Đương nhiên là Sở Sở không bằng lòng, có điều Triệu Khương Lan chẳng hề tin.
Các cô nương thường hay thích miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Chưa gặp được đúng người thì đều nói không gả, gặp được người phù hợp thì người sau chạy theo người ta còn nhanh hơn cả kẻ trước.
Lúc trước Hồng Vân còn nói muốn thành thật làm một nữ gián điệp đầu sỏ, nhưng chớp mắt đã bàn đến chuyện cưới gả rồi.
Trong La phủ, lão phu nhân và La Kiều Oanh đang tha thiết mong chờ nhìn Lạ Tước.
La Tước thật sự không chịu được nữa, nói: “Ôi trời ạ, biết rồi. Lúc ăn Tết con sẽ thử hỏi ý của nàng ấy, xem nàng ấy có bằng lòng trở về ăn một bữa cơm với mọi người không”
Thấy hai đôi mắt của một già một trẻ không ngừng tỏa sáng, La Tước lấy tay đỡ trán.
“Con nói trước, con dẫn theo nàng về thì mọi người không được dọa người ta. Hơn nữa thân thể của nàng có chút đáng thương, từ nhỏ đã không cha không nương, bình thường quen với kiểu tùy ý tự nhiên, cũng đừng dùng những thứ lễ nghi phức tạp kia trói buộc nàng ấy”
Lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn một cái, nói: “Sao có thể như thế chứ! Nương của con là loại người như thế chắc?”.
“Cũng không được kỳ thị nghề nghiệp của nàng. Mặc dù nàng là bà chủ của lâu Yên Vũ, nhưng lâu Yên Vũ không giống như lời đồn bên ngoài, nơi đó rất văn nhã. Bản thân nàng còn từng thắng vô số tiểu thư khuê các trong kinh nữa”
| La Kiều Oanh che đầu bịt tai nói: “Lời này huynh nói đến bảy tám lần rồi, nương chưa nghe đủ thì lỗ tai của ta cũng sắp mọc đầy ráy tai rồi! Cũng tại huynh cứ giấu giấu diếm diếm nên hôm qua ta mới tò mò không chịu được, còn chạy tới lâu Yên Vũ đi dạo vài vòng bên ngoài, kết quả đi qua đi lại nhiều lần quá mới bị chưởng quầy nhiệt tình lôi vào trong hỏi ta có hứng thú tới lâu Yên Vũ treo biển hành nghề hay không.”
Cọng rau xanh trong miệng La Tước rơi luôn xuống bát, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âm u, hỏi: “Muội nói như thế nào?”
“Ta còn có thể nói thế nào được nữa! Không dễ gì mới có cơ hội đi vào nhìn ngắm nên ta mới đi cùng chưởng quầy vào xem thử, còn hỏi thăm được cả cô nương Hồng Vân. Nhưng chưởng quầy không cho ta gặp nàng ấy, chỉ dỗ ta rằng nếu bằng lòng treo biển hành nghề, sau này sẽ có cơ hội gặp được.”
Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc.
Lão phu nhân duỗi tay véo tại nàng nói: “Còn dám chạy lung tung ra ngoài rồi gặp rắc rối thì sau này không được phép ra khỏi nhà nữa.”
La Tước âm thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ về sau hai người này làm ơn đừng có khiến mình mất thể diện trước mặt người trong lòng đấy.
Tối đó, La Tước nhún người nhảy vào hậu viện của lâu Yên Vũ, quen cửa quen nẻo gõ cửa.
Chỉ có người không quen mới đi cửa chính rồi nhờ người khác tới dẫn đường thôi, những người đã quá quen như bọn họ đều là leo tường đi vào, cực kỳ tự nhiên, không khách khí tí nào.
Hồng Vân đang thử váy áo, nghe thấy giọng nói của La Tước thì vội vàng cười đi ra mở cửa.
“Huynh đã tới rồi!” Nàng kéo La Tước vào trong rồi đóng kín cửa.
Hắn vừa bước vào thì thấy nàng đang mặc một bộ váy gấm màu đỏ đậm, đeo một dải lụa màu vàng sậm bên hông.
Cho dù chất vải rất dày cũng có thể nhìn ra dáng người xinh đẹp, dịu dàng uyển chuyển của nàng.
La Tước mất tự nhiên khẽ ho một tiếng: “Là quần áo mới hả?”
“Đúng thế! Thần Vương phi mới đưa tới lúc chiều đó, nói là để cho ta mặc vào dịp Tết. Huynh thấy có đẹp không?”
“Đẹp! Ta không rời mắt được nữa rồi.” Hắn kéo lấy tay nàng nói: “Nương ta và muội muội muốn gặp muội, Tết đến đi cùng ta về nhà ăn bữa cơm tất niên có được không?” Hồng Vân chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau.
Hắn ôm nàng hỏi tiếp: “Có được không thế?”
“Nhanh như vậy à, muội vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà”
“Không gặp một lần thì làm sao thành thân được chứ” La Tước trêu nàng.
Hồng Vân che mặt than vãn: “Làm gì có ai mới quen nhau chưa được một tháng đã thành thân rồi”
“Ngoài kia biết bao đôi phu thê đều chưa từng gặp mặt đã bái đường đấy thôi, không giống chúng ta, trời đất tạo nên một đôi, nhất kiến chung tình.”
Trước khi quen với La Tước, Hồng Vân chỉ coi hắn là một vị thống soái nói năng thận trọng.
Nhưng khi quen hắn rồi, nàng mới biết người này chẳng đứng đắn một chút nào.
Các cô nương thường hay thích miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Chưa gặp được đúng người thì đều nói không gả, gặp được người phù hợp thì người sau chạy theo người ta còn nhanh hơn cả kẻ trước.
Lúc trước Hồng Vân còn nói muốn thành thật làm một nữ gián điệp đầu sỏ, nhưng chớp mắt đã bàn đến chuyện cưới gả rồi.
Trong La phủ, lão phu nhân và La Kiều Oanh đang tha thiết mong chờ nhìn Lạ Tước.
La Tước thật sự không chịu được nữa, nói: “Ôi trời ạ, biết rồi. Lúc ăn Tết con sẽ thử hỏi ý của nàng ấy, xem nàng ấy có bằng lòng trở về ăn một bữa cơm với mọi người không”
Thấy hai đôi mắt của một già một trẻ không ngừng tỏa sáng, La Tước lấy tay đỡ trán.
“Con nói trước, con dẫn theo nàng về thì mọi người không được dọa người ta. Hơn nữa thân thể của nàng có chút đáng thương, từ nhỏ đã không cha không nương, bình thường quen với kiểu tùy ý tự nhiên, cũng đừng dùng những thứ lễ nghi phức tạp kia trói buộc nàng ấy”
Lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn một cái, nói: “Sao có thể như thế chứ! Nương của con là loại người như thế chắc?”.
“Cũng không được kỳ thị nghề nghiệp của nàng. Mặc dù nàng là bà chủ của lâu Yên Vũ, nhưng lâu Yên Vũ không giống như lời đồn bên ngoài, nơi đó rất văn nhã. Bản thân nàng còn từng thắng vô số tiểu thư khuê các trong kinh nữa”
| La Kiều Oanh che đầu bịt tai nói: “Lời này huynh nói đến bảy tám lần rồi, nương chưa nghe đủ thì lỗ tai của ta cũng sắp mọc đầy ráy tai rồi! Cũng tại huynh cứ giấu giấu diếm diếm nên hôm qua ta mới tò mò không chịu được, còn chạy tới lâu Yên Vũ đi dạo vài vòng bên ngoài, kết quả đi qua đi lại nhiều lần quá mới bị chưởng quầy nhiệt tình lôi vào trong hỏi ta có hứng thú tới lâu Yên Vũ treo biển hành nghề hay không.”
Cọng rau xanh trong miệng La Tước rơi luôn xuống bát, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âm u, hỏi: “Muội nói như thế nào?”
“Ta còn có thể nói thế nào được nữa! Không dễ gì mới có cơ hội đi vào nhìn ngắm nên ta mới đi cùng chưởng quầy vào xem thử, còn hỏi thăm được cả cô nương Hồng Vân. Nhưng chưởng quầy không cho ta gặp nàng ấy, chỉ dỗ ta rằng nếu bằng lòng treo biển hành nghề, sau này sẽ có cơ hội gặp được.”
Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc.
Lão phu nhân duỗi tay véo tại nàng nói: “Còn dám chạy lung tung ra ngoài rồi gặp rắc rối thì sau này không được phép ra khỏi nhà nữa.”
La Tước âm thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ về sau hai người này làm ơn đừng có khiến mình mất thể diện trước mặt người trong lòng đấy.
Tối đó, La Tước nhún người nhảy vào hậu viện của lâu Yên Vũ, quen cửa quen nẻo gõ cửa.
Chỉ có người không quen mới đi cửa chính rồi nhờ người khác tới dẫn đường thôi, những người đã quá quen như bọn họ đều là leo tường đi vào, cực kỳ tự nhiên, không khách khí tí nào.
Hồng Vân đang thử váy áo, nghe thấy giọng nói của La Tước thì vội vàng cười đi ra mở cửa.
“Huynh đã tới rồi!” Nàng kéo La Tước vào trong rồi đóng kín cửa.
Hắn vừa bước vào thì thấy nàng đang mặc một bộ váy gấm màu đỏ đậm, đeo một dải lụa màu vàng sậm bên hông.
Cho dù chất vải rất dày cũng có thể nhìn ra dáng người xinh đẹp, dịu dàng uyển chuyển của nàng.
La Tước mất tự nhiên khẽ ho một tiếng: “Là quần áo mới hả?”
“Đúng thế! Thần Vương phi mới đưa tới lúc chiều đó, nói là để cho ta mặc vào dịp Tết. Huynh thấy có đẹp không?”
“Đẹp! Ta không rời mắt được nữa rồi.” Hắn kéo lấy tay nàng nói: “Nương ta và muội muội muốn gặp muội, Tết đến đi cùng ta về nhà ăn bữa cơm tất niên có được không?” Hồng Vân chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau.
Hắn ôm nàng hỏi tiếp: “Có được không thế?”
“Nhanh như vậy à, muội vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà”
“Không gặp một lần thì làm sao thành thân được chứ” La Tước trêu nàng.
Hồng Vân che mặt than vãn: “Làm gì có ai mới quen nhau chưa được một tháng đã thành thân rồi”
“Ngoài kia biết bao đôi phu thê đều chưa từng gặp mặt đã bái đường đấy thôi, không giống chúng ta, trời đất tạo nên một đôi, nhất kiến chung tình.”
Trước khi quen với La Tước, Hồng Vân chỉ coi hắn là một vị thống soái nói năng thận trọng.
Nhưng khi quen hắn rồi, nàng mới biết người này chẳng đứng đắn một chút nào.
/1792
|