Huyết tẩy hoàng cung?
Nghe bốn chữ này, Bạch Thiên Hoan vô thức dừng lại, nấp một bên nghe lén.
Hai nha hoàn đang nói chuyện không hề phát hiện sự có mặt của Bạch Thiên Hoan nên bàn tán không chút kiêng kỵ.
- Ai nói không lạ chứ, thế tử phi không bị trách tội là do tìm được hung thủ thực sự, nhưng thế tử gia huyết tẩy hoàng cung, giết nhiều ngự lâm quân và cấm vệ hoàng cung như vậy, thế mà chuyện này chẳng những bị cố ý đè xuống mà thế tử gia còn bình an vô sự.
- Có phải là Hoàng thượng nhất thời tâm trạng tốt nên bỏ qua cho thế tử gia không?
- Sao có thể? Ta đoán, có lẽ là Hoàng thượng sợ thế tử gia, lo thế tử gia tới giết mình bất cứ lúc nào? Dù sao thì, huyết tẩy hoàng cung đấy, Hoàng thượng lo lắng cũng hợp lý.
- Nghe ngươi nói vậy hình như cũng đúng, nhưng sao ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhỉ?
- Sao không đơn giản? Chẳng lẽ thế tử gia hứa với Hoàng thượng là sẽ không giết ông ấy, thế nên Hoàng thượng mới không giết thế tử gia?
- Ai da, không nói với ngươi nữa, ta về phòng bếp đun nước đây.
- Đúng lúc ta cũng đi phòng bếp, ta đi cùng ngươi.
Hai nha hoàn bước ngang qua núi giả, vội vàng rời đi.
Hai nha hoàn đi rồi, Bạch Thiên Hoan mới từ chỗ khuất bước ra, gương mặt trắng bệch.
Huyết tẩy hoàng cung!
Nàng không biết, ban đầu Hạng Nguyên Hoán vì cứu nàng mà huyết tẩy hoàng cung, nếu không phải vừa rồi nghe lén được hai nha hoàn nói chuyện thì nàng vẫn luôn u mê chẳng hay biết gì.
Giờ đây mới biết chân tướng, nàng giống như bị gõ mạnh vào đầu, cũng bị gõ cho tỉnh táo.
Hèn gì sau ngày hôm ấy, nàng cứ mơ hồ cảm thấy đám người Hạng Nguyên Hoán có gì đó giấu nàng, nhiều ngày sau các tỳ nữ và nô bộc trong vương phủ cũng đều tránh nàng, nàng vừa gọi thì họ sợ hãi vội vã tìm lý do trốn tránh.
Mãi đến hôm nay, Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao ban đầu ai nấy đều ấp a ấp úng với nàng như vậy.
Lúc đó nàng đã nghi ngờ tại sao lại thình lình xuất hiện một kẻ thế mạng, nàng còn tưởng Hạng Nguyên Hoán đã động tay động chân gì đó nên không nghĩ nhiều.
Vả lại, Hoàng đế cũng không làm gì Hạng thân vương phủ cho nên nàng mới luôn tin rằng Hạng Nguyên Hoán không hề làm ra chuyện gì khác người.
Nhưng nàng sai rồi, sai hoàn toàn.
Đương kim Hoàng đế là ai? Một kẻ nắm được cổ họng người khác sẽ tuyệt đối không cho người đó có cơ hội thở dốc, một kẻ như vậy lại không thừa cơ trừ khử Hạng Nguyên Hoán.
Không, phải nói là Hạng thân vương phủ! Hạng thân vương phủ là đối tượng mà Hoàng đế luôn kiêng kỵ.
Lời của một trong hai nha hoàn vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai nàng.
“Chẳng lẽ thế tử gia hứa với Hoàng thượng là sẽ không giết ông ấy, thế nên Hoàng thượng mới không giết thế tử gia?”
Những lời này đã nhắc nhở Bạch Thiên Hoan.
Hơn nữa những hành vi sau đó của Hạng Nguyên Hoán khiến đầu óc nàng sáng tỏ, dường như đã nghĩ thông tất cả mọi chuyện.
Hạng Nguyên Hoán cực ít khi rời kinh, trong một tháng chỉ đi hai lần mà cả hai lần đều có đối thủ của triều đình tử vong.
Có dạo nàng cho rằng đó là tử sĩ mới do Hoàng đế bồi dưỡng chuyên trừ khử những kẻ chĩa mũi nhọn vào triều đình.
Nàng tuyệt đối không ngờ, người đó lại là Hạng Nguyên Hoán.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, Bạch Thiên Hoan bước đi vô định, có một người hầu bưng chậu hoa hối hả đi phía trước, hoa hơi cao, che mất tầm mắt người hầu.
Lúc người hầu kia sắp va phải Bạch Thiên Hoan thì một cái tay bỗng dưng xuất hiện nắm cổ tay nàng kéo sang một bên, thân thể nàng rơi vào một lồng ngực rộng rãi, nghe được tiếng tim đập dồn dập.
- Nàng đang làm gì vậy? Có biết vừa rồi suýt va phải người khác hay không?
Hạng Nguyên Hoán tức giận nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng.
Một màn vừa rồi suýt dọa trái tim hắn ngừng đập.
Nàng bụng lớn đi về phía trước suýt va phải người hầu kia, nếu chậu hoa đó đập lên người nàng thì tình huống hiện tại của nàng hơn phân nửa sẽ xảy ra vấn đề lớn.
May mà hắn phát hiện sớm.
Người hầu bưng chậu hoa sau khi nghe tiếng Hạng Nguyên Hoán mới biết vừa rồi mình suýt va phải Bạch Thiên Hoan.
Người hầu sợ hãi hồn vía lên mây, vội vã ôm chậu hoa quỳ xuống.
- Là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân có mắt như mù không nhìn thấy thế tử phi, mong thế tử gia và thế tử phi trách phạt!
Bạch Thiên Hoan chưa hết kinh hãi dần hoàn hồn lại, khoát tay với người hầu nọ.
- Ngươi mau đứng lên đi, không trách ngươi, là tự ta đi không nhìn đường.
Người hầu chần chừ đứng dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán, sau đó bưng chậu hoa rời đi, có điều, bước chân chậm hơn trước rất nhiều.
Người hầu đi rồi, sắc mặt Hạng Nguyên Hoán vẫn khó coi như cũ.
- Rốt cuộc vừa rồi nàng nghĩ gì vậy hả? Chăm chú như vậy?
Vẻ mặt hắn âm u, giọng điệu bất thiện cau mày chất vấn nàng.
Bạch Thiên Hoan ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt hắn, nàng có thể thấy rõ sự đau lòng và lo lắng trong đôi mắt ấy, hắn tức giận cũng vì quá để tâm đến nàng.
Nàng tự nhận mình không phải người cảm tính nhưng từ khi gặp Hạng Nguyên Hoán, nàng liên tục bị những hành động của hắn làm cảm động không thôi.
Thấy trong mắt Bạch Thiên Hoan có ánh nước lóe lên, trái tim hắn như bị xước mạnh, lập tức tự kiểm điểm xem vừa rồi có phải mình quá nặng lời nên mới khiến nàng đau lòng như vậy hay không.
- Ban nãy chẳng qua là ta lo cho nàng, Hoan muội muội, đều là lỗi của ta!
Hạng Nguyên Hoán chưa từng thấy Bạch Thiên Hoan đau lòng nên nhất thời luống cuống tay chân, không biết an ủi nàng thế nào.
Hồi lâu nàng vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn chột dạ.
Hắn kéo tay nàng đánh “bốp bốp” hai cái lên mặt mình.
- Đều tại cái miệng này của ta, nàng đánh ta đi, đánh xong thì đừng đau lòng nữa nhé.
Hạng Nguyên Hoán chưa từng có kinh nghiệm dỗ người, trong lòng vô cùng khổ não, không biết nên dỗ nàng thế nào.
Từng lời nói từng hành động của hắn đều là quan tâm nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, ép hơi nóng trong mắt trở về, đôi mắt trong veo khẽ chớp, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
- Nhìn chàng kìa, vừa nãy ta không có đau lòng.
- Không có đau lòng?
Hạng Nguyên Hoán híp mắt nghi ngờ, biểu cảm của nàng ban nãy gần như sắp khóc, là hắn hoa mắt ư? Nhưng mà, nàng không đau lòng vẫn tốt hơn:
- Nàng đi đâu thế? Ta tìm nàng thật lâu.
Hạng Nguyên Hoán vội chuyển đề tài.
- Ừm, ta đến chỗ tổ mẫu ngồi.
- Ta vừa tìm khắp phủ, hóa ra là ở chỗ tổ mẫu, được rồi, bây giờ sắp đến giờ ăn tối, ta có mang về mấy thứ nàng thích ăn, chắc nguội mất rồi, để về bảo Họa Mi cầm đi hâm nóng lại.
Hạng Nguyên Hoán bắt đầu lo việc ăn uống cho Bạch Thiên Hoan.
Dứt lời, hắn muốn đưa nàng về Tùng Viên, nàng chợt kéo tay hắn lại.
Sợ làm bị thương nàng đang bụng mang dạ chửa, hắn không dám dùng sức, nghi hoặc quay đầu lại.
- Sao thế?
Trong mắt nàng có một loại tâm tình nào đó hắn nhìn không hiểu, nàng hôm nay rất khác thường.
Hắn từng hỏi thuộc hạ có thê tử, được biết là tâm trạng nữ nhân đang mang thai thay đổi thất thường, Bạch Thiên Hoan có tâm trạng khi mang thai là rất bình thường, bây giờ nàng như thế đại khái là có liên quan đến điều đó, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều.
Bạch Thiên Hoan khẽ dựa vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, kề sát trái tim hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn mới cảm thấy an ổn hơn một ít.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng mình, hai tay hơi ôm chặt, không dám dùng sức, tránh đè lên bụng nàng.
- Hoan muội muội có phải không khỏe ở đâu không? Nếu không khỏe thì bảo đại phu vào phủ chữa cho nàng.
Đầu nhỏ trong ngực hắn lắc lắc:
- Không có không khỏe ở đâu hết, hơn nữa, chàng quên là ta biết y thuật hay sao? Có chuyện gì tự ta cũng phát hiện được, chỉ là ta đột nhiên rất nhớ chàng, rất muốn ôm chàng.
- Ngốc, không phải ta đang ở đây sao?
- Dù chàng đang ở trước mặt ta, ta vẫn rất nhớ chàng.
Bạch Thiên Hoan chơi xấu cứ dụi đầu vào ngực hắn, không muốn rời ra.
Hạng thân vương phủ lúc chạng vạng rất bận rộn, xung quanh có không ít tỳ nữ và người hầu đi ngang qua.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán ôm nhau thu hút không ít ánh nhìn chăm chú, ai nấy đều xấu hổ che mặt chạy ngang.
Dĩ nhiên, Hạng Nguyên Hoán không để ý những ánh mắt này.
Ngược lại, hắn còn rất hưởng thụ.
Nàng cực ít khi nói ra nỗi nhớ của nàng với hắn như vậy, thỉnh thoảng chỉ một câu đã khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Hai tay hắn ôm chặt, cúi đầu hôn lên trán nàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lặn xuống dưới đường chân trời, chút ánh sáng cuối cùng ấm áp chiếu vào mắt hắn, mắt hắn cũng ấm áp theo.
Về những lời Bạch Thiên Hoan nghe được ở chỗ núi giả trong vườn hoa, nàng không nói với Hạng Nguyên Hoán.
Nàng biết, trong lòng hắn hiện tại chắc chắn rất mệt mỏi, mệt hơn nàng rất nhiều, nếu làm rõ ra chỉ khiến hắn tăng thêm gánh nặng.
Không lâu sau, Bạch Thiên Hoan mới ngẩng đầu trong ngực Hạng Nguyên Hoán, dẩu môi:
- Ta đói, ban nãy không phải chàng nói chàng đem đồ ăn ở bên ngoài về sao? Bây giờ ta muốn ăn.
Hạng Nguyên Hoán liếc nàng, nắm tay nàng đi về Tùng Viên.
- Đi đi đi, bây giờ chúng ta về, nàng đó, cứ nghĩ tới ăn thôi.
- Ai nói ta muốn ăn? Rõ ràng là nhi tử hay nữ nhi tương lai của chàng muốn ăn!
Bạch Thiên Hoan ngụy biện.
- Nàng bây giờ là hiệp thiên tử lệnh chư hầu (khống chế Hoàng đế, dùng danh nghĩa Hoàng đế để ra lệnh), nàng nói gì cũng là ý chỉ, tiểu nhân toàn bộ nghe theo.
- Ta sao lại cảm thấy chàng đang cười nhạo ta nhỉ?
- Ta nào dám?
Tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng xa.
- Có phải chàng cười nhạo ta dạo này mập không?
- Là nhi tử hay nữ nhi tương lai của ta mập.
- Ta rõ ràng cảm thấy chàng đang cười nhạo ta.
Cuối cùng, tiếng của họ không còn nghe được nữa.
Nghe bốn chữ này, Bạch Thiên Hoan vô thức dừng lại, nấp một bên nghe lén.
Hai nha hoàn đang nói chuyện không hề phát hiện sự có mặt của Bạch Thiên Hoan nên bàn tán không chút kiêng kỵ.
- Ai nói không lạ chứ, thế tử phi không bị trách tội là do tìm được hung thủ thực sự, nhưng thế tử gia huyết tẩy hoàng cung, giết nhiều ngự lâm quân và cấm vệ hoàng cung như vậy, thế mà chuyện này chẳng những bị cố ý đè xuống mà thế tử gia còn bình an vô sự.
- Có phải là Hoàng thượng nhất thời tâm trạng tốt nên bỏ qua cho thế tử gia không?
- Sao có thể? Ta đoán, có lẽ là Hoàng thượng sợ thế tử gia, lo thế tử gia tới giết mình bất cứ lúc nào? Dù sao thì, huyết tẩy hoàng cung đấy, Hoàng thượng lo lắng cũng hợp lý.
- Nghe ngươi nói vậy hình như cũng đúng, nhưng sao ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhỉ?
- Sao không đơn giản? Chẳng lẽ thế tử gia hứa với Hoàng thượng là sẽ không giết ông ấy, thế nên Hoàng thượng mới không giết thế tử gia?
- Ai da, không nói với ngươi nữa, ta về phòng bếp đun nước đây.
- Đúng lúc ta cũng đi phòng bếp, ta đi cùng ngươi.
Hai nha hoàn bước ngang qua núi giả, vội vàng rời đi.
Hai nha hoàn đi rồi, Bạch Thiên Hoan mới từ chỗ khuất bước ra, gương mặt trắng bệch.
Huyết tẩy hoàng cung!
Nàng không biết, ban đầu Hạng Nguyên Hoán vì cứu nàng mà huyết tẩy hoàng cung, nếu không phải vừa rồi nghe lén được hai nha hoàn nói chuyện thì nàng vẫn luôn u mê chẳng hay biết gì.
Giờ đây mới biết chân tướng, nàng giống như bị gõ mạnh vào đầu, cũng bị gõ cho tỉnh táo.
Hèn gì sau ngày hôm ấy, nàng cứ mơ hồ cảm thấy đám người Hạng Nguyên Hoán có gì đó giấu nàng, nhiều ngày sau các tỳ nữ và nô bộc trong vương phủ cũng đều tránh nàng, nàng vừa gọi thì họ sợ hãi vội vã tìm lý do trốn tránh.
Mãi đến hôm nay, Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao ban đầu ai nấy đều ấp a ấp úng với nàng như vậy.
Lúc đó nàng đã nghi ngờ tại sao lại thình lình xuất hiện một kẻ thế mạng, nàng còn tưởng Hạng Nguyên Hoán đã động tay động chân gì đó nên không nghĩ nhiều.
Vả lại, Hoàng đế cũng không làm gì Hạng thân vương phủ cho nên nàng mới luôn tin rằng Hạng Nguyên Hoán không hề làm ra chuyện gì khác người.
Nhưng nàng sai rồi, sai hoàn toàn.
Đương kim Hoàng đế là ai? Một kẻ nắm được cổ họng người khác sẽ tuyệt đối không cho người đó có cơ hội thở dốc, một kẻ như vậy lại không thừa cơ trừ khử Hạng Nguyên Hoán.
Không, phải nói là Hạng thân vương phủ! Hạng thân vương phủ là đối tượng mà Hoàng đế luôn kiêng kỵ.
Lời của một trong hai nha hoàn vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai nàng.
“Chẳng lẽ thế tử gia hứa với Hoàng thượng là sẽ không giết ông ấy, thế nên Hoàng thượng mới không giết thế tử gia?”
Những lời này đã nhắc nhở Bạch Thiên Hoan.
Hơn nữa những hành vi sau đó của Hạng Nguyên Hoán khiến đầu óc nàng sáng tỏ, dường như đã nghĩ thông tất cả mọi chuyện.
Hạng Nguyên Hoán cực ít khi rời kinh, trong một tháng chỉ đi hai lần mà cả hai lần đều có đối thủ của triều đình tử vong.
Có dạo nàng cho rằng đó là tử sĩ mới do Hoàng đế bồi dưỡng chuyên trừ khử những kẻ chĩa mũi nhọn vào triều đình.
Nàng tuyệt đối không ngờ, người đó lại là Hạng Nguyên Hoán.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, Bạch Thiên Hoan bước đi vô định, có một người hầu bưng chậu hoa hối hả đi phía trước, hoa hơi cao, che mất tầm mắt người hầu.
Lúc người hầu kia sắp va phải Bạch Thiên Hoan thì một cái tay bỗng dưng xuất hiện nắm cổ tay nàng kéo sang một bên, thân thể nàng rơi vào một lồng ngực rộng rãi, nghe được tiếng tim đập dồn dập.
- Nàng đang làm gì vậy? Có biết vừa rồi suýt va phải người khác hay không?
Hạng Nguyên Hoán tức giận nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng.
Một màn vừa rồi suýt dọa trái tim hắn ngừng đập.
Nàng bụng lớn đi về phía trước suýt va phải người hầu kia, nếu chậu hoa đó đập lên người nàng thì tình huống hiện tại của nàng hơn phân nửa sẽ xảy ra vấn đề lớn.
May mà hắn phát hiện sớm.
Người hầu bưng chậu hoa sau khi nghe tiếng Hạng Nguyên Hoán mới biết vừa rồi mình suýt va phải Bạch Thiên Hoan.
Người hầu sợ hãi hồn vía lên mây, vội vã ôm chậu hoa quỳ xuống.
- Là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân có mắt như mù không nhìn thấy thế tử phi, mong thế tử gia và thế tử phi trách phạt!
Bạch Thiên Hoan chưa hết kinh hãi dần hoàn hồn lại, khoát tay với người hầu nọ.
- Ngươi mau đứng lên đi, không trách ngươi, là tự ta đi không nhìn đường.
Người hầu chần chừ đứng dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán, sau đó bưng chậu hoa rời đi, có điều, bước chân chậm hơn trước rất nhiều.
Người hầu đi rồi, sắc mặt Hạng Nguyên Hoán vẫn khó coi như cũ.
- Rốt cuộc vừa rồi nàng nghĩ gì vậy hả? Chăm chú như vậy?
Vẻ mặt hắn âm u, giọng điệu bất thiện cau mày chất vấn nàng.
Bạch Thiên Hoan ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt hắn, nàng có thể thấy rõ sự đau lòng và lo lắng trong đôi mắt ấy, hắn tức giận cũng vì quá để tâm đến nàng.
Nàng tự nhận mình không phải người cảm tính nhưng từ khi gặp Hạng Nguyên Hoán, nàng liên tục bị những hành động của hắn làm cảm động không thôi.
Thấy trong mắt Bạch Thiên Hoan có ánh nước lóe lên, trái tim hắn như bị xước mạnh, lập tức tự kiểm điểm xem vừa rồi có phải mình quá nặng lời nên mới khiến nàng đau lòng như vậy hay không.
- Ban nãy chẳng qua là ta lo cho nàng, Hoan muội muội, đều là lỗi của ta!
Hạng Nguyên Hoán chưa từng thấy Bạch Thiên Hoan đau lòng nên nhất thời luống cuống tay chân, không biết an ủi nàng thế nào.
Hồi lâu nàng vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn chột dạ.
Hắn kéo tay nàng đánh “bốp bốp” hai cái lên mặt mình.
- Đều tại cái miệng này của ta, nàng đánh ta đi, đánh xong thì đừng đau lòng nữa nhé.
Hạng Nguyên Hoán chưa từng có kinh nghiệm dỗ người, trong lòng vô cùng khổ não, không biết nên dỗ nàng thế nào.
Từng lời nói từng hành động của hắn đều là quan tâm nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, ép hơi nóng trong mắt trở về, đôi mắt trong veo khẽ chớp, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
- Nhìn chàng kìa, vừa nãy ta không có đau lòng.
- Không có đau lòng?
Hạng Nguyên Hoán híp mắt nghi ngờ, biểu cảm của nàng ban nãy gần như sắp khóc, là hắn hoa mắt ư? Nhưng mà, nàng không đau lòng vẫn tốt hơn:
- Nàng đi đâu thế? Ta tìm nàng thật lâu.
Hạng Nguyên Hoán vội chuyển đề tài.
- Ừm, ta đến chỗ tổ mẫu ngồi.
- Ta vừa tìm khắp phủ, hóa ra là ở chỗ tổ mẫu, được rồi, bây giờ sắp đến giờ ăn tối, ta có mang về mấy thứ nàng thích ăn, chắc nguội mất rồi, để về bảo Họa Mi cầm đi hâm nóng lại.
Hạng Nguyên Hoán bắt đầu lo việc ăn uống cho Bạch Thiên Hoan.
Dứt lời, hắn muốn đưa nàng về Tùng Viên, nàng chợt kéo tay hắn lại.
Sợ làm bị thương nàng đang bụng mang dạ chửa, hắn không dám dùng sức, nghi hoặc quay đầu lại.
- Sao thế?
Trong mắt nàng có một loại tâm tình nào đó hắn nhìn không hiểu, nàng hôm nay rất khác thường.
Hắn từng hỏi thuộc hạ có thê tử, được biết là tâm trạng nữ nhân đang mang thai thay đổi thất thường, Bạch Thiên Hoan có tâm trạng khi mang thai là rất bình thường, bây giờ nàng như thế đại khái là có liên quan đến điều đó, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều.
Bạch Thiên Hoan khẽ dựa vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, kề sát trái tim hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn mới cảm thấy an ổn hơn một ít.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng mình, hai tay hơi ôm chặt, không dám dùng sức, tránh đè lên bụng nàng.
- Hoan muội muội có phải không khỏe ở đâu không? Nếu không khỏe thì bảo đại phu vào phủ chữa cho nàng.
Đầu nhỏ trong ngực hắn lắc lắc:
- Không có không khỏe ở đâu hết, hơn nữa, chàng quên là ta biết y thuật hay sao? Có chuyện gì tự ta cũng phát hiện được, chỉ là ta đột nhiên rất nhớ chàng, rất muốn ôm chàng.
- Ngốc, không phải ta đang ở đây sao?
- Dù chàng đang ở trước mặt ta, ta vẫn rất nhớ chàng.
Bạch Thiên Hoan chơi xấu cứ dụi đầu vào ngực hắn, không muốn rời ra.
Hạng thân vương phủ lúc chạng vạng rất bận rộn, xung quanh có không ít tỳ nữ và người hầu đi ngang qua.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán ôm nhau thu hút không ít ánh nhìn chăm chú, ai nấy đều xấu hổ che mặt chạy ngang.
Dĩ nhiên, Hạng Nguyên Hoán không để ý những ánh mắt này.
Ngược lại, hắn còn rất hưởng thụ.
Nàng cực ít khi nói ra nỗi nhớ của nàng với hắn như vậy, thỉnh thoảng chỉ một câu đã khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Hai tay hắn ôm chặt, cúi đầu hôn lên trán nàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lặn xuống dưới đường chân trời, chút ánh sáng cuối cùng ấm áp chiếu vào mắt hắn, mắt hắn cũng ấm áp theo.
Về những lời Bạch Thiên Hoan nghe được ở chỗ núi giả trong vườn hoa, nàng không nói với Hạng Nguyên Hoán.
Nàng biết, trong lòng hắn hiện tại chắc chắn rất mệt mỏi, mệt hơn nàng rất nhiều, nếu làm rõ ra chỉ khiến hắn tăng thêm gánh nặng.
Không lâu sau, Bạch Thiên Hoan mới ngẩng đầu trong ngực Hạng Nguyên Hoán, dẩu môi:
- Ta đói, ban nãy không phải chàng nói chàng đem đồ ăn ở bên ngoài về sao? Bây giờ ta muốn ăn.
Hạng Nguyên Hoán liếc nàng, nắm tay nàng đi về Tùng Viên.
- Đi đi đi, bây giờ chúng ta về, nàng đó, cứ nghĩ tới ăn thôi.
- Ai nói ta muốn ăn? Rõ ràng là nhi tử hay nữ nhi tương lai của chàng muốn ăn!
Bạch Thiên Hoan ngụy biện.
- Nàng bây giờ là hiệp thiên tử lệnh chư hầu (khống chế Hoàng đế, dùng danh nghĩa Hoàng đế để ra lệnh), nàng nói gì cũng là ý chỉ, tiểu nhân toàn bộ nghe theo.
- Ta sao lại cảm thấy chàng đang cười nhạo ta nhỉ?
- Ta nào dám?
Tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng xa.
- Có phải chàng cười nhạo ta dạo này mập không?
- Là nhi tử hay nữ nhi tương lai của ta mập.
- Ta rõ ràng cảm thấy chàng đang cười nhạo ta.
Cuối cùng, tiếng của họ không còn nghe được nữa.
/127
|