Hai người đang nấp nơi khúc quanh, chờ sau khi họ đi mới bước ra ngoài.
- Quận chúa, thế tử gia và thế tử phi đã đi rồi!
Nha hoàn thân cận Hạng Hân Lạc sợ hãi nhìn nàng ấy nhắc nhở.
- Ừ, chúng ta về Hồng Viên!
Hạng Hân Lạc nhàn nhạt nói, xoay người đi về phía Hồng Viên.
Người đầu tiên thấy Bạch Thiên Hoan sắp bị va phải chính là Hạng Hân Lạc, lúc nàng chuẩn bị bước lên thì thấy Hạng Nguyên Hoán, vừa thấy hắn, trong lòng nàng liền hoảng hốt, mang nha hoàn đi nấp.
Đợi hai người họ rời đi, nàng mới dám bước ra khỏi khúc quanh.
Sau đó nàng lại nghĩ, vừa rồi tại sao phải nấp? Rõ ràng không nên nấp mà.
Hồng Viên.
Hạng Hân Lạc và tỳ nữ cùng nhau về, vừa về đến trước cổng Hồng Viên thì thấy dưới ánh đèn có một người đang đứng, bóng dáng lẻ loi hòa cùng ánh đèn cô quạnh khiến cái bóng trên đất lộ vẻ vô cùng cô đơn.
Hắn đứng đó kiên nhẫn chờ đợi, trong tay còn xách một hộp thức ăn.
Tỳ nữ vừa nhìn liền nhận ra hắn.
- Ơ, quận chúa, kia không phải là Đinh tướng quân sao?
Hạng Hân Lạc đương nhiên nhận ra đó là Đinh Viễn Sơn, nàng vốn định xoay người rời đi nhưng tỳ nữ gọi như vậy khiến nàng không thể không đối mặt với hắn.
Đinh Viễn Sơn nghe tiếng tỳ nữ, đương nhiên nhìn về phía Hạng Hân Lạc, bóng dáng cô đơn trông vui vẻ hơn rất nhiều.
- Lạc Lạc, cuối cùng muội cũng về rồi.
- Viễn Sơn ca ca.
Hạng Hân Lạc kinh ngạc:
- Muội nghe nói huynh đi đánh giặc, huynh về khi nào?
- Về hồi hôm qua.
Đinh Viễn Sơn mỉm cười đáp.
- Huynh tới tìm đại ca sao? Đại ca vừa về Tùng Viên, bây giờ huynh đi thì chắc là…..
- Ta tới tìm muội.
Đinh Viễn Sơn ngắt lời nàng, sau đó quơ quơ hộp thức ăn trong tay, cười nói:
- Ban nãy ta và đại ca muội dạo ở bên ngoài, tiện thể mua mấy thứ muội thích ăn, thế nên, ta đem tới cho muội.
- Viễn Sơn ca ca dùng bữa tối chưa?
- Chưa.
Nghe Đinh Viễn Sơn nói vẫn chưa dùng bữa, Hạng Hân Lạc ra hiệu cho tỳ nữ phía sau:
- Ngươi đi căn dặn phòng bếp mang thêm một phần bữa tối nữa lên.
- Dạ.
Tỳ nữ vâng lời lui xuống.
- Viễn Sơn ca ca vào đi!
Hạng Hân Lạc mời Đinh Viễn Sơn vào viện, nàng trước nay không câu nệ tiểu tiết, thường xuyên mời hắn vào viện của mình, không hề cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng.
Đinh Viễn Sơn càng thoải mái hơn, Hạng Hân Lạc mời thì hắn cứ tự nhiên theo sau nàng đi vào.
Trong phòng, hắn bày món ăn trong hộp lên bàn, đều là mấy món ăn vặt bên đường nhưng là những thứ Hạng Hân Lạc thích ăn, nàng vừa nhìn liền cười tít mắt.
- Người hiểu muội chỉ có Viễn Sơn ca ca, mấy thứ này muội thích ăn nhưng mẫu phi luôn nói nó không tốt cho sức khỏe, không cho muội ăn!
Hạng Hân Lạc cầm đũa, gắp một miếng thịt nướng thơm phức lên ăn, mắt sáng lên:
- Chính là mùi vị này, trong phòng bếp không nấu được!
Đinh Viễn Sơn trải hết trước mặt nàng.
- Tuy ta mua những thứ này về nhưng mẫu phi muội nói không sai, chúng không tốt cho sức khỏe, không thể ăn nhiều, ăn chút ít nếm thử mùi vị là được.
- Ừ, muội biết rồi.
Hạng Hân Lạc vừa ăn vừa nói, bộ dạng ăn như hổ đói của nàng chẳng có vẻ gì là nghe lọt tai lời hắn.
Không lâu sau tỳ nữ bưng thức ăn lên, Đinh Viễn Sơn ăn qua loa một chút, ngẩng đầu thì thấy Hạng Hân Lạc ôm bụng cười ngồi trên ghế.
- Muội ăn nhiều thế, mẫu phi muội mà biết, e là sẽ la rầy muội đấy.
Đinh Viễn Sơn cau mày, mấy đĩa hắn mang đến đều bị nàng chén sạch sành sanh.
Hạng Hân Lạc cười giơ lên một ngón tay.
- Chỉ một lần này thôi, Viễn Sơn ca ca, huynh không nói muội không nói, mẫu phi làm sao biết?
Đinh Viễn Sơn đành chịu lắc lắc đầu.
- Sớm biết thì ta đã không mua nhiều như vậy cho muội.
- Bây giờ muội đã ăn rồi, huynh hối hận cũng không kịp.
- Vốn là cho muội ăn mà, ta cũng không định hối hận.
- Nhưng nè, Viễn Sơn ca ca, năm tháng trước huynh nói đi biên quan đánh giặc, sao trận này lại đánh lâu như vậy?
Trước đây Đinh Viễn Sơn đánh giặc cùng lắm hai tháng là về, trong khi lần này lại đi ngót nghét những năm tháng:
- Có phải trận này khó đánh lắm không?
Đối với chuyện đánh giặc, xưa nay Đinh Viễn Sơn luôn rất tự tin, vả lại còn trăm trận trăm thắng, lần này kéo dài như vậy đương nhiên không phải vì khó đánh.
- Lần này đi biên quan huynh phát hiện rất nhiều vấn đề nên ở lại đó chỉnh đốn, thế nên mới trễ nãi thời gian một chút.
Đinh Viễn Sơn hời hợt trả lời.
Trên thực tế, năm tháng này hắn đến biên quan chỉ là muốn mượn cớ đánh giặc để rời xa nàng, tiếp đó quên đi nàng.
Nhưng, năm tháng đã trôi qua, nỗi nhớ của hắn dành cho nàng không giảm ngược lại còn tăng, khiến hắn xác định tâm ý chính mình, dứt khoát từ bỏ giãy giụa, từ biên quan trở lại kinh thành.
Lại được thấy Hạng Hân Lạc lần nữa, nỗi nhớ nhiều ngày trở thành hiện thực, trong lòng hắn kiên định chưa từng có.
- Muội còn tưởng……
Hạng Hân Lạc nghiêng đầu:
- Có điều, huynh có thể bình an trở về là tốt rồi.
- Sao? Nhớ huynh à?
Đinh Viễn Sơn nhìn thẳng vào mắt Hạng Hân Lạc hỏi.
Đối mặt với con ngươi nóng rực của hắn, bàn tay bưng chén trà của nàng hơi dao động, nước trà trong chén suýt bắn ra ngoài, nàng tránh né ánh mắt hắn theo bản năng:
- Viễn Sơn ca ca, huynh đang nói gì vậy?
- Quãng thời gian huynh ở biên quan, không ngày nào huynh không nhớ muội.
Đinh Viễn Sơn cười khổ.
Huynh ấy huynh ấy huynh ấy……huynh ấy đột nhiên nói với nàng như vậy.
Trước đây nàng biết tâm tư của huynh ấy với mình nhưng chưa từng thể hiện trực tiếp như thế, cho nên nàng vẫn cứ như ngày thường, chưa từng nghĩ sẽ có ngày huynh ấy nói ra những lời này.
- Huynh luôn xem muội như muội muội huynh nên mới nói vậy chứ gì.
Hạng Hân Lạc cắn răng cố tình xuyên tạc ý của hắn.
- Lạc Lạc, muội hiểu ý huynh là gì.
Đôi mắt Đinh Viễn Sơn nhìn chằm chằm vào nàng:
- Lần này huynh đi biên quan chính là vì không gặp muội để kiềm chế tâm ý chính mình, nhưng huynh làm không được!
Lời lẽ nóng bỏng vang bên tai, Hạng Hân Lạc căng thẳng hai tay nắm chặt váy, trái tim hỗn loạn tăng nhanh nhịp đập.
- Viễn Sơn ca ca, muội luôn xem huynh như ca ca ruột của muội!
Hạng Hân Lạc cắn chặt môi dưới nhắc nhở hắn.
- Nhưng ta chưa từng xem muội như muội muội ruột của ta, ta vĩnh viễn hiểu rõ thân phận của mình, Lạc Lạc, là muội luôn nhìn không rõ.
Đinh Viễn Sơn nói rõ từng chữ nhắc nhở nàng, hắn đã quyết định không giấu giếm tâm tư mình nữa, đồng thời cũng không cho phép Hạng Hân Lạc trốn tránh.
Nàng bật đứng dậy, do động tác quá nhanh nên làm ngã tung cái bàn, chén đĩa trên bàn rơi đầy đất.
Một tràng tiếng lẻng xẻng ào ào vang dội.
Tiếng động này thu hút sự chú ý của các nha hoàn của Hạng Hân Lạc.
Các nha hoàn vội vàng chạy tới, vừa vào thì thấy cảnh mảnh sứ vỡ và thức ăn rơi vãi hỗn độn dưới đất, y phục Đinh Viễn Sơn bị bẩn một mảng lớn, còn khuôn mặt Hạng Hân Lạc thì tái nhợt.
- Ơ, quận chúa không sao chứ?
Phản ứng đầu tiên của nha hoàn chính là kiểm tra cơ thể Hạng Hân Lạc.
- Ta không sao, ta mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi giúp ta tiễn Viễn Sơn ca ca rời phủ!
- Ơ, dạ!
- Không cần, ta tự đi được, Lạc Lạc hôm nay mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai huynh lại tới tìm muội.
Đinh Viễn Sơn dán mắt vào bóng lưng Hạng Hân Lạc, kiên định nói xong từng chữ một rồi xoay người rời đi, để lại Hạng Hân Lạc sống lưng chấn động, toàn thân lạnh lẽo đứng nguyên tại chỗ.
Tối hôm đó, Bạch Thiên Hoan đang ngủ dường như cảm giác được Hạng Nguyên Hoán bên cạnh đứng dậy, bình thường nàng rất ít khi tỉnh vào nửa đêm.
Sau khi hắn đứng dậy, nàng dường như cảm nhận được gì đó, bèn choàng áo khoác ngoài, lặng lẽ theo sau hắn.
Ở chỗ khúc quanh, Hạng Nguyên Hoán và một người đang nói chuyện.
Bạch Thiên Hoan trước giờ tai rất thính nấp ở một bên nghe lén.
- Hoàng thượng lệnh cho ngươi nội trong hai ngày tiêu diệt người này, đây là thánh chỉ, phía trên là tên người và địa điểm!
- Quận chúa, thế tử gia và thế tử phi đã đi rồi!
Nha hoàn thân cận Hạng Hân Lạc sợ hãi nhìn nàng ấy nhắc nhở.
- Ừ, chúng ta về Hồng Viên!
Hạng Hân Lạc nhàn nhạt nói, xoay người đi về phía Hồng Viên.
Người đầu tiên thấy Bạch Thiên Hoan sắp bị va phải chính là Hạng Hân Lạc, lúc nàng chuẩn bị bước lên thì thấy Hạng Nguyên Hoán, vừa thấy hắn, trong lòng nàng liền hoảng hốt, mang nha hoàn đi nấp.
Đợi hai người họ rời đi, nàng mới dám bước ra khỏi khúc quanh.
Sau đó nàng lại nghĩ, vừa rồi tại sao phải nấp? Rõ ràng không nên nấp mà.
Hồng Viên.
Hạng Hân Lạc và tỳ nữ cùng nhau về, vừa về đến trước cổng Hồng Viên thì thấy dưới ánh đèn có một người đang đứng, bóng dáng lẻ loi hòa cùng ánh đèn cô quạnh khiến cái bóng trên đất lộ vẻ vô cùng cô đơn.
Hắn đứng đó kiên nhẫn chờ đợi, trong tay còn xách một hộp thức ăn.
Tỳ nữ vừa nhìn liền nhận ra hắn.
- Ơ, quận chúa, kia không phải là Đinh tướng quân sao?
Hạng Hân Lạc đương nhiên nhận ra đó là Đinh Viễn Sơn, nàng vốn định xoay người rời đi nhưng tỳ nữ gọi như vậy khiến nàng không thể không đối mặt với hắn.
Đinh Viễn Sơn nghe tiếng tỳ nữ, đương nhiên nhìn về phía Hạng Hân Lạc, bóng dáng cô đơn trông vui vẻ hơn rất nhiều.
- Lạc Lạc, cuối cùng muội cũng về rồi.
- Viễn Sơn ca ca.
Hạng Hân Lạc kinh ngạc:
- Muội nghe nói huynh đi đánh giặc, huynh về khi nào?
- Về hồi hôm qua.
Đinh Viễn Sơn mỉm cười đáp.
- Huynh tới tìm đại ca sao? Đại ca vừa về Tùng Viên, bây giờ huynh đi thì chắc là…..
- Ta tới tìm muội.
Đinh Viễn Sơn ngắt lời nàng, sau đó quơ quơ hộp thức ăn trong tay, cười nói:
- Ban nãy ta và đại ca muội dạo ở bên ngoài, tiện thể mua mấy thứ muội thích ăn, thế nên, ta đem tới cho muội.
- Viễn Sơn ca ca dùng bữa tối chưa?
- Chưa.
Nghe Đinh Viễn Sơn nói vẫn chưa dùng bữa, Hạng Hân Lạc ra hiệu cho tỳ nữ phía sau:
- Ngươi đi căn dặn phòng bếp mang thêm một phần bữa tối nữa lên.
- Dạ.
Tỳ nữ vâng lời lui xuống.
- Viễn Sơn ca ca vào đi!
Hạng Hân Lạc mời Đinh Viễn Sơn vào viện, nàng trước nay không câu nệ tiểu tiết, thường xuyên mời hắn vào viện của mình, không hề cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng.
Đinh Viễn Sơn càng thoải mái hơn, Hạng Hân Lạc mời thì hắn cứ tự nhiên theo sau nàng đi vào.
Trong phòng, hắn bày món ăn trong hộp lên bàn, đều là mấy món ăn vặt bên đường nhưng là những thứ Hạng Hân Lạc thích ăn, nàng vừa nhìn liền cười tít mắt.
- Người hiểu muội chỉ có Viễn Sơn ca ca, mấy thứ này muội thích ăn nhưng mẫu phi luôn nói nó không tốt cho sức khỏe, không cho muội ăn!
Hạng Hân Lạc cầm đũa, gắp một miếng thịt nướng thơm phức lên ăn, mắt sáng lên:
- Chính là mùi vị này, trong phòng bếp không nấu được!
Đinh Viễn Sơn trải hết trước mặt nàng.
- Tuy ta mua những thứ này về nhưng mẫu phi muội nói không sai, chúng không tốt cho sức khỏe, không thể ăn nhiều, ăn chút ít nếm thử mùi vị là được.
- Ừ, muội biết rồi.
Hạng Hân Lạc vừa ăn vừa nói, bộ dạng ăn như hổ đói của nàng chẳng có vẻ gì là nghe lọt tai lời hắn.
Không lâu sau tỳ nữ bưng thức ăn lên, Đinh Viễn Sơn ăn qua loa một chút, ngẩng đầu thì thấy Hạng Hân Lạc ôm bụng cười ngồi trên ghế.
- Muội ăn nhiều thế, mẫu phi muội mà biết, e là sẽ la rầy muội đấy.
Đinh Viễn Sơn cau mày, mấy đĩa hắn mang đến đều bị nàng chén sạch sành sanh.
Hạng Hân Lạc cười giơ lên một ngón tay.
- Chỉ một lần này thôi, Viễn Sơn ca ca, huynh không nói muội không nói, mẫu phi làm sao biết?
Đinh Viễn Sơn đành chịu lắc lắc đầu.
- Sớm biết thì ta đã không mua nhiều như vậy cho muội.
- Bây giờ muội đã ăn rồi, huynh hối hận cũng không kịp.
- Vốn là cho muội ăn mà, ta cũng không định hối hận.
- Nhưng nè, Viễn Sơn ca ca, năm tháng trước huynh nói đi biên quan đánh giặc, sao trận này lại đánh lâu như vậy?
Trước đây Đinh Viễn Sơn đánh giặc cùng lắm hai tháng là về, trong khi lần này lại đi ngót nghét những năm tháng:
- Có phải trận này khó đánh lắm không?
Đối với chuyện đánh giặc, xưa nay Đinh Viễn Sơn luôn rất tự tin, vả lại còn trăm trận trăm thắng, lần này kéo dài như vậy đương nhiên không phải vì khó đánh.
- Lần này đi biên quan huynh phát hiện rất nhiều vấn đề nên ở lại đó chỉnh đốn, thế nên mới trễ nãi thời gian một chút.
Đinh Viễn Sơn hời hợt trả lời.
Trên thực tế, năm tháng này hắn đến biên quan chỉ là muốn mượn cớ đánh giặc để rời xa nàng, tiếp đó quên đi nàng.
Nhưng, năm tháng đã trôi qua, nỗi nhớ của hắn dành cho nàng không giảm ngược lại còn tăng, khiến hắn xác định tâm ý chính mình, dứt khoát từ bỏ giãy giụa, từ biên quan trở lại kinh thành.
Lại được thấy Hạng Hân Lạc lần nữa, nỗi nhớ nhiều ngày trở thành hiện thực, trong lòng hắn kiên định chưa từng có.
- Muội còn tưởng……
Hạng Hân Lạc nghiêng đầu:
- Có điều, huynh có thể bình an trở về là tốt rồi.
- Sao? Nhớ huynh à?
Đinh Viễn Sơn nhìn thẳng vào mắt Hạng Hân Lạc hỏi.
Đối mặt với con ngươi nóng rực của hắn, bàn tay bưng chén trà của nàng hơi dao động, nước trà trong chén suýt bắn ra ngoài, nàng tránh né ánh mắt hắn theo bản năng:
- Viễn Sơn ca ca, huynh đang nói gì vậy?
- Quãng thời gian huynh ở biên quan, không ngày nào huynh không nhớ muội.
Đinh Viễn Sơn cười khổ.
Huynh ấy huynh ấy huynh ấy……huynh ấy đột nhiên nói với nàng như vậy.
Trước đây nàng biết tâm tư của huynh ấy với mình nhưng chưa từng thể hiện trực tiếp như thế, cho nên nàng vẫn cứ như ngày thường, chưa từng nghĩ sẽ có ngày huynh ấy nói ra những lời này.
- Huynh luôn xem muội như muội muội huynh nên mới nói vậy chứ gì.
Hạng Hân Lạc cắn răng cố tình xuyên tạc ý của hắn.
- Lạc Lạc, muội hiểu ý huynh là gì.
Đôi mắt Đinh Viễn Sơn nhìn chằm chằm vào nàng:
- Lần này huynh đi biên quan chính là vì không gặp muội để kiềm chế tâm ý chính mình, nhưng huynh làm không được!
Lời lẽ nóng bỏng vang bên tai, Hạng Hân Lạc căng thẳng hai tay nắm chặt váy, trái tim hỗn loạn tăng nhanh nhịp đập.
- Viễn Sơn ca ca, muội luôn xem huynh như ca ca ruột của muội!
Hạng Hân Lạc cắn chặt môi dưới nhắc nhở hắn.
- Nhưng ta chưa từng xem muội như muội muội ruột của ta, ta vĩnh viễn hiểu rõ thân phận của mình, Lạc Lạc, là muội luôn nhìn không rõ.
Đinh Viễn Sơn nói rõ từng chữ nhắc nhở nàng, hắn đã quyết định không giấu giếm tâm tư mình nữa, đồng thời cũng không cho phép Hạng Hân Lạc trốn tránh.
Nàng bật đứng dậy, do động tác quá nhanh nên làm ngã tung cái bàn, chén đĩa trên bàn rơi đầy đất.
Một tràng tiếng lẻng xẻng ào ào vang dội.
Tiếng động này thu hút sự chú ý của các nha hoàn của Hạng Hân Lạc.
Các nha hoàn vội vàng chạy tới, vừa vào thì thấy cảnh mảnh sứ vỡ và thức ăn rơi vãi hỗn độn dưới đất, y phục Đinh Viễn Sơn bị bẩn một mảng lớn, còn khuôn mặt Hạng Hân Lạc thì tái nhợt.
- Ơ, quận chúa không sao chứ?
Phản ứng đầu tiên của nha hoàn chính là kiểm tra cơ thể Hạng Hân Lạc.
- Ta không sao, ta mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi giúp ta tiễn Viễn Sơn ca ca rời phủ!
- Ơ, dạ!
- Không cần, ta tự đi được, Lạc Lạc hôm nay mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai huynh lại tới tìm muội.
Đinh Viễn Sơn dán mắt vào bóng lưng Hạng Hân Lạc, kiên định nói xong từng chữ một rồi xoay người rời đi, để lại Hạng Hân Lạc sống lưng chấn động, toàn thân lạnh lẽo đứng nguyên tại chỗ.
Tối hôm đó, Bạch Thiên Hoan đang ngủ dường như cảm giác được Hạng Nguyên Hoán bên cạnh đứng dậy, bình thường nàng rất ít khi tỉnh vào nửa đêm.
Sau khi hắn đứng dậy, nàng dường như cảm nhận được gì đó, bèn choàng áo khoác ngoài, lặng lẽ theo sau hắn.
Ở chỗ khúc quanh, Hạng Nguyên Hoán và một người đang nói chuyện.
Bạch Thiên Hoan trước giờ tai rất thính nấp ở một bên nghe lén.
- Hoàng thượng lệnh cho ngươi nội trong hai ngày tiêu diệt người này, đây là thánh chỉ, phía trên là tên người và địa điểm!
/127
|