Có gì đó không ổn, trong tiếng đàn này dường như sử dụng nội lực cực kì cao thâm.
Càng nghe lâu hắn càng cảm thấy hỗn loạn.
Trong đầu không ngừng hiện ra những cảnh tượng hư ảo.
Mộ Dung Bắc Hải cố gắng vịn lấy thân cây, tức giận hô: là kẻ nào giả thần giả quỷ, ra đây!
“Trắng như tuyết trên núi Trong như trăng ngày rằm Lòng chàng có hai ý Nên nay ta quyết tuyệt.”
Một giọng nữ nhân thê lương vang lên.
Tiếng đàn lúc này lại vô cùng huyền ảo làm cho Mộ Dung Bắc Uyên có muốn cố gắng không để ý tới cũng không được.
Thời gian dần trôi qua, Mộ Dung Bắc Uyên cảm giác bóng dáng của Triệu Khương Lan mờ ảo xuất hiện trước mắt hắn.
Nàng mặc một bộ váy trắng, tà áo thướt tha bay trong gió, đẹp như thiên tiên.
“Uyên Nhi, đến đây.”
Nàng ngoái đầu mỉm cười, một nụ cười đẹp đến nao lòng.
Trong phút chốc màu sắc xung quanh đều tan biến.
Mộ Dung Bắc Uyên vô thức vươn tay, chầm chậm từng bước tiến về phía nàng: “Khương Lan.”
“Đến đây, đến bên cạnh ta.”
Hắn mê luyến mà nói: “Khương Lan, ta rất nhớ muội.”
Trong rừng ngoại trừ Mộ Dung Bắc Uyên, một đám ám vệ cũng đều bị tiếng đàn mê hoặc cho nên nhao nhao xuất hiện.
Nghe thấy những động tĩnh này, nữ nhân kia cong môi mỉa mai: “Quả nhiên không thể tin.
Ta để ngươi một mình đến đây, ngươi lại mang theo nhiều người như vậy.
Chẳng qua đáng tiếc, nhiều người như vậy hôm nay đều phải theo nguơi chôn cùng.”
Dứt lời nàng ta bước ra, mang cổ cầm sau lưng, trong tay lấy ra một thanh trường kiếm chĩa thẳng vào Mộ Dung Bắc Uyên lúc này đã mất đi thần trí, cả hai mắt hắn đều lờ đờ.
Nữ nhân kia nhìn thấy gương mặt hắn, hơi thở nàng dần trở nên gấp gáp.
Đây chính là nhi tử của người đó.
Mặc dù hắn khi còn trẻ phong thái tài hoa không giống kẻ trước mặt, nhưng ngũ quan khó tránh khỏi có không ít chỗ tương đồng.
Hai cha con này cùng chung huyết thống, đều là kẻ lòng dạ sắt đá, tổn hại nữ nhi nhà người ta mà lại không cảm thấy chút nào áy náy.
Mắt nàng ta bỗng chốc có ánh lệ nhưng chỉ một giây sau lập tức trở nên lạnh lẽo bi thương.
Cuối cùng nhi tử của hắn cũng rơi vào tay ta.
Năm xưa hắn đối với ta nghiệt ngã, vậy hôm nay chính là nợ cha con trả.
“Thần vương Mộ Dung Bắc Uyên.
Ha! Tốt! Rất tốt, ngươi đi chết đi”
Lúc kiếm của nàng ta sắp đâm tới, chợt bên tai có tiếng vó ngựa, ngay sau đó một mũi tên hướng thẳng nàng ta lao tới.
Nàng ta vội vàng né tránh nhưng cánh tay đã bị mũi tên trượt qua để lại vết thương dài rướm máu.
Mặt nàng ta biến sắc, giận dữ hô: “Ai?”
Trong lòng bàn tay Triệu Khương Lan lúc này toàn là mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng vừa rồi dọa nàng đến hồn bay phách tán.
Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng đến chậm một bước, nói không chừng Mộ Dung Bắc Uyên đã chết dưới kiếm của nữ nhân kia rồi.
Triệu Khương Lan nín thở, giương cung nhắm thẳng nữ nhân kia mà bắn đi mũi tên thứ hai.
Nữ nhân kia nhảy lên không trung, giận dữ nói: “Dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
Cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không?”
Nói xong, nàng ta lấy cổ cầm từ sau lưng ra bắt đầu gãy.
Triệu Khương Lan thấy vậy, ngay lập tức phong bế tai của mình, cho nên dù tiếng đàn của nữ nhân kia vô cùng tà mị, nàng cũng không nghe thấy.
Mắt thấy tiếng đàn của bản thân không có hiệu quả với Triệu Khương Lan, nữ nhân kia tức giận tới mức cắn răng.
Triệu Khương Lan không dám áp sát quá gần, nếu không, nàng không có võ công, nhất định sẽ bị đối phương giam giữ.
Nàng chỉ có thể lục tìm mũi tên thứ ba, chờ đợi thời cơ một lần nữa bắn ra.
Nhưng mà người nọ lại hung ác dữ tợn nhìn sang đây, chuẩn xác ba nhát chém đứt mũi tên, sau đó thân thủ tiếp tục ra tay với Mộ Dung Bắc Uyên.
Triệu Khương Lan mở to hai mắt ra nhìn, không hay rồi, tên của nàng đã sử dụng hết!.
/1792
|