“Cha muốn xử lý Trần Lập Huy giống như lần trước xử lý Trình Minh Kỳ sao.” Tổng Đạt làm một động tác cắt cổ.
Tống Duy mỉm cười giễu cợt: “Lại dùng mánh khoé cũ như thế thì phí tâm quá, nếu như không hãm hại được thì chẳng phải là vẫn còn cách khác đó sao? Nghe nói hiện giờ Trần Lập Huy đang ở cùng hai người học trò đi thi trong cùng một cái viện. Nếu đã như thế, một khi xảy ra chuyện bất hoà đều là những thiếu niên tính tình bốc đồng, không cẩn thận làm bị thương người khác cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ?
Tống Đạt hiểu những gì Tổng Duy nói: “Con hiểu rồi ạ, con đi sắp xếp ngay đây”.
Tối hôm qua thắng được hạng nhất, Trần Lập Huy cũng không coi nó là chuyện to tát gì cả nhưng không biết vì lý do gì mà cái viện nhỏ bé của hắn lại đột nhiên trở nên náo nhiệt như thế.
Từ tối hôm qua tới tận sáng hôm nay, người tới đó thăm hỏi nhiều không kể xiết.
Chưởng quỹ của lâu Yên Vũ cũng tự mình mang tiền thưởng tới chúc mừng.
Ngoại trừ năm trăm lạng bạc ra thì còn có một miếng ngọc Phương Sơn vô cùng tinh xảo.
Trần Lập Huy không hiểu chuyện gì thế nên hắn nhìn chưởng quỹ nói: “Chẳng phải lúc trước đã nói chỉ có năm trăm lạng bạc thôi sao, nhưng tại sao bây giờ lại có thêm một miếng ngọc bội có giá trị không nhỏ này nữa vậy.”
Chưởng quỹ càng mỉm cười xán lạn hơn nữa: “Đấy là do công tử có điều không biết rồi, ngày hôm qua có không ít quý nhân vây xem, nghe lão bản của chúng tôi nói miếng ngọc bội trên tay ngài chính là do một người vô cùng cao quý tặng thêm đấy, công tử thật là có phúc”
Làm gì có vương công quý tộc nào mà người ở trong lâu Yên Vũ chưa từng tiếp đón đầu. Có thể khiến cho chưởng quỹ và lão bản nói ra những lời này thì chắc chắn thân phận của người đó rất cao quý.
Không lẽ là vị nào đó ở trong cung sao?
Trần Lập Huy có chín chắn hơn nữa thì cũng là một thiếu niên mười mấy tuổi thôi.
Hắn nghe thấy thế thì không khỏi bật cười, con đường thăng quan tiến chức rộng mở rồi đây.
Hai người học trò đi thi cùng với Trần Lập Huy vô cùng ngưỡng mộ, tuy bọn họ đều tới từ Bình Danh nhưng địa vị của Trần Lập Huy lại khác hoàn toàn bọn họ.
Tiền đồ của vị đồng môn này chắc chắn sẽ như gấm.
Một người trong đó nhìn miếng ngọc bội trên tay Trần Lập Huy bằng ánh mắt phức tạp, hắn ta bình tĩnh nắm chặt tay thành nắm đấm.
Dựa vào đâu mà Trần Lập Huy lại nhận được đãi ngộ tốt như thế còn bản thân hắn ta thì lại không được chứ?
Người cầm đầu gật đầu với Vương Minh, hắn ta vội vàng bỏ lại hai người kia rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Trần Lập Huy quay đầu lại nhìn Vương Minh rồi nói: “Vương huynh định đi đâu vậy?”
Người mặc đồ đen mỉm cười lạnh lùng, hắn ta nói: “Thay vì quan tâm đến người khác đi đầu thì Trần giải Nguyên nên quan tâm xem mình còn sống được nữa hay không thì hơn đấy?”
Nói xong hắn ta rút cây kiếm đang cầm trong tay ra đâm về phía Trần Lập Huy.
Vương Minh chạy ra bên ngoài, hắn ta nhanh chóng tóm lấy hai người đang đi trên đường đã được sắp xếp từ trước.
Hắn ta giả vờ giả vịt diễn kịch: “Hai vị huynh đài có thể theo tại hạ về nhà một chuyến không, trong nhà có hai vị bằng hữu uống rượu say rồi xảy ra tranh chấp rồi động tay động chân với nhau. Tại hạ thân thể yếu ớt không thể can ngăn được, mong hai vị hãy giúp đỡ”
Tống Duy mỉm cười giễu cợt: “Lại dùng mánh khoé cũ như thế thì phí tâm quá, nếu như không hãm hại được thì chẳng phải là vẫn còn cách khác đó sao? Nghe nói hiện giờ Trần Lập Huy đang ở cùng hai người học trò đi thi trong cùng một cái viện. Nếu đã như thế, một khi xảy ra chuyện bất hoà đều là những thiếu niên tính tình bốc đồng, không cẩn thận làm bị thương người khác cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ?
Tống Đạt hiểu những gì Tổng Duy nói: “Con hiểu rồi ạ, con đi sắp xếp ngay đây”.
Tối hôm qua thắng được hạng nhất, Trần Lập Huy cũng không coi nó là chuyện to tát gì cả nhưng không biết vì lý do gì mà cái viện nhỏ bé của hắn lại đột nhiên trở nên náo nhiệt như thế.
Từ tối hôm qua tới tận sáng hôm nay, người tới đó thăm hỏi nhiều không kể xiết.
Chưởng quỹ của lâu Yên Vũ cũng tự mình mang tiền thưởng tới chúc mừng.
Ngoại trừ năm trăm lạng bạc ra thì còn có một miếng ngọc Phương Sơn vô cùng tinh xảo.
Trần Lập Huy không hiểu chuyện gì thế nên hắn nhìn chưởng quỹ nói: “Chẳng phải lúc trước đã nói chỉ có năm trăm lạng bạc thôi sao, nhưng tại sao bây giờ lại có thêm một miếng ngọc bội có giá trị không nhỏ này nữa vậy.”
Chưởng quỹ càng mỉm cười xán lạn hơn nữa: “Đấy là do công tử có điều không biết rồi, ngày hôm qua có không ít quý nhân vây xem, nghe lão bản của chúng tôi nói miếng ngọc bội trên tay ngài chính là do một người vô cùng cao quý tặng thêm đấy, công tử thật là có phúc”
Làm gì có vương công quý tộc nào mà người ở trong lâu Yên Vũ chưa từng tiếp đón đầu. Có thể khiến cho chưởng quỹ và lão bản nói ra những lời này thì chắc chắn thân phận của người đó rất cao quý.
Không lẽ là vị nào đó ở trong cung sao?
Trần Lập Huy có chín chắn hơn nữa thì cũng là một thiếu niên mười mấy tuổi thôi.
Hắn nghe thấy thế thì không khỏi bật cười, con đường thăng quan tiến chức rộng mở rồi đây.
Hai người học trò đi thi cùng với Trần Lập Huy vô cùng ngưỡng mộ, tuy bọn họ đều tới từ Bình Danh nhưng địa vị của Trần Lập Huy lại khác hoàn toàn bọn họ.
Tiền đồ của vị đồng môn này chắc chắn sẽ như gấm.
Một người trong đó nhìn miếng ngọc bội trên tay Trần Lập Huy bằng ánh mắt phức tạp, hắn ta bình tĩnh nắm chặt tay thành nắm đấm.
Dựa vào đâu mà Trần Lập Huy lại nhận được đãi ngộ tốt như thế còn bản thân hắn ta thì lại không được chứ?
Người cầm đầu gật đầu với Vương Minh, hắn ta vội vàng bỏ lại hai người kia rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Trần Lập Huy quay đầu lại nhìn Vương Minh rồi nói: “Vương huynh định đi đâu vậy?”
Người mặc đồ đen mỉm cười lạnh lùng, hắn ta nói: “Thay vì quan tâm đến người khác đi đầu thì Trần giải Nguyên nên quan tâm xem mình còn sống được nữa hay không thì hơn đấy?”
Nói xong hắn ta rút cây kiếm đang cầm trong tay ra đâm về phía Trần Lập Huy.
Vương Minh chạy ra bên ngoài, hắn ta nhanh chóng tóm lấy hai người đang đi trên đường đã được sắp xếp từ trước.
Hắn ta giả vờ giả vịt diễn kịch: “Hai vị huynh đài có thể theo tại hạ về nhà một chuyến không, trong nhà có hai vị bằng hữu uống rượu say rồi xảy ra tranh chấp rồi động tay động chân với nhau. Tại hạ thân thể yếu ớt không thể can ngăn được, mong hai vị hãy giúp đỡ”
/1792
|