Triệu Khương Lan nhất thời bị nghẹn, chột dạ vùi đầu ăn cơm.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa thấy ánh mắt của nàng thì biết mình đã đoán đúng, nhất thời không vui.
“Triệu Khương Lan! Lá gan của nàng thật không nhỏ, năm trên giường bổn vương mà miệng còn thường xuyên nhắc tới tên của nam nhân khác, còn không chỉ một lần bổn vương nghe được. Ta tức giận.”
Triệu Khương Lan đau đầu nhìn hắn: “Chàng nói đạo lý chút đi. Thiếp là lúc nằm mơ thời mơ thấy, lúc ấy chúng ta cũng không tỉnh táo. Dù sao ở chung với hắn nhiều năm như vậy, hẳn xuất hiện trong mộng của thiếp cũng là chuyện bình thường, kiếp trước thiếp lại không biết chàng, nếu không trong mộng của thiếp là chàng đó.”
“Nói như vậy nàng chưa từng nằm mơ thấy ta?”
Triệu Khương Lan vỗ ót, không muốn để ý đến hẳn nữa.
Người này đúng là thích tìm những lỗ hổng trong lời nói của nàng, sao lại đễ dàng ghen tuông vậy.
“Ta mặc kệ, về sau lúc nàng nhắm mắt lại thì trong lòng chỉ có thể nghĩ đến ta. Trong mộng cũng không cho phép nhớ lại nam nhân.
khác, có nghe hay không!”
“Chuyện như vậy sao thiếp có thể khống chế được!”
Mộ Dung Bắc Uyên âm trầm nhìn nàng: “Chẳng lẽ nàng không khắc sâu ấn tượng của bổn vương, cho nên để cho nàng có cơ hội ở trên giường ta mà nhớ đến nam nhân khác?” .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên hạ quyết tâm đế đũa xuống “ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta hảo hảo thân thiết một phen, bổn vương cam đoan sau này khi nàng nhắm mắt thì đều là bóng dáng của bổn vương!”
Triệu Khương Lan thiếu chút nữa đã bị nghẹn.
Cẩu nam nhân đúng là nói được thì làm được, đêm đó hẳn lôi kéo nàng làm rất nhiều chuyện không thể kế được, mệt Triệu Khương Lan mắng to Mộ Dung Bắc Uyên gian trá.
Nhất định là muốn lợi dụng sự áy náy của nàng gặm hết xương cốt của nàng, còn muốn cho mình tìm một lý do danh chính ngôn thuận.
Đê tiện!
Ngày kế, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên tràn đầy suy nghĩ về chuyện tiểu đảo Hy Châu, từ sớm đã đến dịch quán Vinh Dương.
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Chư vị, là như vậy, bổn vương tìm được một vị thầy nổi tiếng về phong thủy tính giúp, đối phương báo cho biết trừ tiểu đảo Hy Châu phong thủy của hai hòn đảo lớn và trung kia có chút tương khắc, không thích hợp với Thịnh Khang ta, vậy nên bổn vương muốn thương lượng với các vị một chút, Thịnh Khang ta sẽ lấy tiểu đảo Hy Châu, còn hai hòn đảo kia sẽ thuộc về Vinh Dương, như thế nào?”
Vị Lưu đại nhân kia vừa nghe xong thì lắc lắc cái đầu mập mạp: “Không được không được. khoảng cách giữa Vinh Dương và Hy Châu gần hơn, cũng là nơi mà ta đã xin bệ hạ khâm điểm, thật sự không tiện thay đổi. Hơn nữa Vương gia, hai đỏ lớn trung đó có diện tích rộng hơn, các ngươi cũng dễ dàng thông tàu thuyền tiện lợi, chuyện tốt như vậy cớ sao mà không làm, cần chỉ phải lấy hai cái đổi một cái.”
Mộ Dung Bắc Uyên giận tái mặt: “Như thế, chúng ta sẽ cũng không còn chuyện gì để nói.
Chỉ cần hiệp nghị hai nước chưa xác định, tiểu đảo Hy Châu sẽ không thuộc về bất cứ bên nào, nếu Vinh Dương mạnh mẽ chiếm lấy, Thịnh Khang chúng tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người ở đây lập tức trở nên ngưng trọng.
Bọn họ tất nhiên hiểu rõ trên đảo đó có bảo bối, vậy nên mới tuyệt không muốn trao đổi như vậy với Thịnh Khang.
Nhưng nếu Thịnh Khang đã bày ra tư thái cường ngạnh như vậy, sau này nếu bọn họ khai quật tiểu đảo sẽ vô cùng phiền toái.
Sự tình lập tức trở nên khó giải quyết.
Lưu đại nhân có chút bất mãn nói: “Tại hạ cũng không phải biết, chuyện của quý quốc từ khi nào đã do một mình Vương gia ngài toàn quyền làm chủ. Quốc quân của quý quốc còn chưa quyết định, chẳng lẽ ngài còn có thể thay ngài ấy đưa ra quyết định?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhếch miệng: “Ngươi đoán đúng rồi, lời nói của bổn vương dùng rất tốt”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa thấy ánh mắt của nàng thì biết mình đã đoán đúng, nhất thời không vui.
“Triệu Khương Lan! Lá gan của nàng thật không nhỏ, năm trên giường bổn vương mà miệng còn thường xuyên nhắc tới tên của nam nhân khác, còn không chỉ một lần bổn vương nghe được. Ta tức giận.”
Triệu Khương Lan đau đầu nhìn hắn: “Chàng nói đạo lý chút đi. Thiếp là lúc nằm mơ thời mơ thấy, lúc ấy chúng ta cũng không tỉnh táo. Dù sao ở chung với hắn nhiều năm như vậy, hẳn xuất hiện trong mộng của thiếp cũng là chuyện bình thường, kiếp trước thiếp lại không biết chàng, nếu không trong mộng của thiếp là chàng đó.”
“Nói như vậy nàng chưa từng nằm mơ thấy ta?”
Triệu Khương Lan vỗ ót, không muốn để ý đến hẳn nữa.
Người này đúng là thích tìm những lỗ hổng trong lời nói của nàng, sao lại đễ dàng ghen tuông vậy.
“Ta mặc kệ, về sau lúc nàng nhắm mắt lại thì trong lòng chỉ có thể nghĩ đến ta. Trong mộng cũng không cho phép nhớ lại nam nhân.
khác, có nghe hay không!”
“Chuyện như vậy sao thiếp có thể khống chế được!”
Mộ Dung Bắc Uyên âm trầm nhìn nàng: “Chẳng lẽ nàng không khắc sâu ấn tượng của bổn vương, cho nên để cho nàng có cơ hội ở trên giường ta mà nhớ đến nam nhân khác?” .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên hạ quyết tâm đế đũa xuống “ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta hảo hảo thân thiết một phen, bổn vương cam đoan sau này khi nàng nhắm mắt thì đều là bóng dáng của bổn vương!”
Triệu Khương Lan thiếu chút nữa đã bị nghẹn.
Cẩu nam nhân đúng là nói được thì làm được, đêm đó hẳn lôi kéo nàng làm rất nhiều chuyện không thể kế được, mệt Triệu Khương Lan mắng to Mộ Dung Bắc Uyên gian trá.
Nhất định là muốn lợi dụng sự áy náy của nàng gặm hết xương cốt của nàng, còn muốn cho mình tìm một lý do danh chính ngôn thuận.
Đê tiện!
Ngày kế, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên tràn đầy suy nghĩ về chuyện tiểu đảo Hy Châu, từ sớm đã đến dịch quán Vinh Dương.
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Chư vị, là như vậy, bổn vương tìm được một vị thầy nổi tiếng về phong thủy tính giúp, đối phương báo cho biết trừ tiểu đảo Hy Châu phong thủy của hai hòn đảo lớn và trung kia có chút tương khắc, không thích hợp với Thịnh Khang ta, vậy nên bổn vương muốn thương lượng với các vị một chút, Thịnh Khang ta sẽ lấy tiểu đảo Hy Châu, còn hai hòn đảo kia sẽ thuộc về Vinh Dương, như thế nào?”
Vị Lưu đại nhân kia vừa nghe xong thì lắc lắc cái đầu mập mạp: “Không được không được. khoảng cách giữa Vinh Dương và Hy Châu gần hơn, cũng là nơi mà ta đã xin bệ hạ khâm điểm, thật sự không tiện thay đổi. Hơn nữa Vương gia, hai đỏ lớn trung đó có diện tích rộng hơn, các ngươi cũng dễ dàng thông tàu thuyền tiện lợi, chuyện tốt như vậy cớ sao mà không làm, cần chỉ phải lấy hai cái đổi một cái.”
Mộ Dung Bắc Uyên giận tái mặt: “Như thế, chúng ta sẽ cũng không còn chuyện gì để nói.
Chỉ cần hiệp nghị hai nước chưa xác định, tiểu đảo Hy Châu sẽ không thuộc về bất cứ bên nào, nếu Vinh Dương mạnh mẽ chiếm lấy, Thịnh Khang chúng tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người ở đây lập tức trở nên ngưng trọng.
Bọn họ tất nhiên hiểu rõ trên đảo đó có bảo bối, vậy nên mới tuyệt không muốn trao đổi như vậy với Thịnh Khang.
Nhưng nếu Thịnh Khang đã bày ra tư thái cường ngạnh như vậy, sau này nếu bọn họ khai quật tiểu đảo sẽ vô cùng phiền toái.
Sự tình lập tức trở nên khó giải quyết.
Lưu đại nhân có chút bất mãn nói: “Tại hạ cũng không phải biết, chuyện của quý quốc từ khi nào đã do một mình Vương gia ngài toàn quyền làm chủ. Quốc quân của quý quốc còn chưa quyết định, chẳng lẽ ngài còn có thể thay ngài ấy đưa ra quyết định?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhếch miệng: “Ngươi đoán đúng rồi, lời nói của bổn vương dùng rất tốt”
/1792
|