Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nhìn khắp nơi một lần, gia đình này nhìn cũng không dư dả gì mấy, ngôi nhà cũ kỹ, thậm chí tường nhà cũng bị bong tróc.
“Nói đi, các ngươi muốn tìm hiểu cái gì?”
“Căn cứ vào ghi chép của quan phủ, Hoàng Tần Minh đã bị người nào đó giết chết.
Người đã giết hắn có phải là kẻ thù của hắn ta không? Ngày thường Hoàng Tần Minh có xúc phạm đến ai, bà có biết không?”
“Không thể nào.”
Bà ta một mực chắc chắn: “Đại nhân, các ngươi có điều không biết.
Con trai ta và người chồng mất sớm của ta có tính cách giống nhau.
Bọn hắn đều trung thành trung thực.
Bọn hắn không bao giờ tùy tiện gây thù chuốc oán với ai khác được, cho dù là người ngoài làm chuyện gì sai.
Bọn hắn sẽ khoan dung đối xử với người khác, ít khi nào để trong lòng.”
“Hắn không kêu oan, nhưng chết không rõ lý do… chắc hẳn bà cũng biết rằng không lâu trước khi Hoàng Tần Minh gặp nạn, vợ chưa cưới của hắn là Phương Tú Yên cũng đã nhảy khỏi vách núi.
Có phải giữa bọn hắn có nảy sinh khoảng cách gì nên mới kích động hay không? Hay là gia đình của Phương Tú Yên sinh lòng căm ghét nên nghĩ cách trả thù Hoàng Tần Minh.”
Bà ta lại lắc đầu chắc chắn: “Cũng không thể, ta nhớ rất rõ ràng.
Sau khi Phương cô nương chết, con trai ta rất đau lòng, ta càng lo lắng hơn.
Bởi vì nguyên nhân cái chết của Phương cô nương không rõ ràng, nên cũng có sự chậm trễ, trước đó lại trì hoãn chuyện thành hôn, sợ đứa nhỏ kia là vì trì hoãn thành hôn nên trong lòng mới nghĩ quẩn.
Ta còn cố ý đến nhà họ Phương xin lỗi, ai ngờ nhà họ Phương rất rộng lượng.
Tuy bọn hắn rất đau lòng, nhưng đã đảm bảo với ta cái chết của Phương cô nương không liên quan gì đến Tần Minh, nói bọn ta không cần áy náy, hỏi chuyện khác, bọn hắn cũng không chịu nói.
Ai ngờ đâu…”
Bà ta che mặt khóc ồ lên: “Ai ngờ cách đây không lâu, con ta cũng bị người ta hại chết!”
Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên cùng liếc nhìn nhau một cái, Mộ Dung Bắc Uyên nhịn không được hỏi: “Vậy lúc còn sống, tình cảm bọn hắn như thế nào? Những người bình thường nếu như đã có hôn ước, chắc chắn sẽ không dễ dàng kéo dài thời gian, vậy mà hai người bọn hắn lại kéo dài thời gian hơn nửa năm, cái này có hơi kỳ lại.”
Bà lão lại rơi nước mắt lần nữa: “Cụ thể tại sao lại muốn kéo dài thời gian, ta cũng không rõ lắm.
Nhưng ta còn nhớ đến lúc kéo dài thời gian chuyện thành hôn, trong lòng con ta rất đau khổ.
Sau khi về nhà nó còn khóc rống lên một hồi, nói là không nghĩ Phương cô nương sẽ trở nên như thế này, nhưng nó lại không từ bỏ Phương cô nương được.”
Bà ta chậm rãi rơi vào trong hồi ức: “Ta suy đoán, hai đứa trẻ này có thể có mâu thuẫn gì đó nên mới cãi nhau.
Nhưng cho dù ta hỏi Minh Nhi như thế nào, nó đều không muốn nói cụ thể cho ta biết.
Khi đó ta nóng vội, còn thúc giục nó, nhưng rõ ràng trong lòng Minh Nhi có Phương cô nương, vậy mà sao đầu xuân rồi còn không chịu thành hôn.”
Mộ Dung Bắc Uyên bắt được vấn đề không bình thường: “Bà nói, sau khi Phương Tú Yên chết, Phương gia từng nói cho với các ngươi, nguyên nhân cái chết của Phương Tú Yên không có liên quan đến con bà sao?”
“Đúng vậy.
Chẳng những thế người ta còn là một cô nương tốt, mắt nhìn thôi đã muốn gả cho nhà chúng ta, cũng vì chuyện trì hoãn thành hôn nên mới tự sát, sao chúng ta có thể an tâm được… nếu Phương gia thật sự tố cáo ta, thì ta cũng không cần quá áy náy, đằng này lại không chịu nói rõ.”
Sau khi trò chuyện cùng bà lão một chút, bà ta đã nói ra tất cả mọi chuyện.
Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên cùng đứng dậy cáo từ.
Mộ Dung Bắc Uyên nhắc nhở: “Tam ca, ta cảm thấy thái độ Phương gia năm đó có hơi kỳ quái.
Bà lão này hiển nhiên không biết rõ tại sao con của mình lại chết, bị ai giết chết, mọi chuyện lại qua lâu như vậy rồi, người cũng đã mồ yên mã đẹp, không còn quyết đoán được.
Chỉ có ra tay từ phía Phương gia, mới có thể tìm ra được một chút manh mối.” Mộ Dung Bắc Hải gật đầu đồng ý, hai người lại cùng nhau đi đến Phương gia..
/1792
|