Nhà họ Lâm xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ khiến triều đình chấn động.
Trời vừa sáng, từ đầu đường đến cuối ngõ đều không ngừng bàn tán. Lâm thái úy đương nhiên sẽ xin Chiêu Vũ để nghỉ mấy ngày, nói muốn chuẩn bị hậu sự cho con gái.
Chiêu Vũ để nghe vậy cũng có chút thương cảm.
Khi Lâm Gia Uyển tỏa sáng nhất, là thái tử phi mà hắn và hoàng hậu đều rất coi trọng. Tài nữ nổi danh ở bên ngoài, dung mạo cũng xuất chúng, nhìn sao cũng thấy là một cô nương tốt số.
Đáng tiếc, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
Than nhở nhiều lại càng thêm chán ghét tác phong của nhà họ Liên.
Lúc trước hai nhà Lâm Liên là thông gia, Chiêu Vũ đế cũng không quá thân thiện với Lâm thái úy.
Nhưng sau chuyện Lâm Gia Uyển viết thư hòa ly gây náo loạn khắp nơi thì trong cung cũng đã biết được tin này từ lâu.
Lại thấy sắc mặt Lâm thái úy khi nhắc tới Liên Khuê Nghiêm, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quyết liệt.
Chiêu Vũ để không khỏi cảm thấy đồng tình, bạn cho không ít đồ để trấn an.
Sau đó lại hạ thánh chỉ biếm Liên Khuê Nghiệm thành thứ dân, ra lệnh cưỡng chế hắn ta ở trong phủ hối lỗi ba tháng. Chưa tới thời hạn, tuyệt đối không được bước ra khỏi phủ nửa bước. Trữ quốc công nghe vậy vội vàng tiến cung thỉnh tội.
Chiêu Vũ đế cũng không muốn làm khó ông ta ở đây, khách khí đỡ người dậy.
Chỉ nói ngoài mặt ông ta thân là bá phụ nhưng cũng chưa chắc đã có thể lo được chu toàn mọi chuyện, bảo Trữ quốc công an tâm dưỡng bệnh, không cần vì chuyện này mà phiền ông.
Trữ quốc công lại lấy danh nghĩa nhà họ Liên tặng không ít quà hối lỗi tới phủ Lâm thái úy, nhưng đều bị trả về không chút lưu tình.
Triệu Khương Lan nghe được tin tức chấn động như vậy, tuy rằng nàng không thích Lâm Gia Uyển nhưng nàng không ngờ nàng ta lại làm như vậy.
Với tình cách của Lâm Gia Uyển, liệu sẽ chịu ngọc nát đá tan như vậy sao?
Chẳng lẽ là do Liên Khuê Nghiêm quá đáng quá mức nên nàng ta mới không chút lưu tình như vậy?
Nghĩ đến đây, Triệu Khương Lan lại thở dài. Gia Uyển ơi là Gia Uyển, đúng thật là quá đáng tiếc.
Dựa theo lễ nghĩa, Triệu Khương Lan cũng chuẩn bị lẵng hoa và vài đồ vật gửi tới Lâm phủ.
Thẩm Hi Nguyệt vốn cũng xưng tỷ muội với Lâm Gia Uyển, bây giờ người không còn nữa, đương nhiên cũng phải đi một chuyến.
Chỉ là trong lòng nàng ta không vui chuyện Lâm Gia Uyển làm với nhà họ Liên trước khi chết, vì vậy không tránh khỏi phản cảm.
Nhà họ Liên xảy ra chuyện, có thể nói nàng ta là người bực bội nhất trong phủ.
Xong việc mới hiểu ra lúc ấy Triệu Khương Lan đột nhiên giam giữ nàng ta là có dụng ý gì.
Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên đã thông đồng với nàng từ trước. Lúc ấy hắn muốn làm chuyện gì, Triệu Khương Lan đều hiểu rõ.
Cho nên để mặc cho mình vu oan hạ độc, đến bây giờ vẫn không nói ra.
Càng nghĩ Thẩm Hi Nguyệt càng cảm thấy ấm ức.
Trong lòng nàng ta thậm chí cảm thấy nên để độc tình phát tác, để Mộ Dung Bắc Uyên sống không bằng chết mới vừa lòng.
Có điều trước mắt hắn là hoàng tử đắc thể nhất, Thẩm Hị Nguyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không, hắn xảy ra chuyện gì thì nàng ta chính là người xui xẻo nhất.
So với ngọc nát đá tan thì thà rằng lấy độc tình để giữ mạng thì tốt hơn.
Chờ sau này khi mọi chuyện bại lộ thì cũng dễ giữ mạng cho mình và người kia hơn.
Thẩm Hi Nguyệt nghĩ như vậy, tất cả đều nằm trong dự kiến của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Cho nên nàng ta muốn tới Lâm phủ, Triệu Khương Lan không chút ngăn cản.
Chỉ có điều đã âm thầm phải ám vệ cẩn thận theo dõi nàng ta, có bất kỳ động tĩnh gì cũng phải bẩm báo lại.
Trời vừa sáng, từ đầu đường đến cuối ngõ đều không ngừng bàn tán. Lâm thái úy đương nhiên sẽ xin Chiêu Vũ để nghỉ mấy ngày, nói muốn chuẩn bị hậu sự cho con gái.
Chiêu Vũ để nghe vậy cũng có chút thương cảm.
Khi Lâm Gia Uyển tỏa sáng nhất, là thái tử phi mà hắn và hoàng hậu đều rất coi trọng. Tài nữ nổi danh ở bên ngoài, dung mạo cũng xuất chúng, nhìn sao cũng thấy là một cô nương tốt số.
Đáng tiếc, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
Than nhở nhiều lại càng thêm chán ghét tác phong của nhà họ Liên.
Lúc trước hai nhà Lâm Liên là thông gia, Chiêu Vũ đế cũng không quá thân thiện với Lâm thái úy.
Nhưng sau chuyện Lâm Gia Uyển viết thư hòa ly gây náo loạn khắp nơi thì trong cung cũng đã biết được tin này từ lâu.
Lại thấy sắc mặt Lâm thái úy khi nhắc tới Liên Khuê Nghiêm, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quyết liệt.
Chiêu Vũ để không khỏi cảm thấy đồng tình, bạn cho không ít đồ để trấn an.
Sau đó lại hạ thánh chỉ biếm Liên Khuê Nghiệm thành thứ dân, ra lệnh cưỡng chế hắn ta ở trong phủ hối lỗi ba tháng. Chưa tới thời hạn, tuyệt đối không được bước ra khỏi phủ nửa bước. Trữ quốc công nghe vậy vội vàng tiến cung thỉnh tội.
Chiêu Vũ đế cũng không muốn làm khó ông ta ở đây, khách khí đỡ người dậy.
Chỉ nói ngoài mặt ông ta thân là bá phụ nhưng cũng chưa chắc đã có thể lo được chu toàn mọi chuyện, bảo Trữ quốc công an tâm dưỡng bệnh, không cần vì chuyện này mà phiền ông.
Trữ quốc công lại lấy danh nghĩa nhà họ Liên tặng không ít quà hối lỗi tới phủ Lâm thái úy, nhưng đều bị trả về không chút lưu tình.
Triệu Khương Lan nghe được tin tức chấn động như vậy, tuy rằng nàng không thích Lâm Gia Uyển nhưng nàng không ngờ nàng ta lại làm như vậy.
Với tình cách của Lâm Gia Uyển, liệu sẽ chịu ngọc nát đá tan như vậy sao?
Chẳng lẽ là do Liên Khuê Nghiêm quá đáng quá mức nên nàng ta mới không chút lưu tình như vậy?
Nghĩ đến đây, Triệu Khương Lan lại thở dài. Gia Uyển ơi là Gia Uyển, đúng thật là quá đáng tiếc.
Dựa theo lễ nghĩa, Triệu Khương Lan cũng chuẩn bị lẵng hoa và vài đồ vật gửi tới Lâm phủ.
Thẩm Hi Nguyệt vốn cũng xưng tỷ muội với Lâm Gia Uyển, bây giờ người không còn nữa, đương nhiên cũng phải đi một chuyến.
Chỉ là trong lòng nàng ta không vui chuyện Lâm Gia Uyển làm với nhà họ Liên trước khi chết, vì vậy không tránh khỏi phản cảm.
Nhà họ Liên xảy ra chuyện, có thể nói nàng ta là người bực bội nhất trong phủ.
Xong việc mới hiểu ra lúc ấy Triệu Khương Lan đột nhiên giam giữ nàng ta là có dụng ý gì.
Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên đã thông đồng với nàng từ trước. Lúc ấy hắn muốn làm chuyện gì, Triệu Khương Lan đều hiểu rõ.
Cho nên để mặc cho mình vu oan hạ độc, đến bây giờ vẫn không nói ra.
Càng nghĩ Thẩm Hi Nguyệt càng cảm thấy ấm ức.
Trong lòng nàng ta thậm chí cảm thấy nên để độc tình phát tác, để Mộ Dung Bắc Uyên sống không bằng chết mới vừa lòng.
Có điều trước mắt hắn là hoàng tử đắc thể nhất, Thẩm Hị Nguyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không, hắn xảy ra chuyện gì thì nàng ta chính là người xui xẻo nhất.
So với ngọc nát đá tan thì thà rằng lấy độc tình để giữ mạng thì tốt hơn.
Chờ sau này khi mọi chuyện bại lộ thì cũng dễ giữ mạng cho mình và người kia hơn.
Thẩm Hi Nguyệt nghĩ như vậy, tất cả đều nằm trong dự kiến của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Cho nên nàng ta muốn tới Lâm phủ, Triệu Khương Lan không chút ngăn cản.
Chỉ có điều đã âm thầm phải ám vệ cẩn thận theo dõi nàng ta, có bất kỳ động tĩnh gì cũng phải bẩm báo lại.
/1792
|