Triệu Đường giả tạo nói giữ lại hai câu, rốt cuộc không thật sự muốn để bà ta tiếp tục ở lại.
Văn Hi trưởng công chúa nén một bụng tức nhất quyết quay về thu dọn hành lý.
Ngay sau khi bà ta vừa rời đi, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cũng đi đến chỗ của Thích phu nhân.
Thích Phu Nhân hôm nay thay một bộ y phục mới, hiếm khi để nha hoàn thay y phục trang điểm cho mình.
Nhìn thấy họ đến, ngay tức khắc cười không khép được miệng.
“Điện hạ, vương phi, các con sao lại có lòng đến đây?”
“Mẫu thân gần đây sức khỏe không tốt, trưởng công chúa đến đây, không làm cho người khó xử chứ?”
Người hỏi lời này chính là Mộ Dung Bắc Uyên, Thích Phu Nhân nghe thấy vô cùng vui vẻ.
Theo lý mà nói, trưởng công chúa là bà cô của hắn, hắn vừa mở miện đã lo lắng về việc liệu mình có bị bắt nạt hay không.
Điều đó cho thấy trong lòng hắn khá xem trọng người làm nhạc mẫu này.
Thích phu nhân càng ngày càng hài lòng với nữ tế này, vội vàng sai nha hoàn bên cạnh pha trà.
Mộ Dung Bắc Uyên lại muốn hỏi một chuyện khác: “Mẫu thân, không biết người có biết chuyện Khương Lan sẽ cảm thấy thân thể không khỏe vào ngày tuyết rơi không?”
Thích phu nhân sửng sốt, đột nhiên vỗ trán.
“Ôi, ta làm sao lại quên mất. Rốt cuộc là con bây giờ đã gả đi, không còn đi tản bộ cùng ta như trước kia, cho nên ta mới quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Vương gia nói không sai. Trước đó khi còn là một cô nương trong phủ, Khương Lan mỗi lần tuyết rơi đều cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa tìm đại phu đến khám đều nói rằng bệnh này rất hiếm gặp, sau khi uống thuốc cũng không có khởi sắc.
Mộ Dung Bắc Uyên đã đem những ghi chép trong hồ sơ của thái y mà mình đã nhìn thấy trong cung ngày hôm đó nói cho Thích Phu Nhân nghe.
“Mẫu thân có còn nhớ được khoảng bảy năm trước, Khương Lan theo Triều đại nhân vào cung dự tiệc, rồi ngã bệnh một trận. Nghe nói là sốt cao.”
Thời gian quá lâu rồi, đột nhiên nghe Mộ Dung Bắc Uyên đề cập tới, Thích phu nhân trầm mặc suy nghĩ một hồi.
Nhưng một khi đã có lỗ hổng thì không cần tốn nhiều công sức để nhớ ra.
“Đúng là có chuyện như vậy. Ta nhớ đó là lần đầu tiên Khương Lan vào cung. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đang yên đang lành thì lâm bệnh, còn ở lại trong cùng hai ngày mới trở về.”
Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Ở lại hai ngày sao?”
“Đúng vậy, quả thực là ở lại hai ngày, lúc đó phụ thân con cũng sợ hãi, vốn dĩ muốn đưa con trở về. Nhưng mà so với thái y trong cung thì những đại phu bình thường bên ngoài còn kém xa, cho nên trong cũng đã đề nghị để con ở lại chữa bệnh, đợi khoẻ hơn mới quay về.”
Thích phu nhân giống như nhớ đến chuyện gì đó chẳng lành, khoé mắt đỏ bừng.
“Nếu như nhớ không làm thì lần đó bệnh tình của con rất nghiêm trọng. Không chỉ quên đi ký ức trước đây, hơn nữa còn bị hỏng não”
Mộ Dung Bắc Uyên di chuyển yết hầu, có chút căng thẳng nói, “Não hỏng là có ý gì?”
“Điện hạ không biết đấy thôi, Khương Lan khi còn bé thực ra là một đứa trẻ rất thông minh. Nhưng sau lần sốt cao đó, mất đi trí nhớ, người cũng càng ngày càng hồ đồ. Lúc nào cũng làm những việc ngu xuẩn liều lĩnh, khiến người khác không vui. Sau này, khi nó lớn hơn một chút, tin. đồn về nó ở trong Kinh càng ngày càng nhiều hơn, nhưng ta luôn cảm thấy có chút uất ức, bởi vì khi nó còn nhỏ rõ ràng là rất lanh lợi, nếu không phải vì sinh bệnh, tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như sau này.”
Triệu Khương Lan nghe thấy điều này liền sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng quả nhiên kể từ khi đó bắt đầu có những thay đổi kinh thiên động địa sao?
Nhưng điều đó quả kỳ lạ không phải sao? Đang yên đang lành, tại sao nàng lại phát sốt.
Cảm mạo phong hàn bình thường, sao có thể mất trí nhớ, sa sút trí tuệ.
Nghe không giống như bị ốm, mà giống như bị trúng độc. Nhưng nàng xảy ra chuyện cùng lúc với Mộ Dung Bắc Uyên và Thẩm Hi Nguyệt.
Thật là quá trùng hợp rồi đúng không?
Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc nhìn Triệu Khương Lan, và sau đó nhìn Thích Phu Nhân.
“Ta còn cho rằng, trước đó là Khương Lan giả ngốc. Không lẽ không phải sao?”
Thích phu nhân trực tiếp lắc đầu: “Giả vờ sao? Đương nhiên là không. Ai lại muốn giả vời Khương Lang vẻ như vậy? Lúc đó nó thực sự thay đổi, sức khỏe cũng rất tệ. Nghe ngài nhắc đến điều này, hình như là bắt đầu từ năm đó. Mỗi khi tuyết rơi, nó liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.”
Cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên lắc lư, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Văn Hi trưởng công chúa nén một bụng tức nhất quyết quay về thu dọn hành lý.
Ngay sau khi bà ta vừa rời đi, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cũng đi đến chỗ của Thích phu nhân.
Thích Phu Nhân hôm nay thay một bộ y phục mới, hiếm khi để nha hoàn thay y phục trang điểm cho mình.
Nhìn thấy họ đến, ngay tức khắc cười không khép được miệng.
“Điện hạ, vương phi, các con sao lại có lòng đến đây?”
“Mẫu thân gần đây sức khỏe không tốt, trưởng công chúa đến đây, không làm cho người khó xử chứ?”
Người hỏi lời này chính là Mộ Dung Bắc Uyên, Thích Phu Nhân nghe thấy vô cùng vui vẻ.
Theo lý mà nói, trưởng công chúa là bà cô của hắn, hắn vừa mở miện đã lo lắng về việc liệu mình có bị bắt nạt hay không.
Điều đó cho thấy trong lòng hắn khá xem trọng người làm nhạc mẫu này.
Thích phu nhân càng ngày càng hài lòng với nữ tế này, vội vàng sai nha hoàn bên cạnh pha trà.
Mộ Dung Bắc Uyên lại muốn hỏi một chuyện khác: “Mẫu thân, không biết người có biết chuyện Khương Lan sẽ cảm thấy thân thể không khỏe vào ngày tuyết rơi không?”
Thích phu nhân sửng sốt, đột nhiên vỗ trán.
“Ôi, ta làm sao lại quên mất. Rốt cuộc là con bây giờ đã gả đi, không còn đi tản bộ cùng ta như trước kia, cho nên ta mới quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Vương gia nói không sai. Trước đó khi còn là một cô nương trong phủ, Khương Lan mỗi lần tuyết rơi đều cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa tìm đại phu đến khám đều nói rằng bệnh này rất hiếm gặp, sau khi uống thuốc cũng không có khởi sắc.
Mộ Dung Bắc Uyên đã đem những ghi chép trong hồ sơ của thái y mà mình đã nhìn thấy trong cung ngày hôm đó nói cho Thích Phu Nhân nghe.
“Mẫu thân có còn nhớ được khoảng bảy năm trước, Khương Lan theo Triều đại nhân vào cung dự tiệc, rồi ngã bệnh một trận. Nghe nói là sốt cao.”
Thời gian quá lâu rồi, đột nhiên nghe Mộ Dung Bắc Uyên đề cập tới, Thích phu nhân trầm mặc suy nghĩ một hồi.
Nhưng một khi đã có lỗ hổng thì không cần tốn nhiều công sức để nhớ ra.
“Đúng là có chuyện như vậy. Ta nhớ đó là lần đầu tiên Khương Lan vào cung. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đang yên đang lành thì lâm bệnh, còn ở lại trong cùng hai ngày mới trở về.”
Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Ở lại hai ngày sao?”
“Đúng vậy, quả thực là ở lại hai ngày, lúc đó phụ thân con cũng sợ hãi, vốn dĩ muốn đưa con trở về. Nhưng mà so với thái y trong cung thì những đại phu bình thường bên ngoài còn kém xa, cho nên trong cũng đã đề nghị để con ở lại chữa bệnh, đợi khoẻ hơn mới quay về.”
Thích phu nhân giống như nhớ đến chuyện gì đó chẳng lành, khoé mắt đỏ bừng.
“Nếu như nhớ không làm thì lần đó bệnh tình của con rất nghiêm trọng. Không chỉ quên đi ký ức trước đây, hơn nữa còn bị hỏng não”
Mộ Dung Bắc Uyên di chuyển yết hầu, có chút căng thẳng nói, “Não hỏng là có ý gì?”
“Điện hạ không biết đấy thôi, Khương Lan khi còn bé thực ra là một đứa trẻ rất thông minh. Nhưng sau lần sốt cao đó, mất đi trí nhớ, người cũng càng ngày càng hồ đồ. Lúc nào cũng làm những việc ngu xuẩn liều lĩnh, khiến người khác không vui. Sau này, khi nó lớn hơn một chút, tin. đồn về nó ở trong Kinh càng ngày càng nhiều hơn, nhưng ta luôn cảm thấy có chút uất ức, bởi vì khi nó còn nhỏ rõ ràng là rất lanh lợi, nếu không phải vì sinh bệnh, tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như sau này.”
Triệu Khương Lan nghe thấy điều này liền sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng quả nhiên kể từ khi đó bắt đầu có những thay đổi kinh thiên động địa sao?
Nhưng điều đó quả kỳ lạ không phải sao? Đang yên đang lành, tại sao nàng lại phát sốt.
Cảm mạo phong hàn bình thường, sao có thể mất trí nhớ, sa sút trí tuệ.
Nghe không giống như bị ốm, mà giống như bị trúng độc. Nhưng nàng xảy ra chuyện cùng lúc với Mộ Dung Bắc Uyên và Thẩm Hi Nguyệt.
Thật là quá trùng hợp rồi đúng không?
Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc nhìn Triệu Khương Lan, và sau đó nhìn Thích Phu Nhân.
“Ta còn cho rằng, trước đó là Khương Lan giả ngốc. Không lẽ không phải sao?”
Thích phu nhân trực tiếp lắc đầu: “Giả vờ sao? Đương nhiên là không. Ai lại muốn giả vời Khương Lang vẻ như vậy? Lúc đó nó thực sự thay đổi, sức khỏe cũng rất tệ. Nghe ngài nhắc đến điều này, hình như là bắt đầu từ năm đó. Mỗi khi tuyết rơi, nó liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.”
Cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên lắc lư, cảm thấy đầu óc choáng váng.
/1792
|