Hai người này vốn là người do Tống Đạt sắp xếp từ trước, lúc này cũng cố gắng hết sức phối hợp diễn trò với Vương Minh.
“Được thôi, đi thôi, chúng tôi theo huynh về xem thử xem sao, nhưng đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì đấy nhé!
Ba người bọn họ cùng nhau trở về, không hẹn mà cùng mỉm cười giễu cợt ở trong lòng.
E là hai người mặc đồ đen đã xử lý gọn gàng sạch sẽ cả rồi, chỉ cần chờ bọn họ về nhặt xác là được.
Trong viện vô cùng yên tĩnh, Vương Minh ra hiệu bọn họ đang ở trong phòng ăn.
Đợi đến khi bọn họ mở cửa phòng ăn ra, bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên có một thanh kiếm chọc vào bụng rồi.
Vương Minh sợ hãi run lên cầm cập, hắn ta không dám tin quay đầu lại thì thấy đằng sau mình có thêm mấy người kiếm khách mặt lạnh vô tình nữa.
Hắn ta lại nhìn thấy Trần Lập Huy và Hồ Minh đã tỉnh rượu từ lâu, đang lạnh lùng đứng ở một bên, bọn họ không hề bị tổn hại một chút nào cả.
Còn hai người mặc áo đen thì đang bị người ta khống chế đạp ở dưới chân, không có khả năng đánh trả nữa.
Kinh Triệu Phủ vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe được tình hình trong nhà của Trần Lập Huy thì vội vàng đứng lên đi tới phòng thẩm vấn.
Bởi vì Triệu Khương Lan không muốn ở lại đây một mình nên nàng đã hỏi Mộ Dung Bắc Uyên nàng có thể cùng đi với hắn được hay không?
Sau khi có được sự cho phép của Mộ Dung Bắc Uyên, nàng mới hoá thân thành Triệu Minh rồi theo sát bên người hắn.
Tần Nguyên nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì vội vàng chạy ra tiếp đón.
Nhưng lúc hắn ta nhìn thấy Triệu Minh ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên thì ngây người ra, trên mặt xuất hiện vẻ khó xử.
“Điện hạ, Triệu công tử này.”
“Là người của mình, không sao cả”
Tần Nguyên chớp mắt, thỉnh thoảng hắn ta lại liếc nhìn Triệu Minh.
Không biết người này có lại lịch như thế nào lại khiến cho một người luôn không thích người ta tới gần như Thần Vương Điện Hạ lại thường xuyên cho Triệu Minh đi theo bên cạnh mình.
Chắc không phải là… đấy chứ, khụ khụ.
“Nương tay ư? Nếu như không phải là bổn vương cho người âm thầm bảo vệ sự an toàn của Trần Lập Huy thì sợ là hôm nay hắn và một học trò đi thi nữa đã bị giết chết rồi”.
Để cho hai người bọn họ xảy ra tranh chấp, ngụy tạo thành hai người đều chết trong tay đổi phương.
Vương Minh sẽ trở thành kẻ đứng xem nhưng không thể khuyên can nổi.
Đúng là thật biết ủ mưu tính kế.
“Được thôi, đi thôi, chúng tôi theo huynh về xem thử xem sao, nhưng đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì đấy nhé!
Ba người bọn họ cùng nhau trở về, không hẹn mà cùng mỉm cười giễu cợt ở trong lòng.
E là hai người mặc đồ đen đã xử lý gọn gàng sạch sẽ cả rồi, chỉ cần chờ bọn họ về nhặt xác là được.
Trong viện vô cùng yên tĩnh, Vương Minh ra hiệu bọn họ đang ở trong phòng ăn.
Đợi đến khi bọn họ mở cửa phòng ăn ra, bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên có một thanh kiếm chọc vào bụng rồi.
Vương Minh sợ hãi run lên cầm cập, hắn ta không dám tin quay đầu lại thì thấy đằng sau mình có thêm mấy người kiếm khách mặt lạnh vô tình nữa.
Hắn ta lại nhìn thấy Trần Lập Huy và Hồ Minh đã tỉnh rượu từ lâu, đang lạnh lùng đứng ở một bên, bọn họ không hề bị tổn hại một chút nào cả.
Còn hai người mặc áo đen thì đang bị người ta khống chế đạp ở dưới chân, không có khả năng đánh trả nữa.
Kinh Triệu Phủ vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe được tình hình trong nhà của Trần Lập Huy thì vội vàng đứng lên đi tới phòng thẩm vấn.
Bởi vì Triệu Khương Lan không muốn ở lại đây một mình nên nàng đã hỏi Mộ Dung Bắc Uyên nàng có thể cùng đi với hắn được hay không?
Sau khi có được sự cho phép của Mộ Dung Bắc Uyên, nàng mới hoá thân thành Triệu Minh rồi theo sát bên người hắn.
Tần Nguyên nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì vội vàng chạy ra tiếp đón.
Nhưng lúc hắn ta nhìn thấy Triệu Minh ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên thì ngây người ra, trên mặt xuất hiện vẻ khó xử.
“Điện hạ, Triệu công tử này.”
“Là người của mình, không sao cả”
Tần Nguyên chớp mắt, thỉnh thoảng hắn ta lại liếc nhìn Triệu Minh.
Không biết người này có lại lịch như thế nào lại khiến cho một người luôn không thích người ta tới gần như Thần Vương Điện Hạ lại thường xuyên cho Triệu Minh đi theo bên cạnh mình.
Chắc không phải là… đấy chứ, khụ khụ.
“Nương tay ư? Nếu như không phải là bổn vương cho người âm thầm bảo vệ sự an toàn của Trần Lập Huy thì sợ là hôm nay hắn và một học trò đi thi nữa đã bị giết chết rồi”.
Để cho hai người bọn họ xảy ra tranh chấp, ngụy tạo thành hai người đều chết trong tay đổi phương.
Vương Minh sẽ trở thành kẻ đứng xem nhưng không thể khuyên can nổi.
Đúng là thật biết ủ mưu tính kế.
/1792
|