“Mùi hương này…?”
Hiện tại, Len đang nằm giữa một vườn hoa thơm ngát. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như cùng những tia nắng sớm vui đùa.
Bất chợt, một làn gió mạnh thổi đến. Làm Len thức giấc, cậu từ từ mở mắt ra. Ập vào mắt Len là một tia nắng sớm chói đến nghẹt thở, cậu nhăn mặt và đưa tay lên che.
Len ngồi dậy, cậu dường như nhận ra khung cảnh trước mặt mình. Và Len khẳng định,
“Mình đã tới đây một lần rồi.”
Và cũng như lần đó, mặt đất và bầu trời dường như nối liền với nhau.
“Vậy đây là thiên đàng?”
Bất chợt, Len thấy một bông hoa màu vàng, và thông qua nó, Len đã nhìn thấy khuôn mặt cùng nụ cười rạng rỡ của Rin. Len bước tới và ngồi xuống bên cạnh bông hoa đó, cậu từ tốn nhìn nó thật kĩ.
“Có vẻ bây giờ cậu đã tỉnh dậy rồi nhỉ?”
Trong lúc Len đang nhìn bông hoa đó thì đột nhiên một làn gió mạnh thổi tới. Làm nghiêng hẳn những bông hoa.
“Kagamine Len”
Một giọng nói vang lên từ bầu trời. Dần dần sau những đám mây, một người phụ nữ có mái tóc màu vàng rất dài, mặc trên người một bộ đồ trắng, và sau lưng… có một đôi cánh.
Len ngước lên nhìn thì liền bị chói ngợt bởi ánh sáng phát ra từ người phụ nữ đó. Sau một lúc, Len đã quen dần với ánh sáng đó thì cậu đã có thể nhìn thấy rõ mặt bà ta.
Len trợn mắt, khi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là mẹ Rin – Izumi Rintoki.
Còn Rintoki chỉ cười hiền,
“Kagamine Len, thật sự cám ơn con nhiều lắm. Nhờ có con mà con gái ta được cứu sống.”
Len dần ra hiểu ra mọi chuyện,
“Vậy cô là người đã chỉ dẫn cho con? Và bây giờ, cô đến để đưa con đi?”
Rintoki cười, gật đầu,
“Phải, ta là người đã chỉ dẫn cho con. Và bây giờ, ta đến để nói cho con biết, con vẫn chưa chết.”
Len ngạc nhiên,
“Vậy tại sao con lại ở đây?”
Dường như biết trước phản ứng của Len, Rintoki nói,
“Con ở đây là để chờ Rin tới.”
Nghe vậy Len càng ngạc nhiên hơn,
“Nhưng tại sao cô lại nói dối?”
“Ta làm vậy là để khẳng định tình yêu của con dành cho Rin. Chỉ có những người yêu nhau thật lòng, mới dám hy sinh vì nhau. Và con đã làm được điều đó. Con đã chứng minh cho ta thấy tình yêu của con dành cho Rin.”
~~~
Cùng lúc đó, tại phòng bệnh 2712,
Sau khi khóc một hồi lâu, Rin bị ngất đi vì kiệt sức. Và dường như trong giấc mơ, Rin đã được gặp mẹ mình.
~~~
“Tình yêu con dành cho Rin sao?”
Len vô thức thốt lên.
Rintoki gật đầu.
“Vậy tại sao con phải chờ Rin đến? Làm sao Rin có thể tới được đây?”
Rintoki không trả lời câu hỏi của Len, ngược lại bà hỏi cậu,
“Con còn nhớ sợi dây chuyền đó? Sợi dây chuyền mà con dùng để cứu Rin.”
Len gật đầu. Sao cậu có thể quên được chứ!
“Con còn nhớ. Nhưng nó đã biến mất.”
Rintoki lắc đầu,
“Nó chẳng biến mất đi đâu cả. Mà nó đang ngự trị trong trái tim của hai con. Và đây là thế giới do sợi dây chuyền tạo ra. Nếu bây giờ, tình yêu của Rin dành cho con đủ lớn, thì ắt Rin sẽ tìm được con. Nếu không… con sẽ bị mắc kẹt trong sợi dây chuyền mãi mãi.”
Len mỉm cười một cách đầy tự tin,
“Nếu vậy thì con yên tâm rồi.”
Rintoki có chút ngạc nhiên.
“Con tin vào tình yêu của Rin.” – Len khẳng định.
Rintoki mỉm cười,
“Làm sao con có thể chắc chắn như vậy?”
Len cười tự tin. Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói mắt ập tới. Đó cũng là lúc Len biết niềm tin của mình đã đặt đúng chỗ.
“Chỉ đơn giản là con cảm thấy như vậy!”
Rintoki dần biến mất sau luồng sáng ấy. Trước khi biến mất hẳn, Rintoki mỉm cười hạnh phúc,
“Rin và Lenka là hai chị em song sinh. Hãy thay ta chăm sóc hai đứa nó nhé.”
Đó là câu nói cuối cùng mà Kagamine Len nghe được từ Izumi Rintoki.
~~~
Phòng bệnh 2712,
Len đột ngột bật dậy, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh. Nhìn sang giường bên cạnh, cậu thấy Rin đang nằm đó. Lần này là Rin đang ngủ thật rồi.
Len xuống giường và đi tới bên cạnh Rin,
_Kết thúc rồi, lần này thật sự đã kết thúc thật rồi.
Rin cũng dần dần mở mắt ra,
_LenLen… – Rin khẽ cười khi thấy người đứng trước mặt mình là Kagamine Len – người mà cô yêu thương nhất.
Len cũng mỉm cười khi thấy khuôn mặt tươi cười của Rin,
_Rin à, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, nhưng kết thúc cũng đồng nghĩa với bắt đầu. Cậu có đồng ý kết thúc tất cả mọi chuyện để bắt đầu với tớ không?
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Rin,
_Nếu người đó là cậu, tớ tình nguyện đồng ý.
Và lần này, một trang vở mới lại được mở ra. Những thương đau có thể vẫn còn đó, nhưng mà… lần này Len và Rin sẽ vượt qua những thương đau đó… cùng với nhau.
~~~
Ngày 27 tháng 12 năm 2000,
_NÀY, ANH KIA, ANH ĐANG LÀM GÌ THẾ? NÀY, ANH KHÔNG THỂ MANG ĐỨA BÉ SƠ SINH ĐI ĐƯỢC. – vị bác sĩ hét lớn khi thấy một người đàn ông từ ngoài chạy vào và bế đứa bé sơ sinh trên tay y tá đi.
Lúc đó, Rintoki đã tỉnh dậy do hết thuốc mê. Bà đau xót, mắt hằn lên những tia căm thù và tức giận, bà nắm chặt drap giường, người toát mồ hôi, và thở gấp,
_L… Le… Leon… LEON… – sau khi hét lên tên người đàn ông Rintoki yêu cũng như căm thù nhất thì bà ngất đi.
Các vị bác sĩ bắt đầu lo lắng và sợi hãi. Đột nhiên,
_Bác sĩ, vẫn còn một đứa bé trong bụng cô ấy nữa. Nhịp tim vẫn đang đập nhưng rất yếu.
Vị bác sĩ chủ trì ca phẫu thuật rất ngạc nhiên,
“Không thể nào. Lúc siêu âm chỉ có một đứa thôi mà.”
_Tiếp tục tiến hành, phẫu thuật lấy đứa bé ra.
-Một tuần sau-
Rintoki dần hồi phục sức khỏe, nhưng bà vẫn còn bị sốc sau vụ việc ngày hôm đó. Điều đầu tiên bà làm khi tỉnh dậy,
_Bác sĩ, làm ơn đừng nói với ai về chuyện ngày hôm đó. Hãy để nó trôi vào dĩ vãng, quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Vị bác sĩ đó gật đầu,
_Tôi biết rồi.
~~~~~
Đầu tiên là cám ơn các bạn đã tham gia trả lời câu hỏi lần trước.
Đáp án câu hỏi.
Lenka thật ra là chị em song sinh với Rin. Chỉ có Rintoki, Len, các bác sĩ trong phòng phẫu thuật lúc đó là biết, và còn một người nữa (chắc mọi người đều biết là ai rồi nhỉ?!).
Chỉ có duy nhất một người trả lời đúng về thân phận của Lenka, đó là bạn @DngTrn202. Chúc mừng bạn. Khi nào Shana được dùng máy tính, Shana sẽ tặng chap này cho bạn.
Còn về kết thúc thì đương nhiên là… HAPPY ENDING rồi.
Mà Shana hỏi tí. Viết tới đây rồi, có nên để chữ “END” trên chap này không? Vì tới đây cũng là có hậu rồi mà. Rồi khi nào rãnh thì viết tiếp phần hai!?
-YS-
(Còn tiếp)
Hiện tại, Len đang nằm giữa một vườn hoa thơm ngát. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như cùng những tia nắng sớm vui đùa.
Bất chợt, một làn gió mạnh thổi đến. Làm Len thức giấc, cậu từ từ mở mắt ra. Ập vào mắt Len là một tia nắng sớm chói đến nghẹt thở, cậu nhăn mặt và đưa tay lên che.
Len ngồi dậy, cậu dường như nhận ra khung cảnh trước mặt mình. Và Len khẳng định,
“Mình đã tới đây một lần rồi.”
Và cũng như lần đó, mặt đất và bầu trời dường như nối liền với nhau.
“Vậy đây là thiên đàng?”
Bất chợt, Len thấy một bông hoa màu vàng, và thông qua nó, Len đã nhìn thấy khuôn mặt cùng nụ cười rạng rỡ của Rin. Len bước tới và ngồi xuống bên cạnh bông hoa đó, cậu từ tốn nhìn nó thật kĩ.
“Có vẻ bây giờ cậu đã tỉnh dậy rồi nhỉ?”
Trong lúc Len đang nhìn bông hoa đó thì đột nhiên một làn gió mạnh thổi tới. Làm nghiêng hẳn những bông hoa.
“Kagamine Len”
Một giọng nói vang lên từ bầu trời. Dần dần sau những đám mây, một người phụ nữ có mái tóc màu vàng rất dài, mặc trên người một bộ đồ trắng, và sau lưng… có một đôi cánh.
Len ngước lên nhìn thì liền bị chói ngợt bởi ánh sáng phát ra từ người phụ nữ đó. Sau một lúc, Len đã quen dần với ánh sáng đó thì cậu đã có thể nhìn thấy rõ mặt bà ta.
Len trợn mắt, khi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là mẹ Rin – Izumi Rintoki.
Còn Rintoki chỉ cười hiền,
“Kagamine Len, thật sự cám ơn con nhiều lắm. Nhờ có con mà con gái ta được cứu sống.”
Len dần ra hiểu ra mọi chuyện,
“Vậy cô là người đã chỉ dẫn cho con? Và bây giờ, cô đến để đưa con đi?”
Rintoki cười, gật đầu,
“Phải, ta là người đã chỉ dẫn cho con. Và bây giờ, ta đến để nói cho con biết, con vẫn chưa chết.”
Len ngạc nhiên,
“Vậy tại sao con lại ở đây?”
Dường như biết trước phản ứng của Len, Rintoki nói,
“Con ở đây là để chờ Rin tới.”
Nghe vậy Len càng ngạc nhiên hơn,
“Nhưng tại sao cô lại nói dối?”
“Ta làm vậy là để khẳng định tình yêu của con dành cho Rin. Chỉ có những người yêu nhau thật lòng, mới dám hy sinh vì nhau. Và con đã làm được điều đó. Con đã chứng minh cho ta thấy tình yêu của con dành cho Rin.”
~~~
Cùng lúc đó, tại phòng bệnh 2712,
Sau khi khóc một hồi lâu, Rin bị ngất đi vì kiệt sức. Và dường như trong giấc mơ, Rin đã được gặp mẹ mình.
~~~
“Tình yêu con dành cho Rin sao?”
Len vô thức thốt lên.
Rintoki gật đầu.
“Vậy tại sao con phải chờ Rin đến? Làm sao Rin có thể tới được đây?”
Rintoki không trả lời câu hỏi của Len, ngược lại bà hỏi cậu,
“Con còn nhớ sợi dây chuyền đó? Sợi dây chuyền mà con dùng để cứu Rin.”
Len gật đầu. Sao cậu có thể quên được chứ!
“Con còn nhớ. Nhưng nó đã biến mất.”
Rintoki lắc đầu,
“Nó chẳng biến mất đi đâu cả. Mà nó đang ngự trị trong trái tim của hai con. Và đây là thế giới do sợi dây chuyền tạo ra. Nếu bây giờ, tình yêu của Rin dành cho con đủ lớn, thì ắt Rin sẽ tìm được con. Nếu không… con sẽ bị mắc kẹt trong sợi dây chuyền mãi mãi.”
Len mỉm cười một cách đầy tự tin,
“Nếu vậy thì con yên tâm rồi.”
Rintoki có chút ngạc nhiên.
“Con tin vào tình yêu của Rin.” – Len khẳng định.
Rintoki mỉm cười,
“Làm sao con có thể chắc chắn như vậy?”
Len cười tự tin. Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói mắt ập tới. Đó cũng là lúc Len biết niềm tin của mình đã đặt đúng chỗ.
“Chỉ đơn giản là con cảm thấy như vậy!”
Rintoki dần biến mất sau luồng sáng ấy. Trước khi biến mất hẳn, Rintoki mỉm cười hạnh phúc,
“Rin và Lenka là hai chị em song sinh. Hãy thay ta chăm sóc hai đứa nó nhé.”
Đó là câu nói cuối cùng mà Kagamine Len nghe được từ Izumi Rintoki.
~~~
Phòng bệnh 2712,
Len đột ngột bật dậy, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh. Nhìn sang giường bên cạnh, cậu thấy Rin đang nằm đó. Lần này là Rin đang ngủ thật rồi.
Len xuống giường và đi tới bên cạnh Rin,
_Kết thúc rồi, lần này thật sự đã kết thúc thật rồi.
Rin cũng dần dần mở mắt ra,
_LenLen… – Rin khẽ cười khi thấy người đứng trước mặt mình là Kagamine Len – người mà cô yêu thương nhất.
Len cũng mỉm cười khi thấy khuôn mặt tươi cười của Rin,
_Rin à, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, nhưng kết thúc cũng đồng nghĩa với bắt đầu. Cậu có đồng ý kết thúc tất cả mọi chuyện để bắt đầu với tớ không?
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Rin,
_Nếu người đó là cậu, tớ tình nguyện đồng ý.
Và lần này, một trang vở mới lại được mở ra. Những thương đau có thể vẫn còn đó, nhưng mà… lần này Len và Rin sẽ vượt qua những thương đau đó… cùng với nhau.
~~~
Ngày 27 tháng 12 năm 2000,
_NÀY, ANH KIA, ANH ĐANG LÀM GÌ THẾ? NÀY, ANH KHÔNG THỂ MANG ĐỨA BÉ SƠ SINH ĐI ĐƯỢC. – vị bác sĩ hét lớn khi thấy một người đàn ông từ ngoài chạy vào và bế đứa bé sơ sinh trên tay y tá đi.
Lúc đó, Rintoki đã tỉnh dậy do hết thuốc mê. Bà đau xót, mắt hằn lên những tia căm thù và tức giận, bà nắm chặt drap giường, người toát mồ hôi, và thở gấp,
_L… Le… Leon… LEON… – sau khi hét lên tên người đàn ông Rintoki yêu cũng như căm thù nhất thì bà ngất đi.
Các vị bác sĩ bắt đầu lo lắng và sợi hãi. Đột nhiên,
_Bác sĩ, vẫn còn một đứa bé trong bụng cô ấy nữa. Nhịp tim vẫn đang đập nhưng rất yếu.
Vị bác sĩ chủ trì ca phẫu thuật rất ngạc nhiên,
“Không thể nào. Lúc siêu âm chỉ có một đứa thôi mà.”
_Tiếp tục tiến hành, phẫu thuật lấy đứa bé ra.
-Một tuần sau-
Rintoki dần hồi phục sức khỏe, nhưng bà vẫn còn bị sốc sau vụ việc ngày hôm đó. Điều đầu tiên bà làm khi tỉnh dậy,
_Bác sĩ, làm ơn đừng nói với ai về chuyện ngày hôm đó. Hãy để nó trôi vào dĩ vãng, quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Vị bác sĩ đó gật đầu,
_Tôi biết rồi.
~~~~~
Đầu tiên là cám ơn các bạn đã tham gia trả lời câu hỏi lần trước.
Đáp án câu hỏi.
Lenka thật ra là chị em song sinh với Rin. Chỉ có Rintoki, Len, các bác sĩ trong phòng phẫu thuật lúc đó là biết, và còn một người nữa (chắc mọi người đều biết là ai rồi nhỉ?!).
Chỉ có duy nhất một người trả lời đúng về thân phận của Lenka, đó là bạn @DngTrn202. Chúc mừng bạn. Khi nào Shana được dùng máy tính, Shana sẽ tặng chap này cho bạn.
Còn về kết thúc thì đương nhiên là… HAPPY ENDING rồi.
Mà Shana hỏi tí. Viết tới đây rồi, có nên để chữ “END” trên chap này không? Vì tới đây cũng là có hậu rồi mà. Rồi khi nào rãnh thì viết tiếp phần hai!?
-YS-
(Còn tiếp)
/33
|