*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Mộ Dung Bắc Uyên từ trong cung khi trở về, sắc trời đã tối.
Triệu Khương Lan trông mong nhìn đĩa thịt sườn trên bàn cơm, xoa bụng thở dài.
Không phải trượng phu của nàng quản nghiêm, trượng phu chưa trở về thì không được dùng cơm trước, mà là Mộ Dung Bắc Uyên đã bận việc mấy ngày, cuối cùng cũng Tìm người truyền lời nói đêm nay có thể cùng ăn tối Vì duy trì mối quan hệ phu thê ổn định hài hòa, Triệu Khương Lan quyết tâm nhất định phải chờ.
Cũng may khi sắc trời chập tối Mộ Dung Bắc đã trở lại.
Triệu Khương Lan lập tức bảo hạ nhân giúp hẳn rửa tay: “Nhanh ngồi xuống đi, ta đói muốn chết rồi đây”
Mộ Dung Bắc Uyên buồn cười nhìn nàng: “Nàng đói bụng thì sao không ăn trước đi.”
“Ôi trời, nghỉ thức đó chàng có hiểu hay không! Thiếp muốn ăn thịt sườn, đầu bếp trong phủ vừa hầm với nướng tương đó, ở trong sân cũng có thể ngửi được, ta đã nuốt nước miếng mấy lần rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức gắp cho nàng vài miếng, Triệu Khương Lan ăn được thịt sườn thì cảm thấy mỹ mãn, thuận miệng hỏi hẳn “Gần đây Kinh Triệu phủ rất nhiều việc à?
Mỗi ngày chàng đều trở về rất trễ.”
“Sứ thần Vinh Dương còn chưa đi, phụ hoàng bảo ta mấy đi dạo với bọn họ, còn muốn nhân cơ hội nói vài lời khách sáo. Bởi vì chuyện của tiểu đảo Hy Châu ¡ nhất thời còn chưa có định luận, phụ hoàng rất động tâm, thế nhưng khi nghe xong lời khuyên của ta thì không dám đáp ứng dễ dàng. Chỉ là người phái đi thăm dò vẫn chưa cung cấp được tin tức nào hữu dụng, gần đây phụ hoàng có chút buông lỏng chuyện này”
Triệu Khương Lan gẩy gẩy cơm trên đũa, vân không nhịn được mở miệng.
“Nếu chàng tin thiếp thì không được đáp ứng. Chàng cũng biết, thiếp đã từng sống qua một đời, nơi thiếp sống đời trước cách tiểu đảo Hy Châu không xa. Bởi vì trong nhà của phú thương nuôi dưỡng thiếp có thân thích làm sinh ý bên hải vận, bởi vậy khi phái người đi điều tra tiểu đảo Hy Châu. Nếu như thiếp không nhớ lầm, tiểu đảo Huy chây này rất có khả năng có bảo tàng, là từ một gia tộc xa xưa ẩn cư trên đảo. Chàng có từng nghe đến tộc Lưu Tâm?”
Mộ Dung Bắc Uyên ngờ rằng còn có chuyện như vậy, vội hỏi: “Chưa từng nghe qua, đó là cái gì?”
“Lưu tâm tộc là từng một thị tộc năm giữa biên giới của vương triều Vinh Dương và vương triều Thịnh Khang, gia sản của gia tộc họ khổng lồ, am hiểu lưu thông hàng hóa, trăm năm qua tài phú tích lũy không thể đếm được.
Nhất là năm đó, khi chiến tranh không ngừng, người của tộc Lưu Tâm không đầu nhập vào bất kì thế lực nào, chỉ giành lấy món lãi kếch xù từ trong chiến tranh, bạc lời từ việc buôn bán không đếm xuể.
Triệu Khương Lan đồng ý gật gật đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhìn nàng: “Vương Phi ta đúng thật là có khả năng, thật sự là nội trợ hiền của bổn vương”
Nếu nam nhân bên người nàng ở kiếp trước nghe được tin này thì càng tốt!
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến đây vẫn có chút ghen tuông.
Triệu Khương Lan buồn cười nhìn thần sắc hẳn đổi tới đổi lui, nhịn không được đá đá hẳn.
“Này, chàng lại ở miên man suy nghĩ cái gì đói”
“Sao nàng lại có ấn tượng sâu sắc với nam nhân kiếm trước đó vậy, đừng nói là thường xuyên nhớ về hắn nữa đó”
Bỗng nhiên, trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên một cái tên, thốt ra: “Đúng rồi, Tùng Cẩm kia…… Chẳng lẽ nam nhân kia!”
Khi Mộ Dung Bắc Uyên từ trong cung khi trở về, sắc trời đã tối.
Triệu Khương Lan trông mong nhìn đĩa thịt sườn trên bàn cơm, xoa bụng thở dài.
Không phải trượng phu của nàng quản nghiêm, trượng phu chưa trở về thì không được dùng cơm trước, mà là Mộ Dung Bắc Uyên đã bận việc mấy ngày, cuối cùng cũng Tìm người truyền lời nói đêm nay có thể cùng ăn tối Vì duy trì mối quan hệ phu thê ổn định hài hòa, Triệu Khương Lan quyết tâm nhất định phải chờ.
Cũng may khi sắc trời chập tối Mộ Dung Bắc đã trở lại.
Triệu Khương Lan lập tức bảo hạ nhân giúp hẳn rửa tay: “Nhanh ngồi xuống đi, ta đói muốn chết rồi đây”
Mộ Dung Bắc Uyên buồn cười nhìn nàng: “Nàng đói bụng thì sao không ăn trước đi.”
“Ôi trời, nghỉ thức đó chàng có hiểu hay không! Thiếp muốn ăn thịt sườn, đầu bếp trong phủ vừa hầm với nướng tương đó, ở trong sân cũng có thể ngửi được, ta đã nuốt nước miếng mấy lần rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức gắp cho nàng vài miếng, Triệu Khương Lan ăn được thịt sườn thì cảm thấy mỹ mãn, thuận miệng hỏi hẳn “Gần đây Kinh Triệu phủ rất nhiều việc à?
Mỗi ngày chàng đều trở về rất trễ.”
“Sứ thần Vinh Dương còn chưa đi, phụ hoàng bảo ta mấy đi dạo với bọn họ, còn muốn nhân cơ hội nói vài lời khách sáo. Bởi vì chuyện của tiểu đảo Hy Châu ¡ nhất thời còn chưa có định luận, phụ hoàng rất động tâm, thế nhưng khi nghe xong lời khuyên của ta thì không dám đáp ứng dễ dàng. Chỉ là người phái đi thăm dò vẫn chưa cung cấp được tin tức nào hữu dụng, gần đây phụ hoàng có chút buông lỏng chuyện này”
Triệu Khương Lan gẩy gẩy cơm trên đũa, vân không nhịn được mở miệng.
“Nếu chàng tin thiếp thì không được đáp ứng. Chàng cũng biết, thiếp đã từng sống qua một đời, nơi thiếp sống đời trước cách tiểu đảo Hy Châu không xa. Bởi vì trong nhà của phú thương nuôi dưỡng thiếp có thân thích làm sinh ý bên hải vận, bởi vậy khi phái người đi điều tra tiểu đảo Hy Châu. Nếu như thiếp không nhớ lầm, tiểu đảo Huy chây này rất có khả năng có bảo tàng, là từ một gia tộc xa xưa ẩn cư trên đảo. Chàng có từng nghe đến tộc Lưu Tâm?”
Mộ Dung Bắc Uyên ngờ rằng còn có chuyện như vậy, vội hỏi: “Chưa từng nghe qua, đó là cái gì?”
“Lưu tâm tộc là từng một thị tộc năm giữa biên giới của vương triều Vinh Dương và vương triều Thịnh Khang, gia sản của gia tộc họ khổng lồ, am hiểu lưu thông hàng hóa, trăm năm qua tài phú tích lũy không thể đếm được.
Nhất là năm đó, khi chiến tranh không ngừng, người của tộc Lưu Tâm không đầu nhập vào bất kì thế lực nào, chỉ giành lấy món lãi kếch xù từ trong chiến tranh, bạc lời từ việc buôn bán không đếm xuể.
Triệu Khương Lan đồng ý gật gật đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhìn nàng: “Vương Phi ta đúng thật là có khả năng, thật sự là nội trợ hiền của bổn vương”
Nếu nam nhân bên người nàng ở kiếp trước nghe được tin này thì càng tốt!
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến đây vẫn có chút ghen tuông.
Triệu Khương Lan buồn cười nhìn thần sắc hẳn đổi tới đổi lui, nhịn không được đá đá hẳn.
“Này, chàng lại ở miên man suy nghĩ cái gì đói”
“Sao nàng lại có ấn tượng sâu sắc với nam nhân kiếm trước đó vậy, đừng nói là thường xuyên nhớ về hắn nữa đó”
Bỗng nhiên, trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên một cái tên, thốt ra: “Đúng rồi, Tùng Cẩm kia…… Chẳng lẽ nam nhân kia!”
/1792
|