Nàng ta thật sự dám nói ra.
Nhưng nàng không xác định quận chúa Minh Châu đã nói những gì, chỉ có thể phủ nhận.
“Hoàng thượng, trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó.
Quận chúa Minh Châu vẫn luôn không thích thảo dân, tất nhiên không thể tình nguyện để thảo dân và thần vương thân thiết với nhau.
Cộng thêm với việc tâm ý của nàng ta dành cho Điện hạ rất rõ ràng, điện hạ đã nhiều lần từ chối mà không được nên mới lấy thảo dân ra làm bia đỡ đạn.”
“Bia đỡ đạn, ha, trẫm thấy cũng chưa hẳn đi.”
Chiêu Vũ đế bất thình lình hỏi: “Thần Vương đã nhắc, Vương phi đã mất của nó chính là khách quen trong tiệm của ngươi, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng biết Triệu Khương Lan chứ?”
Trong lòng nàng chấn động, suýt chút nữa thì không kìm nén được.
Sau mấy giây mới cẩn thận gật đầu: “Có biết.”
“Trẫm cảm thấy ngươi rất giống dáng vẻ của Triệu Khương Lan, ngoại trừ giới tính khác biệt thì những cái khác có rất nhiều điểm trùng hợp.”
Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Thảo dân chỉ là người bình thường, sao dám so sánh cùng với Tiên Vương phi.
Thật sự là khiến thảo dân tổn thọ.”
“Triệu Minh, ngươi nói xem có khả năng là Thần Vương xem ngươi thành vật thay thế của Triệu Khương Lan, để ngươi ở lại bên cạnh nó để trò chuyện an ủi.”
“Chuyện này, chuyện này chắc là không.”
Con mắt của Triệu Khương Lan nhìn nàng vài lần: “Nghe nói ngươi cũng là vu y.”
Hô hấp của Triệu Khương Lan ngừng lại, nhất thời không biết phải nói cái gì.
Xem ra, quận chúa Minh Châu kia muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
“Vì là vu y nên có năng lực vô cùng cao, phóng mắt tìm khắp Thịnh Khang chỉ sợ là cũng chẳng có bao nhiêu.
Nhưng đi kèm theo đó là điềm xấu.
Ngươi có từng nghĩ đến hay không, nếu ở lại bên cạnh Thần vương thì rất có thể sẽ mang lại bất hạnh cho nó?”
Triệu Khương Lan khô khốc giải thích: “Hoàng thượng, cái gọi là vu y có lai lịch không rõ ràng, chỉ là những lời đồn vô căn cứ, chưa từng có ai chứng minh.
Thảo dân đã đi lại bốn phương, còn nghe được một số bí mật không muốn để người khác biết.
Cho là vị Tiên hoàng hậu của Vinh Dương kia không phải là người chủ mưu hại chết Thái hậu.
Người hại chết Thái hậu là một người hoàn toàn khác, sau đó là cố ý vu oan cho nàng ấy thôi.”
Chiêu Vũ đế lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy thì lúc trước, một vị quan trong Khâm Thiên Ti của Vinh Dương nói cố Hoàng hậu kia là sao chổi hạ thế thì phải giải thích như thế nào?”
“Quan hệ trong triều đình Vinh Dương rắc rối phức tạp.
Cố hoàng hậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sau lưng cũng không có bên ngoại mạnh mẽ chống lưng.
Nhưng trong hậu cung của Vinh Dương, phần lớn những phi tần khác đều là xuất thân danh môn.
Một vị hoàng hậu được độc sủng, cản trở đường đi của người khác, nên mới có một số vị quan không chịu ngồi yên, lợi dụng những hiện tượng để diệt trừ.”
Thấy nàng nói rõ ràng lại có đạo lý, Chiêu Vũ đế không rõ ý gì hừ một tiếng: “Ngươi thân là con dân Thịnh Khang, ngược lại lại rất hiểu rõ chuyện trong cung của Vinh Dương.”
“Thảo dân nói ra những lời này đều là do những người biết chuyện nói lại, không phải là tuỳ tiện nói bừa.
Ngài thân là minh chủ, tất nhiên hiểu rõ cái gọi là số mệnh, phần nhiều đều là do người dựng lên để dọa người.
Nếu không khi một vương triều xuống dốc không liên quan gì đến đạo quân thân mà chỉ vì vu y hay sao? Chuyện này chẳng phải là do người cầm quyền muốn lẩn tránh trách nhiệm mà đưa ra những lời dẫn dắt dư luận sao!”.
/1792
|