Không kịp nữa rồi!
Nàng ra sức đánh mạnh vào mông ngựa một cái, ngựa lập tức tăng tốc tiến về phía trước.
Lúc kiếm của đối phương sắp sửa hạ xuống, vó ngựa giơ lên cao, hơn phân nửa chắn ở trước người Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên tránh thoát được một kiếp, nhưng mà con ngựa trắng kia lại bị thương ở bụng, đau đến mức mất đi khống chế.
Nó hung hăng hất Triệu Khương Lan văng ra ngoài.
Nàng không giữ chặt dây cương, ầm một cái bị ném tới trên cây.
Lần này vừa nhanh vừa mạnh, va chạm gần như làm cho xương cốt của nàng nứt vỡ.
“Phụt!”
Triệu Khương Lan không nhịn được, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Uyên nhi!”
Nàng giãy giụa ngẩng đầu lên, dùng hết toàn lực hét lên với Mộ Dung Bắc Uyên.
Lúc hắn nhìn thấy Triệu Khương Lan, bất giác nở nụ cười, bước nhanh đi tới.
Triệu Khương Lan một lần nữa hóa giải huyệt nhĩ môn của bản thân, mới có thể nghe được hắn nói chuyện.
“Tìm được nàng rồi, nàng ở chỗ này!”
Hắn cười, giống như một đứa nhỏ không rành thế sự.
Nếu như đặt vào lúc bình thường, nàng nhất định sẽ đi theo hiểu ý mà cười.
Thế nhưng bây giờ, này chỉ có thể nói rõ Mộ Dung Bắc Uyên đã bị trúng chiêu, hắn đã bị tiếng đàn mê hoặc.
Triệu Khương Lan dựa vào cánh tay của hắn miễn cưỡng đứng lên, mang người chắn ở phía sau bản thân.
Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng: “Tự bản thân ngươi đã khó bảo toàn, vậy mà ngươi lại còn muốn thay hắn ngăn cản một kiếp này, đúng là hết sức nực cười!”
Được! Ta biết rồi, nhìn dáng vẻ này của ngươi và Thần Vương, chắc hẳn hắn là vì ngươi nên mới cô phụ quận chúa đi.
Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, đêm nay một tên cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát!”
Triệu Khương Lan biết, hẳn là người phía sau đang đuổi tới đây, cho nên nàng muốn kéo dài thời gian.
“Chờ đã! Ngươi còn nhớ Hoàng Tần Minh không?”
Vừa nhắc đến cái tên này, nữ nhân kia trong nháy mắt sững sờ.
“Hoàng Tần Minh…”
“Đúng! Ba năm trước, Hoàng Tần Minh bị người ta hạ độc thủ, tử trạng thê thảm, có phải đúng là do ngươi gây ra hay không?”
Đối phương cười khinh miệt: “Mấy năm gần đây, người phụ tình bị ta giết chết nhiều vô số kể.
Nếu như là người có tội, chết cũng không có gì đáng tiếc, xứng để ta phải nhớ rõ sao?”
“Nhưng mà riêng người này, ngươi chắc chắn phải nhớ, bởi vì ngươi đã giết lầm người rồi!”
Tươi cười trên mặt nữ nhân kia khựng lại: “Ngươi nói cái gì?”.
/1792
|