Trong kinh thành từng có một kẻ biến thái chuyên lấy việc khoét tim người làm thú vui, sau khi kẻ đó bị bắt, người bắt hắn dẫn hắn đến chỗ giấu tim, ở đó những trái tim máu me khắp nơi, nhìn mà sợ hãi.
Sau khi bị hành hình, kẻ đó được gọi là ma quỷ địa ngục.
Bây giờ danh hiệu này lại được nhắc tới, hơn nữa còn bị gán lên người Bạch Thiên Hoan.
Trong kinh thành có rất nhiều người bị bệnh tim nhưng mấy ngày qua không ai đến tìm nàng nhờ thay tim, đại khái chính là vì sợ danh hiệu này.
Bạch Thiên Hoan nghe Hạng Nguyên Hoán nói, trong lòng cười lạnh.
Nàng thay tim cứu mạng người nhưng truyền đến tai người khác lại thành ma quỷ trong địa ngục.
Trước đây nàng luôn lo lắng chuyện này nên mới không dám lộ y thuật của mình ra ngoài, dù sao thì y thuật của nàng có rất nhiều thứ mà xã hội cổ đại này khó mà tiếp nhận.
Càng đáng ghét hơn chính là Chu viên ngoại kia.
Nàng đã nói rõ với người của Chu phủ là đừng lan truyền chuyện nàng ghép tim ra ngoài nhưng rốt cục vẫn bị truyền ra.
Vả lại……..còn truyền xôn xao như vậy.
Hạng Nguyên Hoán dùng ánh mắt đánh giá Bạch Thiên Hoan, khiến nàng vốn đã hơi tức giận lườm hắn.
- Nhìn gì mà nhìn? Có phải chàng cũng cảm thấy ta là ma quỷ địa ngục hay không? Nếu chàng thấy vậy thì mau tránh xa ta ra, đừng để mấy thứ gì đó trên người ta lây bệnh cho chàng, rồi người ta cũng tưởng chàng trở thành ma quỷ địa ngục, đến lúc đó tội của ta lớn lắm đấy.
Bạch Thiên Hoan hung dữ với hắn.
Hạng Nguyên Hoán vội vã giơ hai tay đầu hàng.
- Hoan muội muội, ta không có ý này, bất kể nàng là ma quỷ địa ngục hay gì gì khác cũng được, nàng đều là Hoan muội muội của ta, ngày mai sính lễ của Hạng thân vương phủ vẫn sẽ đưa đến Thượng thư phủ!
Hắn ôm lấy tay nàng hôn một cái lấy lòng.
Trong lòng nàng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn khó chịu, nàng rụt tay về, hầm hừ trong mũi.
- Ai biết chàng nói thật hay giả, mà cho dù chàng nói thật đi nữa, chàng đồng ý nhưng những người khác trong Hạng thân vương phủ có đồng ý hay không?
- Chuyện này nàng yên tâm đi, phụ vương và mẫu phi ta trước nay đều là người rộng lượng, có người hỏi phụ vương ta rằng nhi tử ông sắp cưới ma quỷ địa ngục, chẳng lẽ ông không sợ sao? Nàng đoán xem phụ vương ta nói thế nào?
Hạng Nguyên Hoán đùa hỏi.
Bạch Thiên Hoan hiếu kỳ, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng mở lớn.
- Ông ấy nói thế nào?
- Ông ấy nói, vậy thì càng tốt, bổn vương trước đây trên chiến trường được xưng là chiến địa ma vương, trong nhà có thêm một ma quỷ thì càng tốt!
Hạng Nguyên Hoán cố ý bắt chước điệu bộ của cha mình, nói rất bài bản.
Lời của hắn chọc Bạch Thiên Hoan bật cười.
- Hạng thân vương trước đây trên chiến trường được xưng là chiến địa ma vương?
- Đúng vậy.
Nhắc tới sự anh dũng của phụ thân mình năm đó, Hạng Nguyên Hoán cũng cảm thấy tự hào:
- Phụ vương từ trước đến giờ không có trận chiến nào không thắng, là thường thắng tướng quân của nước ta, quân địch nghe tên là sợ mất mật, không dám xâm phạm nữa, cho nên kẻ địch mới đặt cho phụ vương biệt hiệu này!
Chỉ dựa vào điểm này là có thể tưởng tượng được hình ảnh sa trường mù mịt, một người cưỡi trên lưng ngựa, giương cao cờ xí trong tay, hô to thắng lợi, vừa nghĩ đến hình ảnh ấy là khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
- Hạng thân vương hẳn rất nghiêm khắc?
Nàng lo lắng hỏi.
Truyền thuyết bên ngoài luôn nói Hạng thân vương rất cứng nhắc, quy củ, là một người cổ hủ.
Nhắc tới chỗ này, Hạng Nguyên Hoán khịt mũi cười:
- Nghiêm khắc? Mấy thứ đó đều là bày ra cho người ngoài nhìn thôi, đợi sau khi gặp người thật rồi nàng sẽ biết ông ấy rốt cục là người thế nào.
- Xin rửa tai lắng nghe!
Nàng hiện tại nóng lòng muốn biết điều yêu thích và chán ghét của nhóm người Hạng thân vương để tránh việc thất lễ trong tương lai khi gặp họ.
- Phụ vương ấy à, là một người không câu nệ tiểu tiết, hạ nhân trong nhà thấy phụ vương đều không cần hành lễ, ai hành lễ ông sẽ trừng người đó.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt an ủi nàng:
- Cho nên, nàng không cần lo lắng cẩn thận khi gặp phụ vương ta đâu!
Hắn biết!
Hắn cứ như con giun trong bụng nàng vậy, dường như cái gì cũng có thể đoán được.
- Thế…….Hân Lạc thì sao?
Bạch Thiên Hoan không kiềm được hỏi đến cái tên này.
Hạng Hân Lạc trước giờ luôn ghét nàng, nhiều lần muốn đưa nàng vào chỗ chết, cũng bởi Hạng Hân Lạc mà suýt chút nữa nàng đã chết trong sân đấu thú, nỗi hận sâu đến thế không thể thoáng cái là hết được.
Nhắc đến Hạng Hân Lạc, Hạng Nguyên Hoán chặc lưỡi lắc đầu.
- Muội ấy cũng chịu khó lắm, ngày nào cũng tìm mẫu phi, muốn mẫu phi đừng đồng ý hôn sự giữa ta và nàng.
- Quả nhiên là vậy.
Đáp án này Bạch Thiên Hoan đã đoán trước được.
Trước đây khi Hạng Hân Lạc ở Sơn Thành, tuy có áy náy vì làm nàng bị thương, nhưng sau khi cơn áy náy qua đi, lòng ghen tị của nữ nhân trỗi dậy, nàng ấy vẫn sẽ tìm cách cản trở.
- Nàng yên tâm đi, muội ấy sẽ không làm chuyện gì hại nàng nữa đâu.
Hạng Nguyên Hoán nói sâu xa:
- Trải qua chuyện lần trước, muội ấy cũng bị hoảng sợ không nhỏ, sau khi về mẫu phi phạt muội ấy đóng cửa suy nghĩ ba ngày, hơn nữa, trong ba ngày đó, muội ấy không có lén trốn ra ngoài.
Nếu là trước kia, muội ấy sớm đã lén lút chuồn ra khỏi nhà.
- Đúng rồi.
Hạng Nguyên Hoán ngừng một lúc:
- Nàng không biết chứ, mẫu phi sau khi nghe nói ta muốn thành thân với nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho nàng.
Trước kia nàng có nghe Hạng Nguyên Hoán nói mẫu phi của hắn luôn giục hắn thành thân, xem ra……..bà ấy quả thật sốt ruột cho hôn sự của nhi tử mình.
Mắt Bạch Thiên Hoan mở lớn.
- Ngày mai đợi sính lễ đến nàng sẽ hiểu, vả lại hôm nay……..
Hạng Nguyên Hoán còn chưa nói hết, Họa Mi đã vội vã chạy tới Phong Viên.
- Đại tiểu thư đại tiểu thư, đột nhiên có rất nhiều người tới Thượng thư phủ!
Họa Mi thở dốc vì chạy.
Lời của Họa Mi vừa dứt thì có mấy bà tử theo sau nàng ấy chạy vào Phong Viên.
- Thế tử phi tương lai hẳn là ở đây, nha đầu vừa nãy chạy về phía này.
Một người trong đó nói.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bước ra sân của Phong Viên.
Vừa ra khỏi phòng thì có một bà tử tinh mắt chỉ về phía hai người:
- Bên kia, tôi thấy thế tử gia rồi, vậy mỹ nhân như thiên tiên bên cạnh nhất định là thế tử phi tương lai!
Bà tử nọ la lên.
Kế đó, Bạch Thiên Hoan thấy bảy bà tử, theo sau là mấy nha đầu cùng chạy về phía nàng.
Sắc mặt nàng thay đổi, nàng nhìn Hạng Nguyên Hoán, không dám tin nói:
- Chẳng lẽ, đây chính là mẫu phi chàng an bài?
- Cũng là mẫu phi tương lai của nàng!
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Trong lúc họ nói chuyện, bảy bà tử kia đã chạy đến bên cạnh Bạch Thiên Hoan, ai nấy đều tô son điểm phấn, tâm huyết dâng trào vây nàng lại, ngay cả chính chủ là Hạng Nguyên Hoán cũng bị dạt sang một bên.
- Thế tử phi tương lai thật xinh đẹp!
- Còn phải nói, không hổ là một trong thập đại mỹ nhân kinh thành.
- Tôi muốn đo kích cỡ áo cho cô ấy, bà tránh ra chút!
- Là tôi tới trước, tôi muốn đo kích cỡ váy cho cô ấy.
- Mấy bà tránh ra hết, giày, tôi muốn xem giày, ui da, ai giẫm lên tay tôi rồi!
Các bà tử vây quanh Bạch Thiên Hoan tranh nhau nói.
Ngửi mùi son phấn nơi đầu mũi, nghe âm thanh huyên náo không ngừng bên tai, nàng không nhịn được mà cầu cứu Hạng Nguyên Hoán.
Hắn ra vẻ việc không liên quan đến mình, đứng ở bên ngoài, cười híp mắt thưởng thức dáng vẻ khốn quẫn của nàng, không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.
- Các ngươi đang làm gì đó, mau thả ta ra?
Có người kéo áo nàng, có người kéo váy nàng, bàn chân nàng chợt lạnh, có người đã cởi giày nàng.
Quá đáng lắm rồi.
Đợi khi nhìn đủ, Hạng Nguyên Hoán mới không nóng không lạnh mở miệng giúp nàng giải vây.
- Các ngươi là ai? Ở đây làm gì? Cút hết ngay, nếu không thì đợi ăn đấm của bổn thế tử đi!
Hạng Nguyên Hoán trước giờ vô lại đã quen, bị hắn uy hiếp như thế, bảy bà tử tản ra như ong vỡ tổ.
Bạch Thiên Hoan chỉ còn một chiếc giầy, bàn chân trên mặt đất hơi lạnh, cả người nàng run run.
Hạng Nguyên Hoán tinh mắt thấy một bà tử cầm giày của nàng trên tay bèn đoạt lấy đưa cho nàng.
Bạch Thiên Hoan mang giày xong mới có thời gian mở miệng.
- Các ngươi là ai? Tới chỗ ta làm gì?
Các bà tử xếp thành hàng tự giới thiệu mình từ trái sang phải.
Người thứ nhất:
- Chúng tôi đều là người của Kim chức phường, tôi chuyên về may áo!
Người thứ hai:
- Tôi may nội y và giày vớ.
Người thứ ba:
- Tôi may váy.
Người thứ tư:
- Tôi phụ trách khăn tay.
Người thứ năm:
- Tôi phụ trách đai lưng.
Người thứ sáu:
- Tôi chuyên may giày.
Bà tử thứ bảy vẻ mặt hơi lúng túng, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Tôi cái gì cũng quản, cùng với bọn họ qua đây xem một chút!
Đây chính là xem náo nhiệt chứ sao.
Bỗng dưng nhiều người tới như vậy, trái tim nhỏ của Bạch Thiên Hoan không chịu nổi.
Đột nhiên có nhiều người của Kim chức phường đến đây, nàng kinh ngạc hỏi:
- Y phục thì tùy tiện may hai bộ là được, sao lại cử nhiều người tới vậy?
Bảy bà tử nhìn nhau, bà thứ nhất vẻ mặt hiền lành nói:
- Vương phi nương nương đã dặn, bảo chúng tôi dựa theo vóc dáng của thế tử phi, một năm bốn mùa, mỗi mùa hai mươi bộ xiêm y và nội y, tổng cộng phải may tám mươi bộ, còn giày vớ thì mỗi mùa ba mươi đôi.
Vừa nghe bà tử kia giới thiệu, Bạch Thiên Hoan hận không thể đấm ngực hộc máu ngay tại chỗ.
Tự dưng may nhiều xiêm y như vậy, nhiều như vậy có thể đè chết nàng đó.
- Xiêm y của ta đủ rồi, không cần may nữa, các ngươi trở về đi.
Bà tử mặt mày tươi cười nói:
- Vương phi nương nương đã trả tiền rồi, chúng tôi chỉ tới để đo kích cỡ thôi. Vương phi nương nương đã nói với chúng tôi là xiêm y của thế tử phi đều hơi cũ nên bảo chúng tôi may mới cho người, xiêm y của Hạng thân vương phủ đều do Kim chức phường chúng tôi may, về mặt nguyên liệu, người cũng có thể yên tâm, toàn bộ đều là hàng thượng hạng!
Thế tử phi tương lai xinh đẹp hơn nữa còn rất đáng yêu, một bà tử như bà nhìn còn thích nữa là, hèn gì vương phi lại xem trọng đến thế.
Bạch Thiên Hoan sững sờ:
- Ta và mẫu phi chàng từng gặp nhau sao?
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ mũi, cười hắc hắc:
- Nàng có nhớ hai ngày trước chúng ta cùng ra ngoài, có người tới hỏi đường ta, vả lại nói chuyện còn có chút lộn xộn không?
Được Hạng Nguyên Hoán nhắc nhở, Bạch Thiên Hoan liền có chút ấn tượng.
Tức thì nàng kinh ngạc mở to mắt.
- Người đó là mẫu phi chàng?
Hắn gật đầu.
- Sao chàng không nói ta biết?
Lúc đó nàng đang cùng hắn đấu võ mồm, biểu hiện vô cùng hung hãn, vậy mà lại để mẹ chồng tương lai thấy được.
- Mẫu phi không cho ta nói với nàng, ta là một nhi tử biết nghe lời.
Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, hắn nhanh trí bổ sung một câu:
- Sau này ta cũng sẽ là một trượng phu biết nghe lời!
- Nhưng cũng không cần may nhiều y phục cho ta đến vậy chứ?
Bạch Thiên Hoan oán trách.
Hạng Nguyên Hoán lầm bầm:
- Vốn dĩ mẫu phi định may cho nàng mỗi mùa một trăm bộ y phục kìa.
- Một trăm bộ………
Trong lòng Bạch Thiên Hoan hộc máu, một trăm bộ y phục nàng có thể dùng mười năm cũng không cần may mới.
- Ừ, ta nói với mẫu phi may một trăm bộ sẽ dọa nàng sợ, hơn nữa……….cho nhiều y phục đến vậy, nhìn giống như là sợ nàng đổi ý không muốn gả cho ta nữa!
Hạng Nguyên Hoán hầm hừ:
- Trông ta tệ đến thế sao? Mẫu phi cũng quá không xem trọng mặt mũi ta rồi.
Nghe có vẻ mẹ chồng tương lai này không tồi.
Trước kia nàng nhầm rồi.
Người ta đều nói phụ mẫu nào nhi tử đó, hiện tại nàng có thể khẳng định tính tình của Hạng Nguyên Hoán là di truyền chứ không phải sau này mới có!
Nàng âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng mẹ chồng tương lai của nàng đã thanh toán bạc rồi, không may thì lỗ quá.
Bạch Thiên Hoan hỏi:
- Các ngươi đo xong rồi chứ?
Bảy bà tử đồng thanh:
- Chưa!
Bạch Thiên Hoan đưa ra quyết định, biểu cảm chấp nhận chịu chết của nàng chọc cười Hạng Nguyên Hoán:
- Nói trước nhé, từng người từng người một tới!
- Ta nói Hoan muội muội này, nàng có thể không cần oanh liệt như vậy chứ? Chỉ là đo thôi, nếu nàng không thích thì ta có thể nói với họ kích cỡ của nàng mà, đâu cần phiền phức thế!
- Sao chàng biết kích cỡ của ta?
Bạch Thiên Hoan buồn bực.
Hạng Nguyên Hoán cười xảo trá:
- Hoan muội muội, hai chúng ta quen nhau lâu như vậy, trên người nàng có chỗ nào ta không biết? Chỉ cần ta nghĩ tới là biết được kích cỡ ngay.
- ………
Tên khốn Hạng Nguyên Hoán này lại đùa cợt nàng trước mặt nhiều người như thế.
Nàng đã thấy vài bà tử cúi đầu che miệng cười trộm.
Nàng trừng hắn:
- Đừng nói nữa!
- Sợ gì? Hai chúng ta tương lai là phu thê, có gì sợ người khác nghe chứ?
- ………
Nàng rốt cục gả cho loại trượng phu gì vầy nè, mặt mũi của nàng đều bị hắn vứt hết rồi.
Ở chung với hắn quả thật phải chuẩn bị tốt tư tưởng, bây giờ đừng nói tới mặt mũi, ngay cả lớp bên trong mặt mũi e rằng cũng mất sạch rồi.
Thu lại nụ cười, bà tử thứ nhất mở miệng hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ?
Bạch Thiên Hoan vì để hóa giải lúng túng nên vội trả lời:
- Có thể, các ngươi tới đi.
Vì may y phục một năm bốn mùa, y phục nhiều ít đều phải đo rõ ràng, các bà tử đo, các nha đầu phía sau ghi lại kích cỡ.
Việc đo may y phục này mất gần nửa canh giờ, suốt quá trình, Bạch Thiên Hoan như một con rối nghe chỉ thị của các bà tử, lúc thì giơ cánh tay, lúc thì duỗi cổ.
Các bà tử đo xong rồi, ai nấy đều cười tít mắt rời đi.
Đứng suốt nửa canh giờ, Bạch Thiên Hoan cảm thấy mệt giống như vừa leo một ngọn núi mấy ngàn mét, lưng đau eo mỏi.
Hạng Nguyên Hoán cười nhìn bộ dạng của nàng, hắn đỡ nàng ngồi xuống.
- Sao thế, mệt lắm à?
Nàng lườm hắn:
- Chàng đứng suốt nửa canh giờ giống ta lúc nãy thử xem, không mệt mới là lạ!
Nàng tức giận nói, tên khốn Hạng Nguyên Hoán này còn ở đó mà châm chọc.
Bên này vừa kết thúc, Họa Mi lại vội vã chạy vào.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư!
- Sao thế?
Bạch Thiên Hoan khẩn trương nhìn nàng ấy:
- Không phải đã đo xong y phục rồi ư? Có vấn đề ở đâu à?
- Không phải, là lão gia sai người tới truyền lời, nói là người của Hạng thân vương phủ tới đã bàn bạc xong xuôi với lão gia rồi, mười ngày sau tiểu thư sẽ thành thân!
Mười ngày sau?
- Nhanh như vậy?
Hạng Nguyên Hoán ngồi bên cạnh kêu lên:
- Vậy mà nhanh? Ta hận không thể lập tức thành thân với nàng đây này.
- Thành thân dù sao cũng phải chuẩn bị đồ đạc chứ?
Nàng suy xét nói.
- Những cái khác khỏi chuẩn bị, nàng chỉ cần gả qua là được, nếu nàng thật sự muốn chuẩn bị gì đó thì cứ nói với ta, ta nhờ mẫu phi làm cho!
Hạng Nguyên Hoán đề nghị.
Mẫu phi hắn chuẩn bị?
Nhớ đến một đám bà tử Kim chức phường vừa nãy, Bạch Thiên Hoan nghĩ mà sợ hãi, lắc đầu liên tục.
- Thôi đi, đừng làm phiền mẫu phi chàng thì hơn.
- Sao hả? Sợ à?
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Bạch Thiên Hoan xoa xoa da gà trên cánh tay:
- Chàng bị người ta hành hạ như thế một lần thì cũng sẽ sợ thôi. Thật sự quá khủng bố.
- Cái này chốc lát là xong thôi, mỗi năm chỉ một lần!
- ……..
Bạch Thiên Hoan im lặng mười giây, sau đó không dám tin nhìn hắn:
- Chàng vừa nói gì? Mỗi năm một lần?
- Phải, trong phủ mỗi năm đều may xiêm y một lần.
Tay nàng run dữ dội, cả người tê liệt ngồi xuống ghế.
- Tha cho ta đi, loại chuyện này ta thấy cả đời làm một lần là được rồi.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt phun ra một trái bom nữa:
- Mẫu phi trước đó có nói muốn làm trang sức một năm sau cho nàng, gọi người của cửa hàng trang sức tới trong phủ để nàng chọn, mỗi bộ y phục phối với một bộ trang sức!
- ………
Bạch Thiên Hoan triệt để hi sinh.
Hạng Nguyên Hoán thấy nàng ngây ngốc không nói nên lời thì cười phun ra nửa đoạn sau:
- Có điều, bị ta từ chối rồi, cho nên nàng yên tâm đi.
Bạch Thiên Hoan tức giận lườm hắn:
- Chàng không thể nói xong một lần sao? Còn giữ lại phân nửa dọa ta!
May mà không để nàng chọn, nếu không, đó nhất định sẽ trở thành cơn ác mộng của nàng.
- Mẫu phi chỉ nói tạm thời không cần chọn, chẳng qua là, sau này có thể từ từ chọn!
Vậy cũng tốt, nhìn chung thì tốt hơn việc chọn tất cả một lượt.
- Hôm nay không còn gì nữa chứ?
Bạch Thiên Hoan dò hỏi, nàng muốn có kế hoạch dự phòng trước.
- Để nàng không sợ gả cho ta, đương nhiên là……..
Hạng Nguyên Hoán bỗng xụ mặt, nhìn vẻ khẩn trương của Bạch Thiên Hoan thì chợt nở nụ cười:
- Không có!
Tim Bạch Thiên Hoan căng thẳng suýt nhảy ra ngoài.
Thật tốt quá, cuối cùng là không có, nghe hai chữ “không có”, nàng như được đại xá vậy.
- Có cần khoa trương đến thế không? Nữ nhi nhà người ta đều rất thích may y phục, hận không thể đem hết y phục trong cửa hàng về nhà mà.
- Phải liệu sức mà làm, làm người không thể quá xa xỉ.
Quá xa xỉ sẽ bị trời khiển trách.
- Mẫu thân nhất định sẽ rất vui vì ta cưới một con dâu tiết kiệm cho bà ấy.
- ……….
Bạch Thiên Hoan nghiêm túc nhìn Hạng Nguyên Hoán, gằn từng chữ căn dặn:
- Sau này, chàng không được nói với mẫu phi chàng chuyện này!
Bằng không, thế tiến công về sau e rằng sẽ càng hung mãnh.
Hạng Nguyên Hoán nắm tay Bạch Thiên Hoan.
- Tốt quá, hai chúng ta sắp thành thân rồi!
Bỗng dưng lại buồn nôn như vậy.
Mặt nàng chợt đỏ lên.
Kế đó, Hạng Nguyên Hoán lộ ra ngay bản tính:
- Ta không cần phải chạy xa như thế để ngủ nữa, hai ta làm chút ít chuyện gì khác cũng danh chính ngôn thuận rồi!
Sau khi bị hành hình, kẻ đó được gọi là ma quỷ địa ngục.
Bây giờ danh hiệu này lại được nhắc tới, hơn nữa còn bị gán lên người Bạch Thiên Hoan.
Trong kinh thành có rất nhiều người bị bệnh tim nhưng mấy ngày qua không ai đến tìm nàng nhờ thay tim, đại khái chính là vì sợ danh hiệu này.
Bạch Thiên Hoan nghe Hạng Nguyên Hoán nói, trong lòng cười lạnh.
Nàng thay tim cứu mạng người nhưng truyền đến tai người khác lại thành ma quỷ trong địa ngục.
Trước đây nàng luôn lo lắng chuyện này nên mới không dám lộ y thuật của mình ra ngoài, dù sao thì y thuật của nàng có rất nhiều thứ mà xã hội cổ đại này khó mà tiếp nhận.
Càng đáng ghét hơn chính là Chu viên ngoại kia.
Nàng đã nói rõ với người của Chu phủ là đừng lan truyền chuyện nàng ghép tim ra ngoài nhưng rốt cục vẫn bị truyền ra.
Vả lại……..còn truyền xôn xao như vậy.
Hạng Nguyên Hoán dùng ánh mắt đánh giá Bạch Thiên Hoan, khiến nàng vốn đã hơi tức giận lườm hắn.
- Nhìn gì mà nhìn? Có phải chàng cũng cảm thấy ta là ma quỷ địa ngục hay không? Nếu chàng thấy vậy thì mau tránh xa ta ra, đừng để mấy thứ gì đó trên người ta lây bệnh cho chàng, rồi người ta cũng tưởng chàng trở thành ma quỷ địa ngục, đến lúc đó tội của ta lớn lắm đấy.
Bạch Thiên Hoan hung dữ với hắn.
Hạng Nguyên Hoán vội vã giơ hai tay đầu hàng.
- Hoan muội muội, ta không có ý này, bất kể nàng là ma quỷ địa ngục hay gì gì khác cũng được, nàng đều là Hoan muội muội của ta, ngày mai sính lễ của Hạng thân vương phủ vẫn sẽ đưa đến Thượng thư phủ!
Hắn ôm lấy tay nàng hôn một cái lấy lòng.
Trong lòng nàng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn khó chịu, nàng rụt tay về, hầm hừ trong mũi.
- Ai biết chàng nói thật hay giả, mà cho dù chàng nói thật đi nữa, chàng đồng ý nhưng những người khác trong Hạng thân vương phủ có đồng ý hay không?
- Chuyện này nàng yên tâm đi, phụ vương và mẫu phi ta trước nay đều là người rộng lượng, có người hỏi phụ vương ta rằng nhi tử ông sắp cưới ma quỷ địa ngục, chẳng lẽ ông không sợ sao? Nàng đoán xem phụ vương ta nói thế nào?
Hạng Nguyên Hoán đùa hỏi.
Bạch Thiên Hoan hiếu kỳ, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng mở lớn.
- Ông ấy nói thế nào?
- Ông ấy nói, vậy thì càng tốt, bổn vương trước đây trên chiến trường được xưng là chiến địa ma vương, trong nhà có thêm một ma quỷ thì càng tốt!
Hạng Nguyên Hoán cố ý bắt chước điệu bộ của cha mình, nói rất bài bản.
Lời của hắn chọc Bạch Thiên Hoan bật cười.
- Hạng thân vương trước đây trên chiến trường được xưng là chiến địa ma vương?
- Đúng vậy.
Nhắc tới sự anh dũng của phụ thân mình năm đó, Hạng Nguyên Hoán cũng cảm thấy tự hào:
- Phụ vương từ trước đến giờ không có trận chiến nào không thắng, là thường thắng tướng quân của nước ta, quân địch nghe tên là sợ mất mật, không dám xâm phạm nữa, cho nên kẻ địch mới đặt cho phụ vương biệt hiệu này!
Chỉ dựa vào điểm này là có thể tưởng tượng được hình ảnh sa trường mù mịt, một người cưỡi trên lưng ngựa, giương cao cờ xí trong tay, hô to thắng lợi, vừa nghĩ đến hình ảnh ấy là khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
- Hạng thân vương hẳn rất nghiêm khắc?
Nàng lo lắng hỏi.
Truyền thuyết bên ngoài luôn nói Hạng thân vương rất cứng nhắc, quy củ, là một người cổ hủ.
Nhắc tới chỗ này, Hạng Nguyên Hoán khịt mũi cười:
- Nghiêm khắc? Mấy thứ đó đều là bày ra cho người ngoài nhìn thôi, đợi sau khi gặp người thật rồi nàng sẽ biết ông ấy rốt cục là người thế nào.
- Xin rửa tai lắng nghe!
Nàng hiện tại nóng lòng muốn biết điều yêu thích và chán ghét của nhóm người Hạng thân vương để tránh việc thất lễ trong tương lai khi gặp họ.
- Phụ vương ấy à, là một người không câu nệ tiểu tiết, hạ nhân trong nhà thấy phụ vương đều không cần hành lễ, ai hành lễ ông sẽ trừng người đó.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt an ủi nàng:
- Cho nên, nàng không cần lo lắng cẩn thận khi gặp phụ vương ta đâu!
Hắn biết!
Hắn cứ như con giun trong bụng nàng vậy, dường như cái gì cũng có thể đoán được.
- Thế…….Hân Lạc thì sao?
Bạch Thiên Hoan không kiềm được hỏi đến cái tên này.
Hạng Hân Lạc trước giờ luôn ghét nàng, nhiều lần muốn đưa nàng vào chỗ chết, cũng bởi Hạng Hân Lạc mà suýt chút nữa nàng đã chết trong sân đấu thú, nỗi hận sâu đến thế không thể thoáng cái là hết được.
Nhắc đến Hạng Hân Lạc, Hạng Nguyên Hoán chặc lưỡi lắc đầu.
- Muội ấy cũng chịu khó lắm, ngày nào cũng tìm mẫu phi, muốn mẫu phi đừng đồng ý hôn sự giữa ta và nàng.
- Quả nhiên là vậy.
Đáp án này Bạch Thiên Hoan đã đoán trước được.
Trước đây khi Hạng Hân Lạc ở Sơn Thành, tuy có áy náy vì làm nàng bị thương, nhưng sau khi cơn áy náy qua đi, lòng ghen tị của nữ nhân trỗi dậy, nàng ấy vẫn sẽ tìm cách cản trở.
- Nàng yên tâm đi, muội ấy sẽ không làm chuyện gì hại nàng nữa đâu.
Hạng Nguyên Hoán nói sâu xa:
- Trải qua chuyện lần trước, muội ấy cũng bị hoảng sợ không nhỏ, sau khi về mẫu phi phạt muội ấy đóng cửa suy nghĩ ba ngày, hơn nữa, trong ba ngày đó, muội ấy không có lén trốn ra ngoài.
Nếu là trước kia, muội ấy sớm đã lén lút chuồn ra khỏi nhà.
- Đúng rồi.
Hạng Nguyên Hoán ngừng một lúc:
- Nàng không biết chứ, mẫu phi sau khi nghe nói ta muốn thành thân với nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho nàng.
Trước kia nàng có nghe Hạng Nguyên Hoán nói mẫu phi của hắn luôn giục hắn thành thân, xem ra……..bà ấy quả thật sốt ruột cho hôn sự của nhi tử mình.
Mắt Bạch Thiên Hoan mở lớn.
- Ngày mai đợi sính lễ đến nàng sẽ hiểu, vả lại hôm nay……..
Hạng Nguyên Hoán còn chưa nói hết, Họa Mi đã vội vã chạy tới Phong Viên.
- Đại tiểu thư đại tiểu thư, đột nhiên có rất nhiều người tới Thượng thư phủ!
Họa Mi thở dốc vì chạy.
Lời của Họa Mi vừa dứt thì có mấy bà tử theo sau nàng ấy chạy vào Phong Viên.
- Thế tử phi tương lai hẳn là ở đây, nha đầu vừa nãy chạy về phía này.
Một người trong đó nói.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bước ra sân của Phong Viên.
Vừa ra khỏi phòng thì có một bà tử tinh mắt chỉ về phía hai người:
- Bên kia, tôi thấy thế tử gia rồi, vậy mỹ nhân như thiên tiên bên cạnh nhất định là thế tử phi tương lai!
Bà tử nọ la lên.
Kế đó, Bạch Thiên Hoan thấy bảy bà tử, theo sau là mấy nha đầu cùng chạy về phía nàng.
Sắc mặt nàng thay đổi, nàng nhìn Hạng Nguyên Hoán, không dám tin nói:
- Chẳng lẽ, đây chính là mẫu phi chàng an bài?
- Cũng là mẫu phi tương lai của nàng!
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Trong lúc họ nói chuyện, bảy bà tử kia đã chạy đến bên cạnh Bạch Thiên Hoan, ai nấy đều tô son điểm phấn, tâm huyết dâng trào vây nàng lại, ngay cả chính chủ là Hạng Nguyên Hoán cũng bị dạt sang một bên.
- Thế tử phi tương lai thật xinh đẹp!
- Còn phải nói, không hổ là một trong thập đại mỹ nhân kinh thành.
- Tôi muốn đo kích cỡ áo cho cô ấy, bà tránh ra chút!
- Là tôi tới trước, tôi muốn đo kích cỡ váy cho cô ấy.
- Mấy bà tránh ra hết, giày, tôi muốn xem giày, ui da, ai giẫm lên tay tôi rồi!
Các bà tử vây quanh Bạch Thiên Hoan tranh nhau nói.
Ngửi mùi son phấn nơi đầu mũi, nghe âm thanh huyên náo không ngừng bên tai, nàng không nhịn được mà cầu cứu Hạng Nguyên Hoán.
Hắn ra vẻ việc không liên quan đến mình, đứng ở bên ngoài, cười híp mắt thưởng thức dáng vẻ khốn quẫn của nàng, không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.
- Các ngươi đang làm gì đó, mau thả ta ra?
Có người kéo áo nàng, có người kéo váy nàng, bàn chân nàng chợt lạnh, có người đã cởi giày nàng.
Quá đáng lắm rồi.
Đợi khi nhìn đủ, Hạng Nguyên Hoán mới không nóng không lạnh mở miệng giúp nàng giải vây.
- Các ngươi là ai? Ở đây làm gì? Cút hết ngay, nếu không thì đợi ăn đấm của bổn thế tử đi!
Hạng Nguyên Hoán trước giờ vô lại đã quen, bị hắn uy hiếp như thế, bảy bà tử tản ra như ong vỡ tổ.
Bạch Thiên Hoan chỉ còn một chiếc giầy, bàn chân trên mặt đất hơi lạnh, cả người nàng run run.
Hạng Nguyên Hoán tinh mắt thấy một bà tử cầm giày của nàng trên tay bèn đoạt lấy đưa cho nàng.
Bạch Thiên Hoan mang giày xong mới có thời gian mở miệng.
- Các ngươi là ai? Tới chỗ ta làm gì?
Các bà tử xếp thành hàng tự giới thiệu mình từ trái sang phải.
Người thứ nhất:
- Chúng tôi đều là người của Kim chức phường, tôi chuyên về may áo!
Người thứ hai:
- Tôi may nội y và giày vớ.
Người thứ ba:
- Tôi may váy.
Người thứ tư:
- Tôi phụ trách khăn tay.
Người thứ năm:
- Tôi phụ trách đai lưng.
Người thứ sáu:
- Tôi chuyên may giày.
Bà tử thứ bảy vẻ mặt hơi lúng túng, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Tôi cái gì cũng quản, cùng với bọn họ qua đây xem một chút!
Đây chính là xem náo nhiệt chứ sao.
Bỗng dưng nhiều người tới như vậy, trái tim nhỏ của Bạch Thiên Hoan không chịu nổi.
Đột nhiên có nhiều người của Kim chức phường đến đây, nàng kinh ngạc hỏi:
- Y phục thì tùy tiện may hai bộ là được, sao lại cử nhiều người tới vậy?
Bảy bà tử nhìn nhau, bà thứ nhất vẻ mặt hiền lành nói:
- Vương phi nương nương đã dặn, bảo chúng tôi dựa theo vóc dáng của thế tử phi, một năm bốn mùa, mỗi mùa hai mươi bộ xiêm y và nội y, tổng cộng phải may tám mươi bộ, còn giày vớ thì mỗi mùa ba mươi đôi.
Vừa nghe bà tử kia giới thiệu, Bạch Thiên Hoan hận không thể đấm ngực hộc máu ngay tại chỗ.
Tự dưng may nhiều xiêm y như vậy, nhiều như vậy có thể đè chết nàng đó.
- Xiêm y của ta đủ rồi, không cần may nữa, các ngươi trở về đi.
Bà tử mặt mày tươi cười nói:
- Vương phi nương nương đã trả tiền rồi, chúng tôi chỉ tới để đo kích cỡ thôi. Vương phi nương nương đã nói với chúng tôi là xiêm y của thế tử phi đều hơi cũ nên bảo chúng tôi may mới cho người, xiêm y của Hạng thân vương phủ đều do Kim chức phường chúng tôi may, về mặt nguyên liệu, người cũng có thể yên tâm, toàn bộ đều là hàng thượng hạng!
Thế tử phi tương lai xinh đẹp hơn nữa còn rất đáng yêu, một bà tử như bà nhìn còn thích nữa là, hèn gì vương phi lại xem trọng đến thế.
Bạch Thiên Hoan sững sờ:
- Ta và mẫu phi chàng từng gặp nhau sao?
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ mũi, cười hắc hắc:
- Nàng có nhớ hai ngày trước chúng ta cùng ra ngoài, có người tới hỏi đường ta, vả lại nói chuyện còn có chút lộn xộn không?
Được Hạng Nguyên Hoán nhắc nhở, Bạch Thiên Hoan liền có chút ấn tượng.
Tức thì nàng kinh ngạc mở to mắt.
- Người đó là mẫu phi chàng?
Hắn gật đầu.
- Sao chàng không nói ta biết?
Lúc đó nàng đang cùng hắn đấu võ mồm, biểu hiện vô cùng hung hãn, vậy mà lại để mẹ chồng tương lai thấy được.
- Mẫu phi không cho ta nói với nàng, ta là một nhi tử biết nghe lời.
Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, hắn nhanh trí bổ sung một câu:
- Sau này ta cũng sẽ là một trượng phu biết nghe lời!
- Nhưng cũng không cần may nhiều y phục cho ta đến vậy chứ?
Bạch Thiên Hoan oán trách.
Hạng Nguyên Hoán lầm bầm:
- Vốn dĩ mẫu phi định may cho nàng mỗi mùa một trăm bộ y phục kìa.
- Một trăm bộ………
Trong lòng Bạch Thiên Hoan hộc máu, một trăm bộ y phục nàng có thể dùng mười năm cũng không cần may mới.
- Ừ, ta nói với mẫu phi may một trăm bộ sẽ dọa nàng sợ, hơn nữa……….cho nhiều y phục đến vậy, nhìn giống như là sợ nàng đổi ý không muốn gả cho ta nữa!
Hạng Nguyên Hoán hầm hừ:
- Trông ta tệ đến thế sao? Mẫu phi cũng quá không xem trọng mặt mũi ta rồi.
Nghe có vẻ mẹ chồng tương lai này không tồi.
Trước kia nàng nhầm rồi.
Người ta đều nói phụ mẫu nào nhi tử đó, hiện tại nàng có thể khẳng định tính tình của Hạng Nguyên Hoán là di truyền chứ không phải sau này mới có!
Nàng âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng mẹ chồng tương lai của nàng đã thanh toán bạc rồi, không may thì lỗ quá.
Bạch Thiên Hoan hỏi:
- Các ngươi đo xong rồi chứ?
Bảy bà tử đồng thanh:
- Chưa!
Bạch Thiên Hoan đưa ra quyết định, biểu cảm chấp nhận chịu chết của nàng chọc cười Hạng Nguyên Hoán:
- Nói trước nhé, từng người từng người một tới!
- Ta nói Hoan muội muội này, nàng có thể không cần oanh liệt như vậy chứ? Chỉ là đo thôi, nếu nàng không thích thì ta có thể nói với họ kích cỡ của nàng mà, đâu cần phiền phức thế!
- Sao chàng biết kích cỡ của ta?
Bạch Thiên Hoan buồn bực.
Hạng Nguyên Hoán cười xảo trá:
- Hoan muội muội, hai chúng ta quen nhau lâu như vậy, trên người nàng có chỗ nào ta không biết? Chỉ cần ta nghĩ tới là biết được kích cỡ ngay.
- ………
Tên khốn Hạng Nguyên Hoán này lại đùa cợt nàng trước mặt nhiều người như thế.
Nàng đã thấy vài bà tử cúi đầu che miệng cười trộm.
Nàng trừng hắn:
- Đừng nói nữa!
- Sợ gì? Hai chúng ta tương lai là phu thê, có gì sợ người khác nghe chứ?
- ………
Nàng rốt cục gả cho loại trượng phu gì vầy nè, mặt mũi của nàng đều bị hắn vứt hết rồi.
Ở chung với hắn quả thật phải chuẩn bị tốt tư tưởng, bây giờ đừng nói tới mặt mũi, ngay cả lớp bên trong mặt mũi e rằng cũng mất sạch rồi.
Thu lại nụ cười, bà tử thứ nhất mở miệng hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ?
Bạch Thiên Hoan vì để hóa giải lúng túng nên vội trả lời:
- Có thể, các ngươi tới đi.
Vì may y phục một năm bốn mùa, y phục nhiều ít đều phải đo rõ ràng, các bà tử đo, các nha đầu phía sau ghi lại kích cỡ.
Việc đo may y phục này mất gần nửa canh giờ, suốt quá trình, Bạch Thiên Hoan như một con rối nghe chỉ thị của các bà tử, lúc thì giơ cánh tay, lúc thì duỗi cổ.
Các bà tử đo xong rồi, ai nấy đều cười tít mắt rời đi.
Đứng suốt nửa canh giờ, Bạch Thiên Hoan cảm thấy mệt giống như vừa leo một ngọn núi mấy ngàn mét, lưng đau eo mỏi.
Hạng Nguyên Hoán cười nhìn bộ dạng của nàng, hắn đỡ nàng ngồi xuống.
- Sao thế, mệt lắm à?
Nàng lườm hắn:
- Chàng đứng suốt nửa canh giờ giống ta lúc nãy thử xem, không mệt mới là lạ!
Nàng tức giận nói, tên khốn Hạng Nguyên Hoán này còn ở đó mà châm chọc.
Bên này vừa kết thúc, Họa Mi lại vội vã chạy vào.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư!
- Sao thế?
Bạch Thiên Hoan khẩn trương nhìn nàng ấy:
- Không phải đã đo xong y phục rồi ư? Có vấn đề ở đâu à?
- Không phải, là lão gia sai người tới truyền lời, nói là người của Hạng thân vương phủ tới đã bàn bạc xong xuôi với lão gia rồi, mười ngày sau tiểu thư sẽ thành thân!
Mười ngày sau?
- Nhanh như vậy?
Hạng Nguyên Hoán ngồi bên cạnh kêu lên:
- Vậy mà nhanh? Ta hận không thể lập tức thành thân với nàng đây này.
- Thành thân dù sao cũng phải chuẩn bị đồ đạc chứ?
Nàng suy xét nói.
- Những cái khác khỏi chuẩn bị, nàng chỉ cần gả qua là được, nếu nàng thật sự muốn chuẩn bị gì đó thì cứ nói với ta, ta nhờ mẫu phi làm cho!
Hạng Nguyên Hoán đề nghị.
Mẫu phi hắn chuẩn bị?
Nhớ đến một đám bà tử Kim chức phường vừa nãy, Bạch Thiên Hoan nghĩ mà sợ hãi, lắc đầu liên tục.
- Thôi đi, đừng làm phiền mẫu phi chàng thì hơn.
- Sao hả? Sợ à?
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Bạch Thiên Hoan xoa xoa da gà trên cánh tay:
- Chàng bị người ta hành hạ như thế một lần thì cũng sẽ sợ thôi. Thật sự quá khủng bố.
- Cái này chốc lát là xong thôi, mỗi năm chỉ một lần!
- ……..
Bạch Thiên Hoan im lặng mười giây, sau đó không dám tin nhìn hắn:
- Chàng vừa nói gì? Mỗi năm một lần?
- Phải, trong phủ mỗi năm đều may xiêm y một lần.
Tay nàng run dữ dội, cả người tê liệt ngồi xuống ghế.
- Tha cho ta đi, loại chuyện này ta thấy cả đời làm một lần là được rồi.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt phun ra một trái bom nữa:
- Mẫu phi trước đó có nói muốn làm trang sức một năm sau cho nàng, gọi người của cửa hàng trang sức tới trong phủ để nàng chọn, mỗi bộ y phục phối với một bộ trang sức!
- ………
Bạch Thiên Hoan triệt để hi sinh.
Hạng Nguyên Hoán thấy nàng ngây ngốc không nói nên lời thì cười phun ra nửa đoạn sau:
- Có điều, bị ta từ chối rồi, cho nên nàng yên tâm đi.
Bạch Thiên Hoan tức giận lườm hắn:
- Chàng không thể nói xong một lần sao? Còn giữ lại phân nửa dọa ta!
May mà không để nàng chọn, nếu không, đó nhất định sẽ trở thành cơn ác mộng của nàng.
- Mẫu phi chỉ nói tạm thời không cần chọn, chẳng qua là, sau này có thể từ từ chọn!
Vậy cũng tốt, nhìn chung thì tốt hơn việc chọn tất cả một lượt.
- Hôm nay không còn gì nữa chứ?
Bạch Thiên Hoan dò hỏi, nàng muốn có kế hoạch dự phòng trước.
- Để nàng không sợ gả cho ta, đương nhiên là……..
Hạng Nguyên Hoán bỗng xụ mặt, nhìn vẻ khẩn trương của Bạch Thiên Hoan thì chợt nở nụ cười:
- Không có!
Tim Bạch Thiên Hoan căng thẳng suýt nhảy ra ngoài.
Thật tốt quá, cuối cùng là không có, nghe hai chữ “không có”, nàng như được đại xá vậy.
- Có cần khoa trương đến thế không? Nữ nhi nhà người ta đều rất thích may y phục, hận không thể đem hết y phục trong cửa hàng về nhà mà.
- Phải liệu sức mà làm, làm người không thể quá xa xỉ.
Quá xa xỉ sẽ bị trời khiển trách.
- Mẫu thân nhất định sẽ rất vui vì ta cưới một con dâu tiết kiệm cho bà ấy.
- ……….
Bạch Thiên Hoan nghiêm túc nhìn Hạng Nguyên Hoán, gằn từng chữ căn dặn:
- Sau này, chàng không được nói với mẫu phi chàng chuyện này!
Bằng không, thế tiến công về sau e rằng sẽ càng hung mãnh.
Hạng Nguyên Hoán nắm tay Bạch Thiên Hoan.
- Tốt quá, hai chúng ta sắp thành thân rồi!
Bỗng dưng lại buồn nôn như vậy.
Mặt nàng chợt đỏ lên.
Kế đó, Hạng Nguyên Hoán lộ ra ngay bản tính:
- Ta không cần phải chạy xa như thế để ngủ nữa, hai ta làm chút ít chuyện gì khác cũng danh chính ngôn thuận rồi!
/127
|