Mãi tới khi dùng bữa tối, Lâm Linh Nhi mới nhìn thấy Lâm Gia Uyển.
Nếu không phải nhìn nàng ta gầy yếu, hai tỷ muội ngồi cùng nhau quả thật như gương phản chiếu của nhau vậy.
Nàng ta nhàn nhạt gọi một tiếng tỷ tỷ.
Lâm Gia Uyển khẽ cười, khó khăn lắm mới làm ra vẻ thân thiết.
“Linh Nhi cuối cùng cũng về nhà, nhất định phải ăn nhiều một chút, nào, uống chút canh nóng”
Thấy nàng ta tươi cười như vậy, còn tự tay múc canh cho mình, Lâm Linh Nhi càng thêm hoài nghi.
Lại nhìn cha mẹ, hai người đều có ánh mắt né tránh khiến nàng ta càng thêm bất an.
Nhưng bọn họ đều là người nhà, chắc sẽ không hại nàng ta đâu. Lâm Linh Nhi ổn định tinh thần, không hề nghĩ nhiều, cũng không biết vì sao mà mí mắt lại dần gục xuống.
Lâm phu nhân lập tức che miệng khóc rống lên.
“Mẫu thân. Đừng do dự nữa, việc đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Lâm thái úy nặng nề nhắm hai mắt lại, để Lâm Gia Uyển tùy ý làm gì thì làm.
“Keng keng keng keng keng.” Đang đêm, tiếng kẻng vang vọng khắp Lâm phủ. Một đám hạ nhân mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra sân. Tiếng khóc trong sân truyền tới, không biết là ai gào lên: “Đại tiểu thư đi rồi!”
Bên trong linh đường, thi thể “Lâm Gia Uyển” được đặt nằm trên cán. Bên cạnh còn đặt một lọ thuốc độc và một phong thư. Dáng vẻ này, ai nhìn cũng biết là uống thuốc độc tự sát.
Ở trong di thư, Lâm Gia Uyển bi thương chỉ ra những khuất nhục phải chịu ở nhà họ Liên. Bởi vì không thể nào chịu nổi những thống khổ đó mà nàng ta đã uống thuốc độc tự sát, rời bỏ hồng trần.
Ngay lập tức, tiếng khóc lan khắp phủ, làm kinh động tới cả hàng xóm xung quanh. Mọi người nghe nói vậy đều không tránh khỏi than thở, sôi nổi mắng chửi Liên Khuê Nghiêm là tên súc sinh. Mạng người là chuyện lớn, chuyện này đã khiến người của Triệu phủ trong kinh phải tới.
Bởi vì trong phủ Lâm thái úy xảy ra chuyện, Tần Nguyên vội vàng chạy suốt đêm tới, lệnh cho người khám thi của Kinh Triệu phủ điều tra mọi chuyện.
Người khám thi đóng cửa lại khám nghiệm tử thi, một lát sau đi ra ngoài nói: “Nhìn có vẻ là tự sát. Lâm tiểu thư thật là đáng thương, trên người vẫn còn vết máu tụ, bầm tím khắp nơi, rõ ràng là bị người ta đánh rất nặng”
Lại nhớ tới chuyện náo loạn ở nhà họ Liên lúc trước.
Rõ ràng là do ẩu đả trong nhà với Liên Khuê Nghiêm gây ra, quả thật là không bằng cầm thú.
Bên cạnh xác chết, có một nữ tử sắc mặt tái nhợt, ủ rũ mặt mày đang quỳ khóc thút thít.
Tần Nguyên vô thức nhìn thoáng qua nàng ta, hít sâu một hơi.
Hắn ta nhịn không được mà hỏi một câu: “Vị cô nương này là ai?”
Sao lại giống y như đúc với Lâm đại tiểu thư!
Nữ tử thống khổ thấp giọng nói: “Bấm đại nhân, tiểu nữ là nhị tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Linh Nhi. Là muội muội song sinh của tỷ tỷ, cho nên mới giống nhau.
Tân Nguyên vội vàng chào hỏi: “Là tại hạ đường đột rồi. Thật sự cảm thấy hai vị quá giống nhau cho nên vừa rồi mới bất ngờ nhiều lời hỏi một câu”
Lâm Linh Nhi lắc đầu, tỏ vẻ không sao, Lúc này Tần Nguyên mới nhớ ra, hình như lúc trước có nghe mọi người nói qua nhà Lâm thái úy có hai cô con gái.
Chỉ là con gái nhỏ cơ thể yếu ớt cho nên được nuôi ở bên ngoài.
Lúc này thoạt nhìn có lẽ cũng không có bệnh trạng như lời đồn.
Nếu không phải nhìn nàng ta gầy yếu, hai tỷ muội ngồi cùng nhau quả thật như gương phản chiếu của nhau vậy.
Nàng ta nhàn nhạt gọi một tiếng tỷ tỷ.
Lâm Gia Uyển khẽ cười, khó khăn lắm mới làm ra vẻ thân thiết.
“Linh Nhi cuối cùng cũng về nhà, nhất định phải ăn nhiều một chút, nào, uống chút canh nóng”
Thấy nàng ta tươi cười như vậy, còn tự tay múc canh cho mình, Lâm Linh Nhi càng thêm hoài nghi.
Lại nhìn cha mẹ, hai người đều có ánh mắt né tránh khiến nàng ta càng thêm bất an.
Nhưng bọn họ đều là người nhà, chắc sẽ không hại nàng ta đâu. Lâm Linh Nhi ổn định tinh thần, không hề nghĩ nhiều, cũng không biết vì sao mà mí mắt lại dần gục xuống.
Lâm phu nhân lập tức che miệng khóc rống lên.
“Mẫu thân. Đừng do dự nữa, việc đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Lâm thái úy nặng nề nhắm hai mắt lại, để Lâm Gia Uyển tùy ý làm gì thì làm.
“Keng keng keng keng keng.” Đang đêm, tiếng kẻng vang vọng khắp Lâm phủ. Một đám hạ nhân mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra sân. Tiếng khóc trong sân truyền tới, không biết là ai gào lên: “Đại tiểu thư đi rồi!”
Bên trong linh đường, thi thể “Lâm Gia Uyển” được đặt nằm trên cán. Bên cạnh còn đặt một lọ thuốc độc và một phong thư. Dáng vẻ này, ai nhìn cũng biết là uống thuốc độc tự sát.
Ở trong di thư, Lâm Gia Uyển bi thương chỉ ra những khuất nhục phải chịu ở nhà họ Liên. Bởi vì không thể nào chịu nổi những thống khổ đó mà nàng ta đã uống thuốc độc tự sát, rời bỏ hồng trần.
Ngay lập tức, tiếng khóc lan khắp phủ, làm kinh động tới cả hàng xóm xung quanh. Mọi người nghe nói vậy đều không tránh khỏi than thở, sôi nổi mắng chửi Liên Khuê Nghiêm là tên súc sinh. Mạng người là chuyện lớn, chuyện này đã khiến người của Triệu phủ trong kinh phải tới.
Bởi vì trong phủ Lâm thái úy xảy ra chuyện, Tần Nguyên vội vàng chạy suốt đêm tới, lệnh cho người khám thi của Kinh Triệu phủ điều tra mọi chuyện.
Người khám thi đóng cửa lại khám nghiệm tử thi, một lát sau đi ra ngoài nói: “Nhìn có vẻ là tự sát. Lâm tiểu thư thật là đáng thương, trên người vẫn còn vết máu tụ, bầm tím khắp nơi, rõ ràng là bị người ta đánh rất nặng”
Lại nhớ tới chuyện náo loạn ở nhà họ Liên lúc trước.
Rõ ràng là do ẩu đả trong nhà với Liên Khuê Nghiêm gây ra, quả thật là không bằng cầm thú.
Bên cạnh xác chết, có một nữ tử sắc mặt tái nhợt, ủ rũ mặt mày đang quỳ khóc thút thít.
Tần Nguyên vô thức nhìn thoáng qua nàng ta, hít sâu một hơi.
Hắn ta nhịn không được mà hỏi một câu: “Vị cô nương này là ai?”
Sao lại giống y như đúc với Lâm đại tiểu thư!
Nữ tử thống khổ thấp giọng nói: “Bấm đại nhân, tiểu nữ là nhị tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Linh Nhi. Là muội muội song sinh của tỷ tỷ, cho nên mới giống nhau.
Tân Nguyên vội vàng chào hỏi: “Là tại hạ đường đột rồi. Thật sự cảm thấy hai vị quá giống nhau cho nên vừa rồi mới bất ngờ nhiều lời hỏi một câu”
Lâm Linh Nhi lắc đầu, tỏ vẻ không sao, Lúc này Tần Nguyên mới nhớ ra, hình như lúc trước có nghe mọi người nói qua nhà Lâm thái úy có hai cô con gái.
Chỉ là con gái nhỏ cơ thể yếu ớt cho nên được nuôi ở bên ngoài.
Lúc này thoạt nhìn có lẽ cũng không có bệnh trạng như lời đồn.
/1792
|