Tần Lam Nguyệt quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Đông Phương Lý vừa trong trẻo vừa chân thành.
Lần đầu tiên nàng được nghe tiếng lòng của y, có tiếng nói trong lòng nói cho nàng, mỗi một câu của y đều là thật lòng thật dạ.
“Một vấn đề cuối cùng, có phải ngươi thích ta hay không?” Tần Lam Nguyệt chạm trán mình vào trên trán y, chóp mũi kề chóp mũi, trong giọng nói có chứa chút âm mũi: “Ngươi phải trả lời đúng sự thật.
Khoảng cách giữa họ gần quá, trên mặt Đông Phương Lý hiện lên sắc đỏ: “Không biết”
“Không biết?”
“Ừ.
Ta cảm thấy đùa giỡn ngươi rất thú vị, lúc ở bên cạnh ngươi cũng rất thú vị” Quả nhiên y trả lời với vẻ rất thành thật.
Y không nói rõ được cái loại cảm giác này.
Chẳng hiểu tại sao lại muốn hôn nàng, muốn bảo vệ nụ cười sáng sủa như ánh mặt trời của nàng, muốn giữ nàng lại bên cạnh mình để đùa giỡn.
“Câu trả lời này làm ta cảm thấy phức tạp quá.” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Lý cười khẽ: “Sau này nhất định ta sẽ không đùa giỡn ngươi nữa.”
“Không phải bởi vì cái đó.” Tần Lam Nguyệt nói với vẻ gian nan: “Ta vẫn luôn cho rằng ta xinh đẹp như hoa, khiến ngươi mê mẩn đến điên đảo thần hồn.
Ai ngờ là ngươi lại chỉ cảm thấy ta rất thú vị mà thôi.
Ta cảm thấy thất bại lắm.”
Đông Phương Lý nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi có hơi gầy, có hơi khô nẻ, bồi bổ cho tốt, nhất định có thể đạt tới một phần mười của ta”
“..” Tần Lam Nguyệt đen mặt: “Rốt cuộc ngươi không biết xấu hổ đến mức nào vậy? Khi còn trẻ mẫu thân ta chính là đại mỹ nhân đấy, chắc chắn ta có thể trò giỏi hơn thầy”
Nàng nói dở, đột nhiên bật cười.
Sau khi bầu không khí trở nên nhẹ nhàng thì tâm trạng cũng vui sướng theo.
“Đông Phương Lý, những câu vừa rồi, có mấy phần là thật?”
“Tất cả đều là sự thật” Đông Phương Lý không biết nên biểu đạt tình cảm của y như thế nào.
Lúc cưới nàng, y vốn chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, giấu tai mắt của người khác.
Sau đó, vừa thấy nàng là y lại cảm thấy vui vẻ.
Lục Tu nói cho y, đó chính là biểu hiện khi thích một người.
“Ngươi có nhớ ngày đông chí của mười một năm trước, ngươi ở đâu, làm cái gì hay không?” Y hỏi.
Tần Lam Nguyệt lắc đầu.
Nàng thật sự không nhớ rõ.
Đông Phương Lý thở dài, giúp nàng vén những sợi tóc tung xoã ra đằng sau tại.
“Không nhớ rõ thì thôi” Y nhẹ giọng nói.
Mặc kệ người đó là ai, trong lòng y cũng đã có lựa chọn rồi.
“Đông Phương Lý, chúng ta ở bên nhau đi.” Tần Lam Nguyệt nắm lấy tay y, mười ngón tay đan vào nhau: “Những chuyện nên ra quyết định, ta đều đã quyết định xong rồi.”
“Trước đây ta cho rằng trong lòng ngươi chỉ có Tô Điểm Tình, cho nên, mặc dù ta có hơi thích ngươi, cũng không chịu thừa nhận, sợ bản thân sẽ trở thành kẻ dư thừa” Nàng đặt tay y lên ngực mình: “Hiện tại thì đã khác.”
Y thích nàng, vừa hay, nàng cũng thích y.
Mặc kệ y thâm hiểm đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng mặc kệ y có phải có mưu đồ gì đó hay không, chỉ cần nàng thích, thế là đã đủ rồi.
“Có được không?”
Đông Phương Lý có hơi sững sờ.
Không phải bọn họ đã ở bên nhau ngay từ ngày thành thân rồi hay sao? Ngoại trừ bước uống rượu giao bôi và đêm động phòng hoa chúc cuối cùng, tất cả nghi thức bọn họ đã trải qua đều rất đầy đủ, đúng quy trình.
Y chưa kịp nói gì, Tần Lam Nguyệt đã chủ động hôn y.
Cơ thể Đông Phương Lý cứng đờ, y trợn trừng đôi mắt nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng.
Là cái kiểu tươi cười làm cho người khác cảm thấy rất vui vẻ.
Dịu dàng, ấm áp, nụ cười ấy cứ như mùa xuân vậy.
Cái cảm giác cứng đơ của y hóa thành nước suối êm đềm, làn nước trong đáy mắt tỏa ra những gợn sóng, từ bị động biến thành chủ động.
Cộc cộc.
“Vương gia, Vương phi.” Đỗ Khứ đã đứng ở bên ngoài gõ cửa rất lâu, nhưng không thấy có người đáp lại.
“Không có ai à?” Hắn đẩy cửa tiến vào, nhìn lung tung khắp mọi nơi: “Lạ thật, vừa nãy rõ ràng đã nhìn thấy Vương gia đi vào, cũng không nhìn thấy Vương phi ra ngoài, tại sao lại không có ai chứ…”
/340
|