Đến lúc đó, bọn hắn mới để ý Phương gia là hộ gia đình kinh doanh tơ lụa, gia cảnh coi như cũng không tệ.
Mộ Dung Bắc Uyên cố ý đến gần những nhà hàng xóm xung quanh hỏi thăm, ba năm trước đây điều kiện của Phương gia cũng không kém hơn bây giờ bao nhiêu.
Như thế xem ra, có không ít nhà trai giàu có để mắt đến con gái nhà này.
Nhìn thấy người của quan phủ người đến cửa, ai nấy trong Phương gia đều trở nên căng thẳng.
“Không biết mấy vị đại nhân đến nhà tiểu nhân để làm gì vậy?”
Mộ Dung Bắc Hải mở miệng trước: “Bọn ta đến đây vì chuyện ba năm trước, tiểu thư Phương Tú Yên trong phủ của các ngươi nhảy núi tự tử, trong chuyện này vẫn còn nghi vấn, bọn ta cố ý đến điều tra rõ ràng.”
Nghe bọn hắn nói như vậy, sắc mặt Phương lão gia thay đổi.
“Con bé đã đi rất nhiều năm rồi, không hề có người tìm tới cửa qua.
Vì sao lúc này đại nhân lại đến, thật sự làm chúng ta khó hiểu.”
Mộ Dung Bắc Hải đáp: “Không cần căng thẳng.
Chỉ là hỏi một vài vấn đề, các ngươi không cần giấu diếm, thành thật trả lời chính là được.” Phương lão gia đành phải cung kính nói: “Được, xin ngài cứ hỏi.”
“Phương Tú Yên là con gái của ngươi sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngày đầu xuân nàng ta nhảy núi, ngươi cũng đã biết nguyên nhân chuyện này đúng không? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện trì hoãn ngày thành hôn với Hoàng Tần Minh, trong lòng nàng ta khó chịu mới nghĩ quẩn sao?”
Phương lão gia nhịn không được từ trong tay áo móc khăn ra lau mồ hôi: “Đại nhân, thật xin lỗi.
Vấn đề này người trong nhà của chúng ta cũng không rõ… chuyện này, dù sao con cái cũng luôn thích che giấu tâm sự của mình, rất nhiều chuyện thà để ở trong lòng cũng không chịu nói với người bên ngoài, chúng ta cũng thật sự không biết rõ.”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn chăm chú từng hoạt động của ông một hồi lâu, nói chung là ông đã nhận ra một ánh mắt sáng quắt bên cạnh, Phương lão gia gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào.
“Phương lão gia, sao ngươi lo lắng vậy? Ngươi không dám nhìn ta, lại còn đổ mồ hôi đầm đìa như vậy, nếu như chúng ta không biết chuyện, còn tưởng con gái ngươi không phải nhảy xuống vách núi tự tử, mà là ngươi đã đẩy nàng ta xuống.”
Phương lão gia lập tức đứng lên: “Ấy, đại nhân, những lời như thế ngài đừng nói lung tung, Yên Yên là con gái ruột của ta, nó đã được ta chiều chuộng lúc còn bé, làm sao ta có thể có ý nghĩ hại nó chứ!”
Mộ Dung Bắc Hải đến gần, chăm chú nhìn ông ta từ trên xuống dưới.
“Tốt hơn hết ngươi nên giải thích sự thật rõ ràng cho ta, nếu không, ta sẽ không bao giờ để ngươi đi dễ dàng đâu.
Cái chết của Phương Tú Yên là một bí ẩn.
Nếu ngươi bị coi là nghi phạm, thậm chí đừng nghĩ đến việc kinh doanh lớn này, mất tiền mà còn bị gây khó dễ, thiệt hại có thể sẽ rất lớn.”
Nghe hắn hù doạ như vậy, Phương lão gia càng đổ mồ hôi.
“Lúc đến bên vách núi, Yên Yên đứng trước mặt gia đình Hoàng Tần Minh, rồi tự mình nhảy xuống.
Quan phủ cũng quyết định chấm dứt chuyện này.
Bởi vì con bé cãi nhau với Hoàng Tần Minh nên mới nghĩ không thông suốt, vợ chỗng trẻ cãi nhau nên tâm trạng quá nặng, những điều không vui lại lẩn quẩn trong đầu nên mới xảy ra như vậy.”
Mộ Dung Bắc Hải ngắt lời ông ta: “Không đúng.
Bọn ta đã đến nhà Hoàng Tần Minh, hỏi thăm mẹ hắn ta.
Bà ta nói hồi đó chính ngươi là người an ủi bà ta, bảo bà ta không cần quá quan tâm, bà ta chắc chắn cái chết của Phương Tú Yên không liên quan gì đến nhà họ Hoàng.
Bây giờ ngươi nói rằng nàng ta đau lòng tự sát là do Hoàng Tần Minh.
Đây không phải là mâu thuẫn hay sao? “.
/1792
|