- Ê, nãy anh Thần nói gì với cậu vậy? Cát Tường cậu ta tiến lại chỗ tôi đang đứng, tôi thì vẫn còn rất sock.
Vương Gia Thần? Cái tên này rất lạ, lạ kinh khủng khiếp, lạ đến kinh hồn bạt vía và cũng là cái tên khó có thể quên được lắm, vậy mà tôi lại không hề nhớ ra tẹo nào cái tên này. Hay hắn nhận nhầm người?
- Ê Linh... cậu giận tôi à?
- Ý thôi mà đừng giận tôi mà. Cát Tường nắm lấy tay tôi kéo kéo
- Biến đi! Tôi nhăn mặt nhìn cậu ta, hừ đồ thấy chết không cứu !!
Rồi tôi quay phắt lại phía sau, nghiến răng ken két nhìn hai tên tội đồ đang ngồi nhởn nhơ trên cái ghết sopha, hừ sao bọn nó lại nở đối xử với tôi như vậy chứ (T^T) sao mà bán tôi không thương tiếc gì hết, why? Sao số tôi lại nhọ thế này? Tác giả ơi, sao phận làm nhân vật chính mà bị một lô nhân vật phụ chà đạp tàn ác vậy! Bà đây sẽ đình công!!
- Bọn khốn! Xấu xa! Bán bạn ! Tôi quát vào mặt con Vy Phì
- Ơ...
- Ơ ơ cái trái mơ! Nói đi thằng khốn đó làm gì mày hả? Gì mà á á, chảy máu, nói nhanh lên! Tôi gào lên khi thấy cái vẻ mặt ta đây vô (số) tội của con Vy Phì.
- À, chảy máu mũi thì đúng mà hê hê - rồi nó lấy tay tháo cục bông gòn trên mũi xuống - Từ thời cha sanh mẹ đẻ ra đến giờ, lần thứ 2 tao thấy có trai đẹp như vậy, ôi~ một người thì nhu hoà như nước thích hợp làm thụ, một người thì lãnh khốc lạnh lùng thích hợp làm công. Hai người còn là bạn thân nữa chứ, anh Thần với anh Lạc ơi, em ship hai người, em sẽ tham gia vào fan club của hai anh. Và máu mũi nó lại chảy ra.
Con Vy Phì này kể ra rất pro, quanh năm suốt tháng vật vã với căn bệnh điên, nhưng những lúc bệnh nặng lại còn phải chống chọi thêm căn bệnh mê trai của nó nữa. Mà mỗi lần nó thấy trai đẹp là y như rằng máu mũi nó lại được dịp chảy ra. Khiếp!
- ...
- Mà ấy, hình như tao thấy anh Lạc để ý mày á Trinh. Con Vy Phì quay phắt lại nhìn con Trinh đang đứng cạnh nó.
- Kh...không có đâu... mày tha cho tao đi, tao sợ lắm rồi... Trinh e dè nói
- Tao thấy anh Lạc là người tốt nha. Đẹp trai dịu dàng, nhất là cái lún đồng tiền, sao mà đáng yêu vậy trời ơi >O<
Tôi: ...
- Anh Lạc đáng yêu ha, tôi cũng quý anh ấy lắm. Nhưng có tin đồn! Tên Cát Tường như bắt được tín hiệu tám bèn mon men lại nhập bọn với con Vy Phì.
- Tin đồn gì? Vy Phì mắt long lanh nhìn cậu ta.
- Đây đây ngồi xuống tôi kể cho nghe. tên Cát Tường ôm vai con Vy Phì và con Trinh kéo xuống ngồi xếp bằng lại, ba cái đầu chụm vào nhau rồi tên Cát Tường bắt đầu thì thào.
- Có một tin đồn trong trường Z của bọn tôi... ở phía sau trường có một cây cổ thụ mà nó đã ở đó kể từ lúc trường được xây cách đây 68 năm về trước tức là trước năm 1975 luôn ấy... người ta bảo trường tôi lúc đó có một cặp đôi gái-gái treo cổ ở đó vì nhà trường lẫn gia đình không đồng ý mối quan hệ đồng tính đấy...để rồi từ đó trường tôi xảy ra vô số chuyện kì bí...
- Ch...chuyện gì? Vy Phì ôm lấy hai tay nó, mặt biến sắc.
- Trường tôi đồn nhau rằng... ở gốc cây cổ thụ đó bị quyền rủa~
- Rồi sao? Con Vy Phì nuốt nước bọt tiếp tục hóng hớt.
- Rằng cặp nam-nam hay nữ-nữ nào chơi gần cái cây đó lúc nơi đó chỉ có hai người thôi thì... đời đời kiếp kiếp sẽ sống bên nhau trọn đời, tình yêu sẽ đến với những cặp đó chỉ cần thành tâm cầu nguyện... rồi đến một ngày...
- Một ngày sao? Cậu này kể lẹ đi với bỏ cái giọng thều thào như kể chuyện ma đó đi ghê quá! Con Vy Phì la lên đánh vào tên Cát Tường bôm bốp khiến không gian rùng rợn khi nãy biến mất tiêu.
- A đau, bạn của Linh cũng dữ y như cậu ta. Thì kể từ lúc lời nguyền ấy được truyền ra ngoài, biết bao nhiêu cặp đôi đồng tính đã kéo về trường tôi, leo gào bấp chấp vào chỉ mong được đến gần cây cổ thụ đó mà ước nguyện chứ sao!
- Thế liên quan gì đến anh Lạc?
- À, nghe bọn trong trường đồn nhau rằng, anh Lạc là Gay!
- CÁI GÌ!! Con Vy phì trợn mắt lên nhìn cậu ta - Không thể nào! Nãy rõ ràng tôi thấy anh ấy có cảm tình với Trinh!
- Thật ra thì tôi nghĩ anh Lạc không phải Gay đâu. Cát Tường mặt nghiêm trọng nói
- Dĩ nhiên rồi!
- Mà là Bi
Vy Phì: ...
- Biết sao không, do anh ấy với anh Thần thân với nhau quá, đi đâu cũng có nhau. Mà nơi để tụ tập lại lúc ở trường hay là cái gốc cây cổ thụ đó. Có tin đồn rằng vì anh Lạc quá thích anh Thần nhưng muốn chôn sâu tình yêu đó nên thầm dắt anh Thần lại gốc cổ thụ để rồi tự anh Lạc đa cảm đơn phương, ước nguyện được ở cạnh người con trai anh yêu dù cho tình yêu ấy là sai trái. Cậu ta vừa nói vừa đấm đấm ngực nhập vai.
- Bi ai quá~ Vy Phì a dua theo. Và thế là kẻ tung người hứng, hai đứa bệnh đó thi nhau diễn trò trước mặt tôi khiến tôi nãy giờ chôn chân tại chỗ, không thể thốt nên lời nào.
.
.
.
- Linh! Tiếng cửa mở thô bạo đập vào tường, tôi giật mình quay lại nhìn ra sau lưng, bỗng một thân người cao lớn ôm chầm lấy tôi siết chặt, đầu tôi đặt lên vai của tấm lưng ấy, mùi hương Acmani sộc thẳng vào mũi tôi.
- Cậu có sao không? Có sao không? Tôi xin lỗi vì đến trễ... Minh Triết đưa tay vuốt vuốt tóc tôi.
- Tôi...tôi không sao. Tôi ngượng ngùng đẩy hắn ra, làm gì mà xúc động mạnh dữ thế.
- Tôi rất lo cho cậu, cậu biết không?! Khi trưa cậu không nói gì với tôi rồi bỏ lên phòng, xong rồi đi đâu mất đến giờ này! Lúc tôi gọi điện cậu còn khóc nữa, rốt cuộc là...
Xoẹt! Xoẹt!
Ấy da tia lửa điện ở đâu đây. Ngay tức khắc tên Triết thay đổi thái độ quan tâm mà chuyển sang thái độ bất cần nhìn chằm chằm về trước.
- Mày cũng ở đây à?
- Đây là nhà anh rể tao! Tên Cát Tường cũng thôi tám chuyện với con Vy Phì mà đứng phắt dậy, tiến đến, mặt đối mặt với tên Triết. Hai bên đấu mắt mới nhau té lửa còn tôi thì đứng đực mặt ra ở giữa hai tên, cảm giác như mình đang bị nướng thành món Linh Nướng Lu.
- Lâu quá không gặp, không biết miệng cẩu mày có cắn chết thêm người nào nữa không? Cát Tường nhếch môi cười như không cười nói với tên Triết.
- Có thì rất nhiều. Nhưng không giỏi như mày. Hắn ta cười, ánh mắt nheo lại tỏ ý thâm thuý.
- Ý mày là sao?
- Bị cắn hết lần này đến lần khác mà vẫn chai lì chiến đấu đến cùng thì mày xứng đáng dành hạnh nhất.
- Mày... - tên Cát Tường đanh mặt, hít một hơi rồi tiếp tục - Mày chấp nhận mày là chó rồi nhá!
- Tao không phủ nhận. Làm chó cũng không vấn đề gì chỉ có điều... - Tên Triết hắn ta lại nhếch môi lên, hơi ngiên đầu, ánh mắt hiện lên tia bỡn cợt - Làm người như mày mà không thắng được một con chó thì quá là kém cỏi. Còn thua cả cầm-thú
Phập!
Cát Tường lại anh dũng hi sinh. Haizzz tính ra thằng Tường này cũng thật là vip pro quá đi. Cậu ta ghét tên Triết ra mặt, cả tên Nhất Anh cũng vậy. Mà Nhất Anh lại an phận không đấu võ mồm với tên mắt đen này còn Cát Tường thì khác, ba lần bảy lượt đếm không xuể cứ thích chọc vào miệng tên Triết khiến y như rằng lần nào cũng làm bản thân suýt trào máu họng. Ấy vậy mà vẫn không tởn, hễ gặp tên Triết là lại đá xéo, để rồi ngậm ngùi rút lui ôm thân hình với trái t(r)ym tan vỡ lết về nhà.
- Ủa Triết, mày quen Tường hả? Vy Phì phủi mông tiến lại.
- Quen cái *beep* ai thèm quem biết tên chó này! Cát Tường gào lên .
- Cậu cũng đừng nói tôi quen biết thể loại biến thái như cậu. Người không quen lại đi quen cái *beep*, dung tục. Linh chúng ta về thôi. Rồi tên Triết nắm tay tôi quay lưng lôi tôi ra ngoài.
- Phắc tên miệng cẩu kia!! Cái đồ mồm hôi thối!! Để lại tên Tường đang gào thét đầy bi thưởng phía sau lưng.
***
- Này... tôi bị hắn ta nắm tay lôi đi mãi trên con phố Z đông đúc, Triết hắn ta vẫn im lặng như vậy không nói tiếng nào mãy giờ.
- Buông tôi ra đi. Tôi nhỏ giọng nhắc hắn. Hắn vẫn im lặng lôi tôi đi, đến nơi để xe, đội nón bảo hiểm lên cho tôi
- Để để tôi tự làm tôi xấu hổ giằng lấy rồi gài quai nón bảo hiểm và ngồi lên xe, hắn ta cũng không nói gì cả, leo lên xe, lên ga rồi phóng đi...
...
- Chạy chậm lại! Tôi gào lên, má ơi thằng này nó chạy bạc mạng, chạy bán sống bán chết! Chạy như thể muốn đi gặp anh Diêm Vương nhanh chóng vậy đó.
- Triết, chạy chậm lại!
- Triết!
....
Và sau một khoảng thời gian tôi gào khóc điên cuồng cũng đến nhà. Chuẩn bị tháo nón leo xuống thì hắn ta quay lại nhìn tôi, tay hắn nắm chặt tay tôi, đôi mắt đen sâu hút như chứa đựng cả vũ trụ bao la ấy nhìn tôi đầy sự buồn bã.
- Tôi cần lời giải thích cho sự việc khi nãy.
Tôi thở dài, thế là đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho hắn nghe, và dĩ nhiên là tôi giấu nhẹm tên con trai Vương Gia Thần, khéo mà nói ra ngày mai tên này lại nổi máu xông qua trường đó gây sự luôn cũng nên.
- Linh... sao cậu ngốc vậy! Đáng ra khi chiều cậu phải qua kêu tôi. Cậu biết cậu là con gái không! Lỡ xảy ra chuyện gì, lỡ không cứu được con Trinh, rồi con Vy phì và nhất là lỡ như cậu... cậu... tên Triết càng nói nhỏ lại, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như đang hờn trách tôi khiến cho tôi bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc.
- Tôi..quên. Tôi nhỏ giọng cúi gầm mặt xuống không dám nhìn hắn ta, tôi biết hắn rất quan tâm tôi, Triết là một người bạn tốt.
- Linh! Chợt hắn nắm nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn đối diện vào mắt hắn, tôi đỏ mặt... tên này... từ khi nào hắn lại dậy thì thành công đến vậy...
- Linh, cậu luôn-luôn phải nhớ rằng còn có tôi. Từ nay về sau khi chuẩn bị làm việc nguy hiểm gì thì người đầu tiên cậu nhớ đến là tôi-Trần Minh Triết này! Cậu nhớ đấy!
Tôi xấu hổ gật đầu rồi gạt tay hắn ra xong leo xuống xe vào chạy tọt đến cánh cổng, lấy chìa khoá nhà và tra vào ổ khoá một cách gấp gút, xấu hổ quá đi huhu
- Linh, ngày mai... giọng Minh Triết van lên đều đều sau lưng tôi. Tôi bần thần giây lát rồi nhẹ nhàng xoay người lại nhìn hắn ta.
- Tảo mộ đúng không?
- ...ừ Triết khẽ đáp... từng cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi như cảm nhận rằng, Minh Triết hắn ta cứ như một làn gió lạnh lẽo lúc này... lạnh lùng và cô độc, tôi quay người lại cổng, mở cửa rồi đi thẳng vào, vừa đi vừa nói
- Tôi biết rồi, mai gặp nhé!
***
Tôi thức dậy vào lúc chuông đồng hồ điểm lúc 6h sáng. Chải tóc, mặc một bộ vái đen trắng giản dị, cột đại mớ tóc dài ngang lưng lên và đi xuống nhà. Hôm nay là chủ nhật và anh Văn lẫn chị Thiên vẫn chưa thức dậy. Bình thường ngày này còn lâu tôi mới thức dậy vào thời khắc này nhưng do hôm nay là ngoại lệ nên phải phá lệ một bữa.
- Good morning! Chà chà Linh nhà tôi đúng giờ quá! Tên Triết ở phía ngoài cổng niềm nở chào tôi. Tôi mở cổng ra đơ người nhìn hắn.
Hắn mặt chiếc áo sơ mi trắng cách tân vô cùng đẹp phối cùng chiếc quần tây vừa trang trọng nhưng không kém phần làm nổi bật lên đôi chân dài, thon và làn da tuy không đẹp mặn mà nhưng so với con trai, đó lại là một làn da hoàn hảo. Mái tóc đen không vuốt keo như mọi ngày mà để tự nhiên, vài sợi tóc loà xoà xuống vầng trán rộng làm cho đôi mắt vốn đã đen và huyền bí của hắn thêm phần ảo dịu hơn nữa, đôi môi chẻ tim đầy đặn hồng hào nổi bật trên nền mặt tuyết trắng... tay hắn còn ôm một bó hoa cúc trắng tuyệt dẹp... ực... thằng này dậy thì thành công quá xá... mà mọi năm hắn đều mặc vậy mà, sao hôm nay lại thấy hắn đẹp ghê vậy nhỉ.
- Đi.Đi thôi! Tôi lên tiếng rồi bước nhanh đến con xe vespa của hắn, huhu sao hôm nay hắn lại đẹp trai vậy.
...
...
Xe chạy bon bon trên con đường dẫn vào khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Xung quanh khu này cũng có nhà dân sinh sống, hai bên đường trồng rất nhiều cây mai hoàng yến vàng tươi nở từng chùm, có cả hương hoa sữa thơm ngát len lõi vào từng giác quan của con người, tuy là đất nghĩa trang nhưng thú thật, nơi đây không hề có cảm giác rùng rợn, ngược lại còn khiến cho người ta một cảm giác bình yên đến lạ.
Tôi với hắn gửi xe ở đầu cổng, hai đứa cùng chào bác bảo vệ nơi đất thánh này. Đây là một nghĩa trang của nhà thờ lớn, đất trống sau nhà thờ được làm thành nơi yên nghĩ cho những linh hồn của những người đã tin vào Chúa, những vị linh mục, những người vô danh đóng góp ít nhiều cho nhà thờ, cho mái ấm tình thương của các sơ. Tuy tôi không quen biết người đã khuất của hắn ta, nhưng tôi chắc một điều, lúc sinh thời, người đàn ông ấy hẳn là một người rất tốt.
- Thầy à, con đến thăm thầy đây. Minh Triết để bó hoa cúc trắng lên bia mộ, rồi hắn lấy từ balo ra những loại trái cây, bày ra đĩa và đặt bên cạnn bó hoa cúc trắng.
- Con biết đạo Thiên Chúa không có cúng kiến gì như đạo Phật, nhưng con vẫn làm. Con không thể để ngôi mộ của thầy lạnh lẽo như vậy được, con cảm thấy mình thật sự là một đứa trẻ tồi tệ. Hắn ta vừa lấy khắn giấy ướt lau xung quanh bia mộ, vừa cất giọng trầm thấp ấy.
- Đứa học trò ngỗ nghịch quậy phá, ỷ vào gia đình nên phách lối ngày nào đã dần biến mất rồi thầy ạ. Con đã không còn như trước nữa, thầy đúng là một người thầy giỏi đó... thầy đã thành công trong việc dạy bảo con.. tay Minh Triết khẽ run run, hắn ta cúi gầm mặt xuống, giọng nói dần trở nên ngắt quảng.
- Chỉ có điều... vì một đứa hư hỏng như con mà thầy phải đánh đổi mạng sống của mình... đáng ra thầy phải sống tiếp, sống để dạy học trò lời hay nghĩa đẹp, sống để giúp cho nền giáo dục này... còn con...một đứa hư hỏng như con đáng ra lúc đó mới là người chết mới phải. Và hắn ta gục xuống bia mộ, tay hắn chống lên nền cỏ lạnh buốt đọng lại những giọt sương sớm tinh khiết. Tôi không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve lưng hắn ta.
Được một hồi lâu sau, hắn cũng ngồi xuống cạnh tôi, tay dính đầy cỏ ướt, ôm chân và úp mặt vào đầu gối. Tôi vẫn vuốt lưng hắn, vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
- Linh này chợt Minh Triết cất tiếng kêu tôi
- Tôi đây. Tôi nhẹ đáp lại, bàn tay vẫn xoa xoa vỗ về hắn như một thói quen.
- Bao năm rồi cậu cũng đều đi viếng mộ với tôi, mà không thắc mắc người này với tôi có quan hệ gì ư?
- Tôi nghĩ rằng mình đã biết.
- Cậu biết? Hắn ta ngẩn gương mặt với ánh mắt hơi đỏ nhìn tôi, tên này khóc nhanh nhưng cũng hông khô những giọt nước mắt nhanh thật.
- Không phải cậu gọi người này là thầy sao? Tôi thôi vuốt lưng hắn, hướng ánh mắt về phía khung ảnh trên bia mộ.
- Không phải chuyện đó, chỉ là cậu chưa bao giờ hỏi tôi lí do tại sao tôi lại thành ra như thế này.
- Tôi nghĩ, những việc đã là quá khứ, không vui thì không nên kêu người khác kể cho mình nghe. Vì mình có nghe rồi cũng chả giúp được gì người đó, đã vậy có khi còn khơi lại nỗi đau của họ. Tôi mỉm cười rồi ngước nhìn bầu trời xanh với những tia nắng đang dần dần chiếu xuống thế gian, nắng sáng luôn là loại nắng thanh khiết nhất, trong trẻo nhất.
.
.
.
- Trước lúc chuyển về khu phố cậu, tôi là một đứa bé rất hư. Một lúc sau hắn ta cất tiếng nói với tôi.
- Hở? Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi, rồi lại tiếp tục nói.
- Tôi ngang bướng lắm, ỷ vào gia đình giàu có mà kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
- ...
- Thầy Tú - người thầy trên khung ảnh này, khi đó là giáo viên thể dục của tôi. Lúc đó là năm lớp 1, tôi không chịu chạy bền trong tiết thầy, đã thế còn lấy đá ném vào người thầy và chửi thầy là đồ rắc rối nữa. Hại thầy khi đó bị bầm một bên vai, vì là giáo viên thể dục nên vết bầm ấy càng lúc càng nặng hơn sau mỗi tiết học.
- ...
- Hôm đó là vào giờ trưa, tôi trốn ngủ trưa và lén rủ thêm hai đứa khác cúp và trốn vào nhà kho của trường do thấy chìa khoá còn cắm trên ổ khoá của nhà kho. Nhà kho khi đó để đầy những dụng cụ thể dục, bàn ghế hỏng, lều trại,...
- ...
- Tôi không chỉ hư như thế, tôi còn lấy trộm cả bao thuốc lá của ba mang vào trường, chui vào nhà kho và tập hút thử. Khi đó tôi ho rất nhiều và bảo: Thứ này chả ngon gì cả! Rồi vứt qua một bên, mà không hề dập tắt nó.
- Vậy là...
- Ừ, xảy ra hoả hoạn trong khu nhà kho. Nhà kho trường tôi khá rộng nhưng đầy những thứ dễ bốc cháy, khi đó tôi và lũ bạn bị kẹt trong đó, cố gắng kêu lên để có người nghe thấy.
- Nhưng cậu bảo chìa khoá nhà kho vẫn còn cắm trên ổ khoá mà, sau cậu không thoát ra ngoài?
- Khi đó. Người bảo vệ mới vào làm đi ngang qua nhà kho, thấy chìa khoá cắm trên đó thì bèn khoá cửa nhà kho lại do nghĩ rằng bác bảo vệ già quên khoá.
- ...
- Khi đó lửa cháy rất lớn. Và may sau thầy Tú đến và cứu bọn tôi ra. Trong ba đứa bọn tôi có một tên bị suyễn, một tên béo ú đã ngất. Thầy Tú mặc áo khoác đen ướt nước và đội cái mũ bảo hiểm, vì vai thầy đau nên không thể mang ba đứa ra cùng lúc. Nên thầy đã mang hai tên nhóc kia ra trước, tôi ương ngạnh nghĩ mình đang làm việc tốt mà ở lại.
- ...
- Lúc thầy vào cứu tôi, tôi còn mắng thầy: Ông lề mề quá! Tôi mà bị thương là tôi méc ba mẹ cho ông nghỉ việc. Thầy không nói gì cả và bế tôi ra ngoài... nhưng cái cửa cắm trại để trong kho làm bằng gỗ đã ngã xuống đè lên tôi và thầy... rồi thầy cố gắng... dùng hết sức của mình... thầy quăng tôi ra ngoài nhưng vì sức thầy khi đó đã quá yếu lẫn vai bị đau, ném tôi không dược xa, nhưng tôi vì sợ, tôi sợ nên đã chạy nhanh ra ngoài, tôi rất sợ và hối hận, tôi ôm ghì xô nước định xông vào cứu thầy nhưng không ai cho., và tôi cứ vậy thấy người thầy, ân nhân của tôi chết trong biển lửa mà chính do lỗi ở tôi gây nên, tôi..tôi...
- Thôi, cậu đừng kể nữa, tôi hiểu rồi. Tôi vội vàng ôm chầm lấy hắn ta, mắt tôi từ khi nào đã ướt hết, chắc Minh Triết đau lắm.
- Sau lần đó... tôi bị bỏng rất nặng ở vai, da tôi lại nhạy cảm...
- Ừ, nên khi đó bọn trong xóm đều kì thị cậu, bọn nó bảo cậu bị bệnh truyền nhiễm. Tôi vẫn ôm hắn
- Nhưng cậu thì không, Linh, cậu không sợ sao?
- Ai bảo tôi không sợ. Tôi thôi ôm hắn và nhìn hắn xong mỉm cười - Lúc đó tôi nghĩ: Woa cậu bạn này dễ thương quá! , nhưng tôi cũng né cậu ra mà. Cho đến khi mẹ tôi qua nói chuyện làm quen với gia đình cậu, cậu đừng quên người góp phần chữa trị vết bỏng cho cậu lúc đó cũng có công của ba mẹ tôi nữa nha. Mẹ giải thích cho tôi hiểu, đó không phải là bệnh truyền nhiễm, nên tôi mới làm quen với cậu đó.
- Lúc đó, cậu không ghét tôi. Triết hắn ta nhẹ nhàng nhìn tôi
- Ừ! Tôi cười tươi gật đầu
- Vậy sao giờ cậu ghét tôi vậy?
- .......... tôi, tôi không ghét cậu. Chỉ là, cậu rất quá đáng! Tôi nhỏ giọng nói.
- Quá đáng?
- Cậu lúc nào cũng kìm hãm tôi. Con trai mà lại gần tôi đều bị cậu doạ cho sợ tè cả ra quần. Nhớ năm lớp 10, tôi thích một anh lớp trên, cậu đã làm gì chứ hả! Cậu đổi quà tôi tặng cho anh đó là hộp chocolate thành đĩa phim con heo ! Còn là HD nữa chứ. Chưa hết cậu còn biến thái, bệnh hoạn đụng chạm tôi như thể cậu là bạn trai tôi vậy. Ỷ là bạn thân từ thời cởi chuồng tắm mưa rồi muốn làm gì thì làm à! Cậu có biết bao nhiêu đứa con gái vây quanh mà tôi có thèm nói gì đâu, sao mà với tôi cậu lại xỉa mũi vào nhiều chuyện vậy. Hại tôi đến giờ không hề có bạn trai! Không quá đáng thì là gì! Tôi tuông ra một tràn với hắn ta, nỗi hận chôn cất trong người đã bùng cháy!
- Tôi...
- Bỏ đi! Túm lại tôi ức lắm. Giờ cậu biết lí do tôi ghét cậu rồi. Nên bớt bớt lại đi.
- Không thể.
- WHY!! Tôi gào lên
- Vì năm lớp 8 tôi đã lỡ chạm tay vào ngực cậu nên tôi sẽ-chịu-trách-nhiệm-với-cậu-cả-đời. Xong hắn đứng lên bỏ đi một nước.
- Yah, tên đồi bại! Tôi đỏ mặt, chuyện xấu hổ ấy mà hắn cũng nói ra được.
- Ngực tuy nhỏ nhưng rất mềm~~~
Má!
Thằng quỷ chết tiệt, ôn dịch bệnh hoạn, sao mi không né xa ta ra đi chứ huhu T^T
Vương Gia Thần? Cái tên này rất lạ, lạ kinh khủng khiếp, lạ đến kinh hồn bạt vía và cũng là cái tên khó có thể quên được lắm, vậy mà tôi lại không hề nhớ ra tẹo nào cái tên này. Hay hắn nhận nhầm người?
- Ê Linh... cậu giận tôi à?
- Ý thôi mà đừng giận tôi mà. Cát Tường nắm lấy tay tôi kéo kéo
- Biến đi! Tôi nhăn mặt nhìn cậu ta, hừ đồ thấy chết không cứu !!
Rồi tôi quay phắt lại phía sau, nghiến răng ken két nhìn hai tên tội đồ đang ngồi nhởn nhơ trên cái ghết sopha, hừ sao bọn nó lại nở đối xử với tôi như vậy chứ (T^T) sao mà bán tôi không thương tiếc gì hết, why? Sao số tôi lại nhọ thế này? Tác giả ơi, sao phận làm nhân vật chính mà bị một lô nhân vật phụ chà đạp tàn ác vậy! Bà đây sẽ đình công!!
- Bọn khốn! Xấu xa! Bán bạn ! Tôi quát vào mặt con Vy Phì
- Ơ...
- Ơ ơ cái trái mơ! Nói đi thằng khốn đó làm gì mày hả? Gì mà á á, chảy máu, nói nhanh lên! Tôi gào lên khi thấy cái vẻ mặt ta đây vô (số) tội của con Vy Phì.
- À, chảy máu mũi thì đúng mà hê hê - rồi nó lấy tay tháo cục bông gòn trên mũi xuống - Từ thời cha sanh mẹ đẻ ra đến giờ, lần thứ 2 tao thấy có trai đẹp như vậy, ôi~ một người thì nhu hoà như nước thích hợp làm thụ, một người thì lãnh khốc lạnh lùng thích hợp làm công. Hai người còn là bạn thân nữa chứ, anh Thần với anh Lạc ơi, em ship hai người, em sẽ tham gia vào fan club của hai anh. Và máu mũi nó lại chảy ra.
Con Vy Phì này kể ra rất pro, quanh năm suốt tháng vật vã với căn bệnh điên, nhưng những lúc bệnh nặng lại còn phải chống chọi thêm căn bệnh mê trai của nó nữa. Mà mỗi lần nó thấy trai đẹp là y như rằng máu mũi nó lại được dịp chảy ra. Khiếp!
- ...
- Mà ấy, hình như tao thấy anh Lạc để ý mày á Trinh. Con Vy Phì quay phắt lại nhìn con Trinh đang đứng cạnh nó.
- Kh...không có đâu... mày tha cho tao đi, tao sợ lắm rồi... Trinh e dè nói
- Tao thấy anh Lạc là người tốt nha. Đẹp trai dịu dàng, nhất là cái lún đồng tiền, sao mà đáng yêu vậy trời ơi >O<
Tôi: ...
- Anh Lạc đáng yêu ha, tôi cũng quý anh ấy lắm. Nhưng có tin đồn! Tên Cát Tường như bắt được tín hiệu tám bèn mon men lại nhập bọn với con Vy Phì.
- Tin đồn gì? Vy Phì mắt long lanh nhìn cậu ta.
- Đây đây ngồi xuống tôi kể cho nghe. tên Cát Tường ôm vai con Vy Phì và con Trinh kéo xuống ngồi xếp bằng lại, ba cái đầu chụm vào nhau rồi tên Cát Tường bắt đầu thì thào.
- Có một tin đồn trong trường Z của bọn tôi... ở phía sau trường có một cây cổ thụ mà nó đã ở đó kể từ lúc trường được xây cách đây 68 năm về trước tức là trước năm 1975 luôn ấy... người ta bảo trường tôi lúc đó có một cặp đôi gái-gái treo cổ ở đó vì nhà trường lẫn gia đình không đồng ý mối quan hệ đồng tính đấy...để rồi từ đó trường tôi xảy ra vô số chuyện kì bí...
- Ch...chuyện gì? Vy Phì ôm lấy hai tay nó, mặt biến sắc.
- Trường tôi đồn nhau rằng... ở gốc cây cổ thụ đó bị quyền rủa~
- Rồi sao? Con Vy Phì nuốt nước bọt tiếp tục hóng hớt.
- Rằng cặp nam-nam hay nữ-nữ nào chơi gần cái cây đó lúc nơi đó chỉ có hai người thôi thì... đời đời kiếp kiếp sẽ sống bên nhau trọn đời, tình yêu sẽ đến với những cặp đó chỉ cần thành tâm cầu nguyện... rồi đến một ngày...
- Một ngày sao? Cậu này kể lẹ đi với bỏ cái giọng thều thào như kể chuyện ma đó đi ghê quá! Con Vy Phì la lên đánh vào tên Cát Tường bôm bốp khiến không gian rùng rợn khi nãy biến mất tiêu.
- A đau, bạn của Linh cũng dữ y như cậu ta. Thì kể từ lúc lời nguyền ấy được truyền ra ngoài, biết bao nhiêu cặp đôi đồng tính đã kéo về trường tôi, leo gào bấp chấp vào chỉ mong được đến gần cây cổ thụ đó mà ước nguyện chứ sao!
- Thế liên quan gì đến anh Lạc?
- À, nghe bọn trong trường đồn nhau rằng, anh Lạc là Gay!
- CÁI GÌ!! Con Vy phì trợn mắt lên nhìn cậu ta - Không thể nào! Nãy rõ ràng tôi thấy anh ấy có cảm tình với Trinh!
- Thật ra thì tôi nghĩ anh Lạc không phải Gay đâu. Cát Tường mặt nghiêm trọng nói
- Dĩ nhiên rồi!
- Mà là Bi
Vy Phì: ...
- Biết sao không, do anh ấy với anh Thần thân với nhau quá, đi đâu cũng có nhau. Mà nơi để tụ tập lại lúc ở trường hay là cái gốc cây cổ thụ đó. Có tin đồn rằng vì anh Lạc quá thích anh Thần nhưng muốn chôn sâu tình yêu đó nên thầm dắt anh Thần lại gốc cổ thụ để rồi tự anh Lạc đa cảm đơn phương, ước nguyện được ở cạnh người con trai anh yêu dù cho tình yêu ấy là sai trái. Cậu ta vừa nói vừa đấm đấm ngực nhập vai.
- Bi ai quá~ Vy Phì a dua theo. Và thế là kẻ tung người hứng, hai đứa bệnh đó thi nhau diễn trò trước mặt tôi khiến tôi nãy giờ chôn chân tại chỗ, không thể thốt nên lời nào.
.
.
.
- Linh! Tiếng cửa mở thô bạo đập vào tường, tôi giật mình quay lại nhìn ra sau lưng, bỗng một thân người cao lớn ôm chầm lấy tôi siết chặt, đầu tôi đặt lên vai của tấm lưng ấy, mùi hương Acmani sộc thẳng vào mũi tôi.
- Cậu có sao không? Có sao không? Tôi xin lỗi vì đến trễ... Minh Triết đưa tay vuốt vuốt tóc tôi.
- Tôi...tôi không sao. Tôi ngượng ngùng đẩy hắn ra, làm gì mà xúc động mạnh dữ thế.
- Tôi rất lo cho cậu, cậu biết không?! Khi trưa cậu không nói gì với tôi rồi bỏ lên phòng, xong rồi đi đâu mất đến giờ này! Lúc tôi gọi điện cậu còn khóc nữa, rốt cuộc là...
Xoẹt! Xoẹt!
Ấy da tia lửa điện ở đâu đây. Ngay tức khắc tên Triết thay đổi thái độ quan tâm mà chuyển sang thái độ bất cần nhìn chằm chằm về trước.
- Mày cũng ở đây à?
- Đây là nhà anh rể tao! Tên Cát Tường cũng thôi tám chuyện với con Vy Phì mà đứng phắt dậy, tiến đến, mặt đối mặt với tên Triết. Hai bên đấu mắt mới nhau té lửa còn tôi thì đứng đực mặt ra ở giữa hai tên, cảm giác như mình đang bị nướng thành món Linh Nướng Lu.
- Lâu quá không gặp, không biết miệng cẩu mày có cắn chết thêm người nào nữa không? Cát Tường nhếch môi cười như không cười nói với tên Triết.
- Có thì rất nhiều. Nhưng không giỏi như mày. Hắn ta cười, ánh mắt nheo lại tỏ ý thâm thuý.
- Ý mày là sao?
- Bị cắn hết lần này đến lần khác mà vẫn chai lì chiến đấu đến cùng thì mày xứng đáng dành hạnh nhất.
- Mày... - tên Cát Tường đanh mặt, hít một hơi rồi tiếp tục - Mày chấp nhận mày là chó rồi nhá!
- Tao không phủ nhận. Làm chó cũng không vấn đề gì chỉ có điều... - Tên Triết hắn ta lại nhếch môi lên, hơi ngiên đầu, ánh mắt hiện lên tia bỡn cợt - Làm người như mày mà không thắng được một con chó thì quá là kém cỏi. Còn thua cả cầm-thú
Phập!
Cát Tường lại anh dũng hi sinh. Haizzz tính ra thằng Tường này cũng thật là vip pro quá đi. Cậu ta ghét tên Triết ra mặt, cả tên Nhất Anh cũng vậy. Mà Nhất Anh lại an phận không đấu võ mồm với tên mắt đen này còn Cát Tường thì khác, ba lần bảy lượt đếm không xuể cứ thích chọc vào miệng tên Triết khiến y như rằng lần nào cũng làm bản thân suýt trào máu họng. Ấy vậy mà vẫn không tởn, hễ gặp tên Triết là lại đá xéo, để rồi ngậm ngùi rút lui ôm thân hình với trái t(r)ym tan vỡ lết về nhà.
- Ủa Triết, mày quen Tường hả? Vy Phì phủi mông tiến lại.
- Quen cái *beep* ai thèm quem biết tên chó này! Cát Tường gào lên .
- Cậu cũng đừng nói tôi quen biết thể loại biến thái như cậu. Người không quen lại đi quen cái *beep*, dung tục. Linh chúng ta về thôi. Rồi tên Triết nắm tay tôi quay lưng lôi tôi ra ngoài.
- Phắc tên miệng cẩu kia!! Cái đồ mồm hôi thối!! Để lại tên Tường đang gào thét đầy bi thưởng phía sau lưng.
***
- Này... tôi bị hắn ta nắm tay lôi đi mãi trên con phố Z đông đúc, Triết hắn ta vẫn im lặng như vậy không nói tiếng nào mãy giờ.
- Buông tôi ra đi. Tôi nhỏ giọng nhắc hắn. Hắn vẫn im lặng lôi tôi đi, đến nơi để xe, đội nón bảo hiểm lên cho tôi
- Để để tôi tự làm tôi xấu hổ giằng lấy rồi gài quai nón bảo hiểm và ngồi lên xe, hắn ta cũng không nói gì cả, leo lên xe, lên ga rồi phóng đi...
...
- Chạy chậm lại! Tôi gào lên, má ơi thằng này nó chạy bạc mạng, chạy bán sống bán chết! Chạy như thể muốn đi gặp anh Diêm Vương nhanh chóng vậy đó.
- Triết, chạy chậm lại!
- Triết!
....
Và sau một khoảng thời gian tôi gào khóc điên cuồng cũng đến nhà. Chuẩn bị tháo nón leo xuống thì hắn ta quay lại nhìn tôi, tay hắn nắm chặt tay tôi, đôi mắt đen sâu hút như chứa đựng cả vũ trụ bao la ấy nhìn tôi đầy sự buồn bã.
- Tôi cần lời giải thích cho sự việc khi nãy.
Tôi thở dài, thế là đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho hắn nghe, và dĩ nhiên là tôi giấu nhẹm tên con trai Vương Gia Thần, khéo mà nói ra ngày mai tên này lại nổi máu xông qua trường đó gây sự luôn cũng nên.
- Linh... sao cậu ngốc vậy! Đáng ra khi chiều cậu phải qua kêu tôi. Cậu biết cậu là con gái không! Lỡ xảy ra chuyện gì, lỡ không cứu được con Trinh, rồi con Vy phì và nhất là lỡ như cậu... cậu... tên Triết càng nói nhỏ lại, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như đang hờn trách tôi khiến cho tôi bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc.
- Tôi..quên. Tôi nhỏ giọng cúi gầm mặt xuống không dám nhìn hắn ta, tôi biết hắn rất quan tâm tôi, Triết là một người bạn tốt.
- Linh! Chợt hắn nắm nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn đối diện vào mắt hắn, tôi đỏ mặt... tên này... từ khi nào hắn lại dậy thì thành công đến vậy...
- Linh, cậu luôn-luôn phải nhớ rằng còn có tôi. Từ nay về sau khi chuẩn bị làm việc nguy hiểm gì thì người đầu tiên cậu nhớ đến là tôi-Trần Minh Triết này! Cậu nhớ đấy!
Tôi xấu hổ gật đầu rồi gạt tay hắn ra xong leo xuống xe vào chạy tọt đến cánh cổng, lấy chìa khoá nhà và tra vào ổ khoá một cách gấp gút, xấu hổ quá đi huhu
- Linh, ngày mai... giọng Minh Triết van lên đều đều sau lưng tôi. Tôi bần thần giây lát rồi nhẹ nhàng xoay người lại nhìn hắn ta.
- Tảo mộ đúng không?
- ...ừ Triết khẽ đáp... từng cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi như cảm nhận rằng, Minh Triết hắn ta cứ như một làn gió lạnh lẽo lúc này... lạnh lùng và cô độc, tôi quay người lại cổng, mở cửa rồi đi thẳng vào, vừa đi vừa nói
- Tôi biết rồi, mai gặp nhé!
***
Tôi thức dậy vào lúc chuông đồng hồ điểm lúc 6h sáng. Chải tóc, mặc một bộ vái đen trắng giản dị, cột đại mớ tóc dài ngang lưng lên và đi xuống nhà. Hôm nay là chủ nhật và anh Văn lẫn chị Thiên vẫn chưa thức dậy. Bình thường ngày này còn lâu tôi mới thức dậy vào thời khắc này nhưng do hôm nay là ngoại lệ nên phải phá lệ một bữa.
- Good morning! Chà chà Linh nhà tôi đúng giờ quá! Tên Triết ở phía ngoài cổng niềm nở chào tôi. Tôi mở cổng ra đơ người nhìn hắn.
Hắn mặt chiếc áo sơ mi trắng cách tân vô cùng đẹp phối cùng chiếc quần tây vừa trang trọng nhưng không kém phần làm nổi bật lên đôi chân dài, thon và làn da tuy không đẹp mặn mà nhưng so với con trai, đó lại là một làn da hoàn hảo. Mái tóc đen không vuốt keo như mọi ngày mà để tự nhiên, vài sợi tóc loà xoà xuống vầng trán rộng làm cho đôi mắt vốn đã đen và huyền bí của hắn thêm phần ảo dịu hơn nữa, đôi môi chẻ tim đầy đặn hồng hào nổi bật trên nền mặt tuyết trắng... tay hắn còn ôm một bó hoa cúc trắng tuyệt dẹp... ực... thằng này dậy thì thành công quá xá... mà mọi năm hắn đều mặc vậy mà, sao hôm nay lại thấy hắn đẹp ghê vậy nhỉ.
- Đi.Đi thôi! Tôi lên tiếng rồi bước nhanh đến con xe vespa của hắn, huhu sao hôm nay hắn lại đẹp trai vậy.
...
...
Xe chạy bon bon trên con đường dẫn vào khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Xung quanh khu này cũng có nhà dân sinh sống, hai bên đường trồng rất nhiều cây mai hoàng yến vàng tươi nở từng chùm, có cả hương hoa sữa thơm ngát len lõi vào từng giác quan của con người, tuy là đất nghĩa trang nhưng thú thật, nơi đây không hề có cảm giác rùng rợn, ngược lại còn khiến cho người ta một cảm giác bình yên đến lạ.
Tôi với hắn gửi xe ở đầu cổng, hai đứa cùng chào bác bảo vệ nơi đất thánh này. Đây là một nghĩa trang của nhà thờ lớn, đất trống sau nhà thờ được làm thành nơi yên nghĩ cho những linh hồn của những người đã tin vào Chúa, những vị linh mục, những người vô danh đóng góp ít nhiều cho nhà thờ, cho mái ấm tình thương của các sơ. Tuy tôi không quen biết người đã khuất của hắn ta, nhưng tôi chắc một điều, lúc sinh thời, người đàn ông ấy hẳn là một người rất tốt.
- Thầy à, con đến thăm thầy đây. Minh Triết để bó hoa cúc trắng lên bia mộ, rồi hắn lấy từ balo ra những loại trái cây, bày ra đĩa và đặt bên cạnn bó hoa cúc trắng.
- Con biết đạo Thiên Chúa không có cúng kiến gì như đạo Phật, nhưng con vẫn làm. Con không thể để ngôi mộ của thầy lạnh lẽo như vậy được, con cảm thấy mình thật sự là một đứa trẻ tồi tệ. Hắn ta vừa lấy khắn giấy ướt lau xung quanh bia mộ, vừa cất giọng trầm thấp ấy.
- Đứa học trò ngỗ nghịch quậy phá, ỷ vào gia đình nên phách lối ngày nào đã dần biến mất rồi thầy ạ. Con đã không còn như trước nữa, thầy đúng là một người thầy giỏi đó... thầy đã thành công trong việc dạy bảo con.. tay Minh Triết khẽ run run, hắn ta cúi gầm mặt xuống, giọng nói dần trở nên ngắt quảng.
- Chỉ có điều... vì một đứa hư hỏng như con mà thầy phải đánh đổi mạng sống của mình... đáng ra thầy phải sống tiếp, sống để dạy học trò lời hay nghĩa đẹp, sống để giúp cho nền giáo dục này... còn con...một đứa hư hỏng như con đáng ra lúc đó mới là người chết mới phải. Và hắn ta gục xuống bia mộ, tay hắn chống lên nền cỏ lạnh buốt đọng lại những giọt sương sớm tinh khiết. Tôi không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve lưng hắn ta.
Được một hồi lâu sau, hắn cũng ngồi xuống cạnh tôi, tay dính đầy cỏ ướt, ôm chân và úp mặt vào đầu gối. Tôi vẫn vuốt lưng hắn, vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
- Linh này chợt Minh Triết cất tiếng kêu tôi
- Tôi đây. Tôi nhẹ đáp lại, bàn tay vẫn xoa xoa vỗ về hắn như một thói quen.
- Bao năm rồi cậu cũng đều đi viếng mộ với tôi, mà không thắc mắc người này với tôi có quan hệ gì ư?
- Tôi nghĩ rằng mình đã biết.
- Cậu biết? Hắn ta ngẩn gương mặt với ánh mắt hơi đỏ nhìn tôi, tên này khóc nhanh nhưng cũng hông khô những giọt nước mắt nhanh thật.
- Không phải cậu gọi người này là thầy sao? Tôi thôi vuốt lưng hắn, hướng ánh mắt về phía khung ảnh trên bia mộ.
- Không phải chuyện đó, chỉ là cậu chưa bao giờ hỏi tôi lí do tại sao tôi lại thành ra như thế này.
- Tôi nghĩ, những việc đã là quá khứ, không vui thì không nên kêu người khác kể cho mình nghe. Vì mình có nghe rồi cũng chả giúp được gì người đó, đã vậy có khi còn khơi lại nỗi đau của họ. Tôi mỉm cười rồi ngước nhìn bầu trời xanh với những tia nắng đang dần dần chiếu xuống thế gian, nắng sáng luôn là loại nắng thanh khiết nhất, trong trẻo nhất.
.
.
.
- Trước lúc chuyển về khu phố cậu, tôi là một đứa bé rất hư. Một lúc sau hắn ta cất tiếng nói với tôi.
- Hở? Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi, rồi lại tiếp tục nói.
- Tôi ngang bướng lắm, ỷ vào gia đình giàu có mà kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
- ...
- Thầy Tú - người thầy trên khung ảnh này, khi đó là giáo viên thể dục của tôi. Lúc đó là năm lớp 1, tôi không chịu chạy bền trong tiết thầy, đã thế còn lấy đá ném vào người thầy và chửi thầy là đồ rắc rối nữa. Hại thầy khi đó bị bầm một bên vai, vì là giáo viên thể dục nên vết bầm ấy càng lúc càng nặng hơn sau mỗi tiết học.
- ...
- Hôm đó là vào giờ trưa, tôi trốn ngủ trưa và lén rủ thêm hai đứa khác cúp và trốn vào nhà kho của trường do thấy chìa khoá còn cắm trên ổ khoá của nhà kho. Nhà kho khi đó để đầy những dụng cụ thể dục, bàn ghế hỏng, lều trại,...
- ...
- Tôi không chỉ hư như thế, tôi còn lấy trộm cả bao thuốc lá của ba mang vào trường, chui vào nhà kho và tập hút thử. Khi đó tôi ho rất nhiều và bảo: Thứ này chả ngon gì cả! Rồi vứt qua một bên, mà không hề dập tắt nó.
- Vậy là...
- Ừ, xảy ra hoả hoạn trong khu nhà kho. Nhà kho trường tôi khá rộng nhưng đầy những thứ dễ bốc cháy, khi đó tôi và lũ bạn bị kẹt trong đó, cố gắng kêu lên để có người nghe thấy.
- Nhưng cậu bảo chìa khoá nhà kho vẫn còn cắm trên ổ khoá mà, sau cậu không thoát ra ngoài?
- Khi đó. Người bảo vệ mới vào làm đi ngang qua nhà kho, thấy chìa khoá cắm trên đó thì bèn khoá cửa nhà kho lại do nghĩ rằng bác bảo vệ già quên khoá.
- ...
- Khi đó lửa cháy rất lớn. Và may sau thầy Tú đến và cứu bọn tôi ra. Trong ba đứa bọn tôi có một tên bị suyễn, một tên béo ú đã ngất. Thầy Tú mặc áo khoác đen ướt nước và đội cái mũ bảo hiểm, vì vai thầy đau nên không thể mang ba đứa ra cùng lúc. Nên thầy đã mang hai tên nhóc kia ra trước, tôi ương ngạnh nghĩ mình đang làm việc tốt mà ở lại.
- ...
- Lúc thầy vào cứu tôi, tôi còn mắng thầy: Ông lề mề quá! Tôi mà bị thương là tôi méc ba mẹ cho ông nghỉ việc. Thầy không nói gì cả và bế tôi ra ngoài... nhưng cái cửa cắm trại để trong kho làm bằng gỗ đã ngã xuống đè lên tôi và thầy... rồi thầy cố gắng... dùng hết sức của mình... thầy quăng tôi ra ngoài nhưng vì sức thầy khi đó đã quá yếu lẫn vai bị đau, ném tôi không dược xa, nhưng tôi vì sợ, tôi sợ nên đã chạy nhanh ra ngoài, tôi rất sợ và hối hận, tôi ôm ghì xô nước định xông vào cứu thầy nhưng không ai cho., và tôi cứ vậy thấy người thầy, ân nhân của tôi chết trong biển lửa mà chính do lỗi ở tôi gây nên, tôi..tôi...
- Thôi, cậu đừng kể nữa, tôi hiểu rồi. Tôi vội vàng ôm chầm lấy hắn ta, mắt tôi từ khi nào đã ướt hết, chắc Minh Triết đau lắm.
- Sau lần đó... tôi bị bỏng rất nặng ở vai, da tôi lại nhạy cảm...
- Ừ, nên khi đó bọn trong xóm đều kì thị cậu, bọn nó bảo cậu bị bệnh truyền nhiễm. Tôi vẫn ôm hắn
- Nhưng cậu thì không, Linh, cậu không sợ sao?
- Ai bảo tôi không sợ. Tôi thôi ôm hắn và nhìn hắn xong mỉm cười - Lúc đó tôi nghĩ: Woa cậu bạn này dễ thương quá! , nhưng tôi cũng né cậu ra mà. Cho đến khi mẹ tôi qua nói chuyện làm quen với gia đình cậu, cậu đừng quên người góp phần chữa trị vết bỏng cho cậu lúc đó cũng có công của ba mẹ tôi nữa nha. Mẹ giải thích cho tôi hiểu, đó không phải là bệnh truyền nhiễm, nên tôi mới làm quen với cậu đó.
- Lúc đó, cậu không ghét tôi. Triết hắn ta nhẹ nhàng nhìn tôi
- Ừ! Tôi cười tươi gật đầu
- Vậy sao giờ cậu ghét tôi vậy?
- .......... tôi, tôi không ghét cậu. Chỉ là, cậu rất quá đáng! Tôi nhỏ giọng nói.
- Quá đáng?
- Cậu lúc nào cũng kìm hãm tôi. Con trai mà lại gần tôi đều bị cậu doạ cho sợ tè cả ra quần. Nhớ năm lớp 10, tôi thích một anh lớp trên, cậu đã làm gì chứ hả! Cậu đổi quà tôi tặng cho anh đó là hộp chocolate thành đĩa phim con heo ! Còn là HD nữa chứ. Chưa hết cậu còn biến thái, bệnh hoạn đụng chạm tôi như thể cậu là bạn trai tôi vậy. Ỷ là bạn thân từ thời cởi chuồng tắm mưa rồi muốn làm gì thì làm à! Cậu có biết bao nhiêu đứa con gái vây quanh mà tôi có thèm nói gì đâu, sao mà với tôi cậu lại xỉa mũi vào nhiều chuyện vậy. Hại tôi đến giờ không hề có bạn trai! Không quá đáng thì là gì! Tôi tuông ra một tràn với hắn ta, nỗi hận chôn cất trong người đã bùng cháy!
- Tôi...
- Bỏ đi! Túm lại tôi ức lắm. Giờ cậu biết lí do tôi ghét cậu rồi. Nên bớt bớt lại đi.
- Không thể.
- WHY!! Tôi gào lên
- Vì năm lớp 8 tôi đã lỡ chạm tay vào ngực cậu nên tôi sẽ-chịu-trách-nhiệm-với-cậu-cả-đời. Xong hắn đứng lên bỏ đi một nước.
- Yah, tên đồi bại! Tôi đỏ mặt, chuyện xấu hổ ấy mà hắn cũng nói ra được.
- Ngực tuy nhỏ nhưng rất mềm~~~
Má!
Thằng quỷ chết tiệt, ôn dịch bệnh hoạn, sao mi không né xa ta ra đi chứ huhu T^T
/18
|