Hôn sự vô cùng thuận lợi, sính lễ được chuyển vào Thượng thư phủ như nước chảy, Bạch Hiển Nhân không còn u ám về cái chết của Bạch Xuân Yến nữa, cả ngày cười không khép miệng.
Trong ngày hôm đó, Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng gặp mẹ chồng của mình_____Tiết Oánh, một người phụ nữ trông vô cùng dịu dàng, đoan trang, hành động, cử chỉ tự nhiên, độ lượng, khi trò chuyện cùng Bạch Hiển Nhân, trong vẻ dịu dàng của bà lộ ra chút uy nghiêm.
Bạch Hiển Nhân luôn khách khí nói với Tiết Oánh là sính lễ quá nhiều.
Bởi sính lễ còn nhiều hơn trong cung tặng, có điều sính lễ trong cung đưa tới, Bạch Hiển Nhân không dám đụng vào mà để Bạch Thiên Hoan mang hết sang Hạng thân vương phủ.
Lúc trước từ hôn với Cung thân vương phủ, Cung thân vương phủ không tốn chút bạc nào, hiện tại Hạng thân vương phủ lại ra tay lớn như thế, Bạch Hiển Nhân sao lại không vui cho được.
Khi trò chuyện cùng Tiết Oánh, Bạch Hiển Nhân không ngừng khen ngợi Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan ở bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu vâng dạ, nếu không phải Hạng Nguyên Hoán từng nhắc nàng rằng Tiết Oánh chính là vị phu nhân hỏi đường bọn họ mấy ngày trước, nàng sẽ thật sự cho rằng đó chẳng qua là một người tình cờ xuất hiện mà thôi.
Tiết Oánh tuy đã bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, trông cứ như nữ tử hai mươi vậy, không thể không nói, mẹ chồng tương lai của nàng cũng là một đại mỹ nhân, dung mạo Hạng Nguyên Hoán chính là được di truyền từ bà ấy, đặc biệt là mặt mũi cực kỳ giống Tiết Oánh.
Phát hiện Bạch Thiên Hoan đang quan sát mình, Tiết Oánh chợt nắm lấy tay nàng, dọa nàng giật nảy người.
Tiết Oánh kéo tay nàng, cười nói với Bạch Hiển Nhân:
- Ta nhìn đứa con dâu này thì vô cùng thích, thân gia, ta có thể nói chuyện riêng với con dâu vài câu không?
- Dĩ nhiên là được!
Bạch Hiển Nhân luôn miệng đáp ứng:
- Vương phi mời vào trong.
- Đi thôi, con dâu tương lai.
Tiết Oánh kéo Bạch Thiên Hoan vào trong sảnh.
Bạch Hiển Nhân không quên dặn dò phía sau:
- Hoan nhi, nhớ đừng thất lễ với vương phi.
- Dạ, cha!
Bạch Thiên Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Vào trong sảnh, nàng lập tức chỉ Tiết Oánh:
- Người chính là………..
Vẻ mặt Tiết Oánh thay đổi chín mươi độ, đoan trang gì đó hoàn toàn không thấy nữa, bà trực tiếp kéo Bạch Thiên Hoan ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, ngửa đầu uống một ngụm đầy khí phách.
- Nãy giờ cứ bận mãi, không có thời gian uống trà, khát sắp chết ta rồi!
Tiết Oánh uống trà xong, thoải mái híp híp mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Phải rồi, con vừa mới hỏi ta cái gì?
Nàng cười cười:
- Người thật sự là Hạng thân vương phi à?
- Giả cho đổi lại!
Tiết Oánh đặt ly trà xuống, lại rót thêm chén nữa, cằm hơi nâng lên một chút:
- Có phải con cảm thấy ta trông quen quen không?
- Hôm đó thật sự là người?
- Tiểu tử Nguyên Hoán nói với con hả?
Tiết Oánh hừ một tiếng:
- Tiểu tử thúi này, ta đã cảnh cáo nó không được nói với con chuyện ta từng gặp con để sau khi gặp sẽ cho con một điều ngạc nhiên vui mừng, kết quả tiểu tử thúi này lại phá hỏng mất kế hoạch của ta, trở về ta sẽ dạy dỗ nó ra trò!
Vẻ mặt bà hung ác, cùng với vị vương phi đoan trang trước đó ngỡ như hai người.
- Ai nói xấu sau lưng con thế?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Giọng nam trong trẻo vang lên, Hạng Nguyên Hoán cả người mặc trường bào màu đỏ mực, ngọc quan buộc tóc, cảm giác có chút nghiêm túc, hắn đứng thẳng, mặt mũi vẫn tuấn tú như nào giờ, nụ cười không đứng đắn đầy tự tin.
- Con con con!
Tiết Oánh dài mặt, chỉ vào Hạng Nguyên Hoán:
- Con là tiểu nhân hèn hạ không giữ lời!
- Con không giữ lời hồi nào?
- Con rõ ràng đã hứa với ta là không nói với Thiên Hoan chuyện trước đó ta từng gặp con bé, nhưng rốt cuộc con vẫn nói, thế không phải tiểu nhân thì là gì?
Hạng Nguyên Hoán lắc lư đến cạnh Bạch Thiên Hoan, cười lộ ra hai hàng răng trắng.
- Tiểu nhân? Mẹ cho rằng, tiểu nhân có thể cưới con dâu cho mẹ, tương lai sinh tôn tử cho mẹ sao?
- Ta sao lại sinh một nhi tử như con chứ? Nếu không phải thiếu con, sau này ta sẽ không được ôm tôn tử thì ta sớm đã bóp chết con khi còn trong tã lót rồi!
Tiết Oánh hung dữ mắng mỏ.
Không thể không nói, mẹ chồng tương lai này của nàng hóa ra là một người phụ nữ dũng mãnh, khiến Bạch Thiên Hoan nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của mẫu thân mình, thong thả nhắc nhở bà:
- Mẫu phi, người như vậy sẽ dọa Hoan muội muội đấy.
Giống như chợt nghĩ đến gì đó, Tiết Oánh khẽ ho một tiếng, thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, thay vào đó là vẻ hòa nhã lấy lòng.
- Con dâu này, con tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta không có muốn bóp chết nó, chỉ là đùa thôi, có phải con bị dọa rồi không?
- Không có không có!
Ngược lại, nàng rất thích tính tình của Tiết Oánh, chí ít cũng có gì nói nấy.
Hành động giữa mẫu tử Tiết Oánh và Hạng Nguyên Hoán càng khiến nàng hâm mộ không thôi.
Tiếc là nàng từ nhỏ được mẹ dạy dỗ, chỉ biết có học y, tình mẫu tử giữa hai người hơn mười năm nhưng chưa từng cùng ăn chung một bàn, nàng cùng em gái gắn bó nhau như mạng vậy mà vẫn không bằng tình bạn thông thường, thậm chí trước khi lâm chung mẹ còn cảnh cáo nàng một khắc cũng không được dừng nghiên cứu, nhất định phải truyền y thuật lại cho người đáng tin cậy.
Ở hiện đại, nàng đã chết, cuối cùng vẫn không hoàn thành lời dặn lúc lâm chung của mẹ, e là………bà bây giờ ở trên trời cũng luôn trách nàng?
Hạng Nguyên Hoán không hề đếm xỉa đến thể diện mẫu thân mình, không chút khách khí chỉ ra:
- Mẫu phi, dáng vẻ khi nãy của người, dù Hoan muội muội bị dọa cũng sẽ không dám nói!
Bạch Thiên Hoan lau mồ hôi lạnh trên trán.
Người trước mặt là mẫu thân hắn, hắn lại nói như vậy trước mặt bà ấy.
Lại còn dùng danh nghĩa của nàng, nàng bất mãn lườm hắn, một chân nàng giẫm lên mu bàn chân hắn.
Hắn đau nhảy lên, lấy tay che mu bàn chân.
- Hoan muội muội, nàng mưu sát trượng phu, ra tay mạnh như vậy, quả nhiên nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi mà!
Hạng Nguyên Hoán bi phẫn chỉ vào Bạch Thiên Hoan và Tiết Oánh:
- Hai người liên hợp ức hiếp con.
Tiết Oánh nhướng mày, Bạch Thiên Hoan rất hợp tính bà, bà càng ngày càng thích cô con dâu tương lai này rồi.
- Con nên biết, người nữ tử mà con đang chỉ vào là mẹ ruột và vợ của con đấy; con dâu à, tương lai nếu Nguyên Hoán đối đãi với con không tốt, buổi tối con cứ việc đến phòng ta, ta bảo đảm tiểu tử này không dám xông vào phòng ta đâu!
Tiết Oánh vỗ bàn, phát ngôn bừa bãi đầy hào khí như nữ sơn đại vương.
- Mẫu phi, nếu vợ con ngủ với người, vậy phụ vương thì sao?
Hạng Nguyên Hoán hầm hừ:
- Coi chừng con méc phụ vương.
- Cứ méc đi, cùng lắm cũng chỉ có một kết quả.
- Kết quả gì?
- Phụ vương con ngủ chung với con!
- ……..
Hạng Nguyên Hoán sắc mặt khẽ biến, vẫn còn lầm bầm:
- Không bằng giết con cho rồi.
Bạch Thiên Hoan hiếu kỳ tại sao hắn lại sợ ngủ cùng Hạng thân vương như vậy, theo lý thuyết, tiểu hài tử đều thích ở chung với phụ mẫu của mình nhưng theo dáng vẻ kia của Hạng Nguyên Hoán thì e là hắn đã bị ám ảnh rất lâu rồi.
Đối mặt với mẹ chồng sảng khoái như vậy, Bạch Thiên Hoan không ngại học hỏi:
- Nguyên Hoán sợ ngủ chung với vương gia à?
Nói đến chuyện này, mắt Tiết Oánh sáng lên, tinh thần hăng hái.
- Mẫu phi, không được nói!
Hạng Nguyên Hoán gấp gáp ngăn Tiết Oánh.
Có thể thấy nhi tử bảo bối của mình lộ ra vẻ bối rối, Tiết Oánh đương nhiên không bỏ qua cơ hội kể xấu nhi tử nhà mình trước mặt con dâu tương lai.
- Lão gia năm đó còn là một tướng quân, khi Nguyên Hoán vừa bảy tuổi, lão gia thắng trận, từ chiến trường trực tiếp chạy thẳng về nhà, ngay cả y phục trên người cũng chưa thay, trận chiến đó đánh suốt hai ngày, sau khi về đến nhà, lão gia liền nằm xuống bên cạnh Nguyên Hoán ngủ thiếp đi.
- Sau đó thì sao ạ?
Bạch Thiên Hoan thấy bà ngừng lại thì không nhịn được hỏi.
Hạng Nguyên Hoán che trán, quay mặt đi hướng khác, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Tiết Oánh trừng hắn, mỉm cười tiếp tục nói:
- Nguyên Hoán sau khi tỉnh lại thì tè ướt cả giường, bảy tuổi rồi đấy! Ba ngày kế đó, cứ thấy lão gia là Nguyên Hoán sợ hãi đi trốn.
- ……..
Hạng Nguyên Hoán rốt cục nhịn hết nổi đứng dậy:
- Mẫu phi, chuyện như vậy người có thể đừng nói với Hoan muội muội được không? Nàng là thê tử của con, người không thể nói tốt cho con sao?
- Nói tốt?
Tiết Oánh ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn:
- Con phải có gì tốt thì ta mới nói được chứ!
- Mẹ nhìn xem, con đây ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái thế này, tùy tiện nói gì đó cũng tốt hơn chuyện con tè dầm chứ?
Hạng Nguyên Hoán tức giận bất bình.
Tè dầm quả thật là chuyện mất mặt, đó là lần duy nhất mà hắn nhớ, nhưng cũng chính lần ấy bị Tiết Oánh nhớ kỹ, lần nào cũng đem ra chế giễu hắn.
Đây là mẹ ruột của hắn sao?
- Những thứ kia của con đều là di truyền từ ta và phụ vương con, ta nói ra chính là tự khen mình, sao ta có thể làm vậy được?
- Con nhất định là được mẹ nhặt về, mẹ tuyệt đối không phải mẹ ruột của con!
Hạng Nguyên Hoán tức giận bất bình.
- Nếu con dám ngủ chung với phụ vương con một đêm, sau này ta sẽ im lặng không nhắc chuyện đó nữa!
Tiết Oánh đưa ra yêu cầu.
Ngủ chung với phụ vương một đêm?
Khóe mắt Hạng Nguyên Hoán co rút.
Hắn thỏa hiệp:
- Người cứ nói tùy thích, bất kể người nói gì, con đều không ngăn nữa.
- Sớm nói như thế không phải được rồi sao?
Tiết Oánh mỉm cười quay đầu nhìn Bạch Thiên Hoan, ánh mắt đầy yêu thích với con dâu tương lai:
- Sau này nó dám ức hiếp con, con nhất định phải nói cho ta biết, nó từ nhỏ đến lớn, không có gì ta không biết, ngay cả khi nào nó mộng tinh ta cũng biết!
- ……….
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đồng thời câm nín.
Không thể không nói, sau khi nàng gả vào Hạng thân vương phủ, cuộc sống chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, nhưng……….mẹ chồng như vậy, nàng thích!
- Hai đứa biểu cảm gì đấy hả?
Tiết Oánh kéo tay áo đứng dậy:
- Được rồi, hai ta đều ở đây, bỏ lại người khác bên ngoài cũng không hay, đi, Nguyên Hoán, chúng ta nên ra ngoài thôi!
Bạch Thiên Hoan cũng đi theo ra ngoài, các hạ nhân đã đem hết rương này đến rương khác chất đầy vào kho.
- Vương phi!
Thấy Tiết Oánh ra ngoài, Bạch Hiển Nhân cung kính tiến lên hành lễ.
- Thân gia không cần khách khí, thế nào? Sính lễ này ông vừa ý chứ?
- Vừa ý, vừa ý, đương nhiên vừa ý!
Hơn nữa, nhiều xe ngựa như vậy, rất nhiều hàng xóm sang xem, ai nấy đều chúc mừng ông, những ánh mắt hâm mộ và ghen tị kia khiến ông cực kỳ đắc ý, sao có thể không vui chứ?
- Hoan nhi không trưởng thành bên cạnh tôi, tính tình có chút lỗ mãng, nếu con bé sau này có chỗ nào không đúng, xin vương phi tha thứ!
- Ta rất thích con bé, rất hợp ý ta, ta thích lắm!
Tiết Oánh thân thiết kéo tay Bạch Thiên Hoan, ánh mắt đầy từ ái:
- Nữ nhi của ông sau này gả vào vương phủ của ta, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi nó, xin thân gia yên tâm.
- Có câu này của vương phi thì tôi yên tâm rồi.
Bạch Hiển Nhân liên tục gật đầu:
- Nhưng mà, hôm nay vương gia không tới?
- Hoàng thượng sáng sớm đã triệu ông ấy vào cung, đến giờ vẫn chưa về, hôm khác ta nhất định sẽ cùng ông ấy đích thân đến bái phỏng.
- Hóa ra là vậy, vất vả cho vương phi quá.
- Không sao không sao.
Sự cao hứng trên mặt Tiết Oánh không thể che hết:
- Vì con cái, vất vả một chút cũng đáng, hôn kỳ của hai đứa nhỏ định vào mười ngày sau, không biết thân gia nghĩ thế nào?
- Nếu vương phi nương nương đã quyết định thì nghe theo vương phi nương nương, mười ngày sau thì mười ngày sau!
Trước đó Hạng thân vương phủ đã đánh tiếng trước nên ông không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
- Tốt lắm, mười ngày sau, Nguyên Hoán nhà ta sẽ sang đây rước dâu, chúng ta quyết định như thế.
- Quyết định như thế!
Một hôn sự đã định ra như vậy, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan một câu cũng không chen vào.
Sáng hôm trước Ngụy Tử Phong tuyên bố giải trừ hôn ước với Bạch Thiên Hoan trước mặt mọi người, sáng hôm sau Hạng Nguyên Hoán liền mang sính lễ đến cửa, chuyện này được lan truyền xôn xao khắp kinh thành.
Bởi vì chuyện thi công đập nước bị người khác phá rối nên tin tức của lục hoàng tử Hạ Ất Thần hơi muộn, đến buổi chiều Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan định hôn hắn mới biết hai sự kiện trên.
Khi Hạ Ất Thần nghe được người tác hợp chuyện này lại chính là mẫu phi của hắn thì trong lòng lại càng kinh ngạc.
Hắn bèn đi tìm Nghi phi ngay lập tức.
Đến bên ngoài cung Nghi phi, Hạ Ất Thần vẻ mặt nghiêm túc ngăn cung nữ ngoài cửa vào thông báo mà tự mình đi vào cung của Nghi phi.
Vừa đến cửa, Hạ Ất Thần nghe được âm thanh từ bên trong vọng ra, là đoạn đối thoại giữa Nghi phi và Dương ma ma, Dương ma ma là vú nuôi của Nghi phi, từ khi Nghi phi vào cung, Dương ma ma đã theo bên cạnh bà cho tới bây giờ.
- Vú nói xem, ta nên tặng con bé cái gì thì tốt? Đôi vòng tay long phượng này tượng trưng cho long phượng trình tường (long phượng dâng điều tốt lành), cầm sắt hòa minh (đàn cầm và đàn sắt cùng hợp ca, ý nói vợ chồng hòa hợp), vú, vú thấy thế nào?
- Tiểu thư, đây là vật người yêu quý, là đồ gia truyền, người và nhị tiểu thư mỗi người chỉ có một bộ!
Dương ma ma không nhịn được nói.
- Những thứ này dù sao cũng là vật ngoài thân, ta chỉ hỏi vú, vú cảm thấy thế nào?
Dương ma ma gật đầu, mắt bà đã kém không nhìn rõ được hoa văn trên vòng tay, chỉ có thể dùng tay sờ từng hoa văn trên đó.
- Tiểu thư Bạch gia thấy cái này nhất định sẽ rất vui!
Dương ma ma nói.
- Nếu vú cũng cảm thấy tốt thì ta sẽ lấy nó làm quà mừng tân hôn cho Thiên Hoan.
Trương Giai Nghi không hề để ý món đồ đáng giá bao nhiêu, ngón tay lưu luyến quét qua chiếc vòng vàng, tưởng tượng dáng vẻ Bạch Thiên Hoan khi đeo nó.
- Nếu là ước muốn của tiểu thư, nô tỳ đương nhiên sẽ không phản đối!
Hạ Ất Thần đứng bên ngoài nghe nãy giờ vốn không tin mẫu thân tự nguyện tác hợp cho Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán, nhưng bây giờ hắn tin rồi.
Hắn không dám tin mẫu phi của mình lại chìa tay ra giúp người ngoài.
Hắn cực kỳ tức giận lao ra.
- Mẫu phi, con vừa nghe người nói muốn tặng đôi vòng tay kia cho tiện nữ nhân họ Bạch?
Hạ Ất Thần lao vào phòng, tức giận hỏi Trương Giai Nghi.
Nghe ba chữ “tiện nữ nhân”, sắc mặt Trương Giai Nghi thay đổi.
- Tiện nữ nhân gì chứ? Thiên Hoan có tên, sau này mẫu phi không muốn nghe ba chữ đó từ miệng con nữa!
Bà nghiêm mặt quát Hạ Ất Thần.
Mẫu phi hiện tại còn đang nói giúp tiện nữ nhân kia, trong lòng Hạ Ất Thần càng tức giận.
- Mẫu phi, từ bao giờ người nói giúp tiện nữ nhân kia vậy? Trước đây không phải người luôn không thích nàng ta sao? Nghe nói người còn cầu xin phụ hoàng hủy bỏ hôn ước giữa tiện nữ nhân kia và Ngụy Tử Phong, để tiện nữ nhân đó thành thân với Hạng Nguyên Hoán, có phải không?
Hạ Ất Thần cứ mở miệng là tiện nữ nhân, chọc giận Trương Giai Nghi.
Nữ nhi ruột thịt của mình, há lại để người khác mắng như vậy? Bà tức đến mức toàn thân run rẩy.
Bà vừa định nói gì đó thì Dương ma ma kịp thời ngăn lại, cẩn thận nhắc nhở bà:
- Tiểu thư, đây là trong cung, tai vách mạch rừng, hơn nữa……….lục hoàng tử là nhi tử ruột thịt của người!
Dương ma ma đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “nhi tử ruột thịt”.
Bốn chữ này như giáng một gậy vào đầu Trương Giai Nghi.
Phải, hơn mười năm trước, khi bà quyết định vứt bỏ Bạch Thiên Hoan, người nam nhi trước mặt đã trở thành nhi tử ruột thịt của bà.
Dù trong lòng có giận đến mức nào đi nữa, bà cũng không thể làm gì hắn.
Bởi vì……….hắn là nhi tử ruột thịt của bà.
Nhi tử ruột thịt.
Có nhi tử ruột thịt nghĩa là không thể có nữ nhi ruột thịt.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Trương Giai Nghi dịu lại.
- Thần nhi, mẫu phi là vì muốn tốt cho con, hiện nay Hạng thân vương phủ thân thích với Hoàng thượng nhiều, chúng ta dù sao cũng không thể quay lưng với họ chứ?
Trương Giai Nghi nhẹ lời khuyên nhủ.
- Nhưng vừa rồi con ở bên ngoài nghe người nói muốn tặng vòng tay long phượng gia truyền cho nàng ta!
Hạ Ất Thần lập tức chỉ ra.
- Lúc nãy mẫu phi chỉ nói thế thôi, nếu con không muốn mẫu phi tặng thì mẫu phi sẽ không tặng, được chứ?
Quả nhiên, mẫu phi vẫn là của hắn.
- Chỉ là một đôi vòng tay mà thôi, mẫu phi muốn tặng thì tặng đi, nhi tử không có ý kiến, nhi tử chỉ cần biết mẫu phi không phải muốn giúp Hạng gia là được!
Hạ Ất Thần vẻ mặt hòa nhã nói.
- Mẫu phi chỉ có một mình con là con, không giúp con thì giúp ai?
Trương Giai Nghi nắm tay Hạ Ất Thần:
- Con đó, đừng có suy nghĩ lung tung, biết chưa?
Hạ Ất Thần nghe vậy, trên mặt dần hiện ra ý cười.
- Dạ biết, chỉ cần trong lòng mẫu phi còn lo lắng cho nhi tử là nhi tử thỏa mãn rồi.
- Đừng có nói bậy, trong lòng mẫu phi có khi nào không lo lắng cho con?
Trương Giai Nghi quở trách mà cưng chiều nhìn hắn:
- Nửa đời sau của mẫu phi trông cậy vào con, con đừng khiến mẫu phi thất vọng đấy!
- Điều này là đương nhiên, ngày nào con còn ở đây thì ngày đó mẫu phi sẽ được sống thật tốt!
Hạ Ất Thần nghiêm túc nhìn thẳng vào Trương Giai Nghi bảo đảm.
- Được rồi, lúc này con nên đi thỉnh an phụ hoàng con đi, không còn sớm nữa, mau đi đi!
Trương Giai Nghi khuyên nhủ.
- Dạ, hài nhi đi đây.
Dứt lời, Hạ Ất Thần xoay người rời đi.
Sau lưng hắn là Trương Giai Nghi lòng vẫn còn sợ hãi và Dương ma ma.
- Lúc nãy nguy hiểm quá, suýt nữa bị Thần nhi phát hiện rồi!
Trương Giai Nghi vỗ nhẹ lên ngực, trái tim vẫn chưa thể đập bình thường trở lại.
- Tiểu thư, hiện tại người là Nghi phi nương nương, người chỉ có một đứa con là lục hoàng tử, người nhất định phải nhớ điều này!
- Ừ, vì ta lần đầu tìm được nữ nhi nên đầu óc có chút không sáng suốt, lần sau ta sẽ nhớ kỹ, đa tạ vú nhắc nhở.
- Tiểu thư, người còn khách khí với nô tỳ gì chứ.
Sau mười ngày vô cùng yên ổn là đại hôn giữa Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán.
Hôm đó, trước cổng Thượng thư phủ và Hạng thân vương phủ tụ tập rất đông khách khứa.
Trong ngày hôm đó, Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng gặp mẹ chồng của mình_____Tiết Oánh, một người phụ nữ trông vô cùng dịu dàng, đoan trang, hành động, cử chỉ tự nhiên, độ lượng, khi trò chuyện cùng Bạch Hiển Nhân, trong vẻ dịu dàng của bà lộ ra chút uy nghiêm.
Bạch Hiển Nhân luôn khách khí nói với Tiết Oánh là sính lễ quá nhiều.
Bởi sính lễ còn nhiều hơn trong cung tặng, có điều sính lễ trong cung đưa tới, Bạch Hiển Nhân không dám đụng vào mà để Bạch Thiên Hoan mang hết sang Hạng thân vương phủ.
Lúc trước từ hôn với Cung thân vương phủ, Cung thân vương phủ không tốn chút bạc nào, hiện tại Hạng thân vương phủ lại ra tay lớn như thế, Bạch Hiển Nhân sao lại không vui cho được.
Khi trò chuyện cùng Tiết Oánh, Bạch Hiển Nhân không ngừng khen ngợi Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan ở bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu vâng dạ, nếu không phải Hạng Nguyên Hoán từng nhắc nàng rằng Tiết Oánh chính là vị phu nhân hỏi đường bọn họ mấy ngày trước, nàng sẽ thật sự cho rằng đó chẳng qua là một người tình cờ xuất hiện mà thôi.
Tiết Oánh tuy đã bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, trông cứ như nữ tử hai mươi vậy, không thể không nói, mẹ chồng tương lai của nàng cũng là một đại mỹ nhân, dung mạo Hạng Nguyên Hoán chính là được di truyền từ bà ấy, đặc biệt là mặt mũi cực kỳ giống Tiết Oánh.
Phát hiện Bạch Thiên Hoan đang quan sát mình, Tiết Oánh chợt nắm lấy tay nàng, dọa nàng giật nảy người.
Tiết Oánh kéo tay nàng, cười nói với Bạch Hiển Nhân:
- Ta nhìn đứa con dâu này thì vô cùng thích, thân gia, ta có thể nói chuyện riêng với con dâu vài câu không?
- Dĩ nhiên là được!
Bạch Hiển Nhân luôn miệng đáp ứng:
- Vương phi mời vào trong.
- Đi thôi, con dâu tương lai.
Tiết Oánh kéo Bạch Thiên Hoan vào trong sảnh.
Bạch Hiển Nhân không quên dặn dò phía sau:
- Hoan nhi, nhớ đừng thất lễ với vương phi.
- Dạ, cha!
Bạch Thiên Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Vào trong sảnh, nàng lập tức chỉ Tiết Oánh:
- Người chính là………..
Vẻ mặt Tiết Oánh thay đổi chín mươi độ, đoan trang gì đó hoàn toàn không thấy nữa, bà trực tiếp kéo Bạch Thiên Hoan ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, ngửa đầu uống một ngụm đầy khí phách.
- Nãy giờ cứ bận mãi, không có thời gian uống trà, khát sắp chết ta rồi!
Tiết Oánh uống trà xong, thoải mái híp híp mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Phải rồi, con vừa mới hỏi ta cái gì?
Nàng cười cười:
- Người thật sự là Hạng thân vương phi à?
- Giả cho đổi lại!
Tiết Oánh đặt ly trà xuống, lại rót thêm chén nữa, cằm hơi nâng lên một chút:
- Có phải con cảm thấy ta trông quen quen không?
- Hôm đó thật sự là người?
- Tiểu tử Nguyên Hoán nói với con hả?
Tiết Oánh hừ một tiếng:
- Tiểu tử thúi này, ta đã cảnh cáo nó không được nói với con chuyện ta từng gặp con để sau khi gặp sẽ cho con một điều ngạc nhiên vui mừng, kết quả tiểu tử thúi này lại phá hỏng mất kế hoạch của ta, trở về ta sẽ dạy dỗ nó ra trò!
Vẻ mặt bà hung ác, cùng với vị vương phi đoan trang trước đó ngỡ như hai người.
- Ai nói xấu sau lưng con thế?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Giọng nam trong trẻo vang lên, Hạng Nguyên Hoán cả người mặc trường bào màu đỏ mực, ngọc quan buộc tóc, cảm giác có chút nghiêm túc, hắn đứng thẳng, mặt mũi vẫn tuấn tú như nào giờ, nụ cười không đứng đắn đầy tự tin.
- Con con con!
Tiết Oánh dài mặt, chỉ vào Hạng Nguyên Hoán:
- Con là tiểu nhân hèn hạ không giữ lời!
- Con không giữ lời hồi nào?
- Con rõ ràng đã hứa với ta là không nói với Thiên Hoan chuyện trước đó ta từng gặp con bé, nhưng rốt cuộc con vẫn nói, thế không phải tiểu nhân thì là gì?
Hạng Nguyên Hoán lắc lư đến cạnh Bạch Thiên Hoan, cười lộ ra hai hàng răng trắng.
- Tiểu nhân? Mẹ cho rằng, tiểu nhân có thể cưới con dâu cho mẹ, tương lai sinh tôn tử cho mẹ sao?
- Ta sao lại sinh một nhi tử như con chứ? Nếu không phải thiếu con, sau này ta sẽ không được ôm tôn tử thì ta sớm đã bóp chết con khi còn trong tã lót rồi!
Tiết Oánh hung dữ mắng mỏ.
Không thể không nói, mẹ chồng tương lai này của nàng hóa ra là một người phụ nữ dũng mãnh, khiến Bạch Thiên Hoan nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của mẫu thân mình, thong thả nhắc nhở bà:
- Mẫu phi, người như vậy sẽ dọa Hoan muội muội đấy.
Giống như chợt nghĩ đến gì đó, Tiết Oánh khẽ ho một tiếng, thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, thay vào đó là vẻ hòa nhã lấy lòng.
- Con dâu này, con tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta không có muốn bóp chết nó, chỉ là đùa thôi, có phải con bị dọa rồi không?
- Không có không có!
Ngược lại, nàng rất thích tính tình của Tiết Oánh, chí ít cũng có gì nói nấy.
Hành động giữa mẫu tử Tiết Oánh và Hạng Nguyên Hoán càng khiến nàng hâm mộ không thôi.
Tiếc là nàng từ nhỏ được mẹ dạy dỗ, chỉ biết có học y, tình mẫu tử giữa hai người hơn mười năm nhưng chưa từng cùng ăn chung một bàn, nàng cùng em gái gắn bó nhau như mạng vậy mà vẫn không bằng tình bạn thông thường, thậm chí trước khi lâm chung mẹ còn cảnh cáo nàng một khắc cũng không được dừng nghiên cứu, nhất định phải truyền y thuật lại cho người đáng tin cậy.
Ở hiện đại, nàng đã chết, cuối cùng vẫn không hoàn thành lời dặn lúc lâm chung của mẹ, e là………bà bây giờ ở trên trời cũng luôn trách nàng?
Hạng Nguyên Hoán không hề đếm xỉa đến thể diện mẫu thân mình, không chút khách khí chỉ ra:
- Mẫu phi, dáng vẻ khi nãy của người, dù Hoan muội muội bị dọa cũng sẽ không dám nói!
Bạch Thiên Hoan lau mồ hôi lạnh trên trán.
Người trước mặt là mẫu thân hắn, hắn lại nói như vậy trước mặt bà ấy.
Lại còn dùng danh nghĩa của nàng, nàng bất mãn lườm hắn, một chân nàng giẫm lên mu bàn chân hắn.
Hắn đau nhảy lên, lấy tay che mu bàn chân.
- Hoan muội muội, nàng mưu sát trượng phu, ra tay mạnh như vậy, quả nhiên nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi mà!
Hạng Nguyên Hoán bi phẫn chỉ vào Bạch Thiên Hoan và Tiết Oánh:
- Hai người liên hợp ức hiếp con.
Tiết Oánh nhướng mày, Bạch Thiên Hoan rất hợp tính bà, bà càng ngày càng thích cô con dâu tương lai này rồi.
- Con nên biết, người nữ tử mà con đang chỉ vào là mẹ ruột và vợ của con đấy; con dâu à, tương lai nếu Nguyên Hoán đối đãi với con không tốt, buổi tối con cứ việc đến phòng ta, ta bảo đảm tiểu tử này không dám xông vào phòng ta đâu!
Tiết Oánh vỗ bàn, phát ngôn bừa bãi đầy hào khí như nữ sơn đại vương.
- Mẫu phi, nếu vợ con ngủ với người, vậy phụ vương thì sao?
Hạng Nguyên Hoán hầm hừ:
- Coi chừng con méc phụ vương.
- Cứ méc đi, cùng lắm cũng chỉ có một kết quả.
- Kết quả gì?
- Phụ vương con ngủ chung với con!
- ……..
Hạng Nguyên Hoán sắc mặt khẽ biến, vẫn còn lầm bầm:
- Không bằng giết con cho rồi.
Bạch Thiên Hoan hiếu kỳ tại sao hắn lại sợ ngủ cùng Hạng thân vương như vậy, theo lý thuyết, tiểu hài tử đều thích ở chung với phụ mẫu của mình nhưng theo dáng vẻ kia của Hạng Nguyên Hoán thì e là hắn đã bị ám ảnh rất lâu rồi.
Đối mặt với mẹ chồng sảng khoái như vậy, Bạch Thiên Hoan không ngại học hỏi:
- Nguyên Hoán sợ ngủ chung với vương gia à?
Nói đến chuyện này, mắt Tiết Oánh sáng lên, tinh thần hăng hái.
- Mẫu phi, không được nói!
Hạng Nguyên Hoán gấp gáp ngăn Tiết Oánh.
Có thể thấy nhi tử bảo bối của mình lộ ra vẻ bối rối, Tiết Oánh đương nhiên không bỏ qua cơ hội kể xấu nhi tử nhà mình trước mặt con dâu tương lai.
- Lão gia năm đó còn là một tướng quân, khi Nguyên Hoán vừa bảy tuổi, lão gia thắng trận, từ chiến trường trực tiếp chạy thẳng về nhà, ngay cả y phục trên người cũng chưa thay, trận chiến đó đánh suốt hai ngày, sau khi về đến nhà, lão gia liền nằm xuống bên cạnh Nguyên Hoán ngủ thiếp đi.
- Sau đó thì sao ạ?
Bạch Thiên Hoan thấy bà ngừng lại thì không nhịn được hỏi.
Hạng Nguyên Hoán che trán, quay mặt đi hướng khác, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Tiết Oánh trừng hắn, mỉm cười tiếp tục nói:
- Nguyên Hoán sau khi tỉnh lại thì tè ướt cả giường, bảy tuổi rồi đấy! Ba ngày kế đó, cứ thấy lão gia là Nguyên Hoán sợ hãi đi trốn.
- ……..
Hạng Nguyên Hoán rốt cục nhịn hết nổi đứng dậy:
- Mẫu phi, chuyện như vậy người có thể đừng nói với Hoan muội muội được không? Nàng là thê tử của con, người không thể nói tốt cho con sao?
- Nói tốt?
Tiết Oánh ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn:
- Con phải có gì tốt thì ta mới nói được chứ!
- Mẹ nhìn xem, con đây ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái thế này, tùy tiện nói gì đó cũng tốt hơn chuyện con tè dầm chứ?
Hạng Nguyên Hoán tức giận bất bình.
Tè dầm quả thật là chuyện mất mặt, đó là lần duy nhất mà hắn nhớ, nhưng cũng chính lần ấy bị Tiết Oánh nhớ kỹ, lần nào cũng đem ra chế giễu hắn.
Đây là mẹ ruột của hắn sao?
- Những thứ kia của con đều là di truyền từ ta và phụ vương con, ta nói ra chính là tự khen mình, sao ta có thể làm vậy được?
- Con nhất định là được mẹ nhặt về, mẹ tuyệt đối không phải mẹ ruột của con!
Hạng Nguyên Hoán tức giận bất bình.
- Nếu con dám ngủ chung với phụ vương con một đêm, sau này ta sẽ im lặng không nhắc chuyện đó nữa!
Tiết Oánh đưa ra yêu cầu.
Ngủ chung với phụ vương một đêm?
Khóe mắt Hạng Nguyên Hoán co rút.
Hắn thỏa hiệp:
- Người cứ nói tùy thích, bất kể người nói gì, con đều không ngăn nữa.
- Sớm nói như thế không phải được rồi sao?
Tiết Oánh mỉm cười quay đầu nhìn Bạch Thiên Hoan, ánh mắt đầy yêu thích với con dâu tương lai:
- Sau này nó dám ức hiếp con, con nhất định phải nói cho ta biết, nó từ nhỏ đến lớn, không có gì ta không biết, ngay cả khi nào nó mộng tinh ta cũng biết!
- ……….
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đồng thời câm nín.
Không thể không nói, sau khi nàng gả vào Hạng thân vương phủ, cuộc sống chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, nhưng……….mẹ chồng như vậy, nàng thích!
- Hai đứa biểu cảm gì đấy hả?
Tiết Oánh kéo tay áo đứng dậy:
- Được rồi, hai ta đều ở đây, bỏ lại người khác bên ngoài cũng không hay, đi, Nguyên Hoán, chúng ta nên ra ngoài thôi!
Bạch Thiên Hoan cũng đi theo ra ngoài, các hạ nhân đã đem hết rương này đến rương khác chất đầy vào kho.
- Vương phi!
Thấy Tiết Oánh ra ngoài, Bạch Hiển Nhân cung kính tiến lên hành lễ.
- Thân gia không cần khách khí, thế nào? Sính lễ này ông vừa ý chứ?
- Vừa ý, vừa ý, đương nhiên vừa ý!
Hơn nữa, nhiều xe ngựa như vậy, rất nhiều hàng xóm sang xem, ai nấy đều chúc mừng ông, những ánh mắt hâm mộ và ghen tị kia khiến ông cực kỳ đắc ý, sao có thể không vui chứ?
- Hoan nhi không trưởng thành bên cạnh tôi, tính tình có chút lỗ mãng, nếu con bé sau này có chỗ nào không đúng, xin vương phi tha thứ!
- Ta rất thích con bé, rất hợp ý ta, ta thích lắm!
Tiết Oánh thân thiết kéo tay Bạch Thiên Hoan, ánh mắt đầy từ ái:
- Nữ nhi của ông sau này gả vào vương phủ của ta, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi nó, xin thân gia yên tâm.
- Có câu này của vương phi thì tôi yên tâm rồi.
Bạch Hiển Nhân liên tục gật đầu:
- Nhưng mà, hôm nay vương gia không tới?
- Hoàng thượng sáng sớm đã triệu ông ấy vào cung, đến giờ vẫn chưa về, hôm khác ta nhất định sẽ cùng ông ấy đích thân đến bái phỏng.
- Hóa ra là vậy, vất vả cho vương phi quá.
- Không sao không sao.
Sự cao hứng trên mặt Tiết Oánh không thể che hết:
- Vì con cái, vất vả một chút cũng đáng, hôn kỳ của hai đứa nhỏ định vào mười ngày sau, không biết thân gia nghĩ thế nào?
- Nếu vương phi nương nương đã quyết định thì nghe theo vương phi nương nương, mười ngày sau thì mười ngày sau!
Trước đó Hạng thân vương phủ đã đánh tiếng trước nên ông không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
- Tốt lắm, mười ngày sau, Nguyên Hoán nhà ta sẽ sang đây rước dâu, chúng ta quyết định như thế.
- Quyết định như thế!
Một hôn sự đã định ra như vậy, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan một câu cũng không chen vào.
Sáng hôm trước Ngụy Tử Phong tuyên bố giải trừ hôn ước với Bạch Thiên Hoan trước mặt mọi người, sáng hôm sau Hạng Nguyên Hoán liền mang sính lễ đến cửa, chuyện này được lan truyền xôn xao khắp kinh thành.
Bởi vì chuyện thi công đập nước bị người khác phá rối nên tin tức của lục hoàng tử Hạ Ất Thần hơi muộn, đến buổi chiều Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan định hôn hắn mới biết hai sự kiện trên.
Khi Hạ Ất Thần nghe được người tác hợp chuyện này lại chính là mẫu phi của hắn thì trong lòng lại càng kinh ngạc.
Hắn bèn đi tìm Nghi phi ngay lập tức.
Đến bên ngoài cung Nghi phi, Hạ Ất Thần vẻ mặt nghiêm túc ngăn cung nữ ngoài cửa vào thông báo mà tự mình đi vào cung của Nghi phi.
Vừa đến cửa, Hạ Ất Thần nghe được âm thanh từ bên trong vọng ra, là đoạn đối thoại giữa Nghi phi và Dương ma ma, Dương ma ma là vú nuôi của Nghi phi, từ khi Nghi phi vào cung, Dương ma ma đã theo bên cạnh bà cho tới bây giờ.
- Vú nói xem, ta nên tặng con bé cái gì thì tốt? Đôi vòng tay long phượng này tượng trưng cho long phượng trình tường (long phượng dâng điều tốt lành), cầm sắt hòa minh (đàn cầm và đàn sắt cùng hợp ca, ý nói vợ chồng hòa hợp), vú, vú thấy thế nào?
- Tiểu thư, đây là vật người yêu quý, là đồ gia truyền, người và nhị tiểu thư mỗi người chỉ có một bộ!
Dương ma ma không nhịn được nói.
- Những thứ này dù sao cũng là vật ngoài thân, ta chỉ hỏi vú, vú cảm thấy thế nào?
Dương ma ma gật đầu, mắt bà đã kém không nhìn rõ được hoa văn trên vòng tay, chỉ có thể dùng tay sờ từng hoa văn trên đó.
- Tiểu thư Bạch gia thấy cái này nhất định sẽ rất vui!
Dương ma ma nói.
- Nếu vú cũng cảm thấy tốt thì ta sẽ lấy nó làm quà mừng tân hôn cho Thiên Hoan.
Trương Giai Nghi không hề để ý món đồ đáng giá bao nhiêu, ngón tay lưu luyến quét qua chiếc vòng vàng, tưởng tượng dáng vẻ Bạch Thiên Hoan khi đeo nó.
- Nếu là ước muốn của tiểu thư, nô tỳ đương nhiên sẽ không phản đối!
Hạ Ất Thần đứng bên ngoài nghe nãy giờ vốn không tin mẫu thân tự nguyện tác hợp cho Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán, nhưng bây giờ hắn tin rồi.
Hắn không dám tin mẫu phi của mình lại chìa tay ra giúp người ngoài.
Hắn cực kỳ tức giận lao ra.
- Mẫu phi, con vừa nghe người nói muốn tặng đôi vòng tay kia cho tiện nữ nhân họ Bạch?
Hạ Ất Thần lao vào phòng, tức giận hỏi Trương Giai Nghi.
Nghe ba chữ “tiện nữ nhân”, sắc mặt Trương Giai Nghi thay đổi.
- Tiện nữ nhân gì chứ? Thiên Hoan có tên, sau này mẫu phi không muốn nghe ba chữ đó từ miệng con nữa!
Bà nghiêm mặt quát Hạ Ất Thần.
Mẫu phi hiện tại còn đang nói giúp tiện nữ nhân kia, trong lòng Hạ Ất Thần càng tức giận.
- Mẫu phi, từ bao giờ người nói giúp tiện nữ nhân kia vậy? Trước đây không phải người luôn không thích nàng ta sao? Nghe nói người còn cầu xin phụ hoàng hủy bỏ hôn ước giữa tiện nữ nhân kia và Ngụy Tử Phong, để tiện nữ nhân đó thành thân với Hạng Nguyên Hoán, có phải không?
Hạ Ất Thần cứ mở miệng là tiện nữ nhân, chọc giận Trương Giai Nghi.
Nữ nhi ruột thịt của mình, há lại để người khác mắng như vậy? Bà tức đến mức toàn thân run rẩy.
Bà vừa định nói gì đó thì Dương ma ma kịp thời ngăn lại, cẩn thận nhắc nhở bà:
- Tiểu thư, đây là trong cung, tai vách mạch rừng, hơn nữa……….lục hoàng tử là nhi tử ruột thịt của người!
Dương ma ma đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “nhi tử ruột thịt”.
Bốn chữ này như giáng một gậy vào đầu Trương Giai Nghi.
Phải, hơn mười năm trước, khi bà quyết định vứt bỏ Bạch Thiên Hoan, người nam nhi trước mặt đã trở thành nhi tử ruột thịt của bà.
Dù trong lòng có giận đến mức nào đi nữa, bà cũng không thể làm gì hắn.
Bởi vì……….hắn là nhi tử ruột thịt của bà.
Nhi tử ruột thịt.
Có nhi tử ruột thịt nghĩa là không thể có nữ nhi ruột thịt.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Trương Giai Nghi dịu lại.
- Thần nhi, mẫu phi là vì muốn tốt cho con, hiện nay Hạng thân vương phủ thân thích với Hoàng thượng nhiều, chúng ta dù sao cũng không thể quay lưng với họ chứ?
Trương Giai Nghi nhẹ lời khuyên nhủ.
- Nhưng vừa rồi con ở bên ngoài nghe người nói muốn tặng vòng tay long phượng gia truyền cho nàng ta!
Hạ Ất Thần lập tức chỉ ra.
- Lúc nãy mẫu phi chỉ nói thế thôi, nếu con không muốn mẫu phi tặng thì mẫu phi sẽ không tặng, được chứ?
Quả nhiên, mẫu phi vẫn là của hắn.
- Chỉ là một đôi vòng tay mà thôi, mẫu phi muốn tặng thì tặng đi, nhi tử không có ý kiến, nhi tử chỉ cần biết mẫu phi không phải muốn giúp Hạng gia là được!
Hạ Ất Thần vẻ mặt hòa nhã nói.
- Mẫu phi chỉ có một mình con là con, không giúp con thì giúp ai?
Trương Giai Nghi nắm tay Hạ Ất Thần:
- Con đó, đừng có suy nghĩ lung tung, biết chưa?
Hạ Ất Thần nghe vậy, trên mặt dần hiện ra ý cười.
- Dạ biết, chỉ cần trong lòng mẫu phi còn lo lắng cho nhi tử là nhi tử thỏa mãn rồi.
- Đừng có nói bậy, trong lòng mẫu phi có khi nào không lo lắng cho con?
Trương Giai Nghi quở trách mà cưng chiều nhìn hắn:
- Nửa đời sau của mẫu phi trông cậy vào con, con đừng khiến mẫu phi thất vọng đấy!
- Điều này là đương nhiên, ngày nào con còn ở đây thì ngày đó mẫu phi sẽ được sống thật tốt!
Hạ Ất Thần nghiêm túc nhìn thẳng vào Trương Giai Nghi bảo đảm.
- Được rồi, lúc này con nên đi thỉnh an phụ hoàng con đi, không còn sớm nữa, mau đi đi!
Trương Giai Nghi khuyên nhủ.
- Dạ, hài nhi đi đây.
Dứt lời, Hạ Ất Thần xoay người rời đi.
Sau lưng hắn là Trương Giai Nghi lòng vẫn còn sợ hãi và Dương ma ma.
- Lúc nãy nguy hiểm quá, suýt nữa bị Thần nhi phát hiện rồi!
Trương Giai Nghi vỗ nhẹ lên ngực, trái tim vẫn chưa thể đập bình thường trở lại.
- Tiểu thư, hiện tại người là Nghi phi nương nương, người chỉ có một đứa con là lục hoàng tử, người nhất định phải nhớ điều này!
- Ừ, vì ta lần đầu tìm được nữ nhi nên đầu óc có chút không sáng suốt, lần sau ta sẽ nhớ kỹ, đa tạ vú nhắc nhở.
- Tiểu thư, người còn khách khí với nô tỳ gì chứ.
Sau mười ngày vô cùng yên ổn là đại hôn giữa Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán.
Hôm đó, trước cổng Thượng thư phủ và Hạng thân vương phủ tụ tập rất đông khách khứa.
/127
|