Lúc này Thẩm Hi Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng: “Ninh Vương thức, thần thiếp cảm thấy vương phi tính tình đơn thuần, chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Hơn nữa loại độc như vậy thì vốn cần phải chuẩn bị từ trước, lẽ nào vương phi còn có thể khi nhìn thấy hầu phủ phu nhân bước vào cửa rồi đặc biệt sai người lén lút ra ngoài đi mua hay sao?”
Nghe thấy Thẩm Hi Nguyệt nói giúp cho bản thân, Triệu Khương Lan hoàn toàn không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Ngược nào, nàng thầm chỉ còn cảm thấy có một chướng ngại càng lớn hơn đang chờ cô. Giống với nàng, Mộ Dung Bắc Uyên cũng hoài nghi nhìn nàng ta một cái.
Trong ánh mắt của hắn tràn ngập đề phòng, hắn luôn cảm thấy những lời này của Thẩm Hi Nguyệt không hề đơn giản chút nào.
Ninh Thần Vương lại giống như bị người ta nhắc nhở ra điều gì đó, tiếp lời nói: “Không sai, nếu như Thần vương phi không chịu nhận tội, vậy thì chờ đến lúc tìm được nhiều chứng cứ hơn bắt cô ta phải nhận tội là được rồi. Lý đại phu, chắc ông cũng nhận ra Minh Huyết Hoa phải không. Bây giờ ông dẫn người đến hoa viên của Vương phủ điều tra một lượt cho bản vương, nói không chừng sẽ kiếm được gì đó
Vị Lý đại phu đó bèn tiến vào vương phủ lục soát.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng cảm thấy không đúng, ánh mắt của hắn chú ý đến sắc mặt của Thẩm Hi Nguyệt.
Chỉ thấy nàng nói ra lời này, khóe miệng lại có hơi nhếch lên. Bộ dáng ấy lại giống như là đã có chuẩn bị từ trước. Không xong rồi!
Nhưng trước mắt hắn cũng không kịp ngăn chặn nữa, người của Ninh Thần Vương đã lục soát khắp nơi trong hoa viên rồi.
Nếu như giờ hắn ngăn lại, nhất định sẽ bị nói là gây cản trở điều tra án, thậm chí là có tật giật mình.
Triệu Khương Lan cũng nhận ra có điểm khác thường, nàng đột nhiên nghĩ ra một khả năng.
Lỡ như thật sự để bọn họ tìm ra được loại hoa đó ở trong Thần vương phủ, thì đã nói lên được loại hoa này đã được người khác trồng trong vườn từ trước.
Kẻ trồng hoa đó ngoài Thẩm Hi Nguyệt ra thì không còn ai khác. Vậy thì Khê Hà chắc chắn cũng biết rõ sự tình.
Nếu như nàng ta cố ý hạ độc cả bản thân mình và lão phu nhân, hại chết lão phu nhân, còn chính mình thì chỉ bị trúng độc nhẹ.
Như vậy thì vừa có thể thủ tiêu người mẹ chồng ngang ngược là lão phu nhân đây lại vừa có thể xóa sạch mọi hiểm nghi cho bản thân người hạ độc.
Cuối cùng còn có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu nàng, thật đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn mà!
Ánh mắt Triệu Khương Lan chợt sáng, nàng thật sự đã quá coi thường Khê Hà.
Ban đầu còn cho rằng nàng ta chỉ là một kẻ vô dụng, lại không nghĩ rằng một ả nha hoàn nhỏ nhoi này cũng có thể gây lên sóng gió như thế.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau trong vườn có một tiếng la lớn truyền ra.
“Vương gia, tiểu nhân tìm ra Minh Huyết Hoa rồi. Nó được trồng ở hậu viện gần vườn trúc, còn có dấu vết có một cây đã bị người ta hái đi, rất rõ ràng. Hạt của loài hoa này vừa gặp nước sẽ tan ra, lại không mùi không vị, nhưng độc tính lại thuộc vào loại cực độc, thông thường mọi người tuyệt đối sẽ không trồng những loại hoa như thế này trong vườn để thưởng thức đâu”
Nghe thấy Thẩm Hi Nguyệt nói giúp cho bản thân, Triệu Khương Lan hoàn toàn không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Ngược nào, nàng thầm chỉ còn cảm thấy có một chướng ngại càng lớn hơn đang chờ cô. Giống với nàng, Mộ Dung Bắc Uyên cũng hoài nghi nhìn nàng ta một cái.
Trong ánh mắt của hắn tràn ngập đề phòng, hắn luôn cảm thấy những lời này của Thẩm Hi Nguyệt không hề đơn giản chút nào.
Ninh Thần Vương lại giống như bị người ta nhắc nhở ra điều gì đó, tiếp lời nói: “Không sai, nếu như Thần vương phi không chịu nhận tội, vậy thì chờ đến lúc tìm được nhiều chứng cứ hơn bắt cô ta phải nhận tội là được rồi. Lý đại phu, chắc ông cũng nhận ra Minh Huyết Hoa phải không. Bây giờ ông dẫn người đến hoa viên của Vương phủ điều tra một lượt cho bản vương, nói không chừng sẽ kiếm được gì đó
Vị Lý đại phu đó bèn tiến vào vương phủ lục soát.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng cảm thấy không đúng, ánh mắt của hắn chú ý đến sắc mặt của Thẩm Hi Nguyệt.
Chỉ thấy nàng nói ra lời này, khóe miệng lại có hơi nhếch lên. Bộ dáng ấy lại giống như là đã có chuẩn bị từ trước. Không xong rồi!
Nhưng trước mắt hắn cũng không kịp ngăn chặn nữa, người của Ninh Thần Vương đã lục soát khắp nơi trong hoa viên rồi.
Nếu như giờ hắn ngăn lại, nhất định sẽ bị nói là gây cản trở điều tra án, thậm chí là có tật giật mình.
Triệu Khương Lan cũng nhận ra có điểm khác thường, nàng đột nhiên nghĩ ra một khả năng.
Lỡ như thật sự để bọn họ tìm ra được loại hoa đó ở trong Thần vương phủ, thì đã nói lên được loại hoa này đã được người khác trồng trong vườn từ trước.
Kẻ trồng hoa đó ngoài Thẩm Hi Nguyệt ra thì không còn ai khác. Vậy thì Khê Hà chắc chắn cũng biết rõ sự tình.
Nếu như nàng ta cố ý hạ độc cả bản thân mình và lão phu nhân, hại chết lão phu nhân, còn chính mình thì chỉ bị trúng độc nhẹ.
Như vậy thì vừa có thể thủ tiêu người mẹ chồng ngang ngược là lão phu nhân đây lại vừa có thể xóa sạch mọi hiểm nghi cho bản thân người hạ độc.
Cuối cùng còn có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu nàng, thật đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn mà!
Ánh mắt Triệu Khương Lan chợt sáng, nàng thật sự đã quá coi thường Khê Hà.
Ban đầu còn cho rằng nàng ta chỉ là một kẻ vô dụng, lại không nghĩ rằng một ả nha hoàn nhỏ nhoi này cũng có thể gây lên sóng gió như thế.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau trong vườn có một tiếng la lớn truyền ra.
“Vương gia, tiểu nhân tìm ra Minh Huyết Hoa rồi. Nó được trồng ở hậu viện gần vườn trúc, còn có dấu vết có một cây đã bị người ta hái đi, rất rõ ràng. Hạt của loài hoa này vừa gặp nước sẽ tan ra, lại không mùi không vị, nhưng độc tính lại thuộc vào loại cực độc, thông thường mọi người tuyệt đối sẽ không trồng những loại hoa như thế này trong vườn để thưởng thức đâu”
/1792
|