
Bên đường phố, mọi người đều đứng tránh xa Sở Lưu Nguyệt, lời nàng vừa nói ra đều khiến mọi người khiếp sợ, trong lòng không hẹn mà thay tiểu cô nương này cầu nguyện, người nào không chọc lại đi chọc vào Lãnh huyết Diêm Vương này, không muốn sống nữa sao?
Chỉ thấy xe ngựa xa hoa tráng lệ đang chạy hết tốc lực, trong xe một tiếng nói lạnh như băng vang lên:
- Dừng lại.
Tuấn mã toàn thân trắng muốt cao giọng mạnh mẽ hí vang giơ hai móng trước lên sau đó vững vàng đạp xuống đất, một cơn gió thổi qua nâng lên một góc rèm xe ngựa, ánh sáng theo đó đi vào, đồ vật bên trong liền tỏa ra ánh sáng lung linh nhiều màu sắc, một ngón tay dài nhỏ, trắng đẹp như ngọc không nhiễm một chút bụi bẩn nhẹ nhàng nâng lên màn xe nhìn sang.
Đứng ngay gần đó Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt thâm sâu kia, vạn vật xung quanh như ngừng lại, chỉ phút chốc thời gian dường như đã trôi qua cả ngàn năm, vạn năm. Nhưng dù chỉ là một cái liếc mắt cũng khiến kẻ đối diện cảm nhận được một cỗ áp lực, hàn khí thấu xương tựa như đang trôi nổi vùng vẫy giữa hồ băng lạnh giá. Trong khoảnh khắc kia Sở Lưu Nguyệt có cảm giác bất an, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, ngay lập tức trong lòng nàng đối với người ngồi trong xe ngựa kia đề phòng. Xem ra hắn quả thực là người có bản lĩnh, chỉ là một cái liếc mắt đã khiến cho lòng người lo sợ như vậy, thủ đoạn làm việc chắc chắn cũng sẽ rất ngoan độc, khó trách người trong kinh thành lại kính sợ hắn, sợ như Quỷ Thần.
Thế nhưng Túc Vương Thế tử này lại cực kỳ tuấn tú, ngũ quan hài hòa, đôi mắt phượng lạnh lùng, tinh tế, giờ phút này đôi môi mỏng khẽ nhếch hiện rõ sự mỉa mai, khinh thường, vẻ lãnh đạm trong ánh mắt không hề che giấu, hắn liếc mắt đánh giá Sở Lưu Nguyệt, chẳng qua chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại dám nói chuyện về Vương pháp với hắn, thực nực cười, chậm rãi buông màn xe xuống, phân phó thị vệ phía trước:
- Đi thôi.
Thị vệ phía trước nhận lệnh, xe ngựa lập tức rời đi, chẳng mấy chốc đã mất dạng, đợi đến lúc chạy tới nơi không có người, âm thanh lãnh khốc trong xe ngựa vang lên:
- Túc Phong, đi thăm dò lai lịch của nha đầu kia cho ta.
- Vâng, Thế Tử Gia.
Túc Phong lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Xe ngựa xa hoa giống như thường ngày trở về Túc Vương Phủ.
Túc Phong, Túc Trúc, Túc Tùng, Túc Hòa chính là bốn trợ thủ đắc lực của Túc Vương Thế Tử Túc Diệp, chẳng những võ công cao cường mà dung mạo bốn người đều cực kỳ tuấn tú, nơi nào bọn họ cùng Túc Vương Thế Tử xuất hiện thì phong cảnh nơi đó liền trở nên rực rỡ hoa lệ. Túc Vương Thế Tử đối với bốn người này vô cùng hài lòng, cho nên ban cho bọn họ họ " Túc", toàn bộ người trong Kinh Thành nhìn thấy bọn họ giống như gặp Túc Vương Thế Tử, đều muốn dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng, nhưng bốn người này đều là những người vô cùng trung thành, tận tâm.
Lúc này, trên đường cái, Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu đang bị đoàn người vây quanh, quan tâm nhìn các nàng.
Chủ tiệm của hàng bán rong khi nãy không nhịn được lo lắng nhắc nhở hai người:
- Tiểu cô nương, về sau những lời như vậy không thể nói bừa được, không chừng gặp phải họa sát thân*.
*họa sát thân: tai họa chết người.
- Đúng vậy a, khi nãy thật nguy hiểm, nếu Túc Vương Thế Tử tức giận chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được.
- Đúng a, có điều hôm nay Túc Vương Thế Tử không có nổi giận, xem ra tâm tình của hắn rất tốt.
Sở Lưu Nguyệt nghe những lời nói xung quanh mà khóe miệng giật giật, sau đó cầm mấy bao tú hoa châm hỏi chủ sạp hàng giá cả, sai Thạch Lựu trả tiền xong liền nhanh chóng đi ra khỏi đám người này, sau lưng mọi người vẫn còn bàn tán việc vừa rồi.
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Lựu vẫn không chút huyết sắc, lo lắng nói:
- Tiểu thư, vừa rồi thực sự là quá nguy hiểm a, em nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ, nếu như Túc Vương Thế Tử thực sự tức giận, chỉ sợ chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi.
- Em nghĩ quá nhiều rồi, Túc Vương Thế Tử kia cao cao tại thượng*, làm sao có thể vì những nhân vật nhỏ bé như chúng ta mà làm bẩn tay mình chứ, chúng ta mau trở về thôi.
*cao cao tại thượng: người có thân phận cao quý.
Nàng không lo lắng Túc Vương Thế Tử kia tìm nàng trả thù, bởi vì nàng là người quá đỗi bình thường không đáng chú ý đến, câu nói kia tuy có mạo phạm nhưng cũng không đến mức phạm phải chịu tội chết, mặt khác, nàng còn sợ hắn không tới.
Thạch Lựu cũng không nói gì nữa, theo nàng hồi phủ.
Trong Liên Viện_Quốc Công Phủ, lúc này đang tiếp đón một vị khách tôn quý.
Vị khách tôn quý này không ai khác mà chính là người đã viết thư hưu Sở Lưu Nguyệt mấy ngày trước, Tĩnh Vương gia Phượng Ngâm. Đôi mắt hoa đào, chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi mỏng nhưng tinh tế, ngũ quan cực kỳ tuấn tú có điều lại có chút vẻ đẹp của nữ tử, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất tôn quý, khí chất này thành công đem phần âm nhu của hắn giấu đi, nên khi nhìn đến hắn chỉ thấy sau hắn tỏa ra một tầng hào quang.
/60
|