Trong lòng hắn đã có một suy đoán.
Nhưng vì e ngại bọn người Ninh Thần Vương đều ở đó nên hắn do dự không muốn nói, và thậm chí còn muốn âm thầm đổ bỏ nước ở trong ly,
Nhưng Ninh Thần Vương không cho hắn có cơ hội làm như vậy, hắn cũng mang theo một đại phu am hiểu y thuật đến đây.
Người đó lấy một cây kim bạc ở trong hộp ra nhúng vào, cây kim bạc đó khi vừa chìm vào trong nước trà lại chuyển sang màu đen.
Qua một lúc sau phần kim bị thâm đen lại chầm chậm chuyển sang màu đỏ.
Chỉ là màu đỏ này thật sự rất quái dị, tựa như một thứ đồ vật tà ác gì đó khiến ai nhìn vào đều mang tội.
Vị đại phu do Ninh Thần Vương đưa tới hít một hơi thật sâu rồi sợ hãi nhìn Ninh Thân Vương mà nói: “Vương gia, nhìn vẻ ngoài của cây kim thì loại độc này chính là Minh Huyết Hoa. Loại này độc tính cực mạnh, uống quá nhiều một chút thì sẽ lập tức mất mạng, dù cho có dùng rất ít cũng sẽ dễ dàng bị hôn mê bất tỉnh, nhìn dáng vẻ của lão phu nhân chắc hẳn đã uống tận mấy ngụm nên mới bộc phát. Còn vị trắc phi kia có lẽ uống không nhiều lắm, bằng không bây giờ chắc là cả hai mạng người đều không thể giữ được”
Minh Huyết Hoa? Nói đùa gì vậy, Triệu Khương Lan hoàn toàn chưa từng nghe đến loại độc này.
Đúng là nàng không am hiểu quá nhiều về thuốc độc, nếu là thuốc độc của Du Bắc thì nàng còn hiểu rõ một chút.
Nhưng nếu là cái khác, nàng đương nhiên không hiểu biết nhiều bằng các đại phu ở địa phương.
| Định Sơn Hầu chỉ vào Triệu Khương Lan nói: “Thần vương phi, cô còn gì để nói nữa không! Bắt tại trận rồi mà còn muốn chối bỏ những chuyện mà cô đã làm hay sao, hôm qua ở tiệc rượu phu nhân ta và cô đã xảy ra chút xích mích, hai người gây gỗ không vui, người hầu bên cạnh cô làm bàn tay của bà ta bị thương đã đành, hôm nay bà ta có lòng đến xin lỗi cô lại thẳng tay giết chết bà ta!”.
Ninh Thần Vương cũng âm trầm nhìn chằm chằm nàng: “Thần vương phi, lần này cô không thể nói bản vương vụ oan cho cô nữa rồi chứ?
Triệu Khương Lan nhìn sang Ninh Thân Vương: “Lời này của Vương thức sao cháu nghe không hiểu, cháu cùng hai người bọn họ rõ ràng uống cùng một ấm trà, lại chẳng phải ẩm âm dương làm sao có thể mưu tính chuyện gì được. Nếu như cháu hạ độc bên trong đó, há chẳng phải sẽ làm hại đến bản thân mình luôn hay sao.”
Ấm trà đó lại được trình lên, kiểm tra thì thấy không có độc.
Ninh Thần Vương cau mày: “Vậy thì chính là hạ độc trong chén trà! Chén trà này chắc chắn không phải bọn họ đem từ bên ngoài vào, mà là chén trà của Thần vương phủ cô. Lần này cô không chối cãi được nữa đúng không!”
| Mộ Dung Bắc Uyên cắt ngang lời ông: “Đang yên đang lành, Định Sơn Hầu Phủ hai vị sao lại chạy đến Thần vương phủ của chúng tôi thế này. Nhưng mà có thể đưa thiệp mời ra trước không?”
Chu Khiết lập tức bước ra phía trước nói: “Hồi vương gia, thuộc hạ chưa từng nhận được thiệp mời của Định Sơn Hầu Phủ, thậm chí còn không nhìn thấy vị khách nào từ cửa chính bước vào. Lúc này có dò hỏi thì mới biết được hai vị đây là đi vào từ cửa sau”
Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt lạnh lùng nói: “Vào bằng cửa sau ả! Không có sự cho phép của gia chủ ai cho bọn họ bước vào, chẳng lẽ là bọn họ xông vào hay sao?”
Triệu Khương Lan liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt đang đứng phía sau xem kịch vui, nàng nhếch môi nói: “Theo như Khê Hà nói là nàng ta đã cầu xin Thẩm trắc phi cho phép nàng dẫn
người vào gặp ta. Trước đó, thần thiếp chẳng nghe thấy chút động tĩnh gì cả, hoàn toàn không | hề hay biết”.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt, cái liếc mắt này dọa cho nàng sợ đến toàn thân run rẩy.
Hắn chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ như vậy là vì Triệu Khương Lan nên mới trút giận lên đầu nàng sao?
Thẩm Hi Nguyệt nghiến răng, trong lòng càng căm hận Triệu Khương Lan hơn. Có điều chuyện ngày hôm nay, nàng tuyệt đối chạy không khỏi rồi.
Cho dù không lấy mạng của nàng, nếu như chuyện này mà làm loạn đến chính viện Đại Tống, nhất định cũng sẽ khiến nàng chịu không ít khổ sở!
Tốt nhất là phải lột da nàng ra, bức chết nàng mới thôi.
“Ninh Vương thúc, thúc cũng nghe thấy rồi đó, người của Định Sơn Hầu Phủ đột nhiên đến đây, vẫn chưa hề chào hỏi gì cả. Bọn họ âm thầm lén lút bước vào phủ, dù cho vương phi có lòng rắp tâm hại người đi chăng nữa cũng không có thời gian chuẩn bị mà không phải sao? Hơn nữa vương phi trước giờ rất hiền lành, tuyệt đối sẽ không gây hại đến tính mạng của người khác, chuyện này nhất định là có người giở trò.”
Ninh Thần Vương nghe thấy những lời này thì cười nhạo nói: “Bắc Uyên, lâu ngày không gặp bản vương thật sự không biết rằng một vương gia chức cao vọng trọng như cháu cũng sẽ có lúc vì nữ nhân mà làm trái đạo lý như bây giờ. Ai mà không biết Thần vương phi tinh thông y thuật, với cái loại thuốc độc cũng vô cùng am hiểu. Minh Huyết Hoa loại cây kịch độc này người bình thường còn chưa nghe qua, ngoài cô ta ra còn ai có thể ra tay nữa”.
Triệu Khương Lan nói thầm trong lòng, thật không dám giấu gì ông, nàng thật sự cũng chưa từng nghe qua.
Nàng cũng đâu phải là bách khoa toàn thư, biết một chút y thuật thì nói là tinh thông bách độc, lời này thật sự quá phi lý rồi.
Nhưng vì e ngại bọn người Ninh Thần Vương đều ở đó nên hắn do dự không muốn nói, và thậm chí còn muốn âm thầm đổ bỏ nước ở trong ly,
Nhưng Ninh Thần Vương không cho hắn có cơ hội làm như vậy, hắn cũng mang theo một đại phu am hiểu y thuật đến đây.
Người đó lấy một cây kim bạc ở trong hộp ra nhúng vào, cây kim bạc đó khi vừa chìm vào trong nước trà lại chuyển sang màu đen.
Qua một lúc sau phần kim bị thâm đen lại chầm chậm chuyển sang màu đỏ.
Chỉ là màu đỏ này thật sự rất quái dị, tựa như một thứ đồ vật tà ác gì đó khiến ai nhìn vào đều mang tội.
Vị đại phu do Ninh Thần Vương đưa tới hít một hơi thật sâu rồi sợ hãi nhìn Ninh Thân Vương mà nói: “Vương gia, nhìn vẻ ngoài của cây kim thì loại độc này chính là Minh Huyết Hoa. Loại này độc tính cực mạnh, uống quá nhiều một chút thì sẽ lập tức mất mạng, dù cho có dùng rất ít cũng sẽ dễ dàng bị hôn mê bất tỉnh, nhìn dáng vẻ của lão phu nhân chắc hẳn đã uống tận mấy ngụm nên mới bộc phát. Còn vị trắc phi kia có lẽ uống không nhiều lắm, bằng không bây giờ chắc là cả hai mạng người đều không thể giữ được”
Minh Huyết Hoa? Nói đùa gì vậy, Triệu Khương Lan hoàn toàn chưa từng nghe đến loại độc này.
Đúng là nàng không am hiểu quá nhiều về thuốc độc, nếu là thuốc độc của Du Bắc thì nàng còn hiểu rõ một chút.
Nhưng nếu là cái khác, nàng đương nhiên không hiểu biết nhiều bằng các đại phu ở địa phương.
| Định Sơn Hầu chỉ vào Triệu Khương Lan nói: “Thần vương phi, cô còn gì để nói nữa không! Bắt tại trận rồi mà còn muốn chối bỏ những chuyện mà cô đã làm hay sao, hôm qua ở tiệc rượu phu nhân ta và cô đã xảy ra chút xích mích, hai người gây gỗ không vui, người hầu bên cạnh cô làm bàn tay của bà ta bị thương đã đành, hôm nay bà ta có lòng đến xin lỗi cô lại thẳng tay giết chết bà ta!”.
Ninh Thần Vương cũng âm trầm nhìn chằm chằm nàng: “Thần vương phi, lần này cô không thể nói bản vương vụ oan cho cô nữa rồi chứ?
Triệu Khương Lan nhìn sang Ninh Thân Vương: “Lời này của Vương thức sao cháu nghe không hiểu, cháu cùng hai người bọn họ rõ ràng uống cùng một ấm trà, lại chẳng phải ẩm âm dương làm sao có thể mưu tính chuyện gì được. Nếu như cháu hạ độc bên trong đó, há chẳng phải sẽ làm hại đến bản thân mình luôn hay sao.”
Ấm trà đó lại được trình lên, kiểm tra thì thấy không có độc.
Ninh Thần Vương cau mày: “Vậy thì chính là hạ độc trong chén trà! Chén trà này chắc chắn không phải bọn họ đem từ bên ngoài vào, mà là chén trà của Thần vương phủ cô. Lần này cô không chối cãi được nữa đúng không!”
| Mộ Dung Bắc Uyên cắt ngang lời ông: “Đang yên đang lành, Định Sơn Hầu Phủ hai vị sao lại chạy đến Thần vương phủ của chúng tôi thế này. Nhưng mà có thể đưa thiệp mời ra trước không?”
Chu Khiết lập tức bước ra phía trước nói: “Hồi vương gia, thuộc hạ chưa từng nhận được thiệp mời của Định Sơn Hầu Phủ, thậm chí còn không nhìn thấy vị khách nào từ cửa chính bước vào. Lúc này có dò hỏi thì mới biết được hai vị đây là đi vào từ cửa sau”
Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt lạnh lùng nói: “Vào bằng cửa sau ả! Không có sự cho phép của gia chủ ai cho bọn họ bước vào, chẳng lẽ là bọn họ xông vào hay sao?”
Triệu Khương Lan liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt đang đứng phía sau xem kịch vui, nàng nhếch môi nói: “Theo như Khê Hà nói là nàng ta đã cầu xin Thẩm trắc phi cho phép nàng dẫn
người vào gặp ta. Trước đó, thần thiếp chẳng nghe thấy chút động tĩnh gì cả, hoàn toàn không | hề hay biết”.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt, cái liếc mắt này dọa cho nàng sợ đến toàn thân run rẩy.
Hắn chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ như vậy là vì Triệu Khương Lan nên mới trút giận lên đầu nàng sao?
Thẩm Hi Nguyệt nghiến răng, trong lòng càng căm hận Triệu Khương Lan hơn. Có điều chuyện ngày hôm nay, nàng tuyệt đối chạy không khỏi rồi.
Cho dù không lấy mạng của nàng, nếu như chuyện này mà làm loạn đến chính viện Đại Tống, nhất định cũng sẽ khiến nàng chịu không ít khổ sở!
Tốt nhất là phải lột da nàng ra, bức chết nàng mới thôi.
“Ninh Vương thúc, thúc cũng nghe thấy rồi đó, người của Định Sơn Hầu Phủ đột nhiên đến đây, vẫn chưa hề chào hỏi gì cả. Bọn họ âm thầm lén lút bước vào phủ, dù cho vương phi có lòng rắp tâm hại người đi chăng nữa cũng không có thời gian chuẩn bị mà không phải sao? Hơn nữa vương phi trước giờ rất hiền lành, tuyệt đối sẽ không gây hại đến tính mạng của người khác, chuyện này nhất định là có người giở trò.”
Ninh Thần Vương nghe thấy những lời này thì cười nhạo nói: “Bắc Uyên, lâu ngày không gặp bản vương thật sự không biết rằng một vương gia chức cao vọng trọng như cháu cũng sẽ có lúc vì nữ nhân mà làm trái đạo lý như bây giờ. Ai mà không biết Thần vương phi tinh thông y thuật, với cái loại thuốc độc cũng vô cùng am hiểu. Minh Huyết Hoa loại cây kịch độc này người bình thường còn chưa nghe qua, ngoài cô ta ra còn ai có thể ra tay nữa”.
Triệu Khương Lan nói thầm trong lòng, thật không dám giấu gì ông, nàng thật sự cũng chưa từng nghe qua.
Nàng cũng đâu phải là bách khoa toàn thư, biết một chút y thuật thì nói là tinh thông bách độc, lời này thật sự quá phi lý rồi.
/1792
|