Thần Y Thế Tử Phi

Chương 14: Cao thủ ngụy trang. ​

/60


Trong phòng, sau khi dâng trà, nha hoàn Thược Dược bên người Sở Lưu Liên liền im lặng tiến đến hầu hạ trước giường tiểu thư.

Lúc này Sở Lưu Liên nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, trên thân mặc một kiện trung y* màu trắng có viền vàng, tóc đen rối tung buông xõa, nhìn qua thật sự mang vài phần ốm yếu. Nàng nâng tay che miệng ho khan hai tiếng, ngẩng đầu liền nhìn Phượng Ngâm cười nhẹ, thản nhiên nói.

*trung y: quần áo trong, quần áo ngủ thời cổ đại.

- Hôm qua Tĩnh Vương Gia phái người đưa thiệp tới nói muốn thăm Lưu Liên, không phải Lưu Liên đã sai hạ nhân thông báo cho người rồi sao? Vương gia vừa mới hưu nhị muội muội, người vẫn không nên đến Sở Quốc Công Phủ tránh cho nhị muội lại thương tâm, nàng đã tìm chết hai lần rồi, nếu bây giờ nàng biết Vương Gia tới thăm Lưu Liên, chỉ sợ nàng… nàng sẽ lại nghĩ quẩn thì sao?

Sở Lưu Liên nói liền một hơi dài sau đó lại ho khan, Thược Dược đứng trước giường tay chân nhanh nhẹn bưng đến cho nàng một chén nước, cẩn thận hầu hạ chủ tử của mình ngồi xuống, sau đó giúp nàng uống hai ngụm nước.

Tinh thần Sở Lưu Liên dường như tốt hơn một chút, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Tĩnh vương gia ở phía đối diện cười khổ:

- Người xem thân thể này của ta.

Đôi mắt hoa đào của Phượng Ngâm híp lại, trong đôi mắt ẩn chứa sự đau lòng, tiếng nói không tự giác mà dịu dàng hơn:

- Lưu Liên, thân mình nàng làm sao vậy? Vì sao đang khỏe mạnh lại sinh bệnh nặng, hay Bổn Vương tiến cung đem ngự y tốt nhất đến khám cho nàng, nhất định bọn họ sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho nàng.

Phượng Ngâm, thân là Thất Hoàng Tử, là người con Hoàng Đế thương yêu nhất, từ trước đến nay luôn cao ngạo lạnh lùng, không để bất cứ việc gì vào trong mắt. Sở dĩ lúc trước hắn muốn kết hôn với đích nữ của Quốc Công Phủ chính là vì nàng là nữ tử nổi danh ở Thượng Kinh. Hắn tự cho rằng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng được đứng bên cạnh hắn, cho nên hắn mới đi xin ý chỉ của Phụ Hoàng, đem Sở Lưu Liên chỉ hôn cho mình.Như vậy chẳng những hắn có được thế lực sau lưng Mẫu Phi mà còn đặt lên quan hệ với Quốc Công Phủ. Bởi vì Sở Quốc Công là thế lực sau lưng Huệ Vương, nếu hắn cưới Sở Lưu Liên thì Sở Gia sẽ hành động như thế nào? Bọn họ sẽ đứng về phía ai, hay là không đứng về bên nào, sáng suốt giữ vị trí trung lập nhìn Tĩnh Vương cùng Huệ Vương đấu đá. Chỉ cần Sở gia không nhúng tay thì phần thắng của hắn sẽ lớn hơn Huệ Vương.

Hai năm trước, sau khi Hoàng Hậu bị ban cái chết, thái tử bị phế đuổi ra khỏi Kinh Thành, trong hai năm này sự tranh đấu vẫn không ngừng diễn ra, thế lực khắp nơi đều âm thầm cố gắng xây dựng lực lượng, thử hỏi Hoàng Tử Hoàng thất nào lại không nghĩ đến việc giành lấy ngôi vị Thái Tử?

Nhưng Phượng Ngâm quen biết Sở Lưu Liên càng lâu, hắn lại càng bị nàng hấp dẫn. Lưu Liên chẳng những có tướng mạo xuất chúng* mà tấm lòng lại vô cùng lương thiện. Một nữ tử tuyệt sắc lại hiền lương thục đức như vậy đúng là người Phượng Ngâm hắn nên cưới về làm Tĩnh Vương Phi, sau này sẽ trở thành Hoàng Hậu, làm mẫu nghi thiên hạ. Nhưng ai ngờ rằng khi bọn họ sắp thành hôn thì Lưu Liên lại sinh bệnh nặng, bây giờ trong lòng Phượng Ngâm không biết là đau lòng hay vẫn là thất vọng, tóm lại hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

*tướng mạo xuất chúng: xinh đẹp hơn người.

Trong phòng, Sở Lưu Liên hoảng hốt, nếu để cho ngự y đến kiểm tra thì chỉ sợ chuyện nàng không bị bệnh sẽ bị lộ ra ngoài, kế hoạch bao lâu nay nàng xây dựng có thể bị sụp đổ, cho nên bằng bất cứ giá nào nàng cũng không thể để cho Phượng Ngâm làm việc này. Trong lòng suy tính, nàng nhịn không được lại ho khan vài tiếng, sau đó dùng khăn Cẩm Tú màu tuyết trắng che miệng, nói từng tiếng đứt quãng.

- Không… không cần…Sở Gia cũng có đại phu riêng, ông ta nói bệnh của Lưu Liên cũng không phải bệnh nan y không thể chữa trị, nhưng bởi vì thiếu một vị thuốc cho nên…

Tĩnh Vương Gia nóng vội hỏi:

- Dược gì?

- Tuyết Sơn Xích Long quả.

Sở Lưu Liên thản nhiên nói, sở dĩ nàng nói ra loại dược này là vì từng nghe Lâm đại phu nói Tuyết Sơn Xích Long quả này vô cùng quý hiếm, sống ở trên đỉnh Tuyết Sơn, chịu đủ sương tuyết lạnh giá nhưng vẫn kiên trì sinh trưởng, vài chục năm mới nở hoa kết quả, hơn nữa khi quả chín phải hái xuống trong vòng một canh giờ nếu không Xích Long quả sẽ mất đi tác dụng. Chính vì lý do này mà Xích Long quả là dược phẩm thế gian khó cầu, cho nên Sở Lưu Liên mới có thể nói ra quả này để cho Tĩnh Vương Phượng Ngâm biết khó mà lui.

Về phần bệnh của nàng, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện viện một lý do, nói rằng có cơ may lấy được Xích Long quả, sau đó sẽ tuyên bố với bên ngoài nàng hết bệnh là được rồi.

Trong phòng, sắc mặt Phượng Ngâm hơi u ám, Sở Lưu Liên biết vì sao vẻ mặt của hắn lại như vậy nên há miệng muốn khuyên hắn từ bỏ, nhưng không ngờ đúng lúc này thanh âm trầm thấp của Phượng Ngâm vang lên.

- Không ngờ lại là Tuyết Sơn Xích Long quả, Bổn Vương biết có người sở hữu vật này.

Sở Lưu Liên sửng sốt, nàng há miệng thở dốc, nhất thời không nói được lời nào. Không ngờ thật sự có người sở hữu Xích Long quả, người đó là ai? Trong mắt hiện lên tia nghi vấn, nàng chậm rãi hỏi:

- Người đó là ai?

Phượng Ngâm nghe được câu hỏi của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng đang vui vẻ, hắn vươn cánh tay thon dài cầm lấy tay Sở Lưu Liên khẽ vuốt, dịu dàng chân thành nói:

- Liên Nhi, nàng không cần lo lắng Xích Long quả này ở trong tay ai, yên tâm đi, nhất định Bổn Vương sẽ vì nàng mà lấy được Xích Long quả, cứu nàng mới chính là chuyện quan trọng nhất, đợi khi bệnh tình của nàng khỏi hẳn, chúng ta lại thành thân.

Sắc mặt Sở Lưu Liên trở nên mơ hồ, trong mắt chợt lóe lên tia u ám, không nghĩ tới Tĩnh Vương Gia lại nhắc lại việc này, hắn muốn thành thân với nàng? Thời điểm này làm sao nàng có thể gả cho hắn? Nghĩ vậy, Sở Lưu Liên ho khan một tiếng mở miệng nói:

- Được Vương Gia ưu ái trong lòng Lưu Liên vô cùng cảm động, nhưng Vương gia vừa mới hưu Nguyệt Nhi, nếu bây giờ Lưu Liên gả cho người, chỉ sợ nhị muội…nàng… nàng sẽ không chịu nổi.

Sở Lưu Liên nói xong chậm rãi cúi đầu khóc, một giọt lệ trong suốt lăn trên khuôn mặt đẹp như hoa khiến cho Phượng Ngâm càng thêm đau lòng thương tiếc. Hắn lấy ra khăn tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt:

- Không có việc gì, việc thành thân của chúng ta cũng không cần vội, chờ phong ba* này trôi qua, Bổn Vương lại cưới nàng cũng không sao.

*phong ba: sóng gió.

- Lưu Liên thay nhị muội tạ ơn Vương Gia.

Sở Lưu Liên nghe được Phượng Ngâm nói như thế, trong lòng cuối cùng cũng vui vẻ, khóe môi kéo lên nụ cười như vô ý, sau đó nàng ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhiễm hơi nước nhìn Phượng Ngâm:

- Vương gia, kỳ thật lúc trước Lưu Liên chỉ nói đùa thôi, không nghĩ tới Vương Gia lại vì Lưu Liên mà hưu nhị muội. Lưu Liên không nghĩ tới sự việc sẽ như vậy, nếu biết thế, Lưu Liên nhất định…nhất định sẽ…

Sở Lưu Liên nói không được nữa, Phượng Ngâm càng nắm chặt tay nàng, nói nhẹ:

- Liên Nhi nàng suy nghĩ nhiều rồi, kể cả không có câu nói đùa kia của nàng Bổn Vương cũng sẽ không cưới loại nữ nhân vô dụng như Sở Lưu Nguyệt. Một nữ nhân ngu ngốc hay hoang tưởng mà thôi, lúc trước Bổn Vương chấp nhận cưới nàng ta là vì muốn giáo huấn* nàng ta một chút. Vậy mà dám ảo tưởng đến việc gả cho Bổn Vương, hậu quả hôm nay chính là do Sở Lưu Nguyệt tự tìm.

*giáo huấn: dạy bảo.

Phượng Ngâm nói xong lời cuối, trong thanh âm mang theo tia ngoan lệ*.

* ngoan lệ= độc ác, hung ác.

- Vậy lúc trước người không cho mẫu thân chuẩn bị nhiều đồ cưới cho nàng ta là đã quyết định hưu nàng sao?

Sở Lưu Nguyệt ôn nhu hỏi, Phượng Ngâm trầm ổn gật đầu:

- Đúng vậy, sở dĩ ta không cho Sở Phu Nhân chuẩn bị nhiều đồ cưới là vì đồ cưới quý giá như vậy chỉ nàng mới xứng có được, nữ nhân khác đều không có tư cách đó.

- Nhưng Vương Gia tự mình làm chủ, đồng ý để nhị muội muội gả đến Tĩnh Vương Phủ, lại tự hưu nàng, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội người. Trong lòng Lưu Liên cảm thấy vô cùng bất an.

- Phụ Hoàng đã triệu Bổn Vương tiến cung dạy bảo rồi, Bổn Vương cũng đã nhận sai với Phụ Hoàng, nói về sau sẽ không làm những chuyện hoang đường như vậy, Phụ Hoàng sẽ bỏ qua cho Bổn Vương, Liên Nhi đừng lo lắng.

Phượng Ngâm nói đến đây, trong lời nói dâng lên vài phần ngạo khí. Những chuyện xảy ra với hắn đến nay, đã nói cho người trong Hoàng Thất biết, chỉ có hắn mới nhận được vinh quang như vậy. Có thể khiến Phụ Hoàng tha thứ cho hắn những chuyện như vậy, nếu là hoàng tử khác, chỉ sợ đã bị Phụ Hoàng phạt nặng.

Khóe môi Sở Lưu Liên hiện lên ý cười khó nhận ra, nam nhân thôi, quả nhiên đều cho là thứ không chiếm được mới là thứ tốt, đồ từ đưa đến tận cửa đều là đồ bỏ đi. Buồn cười nhất là Sở Lưu Nguyệt đồng ý gả cho hắn, chẳng qua là tự mình tìm đường chết mà thôi.

- Vương Gia, người có thể đáp ứng Lưu Liên một việc không?

Sở Lưu Liên thu hồi ý cười trên khóe môi, dịu dàng hỏi Phượng Ngâm. Phượng Ngâm nghe xong lời của nàng, thu lại tia hung ác, ôn nhu hỏi:

- Liên Nhi muốn cho ta đáp ứng chuyện gì?

- Về sau người hãy cùng nhị muội chung sống hoà bình được không? Những chuyện không hay trước đây đều bỏ qua?

Sở Lưu Liên nhìn Phượng Ngâm, đôi mắt to khẩn cầu, trên mặt lại lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu.

Phượng Ngâm nhịn không được thở dài:

- Nàng a, chính là tâm địa quá lương thiện, quên đi, về sau Bổn Vương sẽ khách khí với nàng ta một chút.

Sở Lưu Liên nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi mỉm cười ngọt ngào, hướng đến ngoài cửa gọi:

- Thủy Tiên, lập tức đi gọi nhị tiểu thư đến.

- Vâng thưa tiểu thư.

Thủy Tiên ở ngoài cửa lên tiếng trả lời rồi rời đi, đến Đào Viện gọi Nhị tiểu thư qua đây. Nghĩ đến lời nói của tiểu thư, trên mặt Thủy Tiên nhịn không được mà lộ ra ý cười. Tiểu thư của các nàng mới chân chính là một cao thủ, ngay cả Tĩnh Vương Gia, nàng nói gì cũng nghe, ngoan ngoãn phục tùng, việc này cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Trong phòng, Sở Lưu Liên thẹn thùng rút tay ra khỏi tay Phượng Ngâm, trên ngũ quan xinh đẹp không tự giác nhiễm hồng, cúi đầu nói:

- Vương Gia, khi Nhị muội qua đây người nhất định phải đối với nàng ôn hoà một chút, ngày sau nếu là Lưu Liên gả cho Vương Gia, nhị muội chính là người nhà của chúng ta.

Vừa nghe Sở Lưu Liên nói chuyện này, Phượng Ngâm liền vui mừng, cười đáp ứng:

- Được.

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status