Sở Phong dạo một vòng chung quanh Tả Tuấn, rõ ràng cảm thấy đầu của y to hơn không ít, sưng một cách bất thường. Trước sau trúng sáu lần chân của con nghé, phỏng chừng đã hoàn toàn mất trí nhớ cũng nên?
“Đã bảo đừng tìm đến cửa, tội gì phải chịu khổ như vậy chứ?” Sở Phong lắc đầu.
Nhưng hắn không khỏi cân nhắc, nếu lần sau Tả Tuấn lại đến nữa, phỏng chừng đầu không còn giữ được. Cái gì là đại đạo đơn giản nhất, bị con nghé vàng đó đạp cho hai phát nữa, phỏng chừng đầu của y sẽ biến thành quả dưa hấu.
Sở Phong kiểm tra toàn thân Tả Tuấn, nhất là điện thoại, xem có cuộc trò chuyện nào mới nhất không. Nhưng đáng tiếc, nhật ký cuộc gọi hoàn toàn trống rỗng.
Sở Phong đoán, sau khi Tả Tuấn liên lạc với người kia, đã vội xóa đi giấu vết.
Lúc này, hắn mang theo Tả Tuấn chạy một hơi ba bốn chục dặm, ném y trên con đường hướng đến huyện thành, sau đó quay về.
Thị trấn đã khôi phục sinh khí, ngày nào cũng có rất nhiều người ra ruộng làm việc, hiện tại đã gieo xuống không ít hạt.
Theo cách nói của một số người già, khí hậu lúc này thích hợp cho hoa mầu sinh trưởng. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, mấy tháng nữa sẽ là một đợt thu hoạch lớn.
Vì vậy, người trên thị trấn cười tươi không ít.
Đột nhiên, trên đường vang lên tiếng xôn xao, rất nhiều người cùng nâng lên một chàng thanh niên còn rất trẻ. Trên người cậu ta rất nóng, không ngừng bốc khói màu trắng, giãy dụa đau đớn.
“Mau đưa đến Bác sĩ Vương gần đây.”
Có người kêu lên, biểu hiện lo lắng. Một đám thanh niên trai tráng vội vàng đưa cậu ta đến phòng khám nổi tiếng trong thị trấn.
Sau khi Sở Phong quay về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn vội chạy theo, xem có cần giúp đỡ gì không.
“Vương Phàn, con của mẹ, rốt cuộc con bị làm sao vậy?” Mẹ của chàng thanh niên chạy đến, nước mắt trào ra, ngã nhào xuống đất, thật sự rất sợ hãi.
Chàng thanh niên tên Vương Phàm gương mặt vặn vẹo, không ngừng quay cuồng. Mấy người trưởng thành đều giữ không được cậu ta, cả người rất nóng, bốc lên khói trắng.
Sở Phong nhìn thấy, không khỏi cả kinh, hơi đăm chiêu một chút.
“Đại tẩu, Vương Phàn ăn trúng một loại trái cây trong vườn, kết quả bị như vậy.” Bên cạnh, một người đàn ông trung niên lên tiếng.
Gần đây, có không ít người trên thị trấn tiến hành gieo trồng, tất cả ruộng đồng đều được sử dụng.
Nhà Vương Phàn cũng có một mảnh đất. Hôm nay cậu ta khai khẩn cùng với người khác. Khi nghỉ ngơi, cậu ta ngửi được một mùi thơm ngát, phát hiện một loại quả màu bạc trong một bụi cỏ đằng xa.
Bụi cỏ đó nhìn rất bình thường, kết quả lại sinh ra một loại trái cây trắng lóa.
Lúc đó, Vương Phàn đang khát nước, ngửi được mùi thơm mê người, kết quả nhịn không được liền ăn luôn. Không bao lâu sau thì bắt đầu kêu lên đau đớn, không ngừng quay cuồng trên mặt đất.
Mọi người lao nhao kể hết mọi chuyện.
Mẹ của Vương Phàn càng khóc lớn hơn. Bà cực kỳ sợ, sợ đứa con duy nhất của mình chết đi.
“Khóc cái gì, đứa nhỏ còn chưa chết mà.” Cha Vương Phàn cả giận nói, cùng với vài người hợp lực, cuối cùng cũng đưa được cậu ta vào trong phòng khám. Bây giờ cứu người mới là quan trọng nhất.
Mấy người trưởng thành dùng sức ấn cũng không được. Sức mạnh của Vương Phàn càng lúc càng lớn, lại muốn tránh thoát, cuối cùng Sở Phong tiến lên hỗ trợ, cậu ta mới không thể động đậy được.
Bác sĩ Vương quan sát, dùng dụng cụ kiểm tra toàn diện cho Vương Phàn một lần.
“Sinh mệnh của nó đang rất hỗn loạn, một số kích thích tố tăng vọt, tình huống không ổn. Ta chưa từng thấy người bệnh nào như vậy.” Bác sĩ Vương đổ đầy mồ hơi. Ông hoàn toàn thúc thủ vô sách, bó tay không biện pháp.
“Đứa nhỏ này là bị lời đồn hại, nhất định là đã tin vào mấy chuyện như là ăn một loại trái cây có thể biến thành Thiên Thần Cánh Bạc. Tôi thấy đây chính là nói hươu nói vượn.”
“Đúng vậy, tuy rằng gần đây việc lạ xảy ra không ít, nhưng toàn là chuyện hoang đường, không thể tin được.” Một người đàn ông trung niên khác gật đầu.
Sở Phong không lên tiếng, lẳng lặng lắng nghe. Hắn quan sát cậu thanh niên trên giường bệnh. Chỉ có một mình hắn biết, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Vương Phàn sẽ trở thành dị nhân.
Tuy y thuật của Bác sĩ Vương cao siêu, xa gần nghe tiếng, nhưng đích thật là không có biện pháp chữa trị cho Vương Phàn.
Vẻ mặt của Bác sĩ Vương xấu hổ, nói cho cha mẹ Vương Phàn biết, ông không có đầu mối, trước mắt chỉ có thể quan sát.
Mặt cha Vương Phàn biến thành màu đất, còn mẹ của cậu ta thì bắt đầu khóc lớn, sợ hãi không thôi.
Trong ngày, những người ở thị trấn đều dặn dò con cái trong nhà, nếu nhìn thấy quả nào kỳ lạ, nhất định không được ăn. Bằng không, chuyện như Vương Phàn có thể phát sinh.
Sở Phong cũng không về nhà, cùng với Bác sĩ Vương canh chừng Vương Phàn.
Sau khi bị Sở Phong đè lại, Vương Phàn dần dần ngủ say, không còn gây sức ép nữa, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, khói trắng bốc lên, có chút đáng sợ.
Cha mẹ của Vương Phàn không hề buồn ngủ, khóc sưng cả mắt.
Trời tờ mờ sáng, Vương Phàn bị trói trên giường rốt cuộc đã tỉnh, phát ra tiếng kêu đau đớn, muốn tránh thoát khỏi dây trói.
Sở Phong bị đánh thức, chạy nhanh đến đè lại.
“Con đau quá...”
Trong quá trình này, Sở Phong nhìn thấy phần bụng của Vương Phàn phồng to lên, sau đó phát ra âm thanh răng rắc, giống như khớp xương bị kéo dài, nghe mà sởn cả da gà.
Một luồng sương mù màu trắng bao phủ lấy cậu ta.
Hiển hiên, Vương Phàn đang xảy ra thay đổi kịch liệt.
Cuối cùng, cậu ta gào lên thảm thiết. Tiếng kêu đau đớn kinh động những người ở gần, trên thị trấn có không ít người chạy đến.
Nửa tiếng sau, Vương Phàn yên tĩnh lại, sương trắng tan hết, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, chẳng khác nào thấy quỷ.
Phần bụng của Vương Phàn mọc thêm hai cánh tay, có màu trắng bạc, nhìn qua rất có sức mạnh.
“A, Vương Phàn, con làm sao vậy? Con cảm thấy không khỏe chỗ nào?” Mẹ của cậu ta kêu lên sợ hãi, lập tức nhào đến.
Sắc mặt Vương Phàn trắng bệch, hơi suy yếu. Cậu ta nói cho mẹ mình biết, cậu ta không sao, chỉ là có cảm giác rất đói.
“Con còn nói không có việc gì, con xem... mọc thêm hai cánh tay rồi đây.” Mẹ của Vương Phàn vừa khóc vừa nói. Đứa con của bà biến thành quái vật khiến cho bà thương tâm vô cùng.
Rất nhiều người ở thị trấn nghe tin chạy đến, khiến phòng khám trở nên chật như nêm cối.
“Mau chuẩn bị thức ăn.” Cha của Vương Phàn hô, nhờ bà con hàng xóm mang đến một ít thức ăn.
“Chẳng lẽ lời đồn là thật? Các người nhìn xem, Vương Phàn đã thật sự xảy ra dị biến.” Có người nhỏ giọng nói.
Hiện tại, Vương Phàn đã hoàn toàn biến dạng, vốn lúc trước còn hơi mập một chút, bây giờ trở nên gầy gò, mọc thêm hai cánh tay, hơn nữa làn da ngăm đen trong quá khứ đã trở nên trắng nõn.
Cuối cùng, Vương Phàn ăn rất nhiều thịt, cơm thì hết chén này đến chén nọ, cuối cùng mới lấp đầy cái bụng, không còn cảm thấy đói và suy yếu nữa.
Trong quá trình ăn cơm, hai cánh tay màu trắng bạc của cậu ta không ngừng đút thức ăn vào miệng.
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
Cuối cùng, Vương Phàn bước ra sân, huy động cánh tay màu bạc, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, trong lòng cậu ta trầm xuống. Dù sao hình dáng như vậy có hơi giống quái vật.Ầm!
Cậu ta giận dữ đánh ra một quyền, kết quả khiến ánh mắt của mọi người thiếu chút nữa lòi ra.
Trong sân phòng khám có một cảnh quan bằng đá, bị cậu ta dùng lực đánh một quyền bị rạn nứt, vết rạn rất sâu và dài.
Phỏng chừng chỉ cần đánh thêm hai quyền nữa, tảng đá này sẽ vỡ làm đôi.
“Trời ạ, điều này cần sức mạnh bao lớn chứ?” Mọi người kinh hô.
“Lời đồn quả nhiên là thật. Loại quả đó có thể khiến con người ta biến dị. Đây chính là siêu nhân.” Có người trẻ tuổi hâm mộ không thôi.
Cùng ngày, rất nhiều người trong thị trấn đều ra ngoài, tìm kiếm trong bụi cỏ, núi rừng các loại trái cây hoang dã. Lấy người trẻ tuổi làm chủ, bọn họ giống như nhìn thấy được một cánh cửa thần bí.
Rất nhiều người đều muốn tiếp cận, bước vào trong cánh cửa kia.
Hai ngày sau, sức khỏe của Vương Phàn đã ổn định. Cậu ta đến phòng khám kiểm tra lại, bên trong cơ thể có rất nhiều chỉ số lạ thường.
Nhất là hai cánh tay kia, vô cùng cứng rắn, dụng cụ cắt gọt bình thường đều không thể cắt được. Sức mạnh vô cùng cường đại, bằng sức mạnh của một đám thanh niên trưởng thành hợp lại.
Vương Phàn từ béo trở nên gầy, hơn nữa làn da cũng chuyển thành màu trắng. Dựa theo phỏng đoán của Bác sĩ Vương, dị biến của cậu ta vẫn còn có thể tiếp tục.
“Con tôi đã có được sức mạnh siêu phàm. Dựa theo lời nói trước đây, về sau có thể trở thành thần.” Mẹ Vương Phàn gặp ai cũng nói như vậy.
Bà sợ người ta nói con trai mình là quái vật, về sau không tìm được bạn gái.
Trên thực tế, có rất nhiều người hâm mộ Vương Phàn. Một số ít người trưởng thành khi ra ngoài thị trấn đều tìm kiếm những loại trái cây kỳ lạ.
Hai ngày qua, Sở Phong ngoại trừ luyện phương pháp hô hấp đặc biệt, luyện quyền, thì là sử dụng điện thoại tìm kiếm tin tức có liên quan đến loại quả kỳ lạ này.
Mấy ngày gần đây, trên internet thường xuyên xuất hiện các loại tin tức về những loại trái cây kỳ lạ.
Bởi vì liên tiếp mấy ngày, không phải chỉ một hai người phát sinh dị biến, mà còn rất nhiều người đến từ các nơi trên thế giới.
Lại qua một ngày, Sở Phong tìm kiếm tin tức, phát hiện số lượng càng lúc càng nhiều. Không ít thị trấn xuất hiện, những khu vực lớn hơn một chút cũng có một hai người phát sinh dị biến.
Có người tính toán, theo tin tức đưa tin, người biến dị đã vượt qua mười nghìn.
Đây là một con số kinh người, hơn nửa chỉ là những trường hợp đã biết. Có thể tưởng tượng, nếu tính luôn cả những người không lộ ra, con số nhất định sẽ còn gấp hơn mấy lần.
Internet sôi trào, chẳng lẽ một thời đại thần bí đang thật sự đến sao?
Người biến dị tất nhiên có được năng lực siêu tự nhiên. Có người có thể phi thiên độn địa, có người có thể hòa tan kim loại, còn có người nhảy vào dung nham mà không chết...
Trên trời dưới đất đều là sự vui mừng.
Mọi người cảm thấy, một đại thế đang mở ra.
Có người có năng lực có thể so sánh với sinh vật trong thời đại thần thoại, thật sự có chút đáng sợ.
Bất luận nhìn như thế nào, hiện tại cảm giác của mọi người đều là, người dị biến không ngừng gia tăng. Rất nhiều người có năng lực siêu tự nhiên, như thần tái hiện, có thể nói là phồn thịnh chưa từng có.
Buổi chiều, có một tin tức đăng lên, nói có một số người dị biến tập trung thành một đội ngũ Sinh Vật Thiên Thần, khiêu chiến Thiên Thần Cánh Bạc, nhưng kết quả thật khủng bố.
Đám dị nhân liên thủ, cuối cùng đều bị một mình Thiên Thần Cánh Bạc quét ngang, ngăn không được một kích của y. Kết quả này chấn động tứ phương, khắp nơi trong thiên hạ phải sợ hãi.
Đám dị nhân đang xao động, dần dần bình tĩnh lại.
Tuy rằng đều là dị biến, nhưng thực lực vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Những người thức tỉnh sớm nhất dường như đều có được sức mạnh rất cường đại.
Sau đó, lại có tin tức, một mình Kim Cương quét ngang một tổ chức dị nhân nào đó, đánh bại hơn mười người, dẫn đến sự chấn động thật lớn.
Đến lúc này, mọi người đã hiểu, những dị nhân xuất hiện từ rất sớm như Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh, Bạch Hổ Vương... địa vị của bọn họ bây giờ đều không thể lay chuyển, giống như đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Có lời đồn, sau lưng bọn họ đều có thế lực thần bí lớn duy trì, cung cấp các loại tài nguyên, chính là các loại quả kỳ lạ, giúp cho bọn họ càng lúc càng mạnh.
Sở Phong trầm tư đọc hết các tin tức, tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào đây?
Hắn không có dị biến, cũng chưa từng gặp được loại quả kỳ lạ nào. Trước mắt hắn chỉ đang tiến hành luyện tập phương pháp hô hấp đặc biệt kia, một mình yên lặng luyện quyền.
Hắn không để ý những thứ đó, tự mình chậm rãi mạnh lên. Đợi đến khi hắn luyện thành Ngưu Ma Quyền, hắn sẽ lên núi Thái Hành, xem có tìm được thứ gì hay không.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, có người tìm hắn.
“Lâm Nặc Y.”
Sở Phong thật sự bất ngờ. Từ lúc chia tay đến nay, Lâm Nặc Y không chủ động tìm hắn. Vì sao hôm nay lại gọi cho hắn chứ?
Giọng nói của Lâm Nặc Y vẫn bình thản, ân cần thăm hỏi, nhưng vẫn có khoảng cách, khiến người ta cảm thấy xa lánh.
Lời nói của Sở Phong cũng rất bình tĩnh, cũng rất chu đáo, vô cùng lịch sự hỏi thăm cô, cuối cùng mỉm cười, nói cô vẫn có phong phạm nữ thần như trước.
Tuy rằng thời gian xa cách không dài, nhưng Sở Phong lại có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, không gian đảo lộn, dường như trùng lặp với một số cảnh tượng trước đó.
Lâm Nặc Y vẫn bình tĩnh, lý trí, thông minh. Khi còn đi học cũng không cố ý, nhưng vẫn tỏa ra khí chất nữ thần, khiến cho người ta cảm nhận được cô cao đến nỗi không thể chạm đến.
Có lẽ bởi vì cô quá xinh đẹp, quá lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy không được tự tin trước mặt cô. Mặc dù có rất nhiều người muốn theo đuổi cô, nhưng cuối cùng đều luống cuống.
Sở Phong quen biết cô cũng xem như chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng thành tích của hắn không tồi, nhưng thuộc loại không chăm học, trốn học là chuyện thường xuyên xảy ra. Hôm nào học chung cần điểm danh, hơn phân nửa là gần sát giờ mới đến.
Có thể nghĩ, khi hắn bước vào phòng học đã sớm kín người. Lần nào cũng tốn một khoảng thời gian nhất định mới có thể tìm được chỗ ngồi gần hàng cuối cùng.
Có một lần, hắn phát hiện hàng cuối cũng đã đầy người. Phóng mắt nhìn lại, chính giữa gần cửa sổ vẫn còn một chỗ, liền vội bước vào.
Hàng này đa số đều là nữ sinh, dung mạo không tệ, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Chỗ còn trống duy nhất có ghi ba chữ Lâm Nặc Y, rõ ràng chỗ ngồi này đã được chiếm sẵn, hẳn là nữ sinh cùng phòng giữ lại.
Sở Phong không để ý, dưới ánh mắt kinh ngạc của một số nữ sinh, an tọa ngồi xuống, sau đó đem trang giấy có ghi ba chữ Lâm Nặc Y gấp thành máy bay, nhẹ nhàng phóng một cái, chiếc máy bay bay ra ngoài cửa sổ.
Mấy cô nàng nữ sinh ngẩn ra, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc. Đây là chuyện trước đây chưa từng có. Lại có người dám chiếm chỗ ngồi của Lâm Nặc Y.
Rất nhanh, Sở Phong ý thức được Lâm Nặc Y là ai, nhưng sau khi nhớ ra rồi, hắn cũng chẳng đứng dậy.
Cùng lúc đó, một nữ sinh tóc dài bước đến, dáng người cao ráo, thon dài, khoảng 1m70. Mái tóc bóng loáng như tơ lụa, gương mặt trái xoan trắng nõn, ánh mắt rất có thần, vẻ đẹp có thể nói là thấm nhuần lòng người.
“Đã bảo đừng tìm đến cửa, tội gì phải chịu khổ như vậy chứ?” Sở Phong lắc đầu.
Nhưng hắn không khỏi cân nhắc, nếu lần sau Tả Tuấn lại đến nữa, phỏng chừng đầu không còn giữ được. Cái gì là đại đạo đơn giản nhất, bị con nghé vàng đó đạp cho hai phát nữa, phỏng chừng đầu của y sẽ biến thành quả dưa hấu.
Sở Phong kiểm tra toàn thân Tả Tuấn, nhất là điện thoại, xem có cuộc trò chuyện nào mới nhất không. Nhưng đáng tiếc, nhật ký cuộc gọi hoàn toàn trống rỗng.
Sở Phong đoán, sau khi Tả Tuấn liên lạc với người kia, đã vội xóa đi giấu vết.
Lúc này, hắn mang theo Tả Tuấn chạy một hơi ba bốn chục dặm, ném y trên con đường hướng đến huyện thành, sau đó quay về.
Thị trấn đã khôi phục sinh khí, ngày nào cũng có rất nhiều người ra ruộng làm việc, hiện tại đã gieo xuống không ít hạt.
Theo cách nói của một số người già, khí hậu lúc này thích hợp cho hoa mầu sinh trưởng. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, mấy tháng nữa sẽ là một đợt thu hoạch lớn.
Vì vậy, người trên thị trấn cười tươi không ít.
Đột nhiên, trên đường vang lên tiếng xôn xao, rất nhiều người cùng nâng lên một chàng thanh niên còn rất trẻ. Trên người cậu ta rất nóng, không ngừng bốc khói màu trắng, giãy dụa đau đớn.
“Mau đưa đến Bác sĩ Vương gần đây.”
Có người kêu lên, biểu hiện lo lắng. Một đám thanh niên trai tráng vội vàng đưa cậu ta đến phòng khám nổi tiếng trong thị trấn.
Sau khi Sở Phong quay về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn vội chạy theo, xem có cần giúp đỡ gì không.
“Vương Phàn, con của mẹ, rốt cuộc con bị làm sao vậy?” Mẹ của chàng thanh niên chạy đến, nước mắt trào ra, ngã nhào xuống đất, thật sự rất sợ hãi.
Chàng thanh niên tên Vương Phàm gương mặt vặn vẹo, không ngừng quay cuồng. Mấy người trưởng thành đều giữ không được cậu ta, cả người rất nóng, bốc lên khói trắng.
Sở Phong nhìn thấy, không khỏi cả kinh, hơi đăm chiêu một chút.
“Đại tẩu, Vương Phàn ăn trúng một loại trái cây trong vườn, kết quả bị như vậy.” Bên cạnh, một người đàn ông trung niên lên tiếng.
Gần đây, có không ít người trên thị trấn tiến hành gieo trồng, tất cả ruộng đồng đều được sử dụng.
Nhà Vương Phàn cũng có một mảnh đất. Hôm nay cậu ta khai khẩn cùng với người khác. Khi nghỉ ngơi, cậu ta ngửi được một mùi thơm ngát, phát hiện một loại quả màu bạc trong một bụi cỏ đằng xa.
Bụi cỏ đó nhìn rất bình thường, kết quả lại sinh ra một loại trái cây trắng lóa.
Lúc đó, Vương Phàn đang khát nước, ngửi được mùi thơm mê người, kết quả nhịn không được liền ăn luôn. Không bao lâu sau thì bắt đầu kêu lên đau đớn, không ngừng quay cuồng trên mặt đất.
Mọi người lao nhao kể hết mọi chuyện.
Mẹ của Vương Phàn càng khóc lớn hơn. Bà cực kỳ sợ, sợ đứa con duy nhất của mình chết đi.
“Khóc cái gì, đứa nhỏ còn chưa chết mà.” Cha Vương Phàn cả giận nói, cùng với vài người hợp lực, cuối cùng cũng đưa được cậu ta vào trong phòng khám. Bây giờ cứu người mới là quan trọng nhất.
Mấy người trưởng thành dùng sức ấn cũng không được. Sức mạnh của Vương Phàn càng lúc càng lớn, lại muốn tránh thoát, cuối cùng Sở Phong tiến lên hỗ trợ, cậu ta mới không thể động đậy được.
Bác sĩ Vương quan sát, dùng dụng cụ kiểm tra toàn diện cho Vương Phàn một lần.
“Sinh mệnh của nó đang rất hỗn loạn, một số kích thích tố tăng vọt, tình huống không ổn. Ta chưa từng thấy người bệnh nào như vậy.” Bác sĩ Vương đổ đầy mồ hơi. Ông hoàn toàn thúc thủ vô sách, bó tay không biện pháp.
“Đứa nhỏ này là bị lời đồn hại, nhất định là đã tin vào mấy chuyện như là ăn một loại trái cây có thể biến thành Thiên Thần Cánh Bạc. Tôi thấy đây chính là nói hươu nói vượn.”
“Đúng vậy, tuy rằng gần đây việc lạ xảy ra không ít, nhưng toàn là chuyện hoang đường, không thể tin được.” Một người đàn ông trung niên khác gật đầu.
Sở Phong không lên tiếng, lẳng lặng lắng nghe. Hắn quan sát cậu thanh niên trên giường bệnh. Chỉ có một mình hắn biết, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Vương Phàn sẽ trở thành dị nhân.
Tuy y thuật của Bác sĩ Vương cao siêu, xa gần nghe tiếng, nhưng đích thật là không có biện pháp chữa trị cho Vương Phàn.
Vẻ mặt của Bác sĩ Vương xấu hổ, nói cho cha mẹ Vương Phàn biết, ông không có đầu mối, trước mắt chỉ có thể quan sát.
Mặt cha Vương Phàn biến thành màu đất, còn mẹ của cậu ta thì bắt đầu khóc lớn, sợ hãi không thôi.
Trong ngày, những người ở thị trấn đều dặn dò con cái trong nhà, nếu nhìn thấy quả nào kỳ lạ, nhất định không được ăn. Bằng không, chuyện như Vương Phàn có thể phát sinh.
Sở Phong cũng không về nhà, cùng với Bác sĩ Vương canh chừng Vương Phàn.
Sau khi bị Sở Phong đè lại, Vương Phàn dần dần ngủ say, không còn gây sức ép nữa, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, khói trắng bốc lên, có chút đáng sợ.
Cha mẹ của Vương Phàn không hề buồn ngủ, khóc sưng cả mắt.
Trời tờ mờ sáng, Vương Phàn bị trói trên giường rốt cuộc đã tỉnh, phát ra tiếng kêu đau đớn, muốn tránh thoát khỏi dây trói.
Sở Phong bị đánh thức, chạy nhanh đến đè lại.
“Con đau quá...”
Trong quá trình này, Sở Phong nhìn thấy phần bụng của Vương Phàn phồng to lên, sau đó phát ra âm thanh răng rắc, giống như khớp xương bị kéo dài, nghe mà sởn cả da gà.
Một luồng sương mù màu trắng bao phủ lấy cậu ta.
Hiển hiên, Vương Phàn đang xảy ra thay đổi kịch liệt.
Cuối cùng, cậu ta gào lên thảm thiết. Tiếng kêu đau đớn kinh động những người ở gần, trên thị trấn có không ít người chạy đến.
Nửa tiếng sau, Vương Phàn yên tĩnh lại, sương trắng tan hết, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, chẳng khác nào thấy quỷ.
Phần bụng của Vương Phàn mọc thêm hai cánh tay, có màu trắng bạc, nhìn qua rất có sức mạnh.
“A, Vương Phàn, con làm sao vậy? Con cảm thấy không khỏe chỗ nào?” Mẹ của cậu ta kêu lên sợ hãi, lập tức nhào đến.
Sắc mặt Vương Phàn trắng bệch, hơi suy yếu. Cậu ta nói cho mẹ mình biết, cậu ta không sao, chỉ là có cảm giác rất đói.
“Con còn nói không có việc gì, con xem... mọc thêm hai cánh tay rồi đây.” Mẹ của Vương Phàn vừa khóc vừa nói. Đứa con của bà biến thành quái vật khiến cho bà thương tâm vô cùng.
Rất nhiều người ở thị trấn nghe tin chạy đến, khiến phòng khám trở nên chật như nêm cối.
“Mau chuẩn bị thức ăn.” Cha của Vương Phàn hô, nhờ bà con hàng xóm mang đến một ít thức ăn.
“Chẳng lẽ lời đồn là thật? Các người nhìn xem, Vương Phàn đã thật sự xảy ra dị biến.” Có người nhỏ giọng nói.
Hiện tại, Vương Phàn đã hoàn toàn biến dạng, vốn lúc trước còn hơi mập một chút, bây giờ trở nên gầy gò, mọc thêm hai cánh tay, hơn nữa làn da ngăm đen trong quá khứ đã trở nên trắng nõn.
Cuối cùng, Vương Phàn ăn rất nhiều thịt, cơm thì hết chén này đến chén nọ, cuối cùng mới lấp đầy cái bụng, không còn cảm thấy đói và suy yếu nữa.
Trong quá trình ăn cơm, hai cánh tay màu trắng bạc của cậu ta không ngừng đút thức ăn vào miệng.
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
Cuối cùng, Vương Phàn bước ra sân, huy động cánh tay màu bạc, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, trong lòng cậu ta trầm xuống. Dù sao hình dáng như vậy có hơi giống quái vật.Ầm!
Cậu ta giận dữ đánh ra một quyền, kết quả khiến ánh mắt của mọi người thiếu chút nữa lòi ra.
Trong sân phòng khám có một cảnh quan bằng đá, bị cậu ta dùng lực đánh một quyền bị rạn nứt, vết rạn rất sâu và dài.
Phỏng chừng chỉ cần đánh thêm hai quyền nữa, tảng đá này sẽ vỡ làm đôi.
“Trời ạ, điều này cần sức mạnh bao lớn chứ?” Mọi người kinh hô.
“Lời đồn quả nhiên là thật. Loại quả đó có thể khiến con người ta biến dị. Đây chính là siêu nhân.” Có người trẻ tuổi hâm mộ không thôi.
Cùng ngày, rất nhiều người trong thị trấn đều ra ngoài, tìm kiếm trong bụi cỏ, núi rừng các loại trái cây hoang dã. Lấy người trẻ tuổi làm chủ, bọn họ giống như nhìn thấy được một cánh cửa thần bí.
Rất nhiều người đều muốn tiếp cận, bước vào trong cánh cửa kia.
Hai ngày sau, sức khỏe của Vương Phàn đã ổn định. Cậu ta đến phòng khám kiểm tra lại, bên trong cơ thể có rất nhiều chỉ số lạ thường.
Nhất là hai cánh tay kia, vô cùng cứng rắn, dụng cụ cắt gọt bình thường đều không thể cắt được. Sức mạnh vô cùng cường đại, bằng sức mạnh của một đám thanh niên trưởng thành hợp lại.
Vương Phàn từ béo trở nên gầy, hơn nữa làn da cũng chuyển thành màu trắng. Dựa theo phỏng đoán của Bác sĩ Vương, dị biến của cậu ta vẫn còn có thể tiếp tục.
“Con tôi đã có được sức mạnh siêu phàm. Dựa theo lời nói trước đây, về sau có thể trở thành thần.” Mẹ Vương Phàn gặp ai cũng nói như vậy.
Bà sợ người ta nói con trai mình là quái vật, về sau không tìm được bạn gái.
Trên thực tế, có rất nhiều người hâm mộ Vương Phàn. Một số ít người trưởng thành khi ra ngoài thị trấn đều tìm kiếm những loại trái cây kỳ lạ.
Hai ngày qua, Sở Phong ngoại trừ luyện phương pháp hô hấp đặc biệt, luyện quyền, thì là sử dụng điện thoại tìm kiếm tin tức có liên quan đến loại quả kỳ lạ này.
Mấy ngày gần đây, trên internet thường xuyên xuất hiện các loại tin tức về những loại trái cây kỳ lạ.
Bởi vì liên tiếp mấy ngày, không phải chỉ một hai người phát sinh dị biến, mà còn rất nhiều người đến từ các nơi trên thế giới.
Lại qua một ngày, Sở Phong tìm kiếm tin tức, phát hiện số lượng càng lúc càng nhiều. Không ít thị trấn xuất hiện, những khu vực lớn hơn một chút cũng có một hai người phát sinh dị biến.
Có người tính toán, theo tin tức đưa tin, người biến dị đã vượt qua mười nghìn.
Đây là một con số kinh người, hơn nửa chỉ là những trường hợp đã biết. Có thể tưởng tượng, nếu tính luôn cả những người không lộ ra, con số nhất định sẽ còn gấp hơn mấy lần.
Internet sôi trào, chẳng lẽ một thời đại thần bí đang thật sự đến sao?
Người biến dị tất nhiên có được năng lực siêu tự nhiên. Có người có thể phi thiên độn địa, có người có thể hòa tan kim loại, còn có người nhảy vào dung nham mà không chết...
Trên trời dưới đất đều là sự vui mừng.
Mọi người cảm thấy, một đại thế đang mở ra.
Có người có năng lực có thể so sánh với sinh vật trong thời đại thần thoại, thật sự có chút đáng sợ.
Bất luận nhìn như thế nào, hiện tại cảm giác của mọi người đều là, người dị biến không ngừng gia tăng. Rất nhiều người có năng lực siêu tự nhiên, như thần tái hiện, có thể nói là phồn thịnh chưa từng có.
Buổi chiều, có một tin tức đăng lên, nói có một số người dị biến tập trung thành một đội ngũ Sinh Vật Thiên Thần, khiêu chiến Thiên Thần Cánh Bạc, nhưng kết quả thật khủng bố.
Đám dị nhân liên thủ, cuối cùng đều bị một mình Thiên Thần Cánh Bạc quét ngang, ngăn không được một kích của y. Kết quả này chấn động tứ phương, khắp nơi trong thiên hạ phải sợ hãi.
Đám dị nhân đang xao động, dần dần bình tĩnh lại.
Tuy rằng đều là dị biến, nhưng thực lực vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Những người thức tỉnh sớm nhất dường như đều có được sức mạnh rất cường đại.
Sau đó, lại có tin tức, một mình Kim Cương quét ngang một tổ chức dị nhân nào đó, đánh bại hơn mười người, dẫn đến sự chấn động thật lớn.
Đến lúc này, mọi người đã hiểu, những dị nhân xuất hiện từ rất sớm như Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh, Bạch Hổ Vương... địa vị của bọn họ bây giờ đều không thể lay chuyển, giống như đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Có lời đồn, sau lưng bọn họ đều có thế lực thần bí lớn duy trì, cung cấp các loại tài nguyên, chính là các loại quả kỳ lạ, giúp cho bọn họ càng lúc càng mạnh.
Sở Phong trầm tư đọc hết các tin tức, tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào đây?
Hắn không có dị biến, cũng chưa từng gặp được loại quả kỳ lạ nào. Trước mắt hắn chỉ đang tiến hành luyện tập phương pháp hô hấp đặc biệt kia, một mình yên lặng luyện quyền.
Hắn không để ý những thứ đó, tự mình chậm rãi mạnh lên. Đợi đến khi hắn luyện thành Ngưu Ma Quyền, hắn sẽ lên núi Thái Hành, xem có tìm được thứ gì hay không.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, có người tìm hắn.
“Lâm Nặc Y.”
Sở Phong thật sự bất ngờ. Từ lúc chia tay đến nay, Lâm Nặc Y không chủ động tìm hắn. Vì sao hôm nay lại gọi cho hắn chứ?
Giọng nói của Lâm Nặc Y vẫn bình thản, ân cần thăm hỏi, nhưng vẫn có khoảng cách, khiến người ta cảm thấy xa lánh.
Lời nói của Sở Phong cũng rất bình tĩnh, cũng rất chu đáo, vô cùng lịch sự hỏi thăm cô, cuối cùng mỉm cười, nói cô vẫn có phong phạm nữ thần như trước.
Tuy rằng thời gian xa cách không dài, nhưng Sở Phong lại có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, không gian đảo lộn, dường như trùng lặp với một số cảnh tượng trước đó.
Lâm Nặc Y vẫn bình tĩnh, lý trí, thông minh. Khi còn đi học cũng không cố ý, nhưng vẫn tỏa ra khí chất nữ thần, khiến cho người ta cảm nhận được cô cao đến nỗi không thể chạm đến.
Có lẽ bởi vì cô quá xinh đẹp, quá lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy không được tự tin trước mặt cô. Mặc dù có rất nhiều người muốn theo đuổi cô, nhưng cuối cùng đều luống cuống.
Sở Phong quen biết cô cũng xem như chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng thành tích của hắn không tồi, nhưng thuộc loại không chăm học, trốn học là chuyện thường xuyên xảy ra. Hôm nào học chung cần điểm danh, hơn phân nửa là gần sát giờ mới đến.
Có thể nghĩ, khi hắn bước vào phòng học đã sớm kín người. Lần nào cũng tốn một khoảng thời gian nhất định mới có thể tìm được chỗ ngồi gần hàng cuối cùng.
Có một lần, hắn phát hiện hàng cuối cũng đã đầy người. Phóng mắt nhìn lại, chính giữa gần cửa sổ vẫn còn một chỗ, liền vội bước vào.
Hàng này đa số đều là nữ sinh, dung mạo không tệ, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Chỗ còn trống duy nhất có ghi ba chữ Lâm Nặc Y, rõ ràng chỗ ngồi này đã được chiếm sẵn, hẳn là nữ sinh cùng phòng giữ lại.
Sở Phong không để ý, dưới ánh mắt kinh ngạc của một số nữ sinh, an tọa ngồi xuống, sau đó đem trang giấy có ghi ba chữ Lâm Nặc Y gấp thành máy bay, nhẹ nhàng phóng một cái, chiếc máy bay bay ra ngoài cửa sổ.
Mấy cô nàng nữ sinh ngẩn ra, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc. Đây là chuyện trước đây chưa từng có. Lại có người dám chiếm chỗ ngồi của Lâm Nặc Y.
Rất nhanh, Sở Phong ý thức được Lâm Nặc Y là ai, nhưng sau khi nhớ ra rồi, hắn cũng chẳng đứng dậy.
Cùng lúc đó, một nữ sinh tóc dài bước đến, dáng người cao ráo, thon dài, khoảng 1m70. Mái tóc bóng loáng như tơ lụa, gương mặt trái xoan trắng nõn, ánh mắt rất có thần, vẻ đẹp có thể nói là thấm nhuần lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/55
|