Nhưng mà sau khi Chiêu Vũ đế vững tin Triệu Minh giống ai thì gương mặt kia và dung nhan của Triệu Khương Lan đọng trong lòng hắn vẫn không ngừng giao đấu với nhau.
Hắn không thể nào ngồi yên mặc kệ.
“Trước hết cứ bảo hắn tiến cung, trẫm tự có sắp xếp.”
Nói đến đây, Chiêu Vũ đế lại nghĩ đến một chuyện, hình như là Triệu Minh vẫn đang ở phủ Thần Vương.
Lúc đầu Chiêu Vũ đến chỉ nghĩ hắn có quan hệ thân thiết với Thần Vương, không nghĩ quá nhiều.
Nhưng sau khi được quận chúa Minh Châu nhắc nhở, đã cảm giác được có gì đó không đúng lắm.
Lòng trung thành của Triệu Minh cũng đã mở ra không chỉ nửa năm một năm.
Ở kinh thành hắn không có chỗ ở cố định, nhưng hết lần này đến lần khác lại nhất định phải ở trong phủ Thần Vương.
Thật sự là… Lưu công công vội vàng đi đến phủ Thần Vương tuyền chỉ, nói là Hoàng thượng muốn mời Triệu công tử vào cung diện thánh.
Triệu Khương Lan nheo mắt, nhưng không thể không đi.
Bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên không ở trong phủ, Chu Khiết không yên lòng.
Chờ khi Triệu Khương Lan vừa rời đi đã lập tức sai người thông báo cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Sau khi tiến cung, Lưu công công không dẫn nàng đến Ngự thư phòng mà là đi về hướng Tây Nam.
Triệu Khương Lan thấy hơi khó hiểu: “Công công, xin hỏi ngài đang dẫn ta đi đâu vậy?”
Lưu công công cười xấu hổ: “Công tử cứ đi sẽ biết, Hoàng thượng đã đợi ngài lâu rồi.”
Cho đến khi nhìn thấy bảng hiệu của Giới Luật Tư, Triệu Khương Lan mới nhận ra cái gì đó.
Nàng không nhịn được mà bóp ngón tay, cẩn thận từng ly từng tí đi vào trong.
Giới Luật Tư?
Đây không phải là chỗ những vị quan trong triều phạm phải sai lầm mới đến sao, vậy thì dẫn nàng đến đây làm gì?
Sẽ không phải vì Chiêu Vũ đế hẹp hòi, thấy nàng không đồng ý cưới Ninh Vân nên muốn uy hiếp chứ.
Đi vào, càng đi vào bên trong thì càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Triệu Khương Lan đi đến trước mặt Chiêu Vũ đế rồi cúi xuống hành lễ: “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.”
“Triệu Minh, trẫm bảo ngươi cân nhắc chuyện với công chúa, ngươi nghĩ thế nào?”
Triệu Khương Lan đành phải kiên trì nói: “Sau khi về thảo dân đã cẩn thận suy nghĩ, vẫn luôn cảm thấy công chúa vô cùng cao quý, thảo dân thật sự không xứng.”
“Là không xứng hay là vốn dĩ không nghĩ đến? Lúc trước Thần vương có nói, trong lòng ngươi có một hình bóng nhớ mãi không quên.
Người đó, không phải là Thần vương chứ?”
Nghe nói như thế, Triệu Khương Lan không dám thở mạnh, phủ phục trên đất, “Thảo dân không biết những lời này của Hoàng thượng là có ý gì.”
“Chính miệng Thần Vương đã thừa nhận với quận chúa Minh Châu rằng nó có tình cảm với ngươi.
Còn ngươi, lần trước trẫm vẫn nghĩ không ra, tại sao ngươi lại có thể từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, cam tâm trở thành một người bình thường không ai biết, cả vị trí phò mã cũng kiên quyết từ chối.
Bây giờ mới biết, thì ra người ngươi nhìn trúng không phải con gái mà là con trai của trẫm.
Triệu Minh, ngươi thật là to gan!”
Triệu Khương Lan hận không thể chém quận chúa Minh Châu thành trăm mảnh..
/1792
|