*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong nàng ta đi đến ôm lấy đùi của Mộ Dung Bắc Hải, cầu xin hẳn buông tha cho mình.
“Vương gia, cầu xin ngài, dù gì nó cũng là đứa con đầu lòng của ngài. Thần thiếp không cầu tình yêu của ngài, chỉ hy vọng có thể sinh đứa bé ra một cách an toàn là được rồi, lẽ nào như vậy cũng là quá đáng?”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Hải không có biểu tình nào liếc nhìn nàng ta.
“Bản vương nghĩ, dựa vào lòng tham không đáy của ngươi, về sau e rằng là sẽ muốn nhiều hơn. Có một đứa bé, ngươi sẽ muốn lên chức vương phi, chức thế tử, thậm chí còn muốn địa vị cao hơn nữa. Ngươi tính toán cái gì, bản vương còn không đoán ra được sao?”
Lâm Linh Nhi cảm thấy sợ hãi.
Đúng là Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra được suy nghĩ của nàng ta, nàng ta cảm thấy người nam nhân quá đáng sợ.
“Không, vương gia ngài hiểu lâm rồi, thần thiếp không bao giờ có suy nghĩ không nên có. Chỉ là một lòng muốn sinh cho ngài một đứa con, chẳng lẽ ngài không thích trẻ con sao, nó sẽ gọi ngài là phụ vương, được báo hiếu, đây không phải là chuyện vui nhất trên đời này sao?”
Mộ Dung Bắc Hải đá văng nàng ta ra.
Lâm Linh Nhi sợ hắn sẽ đạp mạnh vào bụng mình nên lấy tay che bụng lại theo bản năng.
Mộ Dung Bắc Hải không tàn nhẫn như vậy, nhưng chuyện hắn đã quyết định thì không thể nào thay đổi được.
“Cứ như vậy đi, người về trước đi. Sáng sớm mai bản vương sẽ an bài người tới phá thai cho ngươi.”
Lâm Linh Nhi sợ đến mức run lẩy bẩy.
Sau khi trở về nơi ở của mình, Lâm Linh Nhi cảm thấy vô cùng sợ.
Sáng mai, Mộ Dung Bắc Hải sẽ cho người đến ra tay với mình, bây giờ mình phải làm sao đây.
Nàng ta trăm tính ngàn tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại thua trong một nốt nhạc sao.
Thuốc phá thai?
Không được, nàng ta không thể để chuyện này xảy ra được.
Điều này khiến lão quản gia cảm thấy hơi đau lòng và thất vọng, một thái tử điện hạ hiền lành dịu dàng một thời của hắn ta sao bây giờ lại trở thành một kẻ máu lạnh và tàn nhãn như vậy?
“Cứu, cứu ta với quản sự, ngoại trừ hoàng hậu nương nương, có lẽ không còn ai có thế cứu được ta. Trời sắp sáng rồi, có cách nào đưa ta vào cung trốn không, ta sợ, ta thực sự rất là sợ”
Lão quản gia cau chặt mày lại Chẳng trách đêm nay Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên ra lệnh Lâm Linh Nhi chỉ được ở trong phủ, không được đi đâu.
Bên cạnh đó cũng không cho những người bên cạnh nàng ta đi ra ngoài, hoá ra là sợ nàng ta tìm cứu binh.
Mộ Dung Bắc Hải muốn xử lý sạch sẽ đứa bé này trước khi mọi người biết, bởi vì một khi chuyện này mà truyền đến hoàng cung, thì nhất định sẽ bị ngăn cản Lão quản gia cảm thấy bực bội trong lòng, Nếu hắn ta khoanh tay đứng nhìn, thì nhất định Mộ Dung Bắc Hải sẽ nói là làm.
Nhưng đây là con nổi dõi của hoàng gia!
Là con của Mộ Dung Bắc Hải!
Nói xong nàng ta đi đến ôm lấy đùi của Mộ Dung Bắc Hải, cầu xin hẳn buông tha cho mình.
“Vương gia, cầu xin ngài, dù gì nó cũng là đứa con đầu lòng của ngài. Thần thiếp không cầu tình yêu của ngài, chỉ hy vọng có thể sinh đứa bé ra một cách an toàn là được rồi, lẽ nào như vậy cũng là quá đáng?”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Hải không có biểu tình nào liếc nhìn nàng ta.
“Bản vương nghĩ, dựa vào lòng tham không đáy của ngươi, về sau e rằng là sẽ muốn nhiều hơn. Có một đứa bé, ngươi sẽ muốn lên chức vương phi, chức thế tử, thậm chí còn muốn địa vị cao hơn nữa. Ngươi tính toán cái gì, bản vương còn không đoán ra được sao?”
Lâm Linh Nhi cảm thấy sợ hãi.
Đúng là Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra được suy nghĩ của nàng ta, nàng ta cảm thấy người nam nhân quá đáng sợ.
“Không, vương gia ngài hiểu lâm rồi, thần thiếp không bao giờ có suy nghĩ không nên có. Chỉ là một lòng muốn sinh cho ngài một đứa con, chẳng lẽ ngài không thích trẻ con sao, nó sẽ gọi ngài là phụ vương, được báo hiếu, đây không phải là chuyện vui nhất trên đời này sao?”
Mộ Dung Bắc Hải đá văng nàng ta ra.
Lâm Linh Nhi sợ hắn sẽ đạp mạnh vào bụng mình nên lấy tay che bụng lại theo bản năng.
Mộ Dung Bắc Hải không tàn nhẫn như vậy, nhưng chuyện hắn đã quyết định thì không thể nào thay đổi được.
“Cứ như vậy đi, người về trước đi. Sáng sớm mai bản vương sẽ an bài người tới phá thai cho ngươi.”
Lâm Linh Nhi sợ đến mức run lẩy bẩy.
Sau khi trở về nơi ở của mình, Lâm Linh Nhi cảm thấy vô cùng sợ.
Sáng mai, Mộ Dung Bắc Hải sẽ cho người đến ra tay với mình, bây giờ mình phải làm sao đây.
Nàng ta trăm tính ngàn tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại thua trong một nốt nhạc sao.
Thuốc phá thai?
Không được, nàng ta không thể để chuyện này xảy ra được.
Điều này khiến lão quản gia cảm thấy hơi đau lòng và thất vọng, một thái tử điện hạ hiền lành dịu dàng một thời của hắn ta sao bây giờ lại trở thành một kẻ máu lạnh và tàn nhãn như vậy?
“Cứu, cứu ta với quản sự, ngoại trừ hoàng hậu nương nương, có lẽ không còn ai có thế cứu được ta. Trời sắp sáng rồi, có cách nào đưa ta vào cung trốn không, ta sợ, ta thực sự rất là sợ”
Lão quản gia cau chặt mày lại Chẳng trách đêm nay Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên ra lệnh Lâm Linh Nhi chỉ được ở trong phủ, không được đi đâu.
Bên cạnh đó cũng không cho những người bên cạnh nàng ta đi ra ngoài, hoá ra là sợ nàng ta tìm cứu binh.
Mộ Dung Bắc Hải muốn xử lý sạch sẽ đứa bé này trước khi mọi người biết, bởi vì một khi chuyện này mà truyền đến hoàng cung, thì nhất định sẽ bị ngăn cản Lão quản gia cảm thấy bực bội trong lòng, Nếu hắn ta khoanh tay đứng nhìn, thì nhất định Mộ Dung Bắc Hải sẽ nói là làm.
Nhưng đây là con nổi dõi của hoàng gia!
Là con của Mộ Dung Bắc Hải!
/1792
|