*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Bắc Hải vô cùng tức giận khi nghe thấy lời này.
“Trên đời này làm sao có chuyện như vậy được, rõ ràng đêm tân hôn bản vương ngủ mê man cả đêm, nàng ta nói bản vương đụng vào nàng ta. Sau đó bản vương không hề gặp nàng ta lấy một lần nữa, sao nàng ta có thể mang thai được ch Lão quản gia không còn cách nào khác đành phải nói: “Nhưng, nhưng Vương thái y nói thời gian trắc phi mang thai chênh lệch không nhiều đêm đại hôn. Trừ lần đó ra, không có khả năng có người nào khác, đương nhiên hài tử đó là của ngài. Vương gia, ngài ghét bỏ trắc phi thì cũng thôi, nhưng sao lại ghét bỏ đứa bé trong bụng nàng ta chứ. Trong người nó cũng chảy dòng móng hoàng gia!”
Mộ Dung Bắc Hải lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy ngươi phái người đi thăm dò, xem trắc phi thường xuyên đi ra ngoài đi đến chỗ nào?”
Quản gia thở dài: “Tội gì ngài phải nghi ngờ như vậy, mỗi lần trắc phi ra ngoài, đều an bài xe ngựa của vương phu qua đưa đón. Nơi duy nhất nàng ta đi là Lâm phủ, dù sao thì nàng ta cũng không được sủng ái trong phủ, lúc nào tâm trạng cũng không được tốt, về nhà mẹ đẻ cũng là điều dễ hiểu”
Mộ Dung Bắc Hải không bị lay chuyển: “Bảo nàng ta đến gặp ta”
Khi Lâm Linh Nhi bước vào, quân cờ vương vãi trên mặt đất vẫn còn chưa kịp thu dọn.
Quản sự dặn dò tỉ mỉ: “Trắc phí, ngài cẩn thận một chút, đừng giẫm lên những quân cờ này, lão nô lập tức bảo người đến dọn dẹp”
Mộ Dung Bắc Hải hơi có chút bất mãn đối với lời dặn dò cẩn thận chu đáo của quản sự, lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi”
Lâm Linh Nhi không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Hải sẽ tàn nhẫn đến mức này.
Nàng ta há miệng, dường như là muốn bật khóc: “Tại sao vương gia lại ghét bỏ ta như vậy, thần thiếp thừa nhận đêm động phòng không nên tính kế ngài, nhưng bởi vì ta quá yêu ngài nên mới phải làm vậy, ngài không thể nể mặt đứa bé, mà tha thứ cho thần thiếp sao?”
“Bản vương chỉ biết là đêm đó giữa hai chúng †a không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là sau khi tỉnh lại, mọi chuyện đều là từ miệng ngươi nói ra”
“Đứa bé đó là của ai!” Chẳng lẽ thần thiếp.
có thể tự mình có thai? Vậy đi, nếu ngài không tin, có thể chờ đến lúc đứa bé được sinh ra, xem nó có giống với ngài không, mọi người đều nói đứa bé của hoàng gia lớn lên đều trông rất tuấn tú phi phàm, nhìn thoáng qua là biết rồng trong biển người. Lúc đó ngài chỉ cần nhìn là có thể biết hắn có phải là con của ngài hay không”
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Linh Nhi lại cố tình tìm ra Tố Ninh.
Ngũ quan của hẳn ta có ba phần giống Mộ Dung Bắc Hải, nói nhiều hơn ba phần là năm phần.
Đặt vào đứa bé, có thể nói là giống bảy tám phần cũng không có ái dám bắt bẻ.
Đến lúc đó, không sợ Mộ Dung Bắc Hải không nhận.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Hải chỉ liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, bản vương sẽ không cho ngươi sinh đứa bé này ra.”
Hắn nở một nụ cười lạnh như băng: “Người như ngươi mà cũng muốn sinh con cho bản vương? Ngươi xứng sao?”
Lâm Linh Nhi sợ đến mức mặt tái xanh.
Trăm tính ngàn tính, nàng ta cũng không ngờ rằng chuyện sẽ như thế này.
Người này thực sự là ra bài không giống người thường, nhìn từ khía cạnh nào cũng nhìn ra đứa bé là con của hẳn, vậy mà hắn có thể nói bỏ được?
“Không, không được, tuyệt đối không được. Thần thiếp nhất định phải giữ lại đứa bé này, dù thần thiếp phải chết cũng không để cho bất cứ ai làm tổn thương cốt nhục của ta”
Mộ Dung Bắc Hải vô cùng tức giận khi nghe thấy lời này.
“Trên đời này làm sao có chuyện như vậy được, rõ ràng đêm tân hôn bản vương ngủ mê man cả đêm, nàng ta nói bản vương đụng vào nàng ta. Sau đó bản vương không hề gặp nàng ta lấy một lần nữa, sao nàng ta có thể mang thai được ch Lão quản gia không còn cách nào khác đành phải nói: “Nhưng, nhưng Vương thái y nói thời gian trắc phi mang thai chênh lệch không nhiều đêm đại hôn. Trừ lần đó ra, không có khả năng có người nào khác, đương nhiên hài tử đó là của ngài. Vương gia, ngài ghét bỏ trắc phi thì cũng thôi, nhưng sao lại ghét bỏ đứa bé trong bụng nàng ta chứ. Trong người nó cũng chảy dòng móng hoàng gia!”
Mộ Dung Bắc Hải lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy ngươi phái người đi thăm dò, xem trắc phi thường xuyên đi ra ngoài đi đến chỗ nào?”
Quản gia thở dài: “Tội gì ngài phải nghi ngờ như vậy, mỗi lần trắc phi ra ngoài, đều an bài xe ngựa của vương phu qua đưa đón. Nơi duy nhất nàng ta đi là Lâm phủ, dù sao thì nàng ta cũng không được sủng ái trong phủ, lúc nào tâm trạng cũng không được tốt, về nhà mẹ đẻ cũng là điều dễ hiểu”
Mộ Dung Bắc Hải không bị lay chuyển: “Bảo nàng ta đến gặp ta”
Khi Lâm Linh Nhi bước vào, quân cờ vương vãi trên mặt đất vẫn còn chưa kịp thu dọn.
Quản sự dặn dò tỉ mỉ: “Trắc phí, ngài cẩn thận một chút, đừng giẫm lên những quân cờ này, lão nô lập tức bảo người đến dọn dẹp”
Mộ Dung Bắc Hải hơi có chút bất mãn đối với lời dặn dò cẩn thận chu đáo của quản sự, lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi”
Lâm Linh Nhi không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Hải sẽ tàn nhẫn đến mức này.
Nàng ta há miệng, dường như là muốn bật khóc: “Tại sao vương gia lại ghét bỏ ta như vậy, thần thiếp thừa nhận đêm động phòng không nên tính kế ngài, nhưng bởi vì ta quá yêu ngài nên mới phải làm vậy, ngài không thể nể mặt đứa bé, mà tha thứ cho thần thiếp sao?”
“Bản vương chỉ biết là đêm đó giữa hai chúng †a không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là sau khi tỉnh lại, mọi chuyện đều là từ miệng ngươi nói ra”
“Đứa bé đó là của ai!” Chẳng lẽ thần thiếp.
có thể tự mình có thai? Vậy đi, nếu ngài không tin, có thể chờ đến lúc đứa bé được sinh ra, xem nó có giống với ngài không, mọi người đều nói đứa bé của hoàng gia lớn lên đều trông rất tuấn tú phi phàm, nhìn thoáng qua là biết rồng trong biển người. Lúc đó ngài chỉ cần nhìn là có thể biết hắn có phải là con của ngài hay không”
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Linh Nhi lại cố tình tìm ra Tố Ninh.
Ngũ quan của hẳn ta có ba phần giống Mộ Dung Bắc Hải, nói nhiều hơn ba phần là năm phần.
Đặt vào đứa bé, có thể nói là giống bảy tám phần cũng không có ái dám bắt bẻ.
Đến lúc đó, không sợ Mộ Dung Bắc Hải không nhận.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Hải chỉ liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, bản vương sẽ không cho ngươi sinh đứa bé này ra.”
Hắn nở một nụ cười lạnh như băng: “Người như ngươi mà cũng muốn sinh con cho bản vương? Ngươi xứng sao?”
Lâm Linh Nhi sợ đến mức mặt tái xanh.
Trăm tính ngàn tính, nàng ta cũng không ngờ rằng chuyện sẽ như thế này.
Người này thực sự là ra bài không giống người thường, nhìn từ khía cạnh nào cũng nhìn ra đứa bé là con của hẳn, vậy mà hắn có thể nói bỏ được?
“Không, không được, tuyệt đối không được. Thần thiếp nhất định phải giữ lại đứa bé này, dù thần thiếp phải chết cũng không để cho bất cứ ai làm tổn thương cốt nhục của ta”
/1792
|