Triệu Khương Lan lúc này đang có chút ngẩn ngơ.
Nàng đã tưởng tượng đến khả năng gặp lại hắn rất nhiều lần, thậm chí còn nghĩ rằng kiếp này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Lý Mặc nữa.
Nhưng không ngờ rằng, tối hôm qua ở khoảng cách không xa không gần, hai người một người đã thay đổi thân phận, một người với cái xác che phủ.
Bốn mắt đối diện nhau mấy lần rồi lại tách ra.
Khoảnh khắc ngắn ngủi thực sự vượt qua kiếp trước và kiếp này.
Nhìn thấy tâm trí của Triệu Khương Lan rời rạc, Mai Hương không khỏi có chút lo lắng. “Chủ thượng”
“Ta không sao” Triệu Khương Lan ổn định tinh thần, thở ra một hơi.
“Trong tay ngài ấy có thể có lệnh bài của Thịnh Thuỷ Đường, có lẽ là cô cô bên cạnh bổn cung đưa cho ngài ấy. Bệ hạ gặp ngươi, xem ra là tình cờ mà đến, chỉ là để hỏi thăm tình hình ở trong Kinh. Sao người lại đột nhiên muốn hối hồn. Không lẽ ngài ấy biết người mà người sắp gả là La Tước, cho nên đã phá rối từ trong?”
Vẻ mặt của Hồng Vân rầu rĩ: “Bệ hạ nghe nói đến chuyện thuộc hạ sắp thành hôn, liền hỏi một câu đối phương là ai, thuộc hạ không dám giấu diếm đã nói ra sự thật. Bệ hạ nghe xong liền tức giận, sau đó thuộc hạ nói, nếu như bệ hạ không cho phép thì thần có thể thoái hôn, nhưng ngài ấy lại thay đổi chủ ý, muốn thần ẩn náu bên cạnh La Tước… Nghe ý tứ của bệ hạ, là muốn thuộc hạ trở thành gián điệp”
Triệu Khương Lan xoa lông mày.
Đây thực sự là điều mà Lý Mặc sẽ làm ra. “Chẳng trách người muốn thoái hôn, ngài ấy có cho người uống thuốc kỳ quái gì, muốn khống chế ngươi không?”
Hồng Vân gật đầu: “Hư hàn tán”
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, thuốc này lúc đầu là do bổn cung làm ra, thuốc giải cũng dễ làm, ngươi không cần để trong lòng. Muốn gả thì cứ vui vẻ mà gả cho người ta, nghe lời ngài ấy làm cái gì. Các người thân là Phượng vệ, chỉ tuân theo mệnh lệnh của bổn cung, cho dù ngài ấy là bệ hạ tôn quý, cũng không có quyền bảo các ngươi hoàn toàn nghe lệnh.”
“Nhưng mà, nếu một ngày Bệ hạ yêu cầu thuộc hạ trình lên quân tình hoặc là những bí mật riêng tư khác của La tướng quân, thuộc hạ không tuân lệnh, bệ hạ nhất định sẽ làm khó. Tới lúc đó, e rằng sẽ khiến tướng quân rơi vào nguy hiểm. Chuyện như vậy, thần không làm được, so với việc sau này hối hận, thà rằng cắt đứt ngay từ đầu, chuyện này vốn dĩ chính là do thần quá ngây thơ, làm sao có thể xứng với một người như tướng quân.”
Triệu Khương Lan không muốn nghe thấy giọng điệu tự ti như vậy của nàng ấy.
“Ngươi là thân phận gì? Tại sao lại chà đạp bản thân như vậy. Trong mắt bổn cung, ngươi là Phượng vệ trong vạn người chọn ra một người, tài nghệ tuyệt vời, dung mạo như tiên? Tất cả mọi thứ của người đều cao quý khó có được, xứng với La Tước hắn thể nào? La gia không nói gì, hoàng thượng không nói gì, người thiên hạ không nói gì, người lại chùn chân.”
Hồng Vân khoé mắt đỏ hoe, trong lòng càng chua xót.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng vỗ vai nàng ấy: “Đừng sợ. Con người sống một đời, chỉ cần làm theo lòng mình là được rồi. Bổn cung lấy thân phận chủ thượng ra lệnh cho ngươi phải đối diện với trái tim của mình, tùy ý yêu một người. Không cần có nhiều kiêng kỵ như vậy, Lý Mặc đã bằng lòng để cho người thành hôn, chuyện sau này cứ để sau này nói. Chưa kể đến thời điểm hiện tại hai nước tạm thời vẫn chưa giao chiến. Cho dù có lại trở thành kẻ thù, ngươi có thể từ bỏ thân phận quá khứ của mình, ngài ấy có thể làm gì ngươi?”
Mai Hương cũng mạnh mẽ gật đầu: “Cô nương, chủ thượng đã nói như vậy rồi, chúng ta cứ nghe theo đi. Chủ thượng bây giờ là Thần vương phi của Thịnh Khang, không phải hoàng hậu của Vinh Dương. Nếu thật sự có một ngày hai nước giao chiến, tình cảm giữa người và Thần vương điện hạ vững chắc như vậy, chắc chắn sẽ đứng về phía Thần Vương. Chúng ta thân là thuộc hạ, chỉ cần đi theo lập trường của người là được rồi.”
Triệu Khương Lan cười không thể giải thích được: “Nghe đi, Mai Hương tuổi tác còn nhỏ như vậy, cũng thông suốt hơn ngươi.”
Hồng Vân có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau đó lại không nhịn được hỏi: “Vương phi, người thật sự đã buông bỏ bệ hạ rồi sao? Tuy rằng người và vương gia tình cảm rất tốt, nhưng chỉ quen biết chưa tới một năm. Trước đó còn có một khoảng thời gian sống chung không vui vẻ, làm sao có thể so sánh với tình cảm mà người cùng bệ hạ trưởng thành nhiều năm như vậy?”
Triệu Khương Lan chậm rãi thở ra.
“Nói thật, bổn cung cũng không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với bệ hạ. Ngài ấy là phu quân kiếp trước của bổn cung, vừa thầy vừa bạn nhiều năm. Nhưng bổn cung đã chết trong tay ngài ấy, tất cả ân oán ở kiếp trước dường như đều bị quét sạch rồi, hiện tại cho dù chúng ta đang ở kinh thành, ta cũng không muốn tìm ngài ấy, càng không thể nói cho ngài ấy thân phận thật sự. Thực lòng mà nói, bao nhiêu năm ở bên cạnh ngài ấy, lại không cảm thấy an tâm bằng khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh Thần Vương. Ta mệt mỏi rồi, chán nản với tất cả những mưu mô. Bây giờ như vậy đã rất tốt rồi”
Nghe thấy nàng nói vậy, Hồng Vân và Mai Hương đều hơi ngạc nhiên.
Hồng Vân cũng lập tức nghĩ thông rồi.
Chủ thượng nói đúng, nàng ấy chính là Phượng Vệ thề chết đi theo Triệu Khương Lan.
Nàng đã tưởng tượng đến khả năng gặp lại hắn rất nhiều lần, thậm chí còn nghĩ rằng kiếp này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Lý Mặc nữa.
Nhưng không ngờ rằng, tối hôm qua ở khoảng cách không xa không gần, hai người một người đã thay đổi thân phận, một người với cái xác che phủ.
Bốn mắt đối diện nhau mấy lần rồi lại tách ra.
Khoảnh khắc ngắn ngủi thực sự vượt qua kiếp trước và kiếp này.
Nhìn thấy tâm trí của Triệu Khương Lan rời rạc, Mai Hương không khỏi có chút lo lắng. “Chủ thượng”
“Ta không sao” Triệu Khương Lan ổn định tinh thần, thở ra một hơi.
“Trong tay ngài ấy có thể có lệnh bài của Thịnh Thuỷ Đường, có lẽ là cô cô bên cạnh bổn cung đưa cho ngài ấy. Bệ hạ gặp ngươi, xem ra là tình cờ mà đến, chỉ là để hỏi thăm tình hình ở trong Kinh. Sao người lại đột nhiên muốn hối hồn. Không lẽ ngài ấy biết người mà người sắp gả là La Tước, cho nên đã phá rối từ trong?”
Vẻ mặt của Hồng Vân rầu rĩ: “Bệ hạ nghe nói đến chuyện thuộc hạ sắp thành hôn, liền hỏi một câu đối phương là ai, thuộc hạ không dám giấu diếm đã nói ra sự thật. Bệ hạ nghe xong liền tức giận, sau đó thuộc hạ nói, nếu như bệ hạ không cho phép thì thần có thể thoái hôn, nhưng ngài ấy lại thay đổi chủ ý, muốn thần ẩn náu bên cạnh La Tước… Nghe ý tứ của bệ hạ, là muốn thuộc hạ trở thành gián điệp”
Triệu Khương Lan xoa lông mày.
Đây thực sự là điều mà Lý Mặc sẽ làm ra. “Chẳng trách người muốn thoái hôn, ngài ấy có cho người uống thuốc kỳ quái gì, muốn khống chế ngươi không?”
Hồng Vân gật đầu: “Hư hàn tán”
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, thuốc này lúc đầu là do bổn cung làm ra, thuốc giải cũng dễ làm, ngươi không cần để trong lòng. Muốn gả thì cứ vui vẻ mà gả cho người ta, nghe lời ngài ấy làm cái gì. Các người thân là Phượng vệ, chỉ tuân theo mệnh lệnh của bổn cung, cho dù ngài ấy là bệ hạ tôn quý, cũng không có quyền bảo các ngươi hoàn toàn nghe lệnh.”
“Nhưng mà, nếu một ngày Bệ hạ yêu cầu thuộc hạ trình lên quân tình hoặc là những bí mật riêng tư khác của La tướng quân, thuộc hạ không tuân lệnh, bệ hạ nhất định sẽ làm khó. Tới lúc đó, e rằng sẽ khiến tướng quân rơi vào nguy hiểm. Chuyện như vậy, thần không làm được, so với việc sau này hối hận, thà rằng cắt đứt ngay từ đầu, chuyện này vốn dĩ chính là do thần quá ngây thơ, làm sao có thể xứng với một người như tướng quân.”
Triệu Khương Lan không muốn nghe thấy giọng điệu tự ti như vậy của nàng ấy.
“Ngươi là thân phận gì? Tại sao lại chà đạp bản thân như vậy. Trong mắt bổn cung, ngươi là Phượng vệ trong vạn người chọn ra một người, tài nghệ tuyệt vời, dung mạo như tiên? Tất cả mọi thứ của người đều cao quý khó có được, xứng với La Tước hắn thể nào? La gia không nói gì, hoàng thượng không nói gì, người thiên hạ không nói gì, người lại chùn chân.”
Hồng Vân khoé mắt đỏ hoe, trong lòng càng chua xót.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng vỗ vai nàng ấy: “Đừng sợ. Con người sống một đời, chỉ cần làm theo lòng mình là được rồi. Bổn cung lấy thân phận chủ thượng ra lệnh cho ngươi phải đối diện với trái tim của mình, tùy ý yêu một người. Không cần có nhiều kiêng kỵ như vậy, Lý Mặc đã bằng lòng để cho người thành hôn, chuyện sau này cứ để sau này nói. Chưa kể đến thời điểm hiện tại hai nước tạm thời vẫn chưa giao chiến. Cho dù có lại trở thành kẻ thù, ngươi có thể từ bỏ thân phận quá khứ của mình, ngài ấy có thể làm gì ngươi?”
Mai Hương cũng mạnh mẽ gật đầu: “Cô nương, chủ thượng đã nói như vậy rồi, chúng ta cứ nghe theo đi. Chủ thượng bây giờ là Thần vương phi của Thịnh Khang, không phải hoàng hậu của Vinh Dương. Nếu thật sự có một ngày hai nước giao chiến, tình cảm giữa người và Thần vương điện hạ vững chắc như vậy, chắc chắn sẽ đứng về phía Thần Vương. Chúng ta thân là thuộc hạ, chỉ cần đi theo lập trường của người là được rồi.”
Triệu Khương Lan cười không thể giải thích được: “Nghe đi, Mai Hương tuổi tác còn nhỏ như vậy, cũng thông suốt hơn ngươi.”
Hồng Vân có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau đó lại không nhịn được hỏi: “Vương phi, người thật sự đã buông bỏ bệ hạ rồi sao? Tuy rằng người và vương gia tình cảm rất tốt, nhưng chỉ quen biết chưa tới một năm. Trước đó còn có một khoảng thời gian sống chung không vui vẻ, làm sao có thể so sánh với tình cảm mà người cùng bệ hạ trưởng thành nhiều năm như vậy?”
Triệu Khương Lan chậm rãi thở ra.
“Nói thật, bổn cung cũng không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với bệ hạ. Ngài ấy là phu quân kiếp trước của bổn cung, vừa thầy vừa bạn nhiều năm. Nhưng bổn cung đã chết trong tay ngài ấy, tất cả ân oán ở kiếp trước dường như đều bị quét sạch rồi, hiện tại cho dù chúng ta đang ở kinh thành, ta cũng không muốn tìm ngài ấy, càng không thể nói cho ngài ấy thân phận thật sự. Thực lòng mà nói, bao nhiêu năm ở bên cạnh ngài ấy, lại không cảm thấy an tâm bằng khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh Thần Vương. Ta mệt mỏi rồi, chán nản với tất cả những mưu mô. Bây giờ như vậy đã rất tốt rồi”
Nghe thấy nàng nói vậy, Hồng Vân và Mai Hương đều hơi ngạc nhiên.
Hồng Vân cũng lập tức nghĩ thông rồi.
Chủ thượng nói đúng, nàng ấy chính là Phượng Vệ thề chết đi theo Triệu Khương Lan.
/1792
|