“Ngươi thích nàng ta sao?” Khi nàng hỏi vấn đề này, trái tim nàng thắt chặt lại.
Biết rõ còn cố hỏi, thứ đổi lấy được có thể là cảm giác chua xót và tự rước lấy nhục.
“Đã từng thích.” Đông Phương Lý nói: “Lúc trước mười lăm tuổi, ta hận không thể giao mạng cho nàng ấy”
“Đã từng?”
“Ừ, từng” Đông Phương Lý dùng ngón tay vén tóc đang che trên mặt nàng ra: “Chuyện xưa xửa xừa xưa rồi”
“Ta muốn biết.” Tần Lam Nguyệt nói.
Tần Lam Nguyệt muốn biết chính xác ý nghĩ của Đông Phương Lý: “Hi vọng ngươi có thể trả lời thành thật, giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?” Đông Phương Lý suy nghĩ một chút: “Nên bắt đầu nói từ đâu?”
“Thì từ mươi lăm tuổi đi.
Năm mười lăm tuổi đó, người có chuyện gì?”
Đông Phương Lý im lặng một hồi lâu: “Sau sinh nhật mười lăm tuổi Hoàng tử có thể nạp phi, ta muốn lấy nàng ấy, phụ hoàng và mẫu phi cũng đã đồng ý, khi ta muốn nói cho nàng ấy tin tức này thì nhìn thấy nàng ấy và lão Lục đã bên nhau”
Tần Lam Nguyệt giật mình: “Ngươi bị đá rồi.”
“Lúc đó ta chỉ cho rằng lão Lục quấy rầy nàng ấy, khi muốn giáo huấn lão Lục một chút, đã nghe được bọn họ nói chuyện.” Đông Phương Lý trêu đùa: “Đối với nàng ấy mà nói, tình yêu điên cuồng và sự che chở của ta chỉ là vốn liếng để nàng ấy khoe khoang.
Thật ra nàng ấy chẳng thèm ngó tới người không có quyền thế cũng không được sủng ái như ta”
“Sau đó thì sao?” Bỗng nhiên Tần Lam Nguyệt hơi đau lòng cho y.
“Ta rất đau khổ, hận bản thân nghèo túng không có năng lực.
Đông Phương Lý nói: “Ta thỉnh cầu phụ hoàng ân chuẩn, dùng thân phận quân lính bình thường tòng quân, về sau ta gặp Lục Tu trong quân đội, sau khi trải qua rất nhiều lần nguy hiểm, trở thành bạn thân với hắn.
Bọn ta làm đối thủ của nhau, sau khi tâm hồn trống trải rồi, những chuyện đó cũng nhẹ bay đi theo gió.
“À, có thể ngươi không biết, lúc trước Lục Tu cũng thích nàng ấy, ta đã từng đánh nhau với Lục Tu nhiều lần.
Đông Phương Lý nói.
“Ta từng nghe Đỗ Khứ nói đến, đột nhiên Lục Tu không thích nàng ta nữa.
Nàng nói.
“Câu trả lời này, ngươi hài lòng không?” Đông Phương Lý hỏi.
“Lần đầu tiên ngươi bóp cổ ta là vì nữ nhân đó, cái cảm tình mãnh liệt này không phải là giả vờ” Tần Lam Nguyệt nói: “Ngươi vẫn thích nàng ta.
“Là áy náy” Đông Phương Lý nói: “Nàng ấy không thích ta, ta không muốn bắt ép nàng ấy gả cho ta, nhưng nàng ấy lại vì chuyện ta lấy ngươi mà tuyệt thực muốn chết, lòng ta rất áy náy”
“Lúc trước mười lăm tuổi, tại sao ngươi phải thích nàng ta mãnh liệt như vậy?” Khi Tần Lam Nguyệt hỏi đến vấn đề này, bực bội đến muốn chết.
“Rất lâu trước đây, nàng từng cứu ta một mạng” Đông Phương Lý nói: “Lúc đó mẫu phi chịu tội, ta bị người khác bắt nạt, khi thiếu chút nữa là chết thì ta được một người cứu lên.
Ngoại trừ từ mẫu phi, lần đầu tiên ta cảm nhận được sự ấm áp đó.
Y hạ thấp giọng nói: “Ta từng thề, ta nợ nàng ấy một mạng, kiếp này nhất định phải bảo vệ nàng ấy đến cùng” Tuổi tác lớn hơn một chút, y càng ngày càng cảm thấy người cứu y năm đó cũng không phải Tô Điểm Tình.
Sau khi lấy Tần Lam Nguyệt, cái cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn.
Y cũng thường xuyên mơ đến chuyện năm đó, trong giấc mơ một thiếu nữ nho nhỏ xuất hiện, luôn luôn trùng hợp với Tần Lam Nguyệt.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cái tên Tô Điểm Tình này đã trở nên lạ lẫm.
Mà cái tên Tần Lam Nguyệt lại càng rõ rệt.
Khi ở cùng một chỗ với Tần Lam Nguyệt, trong tim y lại có một chút tâm tình kỳ lạ.
Bất kể là gây gổ hay cãi vặt với nàng, thậm chí ngay cả trêu đùa nàng, y cũng đều thấy thoải mái vui vẻ.
Hai mươi năm qua, lần đầu tiên y cảm thấy cuộc sống rất thú vị.
“Ồ, ngươi phải bảo vệ nàng ta đến cùng, ta nhúng tay vào thật là có lỗi rồi” Tần Lam Nguyệt cách y ra xa một chút: “Bỏ đi, ta biết ngay là như vậy mà.
“Đông Phương Lý, ngươi yêu nữ thần của người thật tốt vào, đừng trêu chọc ta nữa.
“Nếu như ta nói..
Đông Phương Lý ôm nàng từ phía sau, đầu đặt ở trên vai nàng: “Ta nợ nàng ấy, nhưng đã trả xong rồi.
Ngươi có vui không?”
“Có ý gì?”
“Túi gấm có độc tính bướm của Vô Hương kia là đồ nàng ấy cho ta.
Coi như ta nợ nàng ấy một mạng cũng đã trả về rồi.” Đông Phương Lý nói: “Huống hồ, ta sớm đã tra ra được, nàng không phải là nàng ấy.
Y đã bắt tay vào điều tra chuyện đó, có manh mối càng thêm chắc chắn ý nghĩ của y.
Mấy năm nay, có khả năng y đã nhận nhầm người.
Cũng là bây giờ, y mới biết cảm giác trước đây với Tô Điểm Tình tuyệt đối không phải tình cảm giữa nam nữ, là y đơn phương mong muốn báo ân và cảm giác áy náy vì phá bỏ lời thề thôi.
/340
|