Trần công tử vừa lòng: “Vậy thì hẳn đi, bất quá ta muốn chuộc thân cho hẳn, mang người đị, Chưởng quầy có chút giật mình: “Ngài không phải nói giỡn đó chứ, mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã chuộc thân, đây là lần đầu tiên ta gặp chuyện này dó.”
“Hữu duyên thôi, giá thì ngươi cứ nói, bản công tử không thiếu đâu.”
“Vậy thì…… Năm trăm lượng bạc đi”
Năm trăm lượng cũng không phải số nhỏ, Trần công tử căn chặt răng: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, hắn liền bí mật phái người đến đón Tố Ninh đi Sắp xếp cho người ở một ngoại trạch không tính là xa của Lâm.
Nơi này hàng năm không ai ở, chỉ có hạ nhân định kỳ đến đây quét tước.
Tố Ninh không yên nhìn Trần công tử: “Công tử muốn đem dưỡng tiểu nhân ở bên ngoài làm ngoại thất sao?”
Trần công tử thấy biểu tình thẹn thùng của hẳn thì không biết làm sao: “Ngươi không cần hiểu lầm, không phải bản công tử muốn dùng ngươi, mà là muốn ngươi hầu hạ người khác.”
Tố Ninh có chút khẩn trương.
Trần công tử nói: “Mua ngươi là một vị cô nương, thân phận cao quý. Nếu lúc nàng đến, ngươi phải bị mắt không được nhìn dung mạo của nàng, nghe rõ chưa?”
Tố Ninh đáp ứng.
Bởi vì ở Sơn vương phủ không có người để ý Lâm Gia Uyển, vậy nên nàng ta đi nơi nào thì hầu như không có ai quản.
Chỉ cần nàng ta không tới gần Mộ Dung Bắc Hải, thì sẽ không bị ngăn cản.
Sau khi xuất môn, xác định không có ai đi theo, lúc này Lâm Linh Nhi mới đi đến biệt viện Tố Ninh biết người mua mình sắp đến, vậy nên đã sớm dùng vải bịt mắt lại.
Hắn khẩn trương ngồi trên giường, Lâm Linh Nhi đi tới, từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn.
Ngũ quan xác thực rất thanh tú, cho dù bị bịt mắt thì cũng có thể nhìn a ngũ quan che ở ánh mắt, đều có thể nhìn ra chỉnh thể tinh xảo.
Nhất là miệng của hẳn, có vài phần tương tự với Mộ Dung Bắc Hải, Lâm Linh Nhi nghĩ như vậy, áp chế sự không được tự nhiên trong lòng, ngón tay vuốt ve đôi môi của đối phương.
Tố Ninh thuận tay bắt được cổ tay của nàng, lấy lòng đặt ở bên môi hôn vài cái Trong nháy mắt, Lâm Linh Nhi t sinh ra một loại ý nghĩ vặn vẹo khoái trá khi trả thù.
Mộ Dung Bắc Hải, không phải ngươi không muốn chạm vào ta sao?
Ngươi nhìn đi, ta tìm được một nam nhân rất giống ngươi rồi, hắn còn thức thời hơn ngươi nữa đó.
Ngươi không muốn giúp ta, vậy thì ta càng muốn coi hắn là ngươi.
Sai sử ngươi, ra lệnh ngươi, năm ngươi trong lòng bàn tay!
Tất cả những dịu dàng mà thiếu nàng ta ở Sơn vương phủ, nàng ta phải đòi lại toàn bộ từ trên người người nam nhân này!
Hai người rất nhanh đã quấn quýt dây dưa với nhau.
Trong bóng đêm, Tố Ninh sờ sờ soạng cởi bỏ y phục của Lâm Linh Nhi, bên trong bi viện rất nhanh phát ra âm thanh tỉnh tế…
“Hữu duyên thôi, giá thì ngươi cứ nói, bản công tử không thiếu đâu.”
“Vậy thì…… Năm trăm lượng bạc đi”
Năm trăm lượng cũng không phải số nhỏ, Trần công tử căn chặt răng: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, hắn liền bí mật phái người đến đón Tố Ninh đi Sắp xếp cho người ở một ngoại trạch không tính là xa của Lâm.
Nơi này hàng năm không ai ở, chỉ có hạ nhân định kỳ đến đây quét tước.
Tố Ninh không yên nhìn Trần công tử: “Công tử muốn đem dưỡng tiểu nhân ở bên ngoài làm ngoại thất sao?”
Trần công tử thấy biểu tình thẹn thùng của hẳn thì không biết làm sao: “Ngươi không cần hiểu lầm, không phải bản công tử muốn dùng ngươi, mà là muốn ngươi hầu hạ người khác.”
Tố Ninh có chút khẩn trương.
Trần công tử nói: “Mua ngươi là một vị cô nương, thân phận cao quý. Nếu lúc nàng đến, ngươi phải bị mắt không được nhìn dung mạo của nàng, nghe rõ chưa?”
Tố Ninh đáp ứng.
Bởi vì ở Sơn vương phủ không có người để ý Lâm Gia Uyển, vậy nên nàng ta đi nơi nào thì hầu như không có ai quản.
Chỉ cần nàng ta không tới gần Mộ Dung Bắc Hải, thì sẽ không bị ngăn cản.
Sau khi xuất môn, xác định không có ai đi theo, lúc này Lâm Linh Nhi mới đi đến biệt viện Tố Ninh biết người mua mình sắp đến, vậy nên đã sớm dùng vải bịt mắt lại.
Hắn khẩn trương ngồi trên giường, Lâm Linh Nhi đi tới, từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn.
Ngũ quan xác thực rất thanh tú, cho dù bị bịt mắt thì cũng có thể nhìn a ngũ quan che ở ánh mắt, đều có thể nhìn ra chỉnh thể tinh xảo.
Nhất là miệng của hẳn, có vài phần tương tự với Mộ Dung Bắc Hải, Lâm Linh Nhi nghĩ như vậy, áp chế sự không được tự nhiên trong lòng, ngón tay vuốt ve đôi môi của đối phương.
Tố Ninh thuận tay bắt được cổ tay của nàng, lấy lòng đặt ở bên môi hôn vài cái Trong nháy mắt, Lâm Linh Nhi t sinh ra một loại ý nghĩ vặn vẹo khoái trá khi trả thù.
Mộ Dung Bắc Hải, không phải ngươi không muốn chạm vào ta sao?
Ngươi nhìn đi, ta tìm được một nam nhân rất giống ngươi rồi, hắn còn thức thời hơn ngươi nữa đó.
Ngươi không muốn giúp ta, vậy thì ta càng muốn coi hắn là ngươi.
Sai sử ngươi, ra lệnh ngươi, năm ngươi trong lòng bàn tay!
Tất cả những dịu dàng mà thiếu nàng ta ở Sơn vương phủ, nàng ta phải đòi lại toàn bộ từ trên người người nam nhân này!
Hai người rất nhanh đã quấn quýt dây dưa với nhau.
Trong bóng đêm, Tố Ninh sờ sờ soạng cởi bỏ y phục của Lâm Linh Nhi, bên trong bi viện rất nhanh phát ra âm thanh tỉnh tế…
/1792
|