Nàng hít sâu một hơi: “La Tước tướng quân có biết tung tích của Hồng Vân không?”
Vừa hỏi xong, có người từ bên ngoài vào báo: “Vương phi, La tướng quân cầu kiến” Triệu Khương Lan vội vàng đi ra ngoài.
La Tước trên người còn mặc một chiếc áo dài cưới màu đỏ, rõ ràng là một tân lang cực kỳ anh tuấn, nhưng đáy mắt lại đỏ hoe.
“Vương phi, Lạ Tước vốn dĩ không nên đường đột đến cầu kiến vào ngày mồng một Tết. Chỉ là thực sự có chuyện gấp. Hôm nay đáng lẽ ra phải đến Yên Vũ Lâu để đón dâu, nhưng La Tước lại được biết rằng Hồng Vân đã bị người ta đưa đi cả một đêm vẫn chưa về, cho nên La mỗ thật sự là … không còn cách nào khác, mới muốn đến hỏi thử, vương phi có thể biết chút manh mối nào không?”
Triệu Khương Lan mở miệng, nhất thời không nói nên lời.
Nàng quả thực biết manh mối, nhưng nàng không thể nói.
Lạ Tước lại nghĩ tới một con đường khác.
“La mỗ biết, hoàng thượng thật ra có chút cảm tình đặc biệt với Hồng Vân. Có phải là hoàng thượng đã phải người mang nàng đi rồi, mới..”
“Không thể nào!” Triệu Khương Lan vội vàng ngắt lời: “Hoàng thượng không phải loại là loại người ỷ mạnh làm khó người khác, đặc biệt là biết rõ tình huống hai người các ngươi đang hạnh phúc trong tình yêu, sẽ không bao giờ tung dao chiếm đoạt tình cảm. Hơn nữa yến tiệc trong cùng ngày hôm qua, tất cả chúng ta đều đã qua đêm trong cung, không hề nghe nói trong cung có điều gì bất thường”
La Tước chán nản gật đầu.
Ý kiến xằng bậy về quân thượng, vốn dĩ chính là một sai lầm lớn.
Hắn có thể nói mà không lựa lời, thực sự là bởi vì hắn quá hoảng loạn không biết tìm người ở đâu.
Huống hồ, các sứ thần vào triều, hoàng thượng bận rộn việc chính sự, làm sao có thời gian nghĩ đến những chuyện nhi nữ tình trường đó Triệu Khương Lan không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ đành nói: “La Tước tướng quân vẫn là trước tiên nên trở về phủ chờ đợi, nói không chừng nàng ấy đã nhanh chóng tự mình đến La Phủ rồi”
La Tước mím miệng không nói lời nào, nhưng cũng ngại quấy rầy Thần vương phủ, liền cáo từ rời đi.
Mai Hương quá lo lắng: “Vương phi, ngay cả La tướng quân cũng không biết tung tích của cô nương, chắc không phải cô nương đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ?”
“Thông báo cho bát đại đường chủ, đến những nơi mà Hồng Vân thường lui tới để tìm người, mọi ngóc ngách đều không được bỏ qua. Ngoài ra, phải người theo dõi sát dịch quản nơi các sứ thần đang ở, có động tĩnh gì thì nhanh chóng bẩm báo”
Ngay khi Mai Hương vừa định rời đi, bước đến cửa lại nhìn thấy bóng dáng của Hồng Vân.
Nàng ấy kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cô nương!”.
Hồng Vân ủ rũ gật đầu, trầm mặc không nói đi về phía vương phủ. . ngôn tình sủng
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nàng ấy: “Dọa ta sợ chết khiếp, đang yên đang lành người chạy đi đâu vậy? La tướng quân chân trước vừa rời đi, tìm người khắp nơi không thấy đâu.”
“Vương phi tha tội, để người lo lắng rồi. Thuộc hạ, thuộc họ không muốn thành hôn nữa”
Triệu Khương Lan trưng nàng ấy một cái: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Nếu như ngươi không cam tâm tình nguyện, bồn cung đương nhiên sẽ không ép buộc người, nhưng người rõ ràng là rất thích La Tước, một chốn về tốt như vậy, không thành hôn không lẽ người muốn đào hôn không chừng?”
Hồng Vân đột nhiên giấu mặt, đau khổ khóc lên.
Triệu Khương Lan sửng sốt một chút, đột nhiên nói: “Tối hôm qua người đưa cho ngươi lệnh bài và mang người đi là ai?”
Hồng Vân nín khóc, quyết liệt lau nước mắt.
“Bẩm chủ thượng, chính là lệnh bài của Thịnh Thuỷ Đường, người mang thuộc hạ đi chính là Long vệ bên cạnh bệ hạ. Bệ hạ ngài ấy… đã đích thân đến Thịnh Khang rồi.”
Triệu Khương Lan hô hấp ngưng trệ, dường như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Đích thân đến Thịnh Khang?
Lý Mặc, không lẽ chính là nam nhân đeo mặt nạ đó?
Nàng trong lòng bối rối, chẳng trách nàng lại cảm thấy người đó quen thuộc đến như vậy.
Vừa hỏi xong, có người từ bên ngoài vào báo: “Vương phi, La tướng quân cầu kiến” Triệu Khương Lan vội vàng đi ra ngoài.
La Tước trên người còn mặc một chiếc áo dài cưới màu đỏ, rõ ràng là một tân lang cực kỳ anh tuấn, nhưng đáy mắt lại đỏ hoe.
“Vương phi, Lạ Tước vốn dĩ không nên đường đột đến cầu kiến vào ngày mồng một Tết. Chỉ là thực sự có chuyện gấp. Hôm nay đáng lẽ ra phải đến Yên Vũ Lâu để đón dâu, nhưng La Tước lại được biết rằng Hồng Vân đã bị người ta đưa đi cả một đêm vẫn chưa về, cho nên La mỗ thật sự là … không còn cách nào khác, mới muốn đến hỏi thử, vương phi có thể biết chút manh mối nào không?”
Triệu Khương Lan mở miệng, nhất thời không nói nên lời.
Nàng quả thực biết manh mối, nhưng nàng không thể nói.
Lạ Tước lại nghĩ tới một con đường khác.
“La mỗ biết, hoàng thượng thật ra có chút cảm tình đặc biệt với Hồng Vân. Có phải là hoàng thượng đã phải người mang nàng đi rồi, mới..”
“Không thể nào!” Triệu Khương Lan vội vàng ngắt lời: “Hoàng thượng không phải loại là loại người ỷ mạnh làm khó người khác, đặc biệt là biết rõ tình huống hai người các ngươi đang hạnh phúc trong tình yêu, sẽ không bao giờ tung dao chiếm đoạt tình cảm. Hơn nữa yến tiệc trong cùng ngày hôm qua, tất cả chúng ta đều đã qua đêm trong cung, không hề nghe nói trong cung có điều gì bất thường”
La Tước chán nản gật đầu.
Ý kiến xằng bậy về quân thượng, vốn dĩ chính là một sai lầm lớn.
Hắn có thể nói mà không lựa lời, thực sự là bởi vì hắn quá hoảng loạn không biết tìm người ở đâu.
Huống hồ, các sứ thần vào triều, hoàng thượng bận rộn việc chính sự, làm sao có thời gian nghĩ đến những chuyện nhi nữ tình trường đó Triệu Khương Lan không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ đành nói: “La Tước tướng quân vẫn là trước tiên nên trở về phủ chờ đợi, nói không chừng nàng ấy đã nhanh chóng tự mình đến La Phủ rồi”
La Tước mím miệng không nói lời nào, nhưng cũng ngại quấy rầy Thần vương phủ, liền cáo từ rời đi.
Mai Hương quá lo lắng: “Vương phi, ngay cả La tướng quân cũng không biết tung tích của cô nương, chắc không phải cô nương đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ?”
“Thông báo cho bát đại đường chủ, đến những nơi mà Hồng Vân thường lui tới để tìm người, mọi ngóc ngách đều không được bỏ qua. Ngoài ra, phải người theo dõi sát dịch quản nơi các sứ thần đang ở, có động tĩnh gì thì nhanh chóng bẩm báo”
Ngay khi Mai Hương vừa định rời đi, bước đến cửa lại nhìn thấy bóng dáng của Hồng Vân.
Nàng ấy kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cô nương!”.
Hồng Vân ủ rũ gật đầu, trầm mặc không nói đi về phía vương phủ. . ngôn tình sủng
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nàng ấy: “Dọa ta sợ chết khiếp, đang yên đang lành người chạy đi đâu vậy? La tướng quân chân trước vừa rời đi, tìm người khắp nơi không thấy đâu.”
“Vương phi tha tội, để người lo lắng rồi. Thuộc hạ, thuộc họ không muốn thành hôn nữa”
Triệu Khương Lan trưng nàng ấy một cái: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Nếu như ngươi không cam tâm tình nguyện, bồn cung đương nhiên sẽ không ép buộc người, nhưng người rõ ràng là rất thích La Tước, một chốn về tốt như vậy, không thành hôn không lẽ người muốn đào hôn không chừng?”
Hồng Vân đột nhiên giấu mặt, đau khổ khóc lên.
Triệu Khương Lan sửng sốt một chút, đột nhiên nói: “Tối hôm qua người đưa cho ngươi lệnh bài và mang người đi là ai?”
Hồng Vân nín khóc, quyết liệt lau nước mắt.
“Bẩm chủ thượng, chính là lệnh bài của Thịnh Thuỷ Đường, người mang thuộc hạ đi chính là Long vệ bên cạnh bệ hạ. Bệ hạ ngài ấy… đã đích thân đến Thịnh Khang rồi.”
Triệu Khương Lan hô hấp ngưng trệ, dường như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Đích thân đến Thịnh Khang?
Lý Mặc, không lẽ chính là nam nhân đeo mặt nạ đó?
Nàng trong lòng bối rối, chẳng trách nàng lại cảm thấy người đó quen thuộc đến như vậy.
/1792
|