Con nghé vàng nghe xong, không chút hoang mang, chậm rãi bước đến, viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất: “Đơn giản.”
“Mày có biện pháp sao?” Sở Phong kinh ngạc.
Con nghé ngẩng đầu, tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
“Thế thì giải quyết nhanh đi.” Sở Phong vui mừng, vội vàng thúc giục.
Con nghé vàng chậm rãi bước đến gần Tả Tuấn, hơi đánh giá một chút, sau đó giơ hai móng, bịch bịch hai tiếng, đạp vào đầu Tả Tuấn hai cái.
“Đạp nhẹ thôi, sắp bể đầu ra rồi.” Sở Phong giật mình kêu lên, vội ngăn cản. Hắn biết sức mạnh của con nghé bao lớn, như thế nào cũng không nghĩ đến nó lại đạp đầu Tả Tuấn như thế.
Tả Tuấn đầu tiên là kêu lên thảm thiết, sau đó ngất đi. Mặc dù chìm vào trạng thái vô thức, nhưng y vẫn còn run rẩy, miệng sùi bọt mép, đầu lắc lư không ngừng.
“Đây được xem là biện pháp giải quyết gì?” Sở Phong nghi ngờ hỏi.
Con nghé vàng lại viết lên mặt đất ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Mất trí nhớ.”
“Mày... đủ hung ác thật.” Sở Phong thật không biết nói gì cho phải. Con Ngưu Ma Vương này quả nhiên không phải người lương thiện, chỉ đạp loảng xoảng hai chân, đã đánh người ta đến mất trí nhớ.
Sở Phong nhìn con nghé vàng, ánh mắt là lạ. Vốn tưởng rằng nó sẽ thi triển một thủ đoạn kỳ quái nào đó, hắn đang chuẩn bị mở rộng tầm mắt, ai nghĩ cuối cùng lại như vậy.
“Ngươi nghĩ rằng đơn giản như vậy sao?” Hắn hoài nghi. Phương pháp thô bạo, thiếu hàm lượng kỹ thuật như vậy, rốt cuộc có được không? Hắn cảm thấy tổng không thể dựa vào con nghé vàng này được.
Con nghé vàng khá trầm ổn, di chuyển chậm rãi, viết mấy chữ rất khó coi: Đại đạo đơn giản nhất.
Sở Phong trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nói gì. Cuối cùng, hắn thật sự muốn chửi bậy một câu.
Ngươi dậm loạn hai chân, thô bạo đánh xuống, đích thật rất đơn giản. Nhưng có thể được gọi là con đường đơn giản nhất không?
“Ta… bị ngọn núi lớn đè đầu. Ta… muốn chết.” Trên mặt đất, Tả Tuấn miệng sùi bọt mép, ăn nói mê sảng.
Có thể thấy được hai cặp móng kia đã thương tổn y bao lớn. Suy nghĩ của y đã bị hỗn loạn. Mặc dù hôn mê, nhưng miệng vẫn kêu lên đau đớn, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Anh ta không có việc gì chứ? Có để lại di chứng gì hay không? Vạn nhất vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì phiền phức rồi.” Sở Phong hơi lo lắng.
Trước kia, hắn còn nghi ngờ thủ đoạn của con nghé vàng. Bây giờ xem ra, hắn nên lo lắng cho mức độ bị thương của Tả Tuấn.
Bởi vì nghé vàng không nặng không nhẹ, chủ yếu nhất nó cũng chẳng phải thứ tốt gì. Thật không biết hai móng kia hạ xuống sẽ mang đến hậu quả gì nữa.
Nhìn bộ dạng của Tả Tuấn, Sở Phong cũng cảm thấy rất đau.
Tuy rằng Tả Tuấn đã ngất, nhưng nằm co rút trên mặt đất, không ngừng sốt cao, hoàn toàn không ổn.
“Đây là ác nhân có ác ngưu ma trị sao?” Sở Phong lẩm bẩm. Hắn tìm kiếm khắp người Tả Tuấn, muốn tìm xem có vật phẩm gì kỳ lạ hay không.
Chủy thủ, kiếm khí đều do hợp kim luyện chế. Tuy rằng rất bất phàm, nhưng không thể so sánh với đoản kiếm màu đen. Ngoài ra còn có một số thực vật vụn vặt.
Cuối cùng, Sở Phong từ trong ngực của y lấy ra một tấm bản đồ da thú, thoạt nhìn không giống cổ xưa, hẳn là được vẽ gần đây.
Nghĩ đến bản đồ làm bằng giấy sẽ dễ bị tổn hại, làm bằng da sẽ dễ bảo tồn hơn.
Nhất là Tả Tuấn, cơ thể trong nháy mắt biến dị, trở thành người khổng lồ cao ba thước, vờn quang sương mù màu vàng đất, như vậy rất dễ làm hư hao đồ vật trên người.
Da thú đã trải qua xử lý đặc biệt, rất mềm mại, xếp chồng lên nhau, khi mở ra cực kỳ lớn, phủ kín cả một mặt đất.
Đây là bản đồ của núi Thái Hành, xung quanh mấy trăm dặm đều có đánh dấu, rất kỹ càng, tất cả các ngọn núi đều vô cùng rõ ràng.
“Có một số ngọn núi tôi chưa từng nhìn thấy.”
Nhà của Sở Phong ở đây, tất nhiên rất quen thuộc. Hắn phỏng đoán là mới được vẽ gần đây, bao gồm những ngọn núi hồng hoang đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt của hắn trở nên vui mừng. Tấm bản đồ này rất có tác dụng đối với hắn.
Hắn xem xét cẩn thận, phát hiện trên tấm da thú có ký hiệu đặc biệt, có khu vực vẽ một bộ xương màu đen, có ngọn núi thì chú thích hai chữ “ngắt lấy.”
Ngoài ra, còn có vùng núi dùng bút mực màu đỏ vòng lên.
Ký hiệu không phải rất nhiều, nhưng lại rất bắt mắt, khiến cho người ta sẽ chú ý đến ngay lần đầu tiên. Không cần suy nghĩ, người ta cũng biết nơi này nhất định rất cổ quái.
Có nên cất tấm bản đồ da thú này không? Sở Phong suy nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ qua. Hắn mang đến một tờ giấy trắng, tự mình đối chiếu với tấm da thú, trong thời gian ngắn miêu tả lại một phần.
“Tiễn cái thứ phiền phức này đi sớm một chút.” Sở Phong mang theo Tả Tuấn bước ra ngoài cửa, tiến vào khu rừng bên cạnh. Đây là thôn trấn nằm ở phía đông nhất, có rất ít người qua lại, quả thật tiện vô cùng.
Với thể lực cùng tốc độ của Sở Phong mà nói, mang theo một người đi vội rất dễ dàng. Hắn một hơi chạy hơn hai mươi mấy dặm, xuyên qua khu rừng, đặt Tả Tuấn trên một đường nhựa bị tách ra.
Tả Tuấn vẫn hôn mê như trước.
Sở Phong nhìn lại, hai bên con đường này đều là lúa mì, cách khu rừng rất xa, không có khả năng có dã thú, vì thế hắn xoay người rời đi.
Thị trấn thật sự rất yên tĩnh. Bởi vì mọi người đã không còn khủng hoảng nữa.
Mấy ngày gần đây, một số thanh niên bắt đầu ra đường, mang theo dụng cụ phòng thân, thử tiến đến các huyện thành.
Bọn họ cảm nhận được, người ở huyện thành, tỉnh thành sẽ nhiều hơn, sẽ càng an toàn hơn.
Nhưng sau khi có người thành công đến huyện thành, bọn họ không còn nghĩ như vậy. Gần huyện thành có hai ngọn núi Hồng Hoang, cao ngất trong mây, cách quá gần.
Mơ hồ có thể thấy được các loại hung cầm quái thú trên núi, ví dụ như con rết màu bạc dài hai thước, giống như một con bạch xà, tất cả sinh vật đều phải tránh xa.
Hoặc một con mãnh cầm màu đỏ chộp lấy con báo, xem như món ăn, máu chảy đầm đìa.
Còn có người nhìn thấy một con nhện đỏ như lửa đang kết tấm lưới to như cái nhà bắt ngang hai ngọn núi. Sau đó nhả tơ, bắt hết tất cả chim lớn trong phạm vi mười mét, cảnh tượng vô cùng huyết tinh tàn bạo.
Rất nhiều sinh vật chưa bao giờ gặp trước đây, bây giờ đều xuất hiện trên ngọn núi gần huyện thành.
Điều này ai mà không sợ chứ?
Người trong thị trấn gần đây đều chạy trốn, sợ có ngày quái vật xuống núi.
Về phần nội thành và tỉnh thành, nghe nói cũng không nơi nào tốt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, giống như thời viễn cổ đang đến, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều khu rừng rộng lớn với rất nhiều mãnh thú.
Sau một phen thăm dò, những người ở thị trấn Thanh Dương đều nhụt chí, từ huyện thành lui về.
Lúc này, cũng có không ít người rất thiết thực, đều là những người ở thế hệ trước, bắt đầu gieo hoa màu bên ngoài thị trấn, hy vọng có thể tự cấp tự túc.
Vốn lúc trước có đồng ruộng, bây giờ địa vực gia tăng gấp bội. Mặc dù vẫn còn một số khu rừng, nhưng địa vực gieo trồng cũng trở nên càng lúc càng rộng lớn.
Bây giờ vốn đã là cuối thu, nhưng lá cây vẫn không vàng, cỏ vẫn không khô, vẫn sinh cơ bừng bừng như trước, thời tiết chuyển sang ấm, giống như mùa hạ đang tiến đến.
Điều này đã hình thành một loại kỳ cảnh, ví dụ như phía đông nhà Sở Phong có một số cây ăn quả sinh ra loại quả đỏ rực, còn có một số thì đang nở hoa.Mùi trái cây và mùi hoa hòa hợp lại với nhau. Có một cây nặng trĩu quả, còn có một số cây đang đơm hoa, vô cùng xinh đẹp.
Mùa thu, đối với người của thế giới này mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Bởi vì chiến tranh đã từng phát sinh, suýt chút nữa hủy diệt đại địa. Theo năm tháng, thổ địa cằn cỗi, thực vật thiếu thốn, mọi người phải chật vật sinh tồn.
Thời đại hậu văn minh, mỗi khi mùa thu đến, tất cả mọi người phải tham dự vào việc thu hoạch nông nghiệp.
Về sau, dù điều kiện ác liệt đã thay đổi, phồn thịnh xuất hiện, nhưng cũng dần dần hình thành thói quen. Ý nghĩa của mùa thu trở nên đặc biệt, trở thành một ngày nghỉ lớn nhất.
Cho nên, có rất nhiều người ở thị trấn, ví dụ như học sinh thì nghỉ học, công nhân thì nghỉ ngơi, người từ những thành thị khác trở về. Hiện tại có người bắt đầu tổ chức gieo trồng, căn bản không thiếu sức lao động.
Sở Phong nhìn thoáng qua phòng ướp lạnh, thực vật vốn chất cao như núi, bây giờ lộ ra khoảng trống, chủ yếu là do con nghé vàng ăn.
“Bây giờ các cửa hàng lớn đều bị người ta mua hết, vật tư khan hiếm, mình nhất định phải nghĩ biện pháp.” Sở Phong quyết định luyện quyền trước, bảo đảm sự an toàn cho bản thân trước khi lên núi.
Bởi vì hắn muốn săn bắt một số thú rừng. Trong thời đại mà ấm no có thể trở thành vấn đề lớn, không có gì cần thiết hơn so với thịt để bổ sung cho cơ thể.
Hắn luyện quyền trong viện, uy vũ sinh phong, thức thứ nhất của Ngưu Ma Quyền đã dần dần có thần. Hắn rốt cuộc cũng đã luyện xong, uy lực cương mãnh, ngẫu nhiên còn phát ra tiếng sấm.
Còn có một tầng sức mạnh thần bí bao trùm mặt ngoài nắm đấm của hắn, có thể bộc phát lực đạo khủng bố.
Ầm!
Sở Phong thử đánh một quyền, đánh nát tảng đá ngoài cửa viện.
“Đây là tay của con người sao?” Sở Phong sững sờ. Tảng đá cao nửa thước bị nát một góc. Quyền ấn này sao mà dữ dội, đáng sợ như vậy?
Hắn cẩn thận thể ngộ. Sức mạnh này không phải là nội lực mà truyền thuyết đã miêu tả. Nó giống như một tấm lụa mỏng bao phủ nắm đấm.
Hắn phát hiện, nếu phối hợp với bộ pháp hô hấp kỳ lạ, uy năng sẽ tăng gấp bội, càng thêm khủng bố.
Sở Phong mơ hồ đoán được, bộ pháp hô hấp kia thật sự rất khó lường, vô cùng thần bí, đem sức mạnh của một loại quyền pháp tăng lên một bậc.
Trách không được con nghé vàng ngày nào cũng phải luyện một lần, còn chịu khó luyện hơn cả Ngưu Ma Quyền của chủng tộc nó.
Sáng sớm, ánh mặt trời dâng lên cao, chiếu sáng khắp nơi.
Tả Tuấn có cảm giác đầu của mình rất đau. Y chậm rãi tỉnh lại, hơi lắc đầu, cảm giác não như muốn trào hết ra ngoài.
“Tôi đang ở đâu vậy?”
Y loạng choạng cơ thể, lắc lư bước đi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Y cúi đầu nhìn thấy quần áo rách tung tóe của mình, hình như đã từng trải qua một trận chiến đấu?
Một lúc lâu sau, y mới dần dần nhớ lại một việc, miệng lẩm bẩm: “Vị kia của Mục gia ám chỉ ta, nếu đi ngang qua thị trấn Thanh Dương, nếu không cần bận tâm chuyện gì, có thể đến dạy dỗ một kẻ người phàm.”
Tả Tuấn nhớ lại. Bây giờ y phải đến thị trấn Thanh Dương mới đúng, tại sao lại té xỉu ở đây, cái gì cũng không nhớ nổi.
Y cảm nhận được suy nghĩ của mình hình như bị gián đoạn, trí nhớ mơ hồ, chuyện gì cũng không thể nhớ nổi.
“Chẳng lẽ khi mình đến đây thì bị đánh lén?” Y hoài nghi.
Cuối cùng, y loạng choạng bước về hướng thị trấn Thanh Dương, vừa đi vừa cười lạnh: “Chỉ là một người phàm thôi mà. Mặc dù trạng thái bây giờ của mình có chút vấn đề, nhưng cũng có thể tùy tiện nhào nặn hắn.”
Mặt trời lên rất cao, ánh nắng ấm áp, tiết tấu Sở Phong hô hấp thật sự rất đặc biệt, nhả ra nuốt vào ánh bình minh. Cho đến thật lâu sau, hắn mới hoàn thành bộ pháp hô hấp của ngày hôm nay.
Hắn vừa mới đứng lên, lập tức nhìn thấy Tả Tuấn đang lắc lư bước vào trong viện.
Sở Phong ngạc nhiên, tại sao người này lại đến lần nữa?
Ban đầu, hắn cho rằng phương pháp giải quyết của con nghé vàng không đáng tin cậy, không thể làm cho người này mất trí nhớ. Hiện tại lại tìm đến báo thù.
“Ngưu Ma Vương, mày làm chuyện tốt rồi đấy.” Sở Phong gọi.
“Chỉ là một người phàm thôi mà, không cần hô to gọi nhỏ trước mặt tôi. Ồn ào quá.” Tả Tuấn chán ghét, mất bình tĩnh nói.
Y còn thẳng thắn hơn cả ngày hôm qua, không thèm che giấu, vô cùng bất lịch sự, bởi vì đầu quá đau đã làm cho y mất tỉnh táo.
Sở Phong kinh ngạc nói: “Anh đúng là bản tính khó sửa, quên mất bài học rồi à?”
“Cậu quen tôi sao?” Tả Tuấn hoài nghi, nhưng nhanh chóng giận tím mặt, nói: “Bất luận thế nào, cậu nhất định phải nếm chút khổ sở, chịu chút tra tấn. Có một số người vĩnh viễn không thể trèo cao. Những người bên cạnh cô ấy đều có thể nghiền ép cậu.”
Biểu hiện Sở Phong vô cùng quái dị. Hắn có thể xác định, Tả Tuấn đích thật đã mất trí nhớ, nhưng lại nhớ đến chuyện sớm hơn trước đó, ví dụ như đến đây gây phiền phức cho hắn.
Điều này đúng là phiền phức thật. Sở Phong có chút dở khóc dở cười.
“Đau đầu quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai đã đánh lén tôi trên đường?” Tả Tuấn vỗ trán, không khỏi khó hiểu. Đây chính là nguyên nhân hôm nay y hơi vội vàng.
“Sao tôi cứ có cảm giác giống như bị lừa đá quá, đầu đau quá.” Y lẩm bẩm.
Sở Phong nghe xong, hơi buồn cười, nói: “Anh đúng là bị lừa đá rồi.”
Lúc này, con nghé vàng vừa lúc đi tới, nghe được, đồng thời còn nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhất thời trầm cái mặt trâu xuống.
Tả Tuấn không chú ý đến con nghé vàng. Y cười lạnh, hơi lảo đảo, nhằm ngay Sở Phong, ý định ra tay.
Bịch.
Sở Phong đá nghiêng một cái, đá Tả Tuấn nện thẳng vào bức tường, sau đó quay đầu lại hỏi con nghé vàng: “Mày tính xử lý như thế nào đây? Anh ta còn nhớ rõ muốn đến nơi này?”
Con nghé vàng chậm rãi bước đến, dùng một chân chỉ vào hai chữ “đơn giản” còn chưa xóa trên mặt đất.
Sau đó, nó bước đến chỗ Tả Tuấn.
Tả Tuấn phát mộng, đầu óc choáng váng. Y thế mà bị một người phàm đạp bay? Mà sau đó, y lại nhìn thấy một con nghé vàng óng ánh, vẻ mặt hèn mọn đang cười nhạo y, tiêu sái bước đến.
Tình huống gì vậy? Đây là ảo giác sao? Y cảm thấy không được chân thật cho lắm. Tại sao một con nghé con lại dám khinh bỉ y? Dáng dấp còn kỳ lạ như vậy, đây là cảnh trong mơ sao?
Bịch bịch bịch bịch!
Lúc này, con nghé vàng vẫn thô bạo như trước, tổng cộng đá bốn cái vào đầu Tả Tuấn, còn nhiều hơn trước hai cái.
Sau đó, nó làm như cao nhân đắc đạo, chậm rãi xoay người, trầm ổn như núi, thong thả rời đi.
Tả Tuấn khiếp sợ, đứng ngây tại chỗ, dường như không thể tin được hình ảnh mà mình đã nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, chậm rãi ngã xuống, sau đó nằm thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sự.
“Mày lại giải quyết theo cách đó sao? Lần này có thể tin tưởng được không?” Sở Phong lo lắng. Nếu lần này ném Tả Tuấn đi, y có còn tìm đến cửa nữa hay không?
Con nghé vàng lại giơ hai chân, ý là lần này đạp thêm hai cú, cam đoan không thành vấn đề.
Sở Phong im lặng cả nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, mới nặn ra một câu: “Mày không thể tìm được cách nào khác sao?”
Con nghé vàng không nhanh không chậm, chỉ chỉ năm chữ cũng được lưu lại ngày hôm qua, chữ viết đặc biệt khó coi: “Đại đạo đơn giản nhất.”
Sở Phong vừa định uống ngụm nước, thiếu chút nữa sặc chết, phụt một tiếng, toàn bộ văng hết ra ngoài.
“Mày có biện pháp sao?” Sở Phong kinh ngạc.
Con nghé ngẩng đầu, tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
“Thế thì giải quyết nhanh đi.” Sở Phong vui mừng, vội vàng thúc giục.
Con nghé vàng chậm rãi bước đến gần Tả Tuấn, hơi đánh giá một chút, sau đó giơ hai móng, bịch bịch hai tiếng, đạp vào đầu Tả Tuấn hai cái.
“Đạp nhẹ thôi, sắp bể đầu ra rồi.” Sở Phong giật mình kêu lên, vội ngăn cản. Hắn biết sức mạnh của con nghé bao lớn, như thế nào cũng không nghĩ đến nó lại đạp đầu Tả Tuấn như thế.
Tả Tuấn đầu tiên là kêu lên thảm thiết, sau đó ngất đi. Mặc dù chìm vào trạng thái vô thức, nhưng y vẫn còn run rẩy, miệng sùi bọt mép, đầu lắc lư không ngừng.
“Đây được xem là biện pháp giải quyết gì?” Sở Phong nghi ngờ hỏi.
Con nghé vàng lại viết lên mặt đất ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Mất trí nhớ.”
“Mày... đủ hung ác thật.” Sở Phong thật không biết nói gì cho phải. Con Ngưu Ma Vương này quả nhiên không phải người lương thiện, chỉ đạp loảng xoảng hai chân, đã đánh người ta đến mất trí nhớ.
Sở Phong nhìn con nghé vàng, ánh mắt là lạ. Vốn tưởng rằng nó sẽ thi triển một thủ đoạn kỳ quái nào đó, hắn đang chuẩn bị mở rộng tầm mắt, ai nghĩ cuối cùng lại như vậy.
“Ngươi nghĩ rằng đơn giản như vậy sao?” Hắn hoài nghi. Phương pháp thô bạo, thiếu hàm lượng kỹ thuật như vậy, rốt cuộc có được không? Hắn cảm thấy tổng không thể dựa vào con nghé vàng này được.
Con nghé vàng khá trầm ổn, di chuyển chậm rãi, viết mấy chữ rất khó coi: Đại đạo đơn giản nhất.
Sở Phong trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nói gì. Cuối cùng, hắn thật sự muốn chửi bậy một câu.
Ngươi dậm loạn hai chân, thô bạo đánh xuống, đích thật rất đơn giản. Nhưng có thể được gọi là con đường đơn giản nhất không?
“Ta… bị ngọn núi lớn đè đầu. Ta… muốn chết.” Trên mặt đất, Tả Tuấn miệng sùi bọt mép, ăn nói mê sảng.
Có thể thấy được hai cặp móng kia đã thương tổn y bao lớn. Suy nghĩ của y đã bị hỗn loạn. Mặc dù hôn mê, nhưng miệng vẫn kêu lên đau đớn, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Anh ta không có việc gì chứ? Có để lại di chứng gì hay không? Vạn nhất vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì phiền phức rồi.” Sở Phong hơi lo lắng.
Trước kia, hắn còn nghi ngờ thủ đoạn của con nghé vàng. Bây giờ xem ra, hắn nên lo lắng cho mức độ bị thương của Tả Tuấn.
Bởi vì nghé vàng không nặng không nhẹ, chủ yếu nhất nó cũng chẳng phải thứ tốt gì. Thật không biết hai móng kia hạ xuống sẽ mang đến hậu quả gì nữa.
Nhìn bộ dạng của Tả Tuấn, Sở Phong cũng cảm thấy rất đau.
Tuy rằng Tả Tuấn đã ngất, nhưng nằm co rút trên mặt đất, không ngừng sốt cao, hoàn toàn không ổn.
“Đây là ác nhân có ác ngưu ma trị sao?” Sở Phong lẩm bẩm. Hắn tìm kiếm khắp người Tả Tuấn, muốn tìm xem có vật phẩm gì kỳ lạ hay không.
Chủy thủ, kiếm khí đều do hợp kim luyện chế. Tuy rằng rất bất phàm, nhưng không thể so sánh với đoản kiếm màu đen. Ngoài ra còn có một số thực vật vụn vặt.
Cuối cùng, Sở Phong từ trong ngực của y lấy ra một tấm bản đồ da thú, thoạt nhìn không giống cổ xưa, hẳn là được vẽ gần đây.
Nghĩ đến bản đồ làm bằng giấy sẽ dễ bị tổn hại, làm bằng da sẽ dễ bảo tồn hơn.
Nhất là Tả Tuấn, cơ thể trong nháy mắt biến dị, trở thành người khổng lồ cao ba thước, vờn quang sương mù màu vàng đất, như vậy rất dễ làm hư hao đồ vật trên người.
Da thú đã trải qua xử lý đặc biệt, rất mềm mại, xếp chồng lên nhau, khi mở ra cực kỳ lớn, phủ kín cả một mặt đất.
Đây là bản đồ của núi Thái Hành, xung quanh mấy trăm dặm đều có đánh dấu, rất kỹ càng, tất cả các ngọn núi đều vô cùng rõ ràng.
“Có một số ngọn núi tôi chưa từng nhìn thấy.”
Nhà của Sở Phong ở đây, tất nhiên rất quen thuộc. Hắn phỏng đoán là mới được vẽ gần đây, bao gồm những ngọn núi hồng hoang đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt của hắn trở nên vui mừng. Tấm bản đồ này rất có tác dụng đối với hắn.
Hắn xem xét cẩn thận, phát hiện trên tấm da thú có ký hiệu đặc biệt, có khu vực vẽ một bộ xương màu đen, có ngọn núi thì chú thích hai chữ “ngắt lấy.”
Ngoài ra, còn có vùng núi dùng bút mực màu đỏ vòng lên.
Ký hiệu không phải rất nhiều, nhưng lại rất bắt mắt, khiến cho người ta sẽ chú ý đến ngay lần đầu tiên. Không cần suy nghĩ, người ta cũng biết nơi này nhất định rất cổ quái.
Có nên cất tấm bản đồ da thú này không? Sở Phong suy nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ qua. Hắn mang đến một tờ giấy trắng, tự mình đối chiếu với tấm da thú, trong thời gian ngắn miêu tả lại một phần.
“Tiễn cái thứ phiền phức này đi sớm một chút.” Sở Phong mang theo Tả Tuấn bước ra ngoài cửa, tiến vào khu rừng bên cạnh. Đây là thôn trấn nằm ở phía đông nhất, có rất ít người qua lại, quả thật tiện vô cùng.
Với thể lực cùng tốc độ của Sở Phong mà nói, mang theo một người đi vội rất dễ dàng. Hắn một hơi chạy hơn hai mươi mấy dặm, xuyên qua khu rừng, đặt Tả Tuấn trên một đường nhựa bị tách ra.
Tả Tuấn vẫn hôn mê như trước.
Sở Phong nhìn lại, hai bên con đường này đều là lúa mì, cách khu rừng rất xa, không có khả năng có dã thú, vì thế hắn xoay người rời đi.
Thị trấn thật sự rất yên tĩnh. Bởi vì mọi người đã không còn khủng hoảng nữa.
Mấy ngày gần đây, một số thanh niên bắt đầu ra đường, mang theo dụng cụ phòng thân, thử tiến đến các huyện thành.
Bọn họ cảm nhận được, người ở huyện thành, tỉnh thành sẽ nhiều hơn, sẽ càng an toàn hơn.
Nhưng sau khi có người thành công đến huyện thành, bọn họ không còn nghĩ như vậy. Gần huyện thành có hai ngọn núi Hồng Hoang, cao ngất trong mây, cách quá gần.
Mơ hồ có thể thấy được các loại hung cầm quái thú trên núi, ví dụ như con rết màu bạc dài hai thước, giống như một con bạch xà, tất cả sinh vật đều phải tránh xa.
Hoặc một con mãnh cầm màu đỏ chộp lấy con báo, xem như món ăn, máu chảy đầm đìa.
Còn có người nhìn thấy một con nhện đỏ như lửa đang kết tấm lưới to như cái nhà bắt ngang hai ngọn núi. Sau đó nhả tơ, bắt hết tất cả chim lớn trong phạm vi mười mét, cảnh tượng vô cùng huyết tinh tàn bạo.
Rất nhiều sinh vật chưa bao giờ gặp trước đây, bây giờ đều xuất hiện trên ngọn núi gần huyện thành.
Điều này ai mà không sợ chứ?
Người trong thị trấn gần đây đều chạy trốn, sợ có ngày quái vật xuống núi.
Về phần nội thành và tỉnh thành, nghe nói cũng không nơi nào tốt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, giống như thời viễn cổ đang đến, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều khu rừng rộng lớn với rất nhiều mãnh thú.
Sau một phen thăm dò, những người ở thị trấn Thanh Dương đều nhụt chí, từ huyện thành lui về.
Lúc này, cũng có không ít người rất thiết thực, đều là những người ở thế hệ trước, bắt đầu gieo hoa màu bên ngoài thị trấn, hy vọng có thể tự cấp tự túc.
Vốn lúc trước có đồng ruộng, bây giờ địa vực gia tăng gấp bội. Mặc dù vẫn còn một số khu rừng, nhưng địa vực gieo trồng cũng trở nên càng lúc càng rộng lớn.
Bây giờ vốn đã là cuối thu, nhưng lá cây vẫn không vàng, cỏ vẫn không khô, vẫn sinh cơ bừng bừng như trước, thời tiết chuyển sang ấm, giống như mùa hạ đang tiến đến.
Điều này đã hình thành một loại kỳ cảnh, ví dụ như phía đông nhà Sở Phong có một số cây ăn quả sinh ra loại quả đỏ rực, còn có một số thì đang nở hoa.Mùi trái cây và mùi hoa hòa hợp lại với nhau. Có một cây nặng trĩu quả, còn có một số cây đang đơm hoa, vô cùng xinh đẹp.
Mùa thu, đối với người của thế giới này mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Bởi vì chiến tranh đã từng phát sinh, suýt chút nữa hủy diệt đại địa. Theo năm tháng, thổ địa cằn cỗi, thực vật thiếu thốn, mọi người phải chật vật sinh tồn.
Thời đại hậu văn minh, mỗi khi mùa thu đến, tất cả mọi người phải tham dự vào việc thu hoạch nông nghiệp.
Về sau, dù điều kiện ác liệt đã thay đổi, phồn thịnh xuất hiện, nhưng cũng dần dần hình thành thói quen. Ý nghĩa của mùa thu trở nên đặc biệt, trở thành một ngày nghỉ lớn nhất.
Cho nên, có rất nhiều người ở thị trấn, ví dụ như học sinh thì nghỉ học, công nhân thì nghỉ ngơi, người từ những thành thị khác trở về. Hiện tại có người bắt đầu tổ chức gieo trồng, căn bản không thiếu sức lao động.
Sở Phong nhìn thoáng qua phòng ướp lạnh, thực vật vốn chất cao như núi, bây giờ lộ ra khoảng trống, chủ yếu là do con nghé vàng ăn.
“Bây giờ các cửa hàng lớn đều bị người ta mua hết, vật tư khan hiếm, mình nhất định phải nghĩ biện pháp.” Sở Phong quyết định luyện quyền trước, bảo đảm sự an toàn cho bản thân trước khi lên núi.
Bởi vì hắn muốn săn bắt một số thú rừng. Trong thời đại mà ấm no có thể trở thành vấn đề lớn, không có gì cần thiết hơn so với thịt để bổ sung cho cơ thể.
Hắn luyện quyền trong viện, uy vũ sinh phong, thức thứ nhất của Ngưu Ma Quyền đã dần dần có thần. Hắn rốt cuộc cũng đã luyện xong, uy lực cương mãnh, ngẫu nhiên còn phát ra tiếng sấm.
Còn có một tầng sức mạnh thần bí bao trùm mặt ngoài nắm đấm của hắn, có thể bộc phát lực đạo khủng bố.
Ầm!
Sở Phong thử đánh một quyền, đánh nát tảng đá ngoài cửa viện.
“Đây là tay của con người sao?” Sở Phong sững sờ. Tảng đá cao nửa thước bị nát một góc. Quyền ấn này sao mà dữ dội, đáng sợ như vậy?
Hắn cẩn thận thể ngộ. Sức mạnh này không phải là nội lực mà truyền thuyết đã miêu tả. Nó giống như một tấm lụa mỏng bao phủ nắm đấm.
Hắn phát hiện, nếu phối hợp với bộ pháp hô hấp kỳ lạ, uy năng sẽ tăng gấp bội, càng thêm khủng bố.
Sở Phong mơ hồ đoán được, bộ pháp hô hấp kia thật sự rất khó lường, vô cùng thần bí, đem sức mạnh của một loại quyền pháp tăng lên một bậc.
Trách không được con nghé vàng ngày nào cũng phải luyện một lần, còn chịu khó luyện hơn cả Ngưu Ma Quyền của chủng tộc nó.
Sáng sớm, ánh mặt trời dâng lên cao, chiếu sáng khắp nơi.
Tả Tuấn có cảm giác đầu của mình rất đau. Y chậm rãi tỉnh lại, hơi lắc đầu, cảm giác não như muốn trào hết ra ngoài.
“Tôi đang ở đâu vậy?”
Y loạng choạng cơ thể, lắc lư bước đi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Y cúi đầu nhìn thấy quần áo rách tung tóe của mình, hình như đã từng trải qua một trận chiến đấu?
Một lúc lâu sau, y mới dần dần nhớ lại một việc, miệng lẩm bẩm: “Vị kia của Mục gia ám chỉ ta, nếu đi ngang qua thị trấn Thanh Dương, nếu không cần bận tâm chuyện gì, có thể đến dạy dỗ một kẻ người phàm.”
Tả Tuấn nhớ lại. Bây giờ y phải đến thị trấn Thanh Dương mới đúng, tại sao lại té xỉu ở đây, cái gì cũng không nhớ nổi.
Y cảm nhận được suy nghĩ của mình hình như bị gián đoạn, trí nhớ mơ hồ, chuyện gì cũng không thể nhớ nổi.
“Chẳng lẽ khi mình đến đây thì bị đánh lén?” Y hoài nghi.
Cuối cùng, y loạng choạng bước về hướng thị trấn Thanh Dương, vừa đi vừa cười lạnh: “Chỉ là một người phàm thôi mà. Mặc dù trạng thái bây giờ của mình có chút vấn đề, nhưng cũng có thể tùy tiện nhào nặn hắn.”
Mặt trời lên rất cao, ánh nắng ấm áp, tiết tấu Sở Phong hô hấp thật sự rất đặc biệt, nhả ra nuốt vào ánh bình minh. Cho đến thật lâu sau, hắn mới hoàn thành bộ pháp hô hấp của ngày hôm nay.
Hắn vừa mới đứng lên, lập tức nhìn thấy Tả Tuấn đang lắc lư bước vào trong viện.
Sở Phong ngạc nhiên, tại sao người này lại đến lần nữa?
Ban đầu, hắn cho rằng phương pháp giải quyết của con nghé vàng không đáng tin cậy, không thể làm cho người này mất trí nhớ. Hiện tại lại tìm đến báo thù.
“Ngưu Ma Vương, mày làm chuyện tốt rồi đấy.” Sở Phong gọi.
“Chỉ là một người phàm thôi mà, không cần hô to gọi nhỏ trước mặt tôi. Ồn ào quá.” Tả Tuấn chán ghét, mất bình tĩnh nói.
Y còn thẳng thắn hơn cả ngày hôm qua, không thèm che giấu, vô cùng bất lịch sự, bởi vì đầu quá đau đã làm cho y mất tỉnh táo.
Sở Phong kinh ngạc nói: “Anh đúng là bản tính khó sửa, quên mất bài học rồi à?”
“Cậu quen tôi sao?” Tả Tuấn hoài nghi, nhưng nhanh chóng giận tím mặt, nói: “Bất luận thế nào, cậu nhất định phải nếm chút khổ sở, chịu chút tra tấn. Có một số người vĩnh viễn không thể trèo cao. Những người bên cạnh cô ấy đều có thể nghiền ép cậu.”
Biểu hiện Sở Phong vô cùng quái dị. Hắn có thể xác định, Tả Tuấn đích thật đã mất trí nhớ, nhưng lại nhớ đến chuyện sớm hơn trước đó, ví dụ như đến đây gây phiền phức cho hắn.
Điều này đúng là phiền phức thật. Sở Phong có chút dở khóc dở cười.
“Đau đầu quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai đã đánh lén tôi trên đường?” Tả Tuấn vỗ trán, không khỏi khó hiểu. Đây chính là nguyên nhân hôm nay y hơi vội vàng.
“Sao tôi cứ có cảm giác giống như bị lừa đá quá, đầu đau quá.” Y lẩm bẩm.
Sở Phong nghe xong, hơi buồn cười, nói: “Anh đúng là bị lừa đá rồi.”
Lúc này, con nghé vàng vừa lúc đi tới, nghe được, đồng thời còn nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhất thời trầm cái mặt trâu xuống.
Tả Tuấn không chú ý đến con nghé vàng. Y cười lạnh, hơi lảo đảo, nhằm ngay Sở Phong, ý định ra tay.
Bịch.
Sở Phong đá nghiêng một cái, đá Tả Tuấn nện thẳng vào bức tường, sau đó quay đầu lại hỏi con nghé vàng: “Mày tính xử lý như thế nào đây? Anh ta còn nhớ rõ muốn đến nơi này?”
Con nghé vàng chậm rãi bước đến, dùng một chân chỉ vào hai chữ “đơn giản” còn chưa xóa trên mặt đất.
Sau đó, nó bước đến chỗ Tả Tuấn.
Tả Tuấn phát mộng, đầu óc choáng váng. Y thế mà bị một người phàm đạp bay? Mà sau đó, y lại nhìn thấy một con nghé vàng óng ánh, vẻ mặt hèn mọn đang cười nhạo y, tiêu sái bước đến.
Tình huống gì vậy? Đây là ảo giác sao? Y cảm thấy không được chân thật cho lắm. Tại sao một con nghé con lại dám khinh bỉ y? Dáng dấp còn kỳ lạ như vậy, đây là cảnh trong mơ sao?
Bịch bịch bịch bịch!
Lúc này, con nghé vàng vẫn thô bạo như trước, tổng cộng đá bốn cái vào đầu Tả Tuấn, còn nhiều hơn trước hai cái.
Sau đó, nó làm như cao nhân đắc đạo, chậm rãi xoay người, trầm ổn như núi, thong thả rời đi.
Tả Tuấn khiếp sợ, đứng ngây tại chỗ, dường như không thể tin được hình ảnh mà mình đã nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, chậm rãi ngã xuống, sau đó nằm thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sự.
“Mày lại giải quyết theo cách đó sao? Lần này có thể tin tưởng được không?” Sở Phong lo lắng. Nếu lần này ném Tả Tuấn đi, y có còn tìm đến cửa nữa hay không?
Con nghé vàng lại giơ hai chân, ý là lần này đạp thêm hai cú, cam đoan không thành vấn đề.
Sở Phong im lặng cả nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, mới nặn ra một câu: “Mày không thể tìm được cách nào khác sao?”
Con nghé vàng không nhanh không chậm, chỉ chỉ năm chữ cũng được lưu lại ngày hôm qua, chữ viết đặc biệt khó coi: “Đại đạo đơn giản nhất.”
Sở Phong vừa định uống ngụm nước, thiếu chút nữa sặc chết, phụt một tiếng, toàn bộ văng hết ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/55
|