La Tước siết chặt mười ngón tay của cô: “Thật ra ta không nên vội vàng nhắc chuyện hôn sự.
Nhưng ta sắp đi rồi. Chuyến đi núi cao sông dài này, không biết lúc nào mới có thể quay về. Nếu lại gặp chiến sự thì không nói trước được. Ta muốn muội sớm trở thành thê tử của ta, cũng tránh đêm dài lắm mộng”
“Đêm dài lắm mộng? Muội còn có thể chạy được hay sao?” Tuy mạnh miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hồng Vân cũng có chút mong đợi.
Thành thân trước giờ nàng ấy chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu đối phương là La Tước thì hình như cũng không phải chuyện xấu.
Cứ thế, chuyện ăn bữa cơm giao thừa đã được xác định.
La Kiều Oanh vội đưa lão phu nhân đi dạo “Lan Tâm”, muốn chọn bộ trang sức dễ nhìn cho chị dâu và con dâu tương lai.
Sắp tới giao thừa thì “Lan Tâm” rất bận.
Phú Sơn nghĩ sắp tới phải đi theo La Tước nên dạo này vẫn luôn ở trong tiệm giúp đỡ mọi người.
Đúng lúc gặp được La phu nhân.
Từ lúc bị nhận ra thì hắn không còn mang mặt nạ nữa.
La phu nhân thấy hắn bước vào từ phía sân sau thì bỗng dưng ngây người sau đó lập tức kéo người lại.
Lúc này Phú Sơn mới phát hiện mấy người La Kiều Oanh tới đây.
Hắn theo bản năng đứng thẳng người, khẩn trưởng nhìn thẳng La lão phu nhân.
Lúc trước, nhờ La Tước mà bọn họ có quen biết nhau, cũng bởi vậy mà La Kiều Oanh đã hủy bỏ hôn ước.
Nhưng La Tước nói đừng nói cho lão phu nhân nghe, chuẩn bị chờ thêm mấy năm nữa, khi hắn kiếm thêm nhiều quân công rồi hãy tới xin cưới.
Nhưng không ngờ lại gặp mặt nhau ở đây.
“Cháu, cháu là Phú Sơn hả?” Lão phu nhân bỗng dưng kích động: “La Tước có biết cháu ở đây hay không? Nó tìm cháu rất lâu rồi. Chuyện năm đó, hoàng thượng đã tra rõ, không liên quan tới cháu, cháu không cần phải trốn nữa”
La Kiều Oanh cúi đầu giả chết, Phú Sơn đành nắm tay lão phu nhân lại: “Lão phu nhân, thuộc hạ đã gặp tướng quân. Tướng quân biết cháu ở đây, vốn dĩ nên tới nhà chào hỏi lão phu nhân, nhưng thuộc hạ biết thân phận mình thấp kém, không dám tuỳ tiện đi thăm bà”
“Thằng nhóc này! Nói linh tinh gì vậy, sao bà lại chê thân phận của cháu. Nhưng cháu làm gì … Làm gì trong tiệm trang sức này?”
Phú Sơn đành phải nói lúc đầu gặp nạn, là được ông chủ tiệm giữ lại và luôn giúp đỡ hắn.
Chuyện làm sơn tặc gì gì đó vào lúc nào thì hắn không nhớ rõ.
“Hóa ra như vậy. Bên cạnh cháu cũng không có cha nương, há chẳng phải một mình đón năm mới sao?”
Dĩ nhiên không phải một mình, dù gì cũng có Tiểu Dương và Nhóc Mập ở đó.
Nhưng trong mắt của lão phu nhân, hắn chỉ là một người cô đơn đáng thương mà thôi.
“Năm mới thì tới nhà bà ăn cơm, có nghe không? Đúng lúc La Tước cũng đưa thê tử về nhà. Tụi con đều tới thì náo nhiệt biết mấy.”
La Kiều Oanh nghe xong thì cười không khép miệng được, lén móc ngoéo ngón tay út với hắn.
Phú Sơn nhướng mày và nở nụ cười đồng ý: “Được ạ. Tới lúc đó cháu nhất định sẽ tới làm phiền lão phu nhân ạ”.
Từ trong tiệm bước ra, lão phu nhân cảm thấy là lạ nhìn con gái.
“Chẳng phải con suốt ngày nhắc đến Phú đại ca của con hay sao? Nay lại trùng hợp gặp cậu ta ở đây, nói đi, có phải phải con đã biết trước cậu ta ở đây đúng không hả?”
La Kiều Oanh tự biết không thể che giấu được nên nàng ấy gật đầu.
“Hai đứa này, thật giỏi đấy! Chẳng trách con đột nhiên huỷ hôn với lục hoàng tử, chắc không phải vì cậu ta nên mới có ý nghĩ cách từ chối hôn sự trong cung đó chứ?
Thấy lão phu nhân nheo mắt cảnh cáo nhìn mình, La Kiều Oanh ôm đầu tỏ ra vô tội.
“Con không có. Cho dù không tìm được Phú đại ca, con cũng không muốn làm vương phi đầu.
Làm vương phi mệt lắm. Hơn nữa vương gia nào cũng tam thê tứ thiếp, con không hầu nổi”
Nhưng ta sắp đi rồi. Chuyến đi núi cao sông dài này, không biết lúc nào mới có thể quay về. Nếu lại gặp chiến sự thì không nói trước được. Ta muốn muội sớm trở thành thê tử của ta, cũng tránh đêm dài lắm mộng”
“Đêm dài lắm mộng? Muội còn có thể chạy được hay sao?” Tuy mạnh miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hồng Vân cũng có chút mong đợi.
Thành thân trước giờ nàng ấy chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu đối phương là La Tước thì hình như cũng không phải chuyện xấu.
Cứ thế, chuyện ăn bữa cơm giao thừa đã được xác định.
La Kiều Oanh vội đưa lão phu nhân đi dạo “Lan Tâm”, muốn chọn bộ trang sức dễ nhìn cho chị dâu và con dâu tương lai.
Sắp tới giao thừa thì “Lan Tâm” rất bận.
Phú Sơn nghĩ sắp tới phải đi theo La Tước nên dạo này vẫn luôn ở trong tiệm giúp đỡ mọi người.
Đúng lúc gặp được La phu nhân.
Từ lúc bị nhận ra thì hắn không còn mang mặt nạ nữa.
La phu nhân thấy hắn bước vào từ phía sân sau thì bỗng dưng ngây người sau đó lập tức kéo người lại.
Lúc này Phú Sơn mới phát hiện mấy người La Kiều Oanh tới đây.
Hắn theo bản năng đứng thẳng người, khẩn trưởng nhìn thẳng La lão phu nhân.
Lúc trước, nhờ La Tước mà bọn họ có quen biết nhau, cũng bởi vậy mà La Kiều Oanh đã hủy bỏ hôn ước.
Nhưng La Tước nói đừng nói cho lão phu nhân nghe, chuẩn bị chờ thêm mấy năm nữa, khi hắn kiếm thêm nhiều quân công rồi hãy tới xin cưới.
Nhưng không ngờ lại gặp mặt nhau ở đây.
“Cháu, cháu là Phú Sơn hả?” Lão phu nhân bỗng dưng kích động: “La Tước có biết cháu ở đây hay không? Nó tìm cháu rất lâu rồi. Chuyện năm đó, hoàng thượng đã tra rõ, không liên quan tới cháu, cháu không cần phải trốn nữa”
La Kiều Oanh cúi đầu giả chết, Phú Sơn đành nắm tay lão phu nhân lại: “Lão phu nhân, thuộc hạ đã gặp tướng quân. Tướng quân biết cháu ở đây, vốn dĩ nên tới nhà chào hỏi lão phu nhân, nhưng thuộc hạ biết thân phận mình thấp kém, không dám tuỳ tiện đi thăm bà”
“Thằng nhóc này! Nói linh tinh gì vậy, sao bà lại chê thân phận của cháu. Nhưng cháu làm gì … Làm gì trong tiệm trang sức này?”
Phú Sơn đành phải nói lúc đầu gặp nạn, là được ông chủ tiệm giữ lại và luôn giúp đỡ hắn.
Chuyện làm sơn tặc gì gì đó vào lúc nào thì hắn không nhớ rõ.
“Hóa ra như vậy. Bên cạnh cháu cũng không có cha nương, há chẳng phải một mình đón năm mới sao?”
Dĩ nhiên không phải một mình, dù gì cũng có Tiểu Dương và Nhóc Mập ở đó.
Nhưng trong mắt của lão phu nhân, hắn chỉ là một người cô đơn đáng thương mà thôi.
“Năm mới thì tới nhà bà ăn cơm, có nghe không? Đúng lúc La Tước cũng đưa thê tử về nhà. Tụi con đều tới thì náo nhiệt biết mấy.”
La Kiều Oanh nghe xong thì cười không khép miệng được, lén móc ngoéo ngón tay út với hắn.
Phú Sơn nhướng mày và nở nụ cười đồng ý: “Được ạ. Tới lúc đó cháu nhất định sẽ tới làm phiền lão phu nhân ạ”.
Từ trong tiệm bước ra, lão phu nhân cảm thấy là lạ nhìn con gái.
“Chẳng phải con suốt ngày nhắc đến Phú đại ca của con hay sao? Nay lại trùng hợp gặp cậu ta ở đây, nói đi, có phải phải con đã biết trước cậu ta ở đây đúng không hả?”
La Kiều Oanh tự biết không thể che giấu được nên nàng ấy gật đầu.
“Hai đứa này, thật giỏi đấy! Chẳng trách con đột nhiên huỷ hôn với lục hoàng tử, chắc không phải vì cậu ta nên mới có ý nghĩ cách từ chối hôn sự trong cung đó chứ?
Thấy lão phu nhân nheo mắt cảnh cáo nhìn mình, La Kiều Oanh ôm đầu tỏ ra vô tội.
“Con không có. Cho dù không tìm được Phú đại ca, con cũng không muốn làm vương phi đầu.
Làm vương phi mệt lắm. Hơn nữa vương gia nào cũng tam thê tứ thiếp, con không hầu nổi”
/1792
|