“Xem ra là bổn cũng đã hiểu lầm rồi. Hai vị thân phận tôn quý như vậy, hà tất phải đích thân đến cửa thăm hỏi? Chờ phụ mẫu đến vương phủ bái kiến các người há không phải sẽ tốt hơn sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên lười biểu hiện bên ngoài với bà ta, trực tiếp đứng dậy, đưa tay cho Triệu Khương Lan.
“Nào, vương phi, chúng ta hãy đến Đồng Lê Viên thăm mẫu thân đi”
Đồng Lê Viên là nơi Thích phu nhân đang sống, Mộ Dung Bắc Uyên đặc biệt chỉ ra nó vào thời điểm này.
Còn nói câu mẫu thân, quả thực chính là đang tát vào mặt của Văn Hi trưởng công chúa.
Văn Hi tức giận đến mức dùng lực đặt chiếc cốc xuống.
“Thần Vương, người bây giờ đã lớn rồi, tính khí cũng lớn dần theo tuổi tác, còn thực sự không đặt bổn cung vào mắt chút nào.”
Mộ Dung Bắc Uyên vẻ mặt không chút thay đổi: “Trưởng công chúa sai rồi. Tính khí của bổn vương từ nhỏ đã khá lớn, không liên quan gì đến tuổi tác. Người không biết, chỉ có thể nói là người không hiểu bổn vương. Về phần không đặt người vào trong mắt, vậy thì không có chuyện này, người to lớn như vậy cũng không phải ruồi muỗi gì, mắt ai có thể bỏ qua được chứ.”
Văn Hi trưởng công chúa tức giận đứng lên chỉ tay về phía hắn: “Thần vương, bổn cung là trưởng bối của ngươi, thậm chí đến phụ hoàng của ngươi cũng..”
“Trưởng công chúa đã biết phụ hoàng luôn tôn trọng người, thì cũng nên cân nhắc vì ngài ấy. Người tuổi tác đã cao có lúc tuỳ hứng một chút.
Chúng ta làm vãng bối như chúng ta vốn dĩ nên bao dung, nhưng cũng không phải vì thế mà chuyện gì cũng có thể bỏ qua không quan tâm. Lần trước người ở trước mặt nhóm sứ thần ngoại quốc ra tay đánh hai cung nữ, có đặt phụ hoàng và bổn vương vào trong mắt, quả thực là khiển mặt mũi của triều đình ta mất sạch”
Trưởng chúa nghe vậy liền nhíu mày: “Bổn cung khi nào… những người đi theo phía sau đó lại là sứ thần sao?”
“Đúng vậy, người còn nhớ được mình đã nói gì vào ngày hôm đó không? Không chỉ nói Thần vương phi nhiều điều sai trái, còn đề cập đến việc bảo bổn vương thôi vợ. Mâu thuẫn hoàng tộc đều cho nước địch biết, cũng không biết người là cố ý giả ngốc hay là ngốc thật. Phụ hoàng vì chuyện này mà giận dữ một thời gian dài.”
Văn Hi trưởng công chúa ngay lập tức chết lặng, có chút hoảng sợ.
Nhớ lại khoảng thời gian lúc đó, bà ta thực sự cảm thấy hôm đó mình đã cư xử không đúng mực.
Nếu như Chiêu Vũ đế vì điều này mà ghét mình, điều đó thật tồi tệ.
Còn Triệu Đường vừa nghe nói, trưởng công chúa thật sự thuyết phục Mộ Dung Bắc Uyên bỏ vợ, ông ta càng tức giận hơn.
Bỏ vợ, bỏ ai?
Nữ nhi của ông ta không lẽ không phải là người của nhà họ Triệu sao?
Bà cô già chết tiệt này nghĩ đến hạnh phúc của mình, muốn kéo Triệu gia của ông ta xuống nước, quả thực là cái thứ không ra gì.
Triệu Đường lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Dám hỏi công chúa, tiểu nữ đã đắc tội với lão nhân gia người ở đầu mà khiến người hận như vậy.
Hoàng tử thôi vợ, chính là tội rất lớn. Không lẽ người muốn huỷ hoại Triệu Gia và Khương Lan sao?”
Văn Hi trưởng công chúa tự biết mình sai nên ngậm miệng không nói.
Mộ Dung Bắc Uyên không thèm nhìn bà ta thêm nữa, chỉ nói với Triệu Đường: “Nhạc Phụ, tóm lại để công chúa sống ở đây cũng không thoả đáng. Rốt cuộc phủ công chúa cũng đã chuẩn bị xong rồi. Lão nhân gia người tuổi tác lại cao, vẫn là nên sống ở phủ của mình mới thoải đáng. Lỡ như đụng phải bệnh tật hay va chạm gì, người không biết, còn tưởng rằng Triệu gia không chăm sóc tốt”.
Văn Hi trưởng công chúa tức giận đến mức run tay nói: “Mộ Dung Bắc Uyên! Ngươi là có ý gì, ngươi là đang trù ẻo bổn công sinh bệnh nằm liệt giường sao?”
“Có vương phi và nhạc phụ làm chứng. Bổn vương chưa bao giờ nói như vậy.”
Lời nói của Mộ Dung Bắc Uyên đã nhắc nhở Triệu Đường.
Đúng vậy, bà già ngày tuổi tác đã cao rồi, nói sinh bệnh thì cũng có thể sinh bệnh.
Nói không chừng một trận gió lạnh hay là một cú ngã đã có thể mất mạng. Lỡ như chết trong nhà của ông ta, ông ta cũng không tránh khỏi liên lụy. Đây mới thực sự là vô cớ chịu liên lụy.
Vì vậy, Triệu Đường nhân cơ hội nói: “Thần vương điện hạ nhắc nhở kịp thời, công chúa, người cơ thể quý giá, thái phủ nhỏ bé này của nữ tế thật sự không phải là nơi tốt để ở lâu dài, chi bằng người nên chọn một ngày để chuyển đến phủ công chúa đi.”
“Được rồi, các ngươi cùng một ruột với nhau, ta thấy đều hận không thể khiến bổn cung chết đi mới tốt! Đã như vậy, bổn cung còn ở lại đây làm cái gì, dọn đi là được chứ gì.”
Mộ Dung Bắc Uyên lười biểu hiện bên ngoài với bà ta, trực tiếp đứng dậy, đưa tay cho Triệu Khương Lan.
“Nào, vương phi, chúng ta hãy đến Đồng Lê Viên thăm mẫu thân đi”
Đồng Lê Viên là nơi Thích phu nhân đang sống, Mộ Dung Bắc Uyên đặc biệt chỉ ra nó vào thời điểm này.
Còn nói câu mẫu thân, quả thực chính là đang tát vào mặt của Văn Hi trưởng công chúa.
Văn Hi tức giận đến mức dùng lực đặt chiếc cốc xuống.
“Thần Vương, người bây giờ đã lớn rồi, tính khí cũng lớn dần theo tuổi tác, còn thực sự không đặt bổn cung vào mắt chút nào.”
Mộ Dung Bắc Uyên vẻ mặt không chút thay đổi: “Trưởng công chúa sai rồi. Tính khí của bổn vương từ nhỏ đã khá lớn, không liên quan gì đến tuổi tác. Người không biết, chỉ có thể nói là người không hiểu bổn vương. Về phần không đặt người vào trong mắt, vậy thì không có chuyện này, người to lớn như vậy cũng không phải ruồi muỗi gì, mắt ai có thể bỏ qua được chứ.”
Văn Hi trưởng công chúa tức giận đứng lên chỉ tay về phía hắn: “Thần vương, bổn cung là trưởng bối của ngươi, thậm chí đến phụ hoàng của ngươi cũng..”
“Trưởng công chúa đã biết phụ hoàng luôn tôn trọng người, thì cũng nên cân nhắc vì ngài ấy. Người tuổi tác đã cao có lúc tuỳ hứng một chút.
Chúng ta làm vãng bối như chúng ta vốn dĩ nên bao dung, nhưng cũng không phải vì thế mà chuyện gì cũng có thể bỏ qua không quan tâm. Lần trước người ở trước mặt nhóm sứ thần ngoại quốc ra tay đánh hai cung nữ, có đặt phụ hoàng và bổn vương vào trong mắt, quả thực là khiển mặt mũi của triều đình ta mất sạch”
Trưởng chúa nghe vậy liền nhíu mày: “Bổn cung khi nào… những người đi theo phía sau đó lại là sứ thần sao?”
“Đúng vậy, người còn nhớ được mình đã nói gì vào ngày hôm đó không? Không chỉ nói Thần vương phi nhiều điều sai trái, còn đề cập đến việc bảo bổn vương thôi vợ. Mâu thuẫn hoàng tộc đều cho nước địch biết, cũng không biết người là cố ý giả ngốc hay là ngốc thật. Phụ hoàng vì chuyện này mà giận dữ một thời gian dài.”
Văn Hi trưởng công chúa ngay lập tức chết lặng, có chút hoảng sợ.
Nhớ lại khoảng thời gian lúc đó, bà ta thực sự cảm thấy hôm đó mình đã cư xử không đúng mực.
Nếu như Chiêu Vũ đế vì điều này mà ghét mình, điều đó thật tồi tệ.
Còn Triệu Đường vừa nghe nói, trưởng công chúa thật sự thuyết phục Mộ Dung Bắc Uyên bỏ vợ, ông ta càng tức giận hơn.
Bỏ vợ, bỏ ai?
Nữ nhi của ông ta không lẽ không phải là người của nhà họ Triệu sao?
Bà cô già chết tiệt này nghĩ đến hạnh phúc của mình, muốn kéo Triệu gia của ông ta xuống nước, quả thực là cái thứ không ra gì.
Triệu Đường lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Dám hỏi công chúa, tiểu nữ đã đắc tội với lão nhân gia người ở đầu mà khiến người hận như vậy.
Hoàng tử thôi vợ, chính là tội rất lớn. Không lẽ người muốn huỷ hoại Triệu Gia và Khương Lan sao?”
Văn Hi trưởng công chúa tự biết mình sai nên ngậm miệng không nói.
Mộ Dung Bắc Uyên không thèm nhìn bà ta thêm nữa, chỉ nói với Triệu Đường: “Nhạc Phụ, tóm lại để công chúa sống ở đây cũng không thoả đáng. Rốt cuộc phủ công chúa cũng đã chuẩn bị xong rồi. Lão nhân gia người tuổi tác lại cao, vẫn là nên sống ở phủ của mình mới thoải đáng. Lỡ như đụng phải bệnh tật hay va chạm gì, người không biết, còn tưởng rằng Triệu gia không chăm sóc tốt”.
Văn Hi trưởng công chúa tức giận đến mức run tay nói: “Mộ Dung Bắc Uyên! Ngươi là có ý gì, ngươi là đang trù ẻo bổn công sinh bệnh nằm liệt giường sao?”
“Có vương phi và nhạc phụ làm chứng. Bổn vương chưa bao giờ nói như vậy.”
Lời nói của Mộ Dung Bắc Uyên đã nhắc nhở Triệu Đường.
Đúng vậy, bà già ngày tuổi tác đã cao rồi, nói sinh bệnh thì cũng có thể sinh bệnh.
Nói không chừng một trận gió lạnh hay là một cú ngã đã có thể mất mạng. Lỡ như chết trong nhà của ông ta, ông ta cũng không tránh khỏi liên lụy. Đây mới thực sự là vô cớ chịu liên lụy.
Vì vậy, Triệu Đường nhân cơ hội nói: “Thần vương điện hạ nhắc nhở kịp thời, công chúa, người cơ thể quý giá, thái phủ nhỏ bé này của nữ tế thật sự không phải là nơi tốt để ở lâu dài, chi bằng người nên chọn một ngày để chuyển đến phủ công chúa đi.”
“Được rồi, các ngươi cùng một ruột với nhau, ta thấy đều hận không thể khiến bổn cung chết đi mới tốt! Đã như vậy, bổn cung còn ở lại đây làm cái gì, dọn đi là được chứ gì.”
/1792
|