Cảnh báo trước.
Chap này Rin Len sẽ bị chia cắt đó nghen! Chống chỉ định với người bị bệnh tim, yếu tim, không thích drama. Đọc xong, không được khủng bố tác giả.
Đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi đọc.
Thân!
~~~~~
Những tia nắng sáng xuyên qua khung cửa chiếu vào căn phòng. Những cơn gió lùa nhẹ qua. Bỗng, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên,
_Reng… reng… reng
Tiếng chuông vang lên rất lớn và rất dài. Dường như đang cố gắng đánh thức của chủ nhân của mình.
Sau một hồi cố gắng không bỏ cuộc, thì chiếc đồng hồ đã lay chuyển được cô gái với mái tóc màu vàng nắng tỉnh dậy. Cô với tay lấy đồng hồ coi giờ, nhưng chưa kịp coi giờ thì cô đã ngáp một cái thật dài,
_Oáp…
Rồi đôi mắt chập chờn mở lên,
“Haiz. Vẫn còn sớm.”
Quăng đồng hồ sang một bên, Rin nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa đầy ba giây sau, Rin bật dậy và chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Và mất thêm năm phút trong đó, Rin bước ra ngoài với bộ đồng phục chỉnh chu.
Quơ cái cặp gần đó, Rin chạy nhanh xuống lầu,
“LenLen đáng ghét. Tại sao cậu ấy không đánh thức mình chứ?”
Rin bực bội chạy xuống. May mắn thay, chiếc xe chở học sinh vẫn còn đó. Cô cười rạng rỡ chạy nhanh tới. Vừa chạy Rin vừa hét lớn,
_NÀY, KHOAN ĐI ĐÃ. VẪN CÒN MỘT HỌC SINH CHƯA LÊN XE.
Chỉ khi câu nói vừa dứt, chiếc xe đã khỏi hành chạy. Rin đứng hình, nhìn chiếc xe. Được một lúc, dường như Rin đã nhớ ra một việc.
Chạy nhanh theo chiếc xe ra tới cổng kí túc xá,
_Yah, Kagamine Len đáng ghét. Cậu lại——-
_Tớ thì như thế nào?
Đâu đó thấp thoáng một giọng nói vang lên.
Rin ngạc nhiên,
_Ủa, c… cậu sao lại ở đây? Tớ tưởng cậu trong đó. – Rin chỉ tay theo chiếc xe vừa rồi.
_Cậu bị ngốc à? – Len cười cười đi tới.
Rin vẫn chưa hiểu lắm. Cô đợi Len đi tới để giải thích.
Len thừa thắng xông lên, cậu kề sát vào mặt mình vào mặt Rin. Sau đó nở nụ cười mà cậu cho là đẹp nhất rồi ghé vào tai Rin thì thầm,
_Làm sao tớ có thể bỏ đi trong khi cậu vẫn ở đây?!
Bất giác, Rin đỏ mặt.
Dường như biết trước phản ứng của Rin, Len cười thích thú. Cậu nắm tay Rin rồi bước đi, dưới những tán hoa anh đào đang đua nhau khoe sắc.
Ở Nhật, mùa hoa anh đào đang bắt đầu nở rộ như thông báo cho ta biết tình yêu của Kagamine Rin và Kagamine Len đang bắt đầu hình thành.
Liệu nó sẽ bền vững như cành hoa anh đào, hay sẽ rất đẹp hoa anh đào nhưng rồi sẽ sớm lụa tàn?
Đó đã là một tháng kể từ sự việc ngày hôm đó. Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Rin cũng đã hồi phục sức khoẻ, và tính tình cô vẫn vậy, vẫn không thay đổi. Điều này làm mọi người rất vui.
Rin và Len cũng quen nhau được một tháng. Cả hai đều rất hợp nhau, họ rất vui vẻ khi ở bên nhau. Đôi lúc người này chơi người kia một vố đau, nhưng sau đó thì lại hoà.
Phải nói là Len rất là cưng chiều Rin, cậu cứ như những soái ca trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Được cưng chiều như vậy, Rin lúc nào cũng cười tít mắt.
Tuy nhiên, Len vẫn cảm thấy Rin đang che giấu điều gì đó.
~~~~~
Trên đoạn đường họ bước đi, được phủ khắp hoa anh đào.
Rin vẫn đang thao thao bất tuyệt về những gì cô nhìn thấy và trải qua ở ngày hôm qua. Còn Len chỉ im lặng và lắng nghe, đôi lúc cậu mỉm cười vì những câu chuyện kể của Rin. Và cậu mỉm cười vì Rin đã tin tưởng cậu.
_LenLen, tớ——-
_Khát nước phải không? – Len áp lon nước cam lạnh vào má Rin.
Rin khẽ giật mình vì độ lạnh của lon nước cam. Cô cười hiền nhìn Len,
_Cám ơn cậu.
Len mở lon nước cam ra cho Rin, rồi đưa cho cô uống. Rin cười tươi uống một hơi hết nửa lon, rồi đưa nửa lon còn lại cho Len,
_LenLen, của cậu này.
Len nhăn mặt. Cậu không thích uống nước cam. Đôi lúc cậu tự hỏi, cam chua lè có gì ngon đâu tại sao Rin lại thích đến vậy. Và một trong những điều cậu sợ nhất là bị Rin ép uống nước cam.
Len cười cười, xua tay,
_Haha, cậu cứ uống hết đi. Tớ không khát. – Len toát mồ hôi.
Đương nhiên là Rin biết Len không thích uống nước cam, nhưng cô muốn chọc Len một chút.
_Cậu không uống thật sao? – mắt Rin rưng rưng.
Thấy vậy, Len rất hoảng, cậu lại gần, quơ tay múa chân để chọc Rin cười nhưng không có tác dụng. Không biết làm thế nào, Len gãi đầu nhìn đâu đó.
Hành động gãi đầu của Len làm Rin suýt đứng tim vì độ đẹp trai “quá đáng”. Nhưng cô phải kìm nén.
_Được rồi, được rồi. Tớ sẽ uống, đừng khóc nha. – bất tắc dĩ Len phải nói ra câu “tớ sẽ uống”.
Lon nước cam vừa được đưa lên miệng Lem thì Rin kề sát tai Len,
_Cậu nghĩ tớ sẽ cho cậu uống lon nước cam quý giá của tớ sao? – Rin cười cười.
_Cậu…? – Len ngạc nhiên nói không lên lời.
Giật lấy lon nước cam trên tay Len, Rin uống một hơi rồi lắc lắc cái lon không trước mặt Len.
_Một – không, Kagamine Rin thắng. – Rin cười tít mắt rồi chạy đi.
Len nhìn theo hướng Rin chạy, cậu lắc đầu cười hạnh phúc.
Thật ra, Rin biết là Len không thích uống nước cam và bị dị ứng, vì vậy sau khi trêu Len xong cô đã uống hết phần nước cam còn lại. Rin không nỡ làm Len bị dị ứng.
Còn Len với trí thông minh cực hạng của mình, cậu liền biết Rin chỉ tính trêu cậu thôi. Vì không muốn làm Rin buồn nên cậu đã giả vờ như không biết gì. Và sau lần này, Len đã vạch hẳn một kế hoạch dành riêng cho Rin. Len cười cười rồi bước đi.
Coi bộ những ngày tháng sau này của Rin sẽ “cực khổ” lắm đây.
Ở phía sau, một người con gái với mái tóc rất dài màu vàng đã nhìn thấy hết tất cả. Tuy nhiên, cô chẳng có cảm xúc gì, cô nhìn họ bằng cặp mắt vô hồn. Và trên người cô là bộ đồng phục… học viện Vocaloid.
~~~~~
Học viện Vocaloid,
Rin chạy một mạch thẳng lên lớp. Cô mở cửa lớp ra rồi chạy nhanh tới ôm IA,
_IA, IA cứu tớ với. LenLen, cậu ấy… – Rin vừa nói vừa thở dốc.
IA đẩy Rin ra, cô đưa tay theo nhịp thở của Rin,
_Từ từ, bình tĩnh đã. Thở xong đi rồi nói.
Rin lại gấp gáp,
_Không… không kịp đâu. LenLen, đang—-
_RẦM. – cánh cửa được đẩy ra một cách đầy thô bạo và tức giận.
Len bước vào với khuôn mặt “vui vẻ” hơn bao giờ hết. Cậu lườm Rin một cái rồi đi về chỗ.
Vừa thấy Len lườm mình, Rin liền toát mồ hôi. Cô núp sau lưng IA,
_IA, cứu tớ với. – giọng Rin run run.
IA mặt nghiêm trọng, quay lại đối mặt với Rin, cô đặt tay lên vai Rin,
_Rin, cậu nghe câu “có phước cùng hưởng, có hoạ tự gánh” chưa? Vậy nên, cậu ở lại mạnh giỏi nhé.
Vừa nói xong, IA liền phóng ra khỏi lớp.
_Ế… đừng…
Rin khóc ròng trong suy nghĩ,
“Bạn tốt!”
Rin đi lại chỗ ngồi của mình – ngay bên cạnh Len. Cô nhẹ nhàng kéo ghế ra rồi đặt cặp xuống, sau đó ngồi một cách êm dịu tránh ngay tiếng động vì ai kia đang nằm trên bàn nhắm mắt.
Tuy nhắm mắt nhưng Rin biết Len không có ngủ. Cô kéo ghế và bàn của mình xích lại chỗ Len.
Nhưng Rin đâu biết trong lúc cô kéo thì Len đã cười vì hành động trẻ con của Rin. Cứ như một trẻ đang cố tìm cách xin lỗi.
_LenLen, hồi nãy á, tớ chỉ giỡn thôi, cậu không giận chứ? – Rin e dè.
Nghe như không nghe, Len không đáp lại.
_LenLen, tớ biết cậu rất rộng lượng. Cậu sẽ không chấp chuyện trẻ con đó của tớ đâu nhỉ?! – Rin cười cười.
Len vẫn không đáp, nhưng lần này cậu quay mặt qua chỗ khác.
“Ngốc!” – Len cười thầm.
Thấy Len quay đi, Rin mặt bí xị. Nhưng do giáo viên vô lớp rồi nên Rin không thể làm gì được nữa.
Những tiết học nhanh chóng trôi qua. Suốt trong ngày hôm nay, Len đã không nói chuyện với Rin, Rin đã nhiều lần xin lỗi Len nhưng Len đều làm ngơ.
Vừa reng chuông, Len đã xách cặp ra về.
“Thế nào cũng đuổi theo xin lỗi mình!”
Trên mặt Len đầy hạnh phúc. Có thể nói trong một tháng gần đây, Len đã rất hạnh phúc.
Vừa đi vừa nhìn lại phía sau, nhưng Len không thấy Rin đuổi theo. Nhìn lại đồng hồ trên tay,
“Đã hơn mười lăm phút rồi mà. Không lẽ Rin về trước?”
Nghĩ vậy, Len chạy nhanh về kí túc xá. Tự nhiên Len cảm thấy lo lắng trong lòng.
Mất thêm mười phút để về kí túc xá, Len liền chạy lên phòng Rin nhưng lại không thấy cô đâu. Len càng lo lắng hơn.
Cậu lấy điện thoại gọi cho Rin nhưng cô lại không nghe mấy.
“Rin, đây là lần thứ tư rồi đó.”
Thật vậy. Đây là lần thứ tư trong tháng này. Ba lần trước, Rin cũng vậy, cũng biến mất rồi mấy tiếng sau lại xuất hiện và nói như không có chuyện gì xảy ra.
Lần thứ nhất, Rin nói qua nhà IA, nhưng Len đã gọi IA và IA nói Rin không có ở nhà cô.
Lần thứ hai, Rin nói về nhà ba chơi, trong khi đó Len đã cùng ba cô đi kiếm cô.
Lần thứ ba, Rin nói có việc với mấy thầy cô trong trường. Nhưng khi đến trường thì Len chả thấy ai.
Tuy nhiên…
Len đã không hỏi tới cùng, vì Len biết, Rin cần thời gian để ổn định lại tinh thần và Len sẽ tình nguyện chờ cô, chờ đến khi Rin chịu nói với Len.
Nhưng mà…
Lần này thì không thể chờ được nữa rồi. Càng chờ thì Rin càng biến mất. Và có vẻ như Rin không muốn cho Len biết, đã vậy… Len sẽ tự tìm hiểu.
Len chạy tới những nơi Rin hay tới. Nhưng tất cả đều không có. Người cậu đầy mồ hôi.
“Rin, cậu ở đâu?”
Lâu đi những giọt mồ hôi trên trán, Len lại tiếp tục chạy. Đã hơn hai tiếng Len chạy đi tìm Rin. Trời cũng đã tối dần.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, một cánh hoa anh đào rơi xuống.
“Hoa anh đào?”
“LenLen, tớ thực sự rất thích ngắm hoa anh đào ở đây. Nó làm cho tớ cảm thấy rất dễ chịu.” – đột nhiên câu nói của Rin vang lên trong đầu của Len.
“Phải rồi. Là ở đó.”
Nghĩ vậy, Len tức tốc chạy tới khu vườn hoa anh đào trong học viện Vocaloid.
Vừa tới học viện, Len liền chạy lên khu vườn hoa anh đào. Chỉ mất năm phút, cậu đã có mặt trước cửa,
“Rin.”
Len bước vào. Một làn gió mạnh liền ập thẳng vào người Len, những cánh hoa cũng theo gió mà bay phất phới. Đợt gió vừa qua, là hình ảnh cô gái bé nhỏ ngồi dưới tán cây anh đào.
Rin đang ngồi ôm đầu gối, mặt cô gục xuống, và những tiếng nức nở như hoà trong gió truyền đến tai Len.
Cô gái nhỏ bé thật đơn độc.
Tim Len như lặng đi khi thấy Rin như vậy.
Hoá ra một Kagamine Rin hoà đồng, hay cười khi buồn sẽ thành ra như vậy.
Ngồi vào một góc, ôm mặt khóc.
Len đi tới trước mặt Rin,
_Nè, tại sao cậu lại khóc vậy?
~ _Nè, tại sao cậu lại khóc vậy?
Orenji-chan nói với giọng dễ thương và đôi mắt thì cứ nhìn Len chằm chằm.~
Rin ngạc nhiên ngước lên. Đập vào mắt Rin là một chàng trai có khuôn mặt rất thân quen với cô, làm Rin ngưng cả khóc.
~Vừa nghe có tiếng nói, Len liền ngước lên. Đập vào mắt Len là một cô bé có khuôn mặt giống cậu, làm Len ngưng cả khóc~
_LenLen…
Hai cặp mắt nhìn nhau.
Len cười hiền,
_Cậu còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tớ đã ngồi dưới gốc cây anh đào và khóc. Là cậu đã đến bên tớ, an ủi sẻ chia nỗi buồn với tớ. Là cậu đã đến bên tớ, sưởi ấm trái tim bị đóng băng lâu ngày. Là cậu đã đến bên tớ, cho tớ biết thế nào là được yêu thương. Là cậu đã đến bên tớ, là cậu đã bước vào tim tớ. Rin, LenLen vẫn luôn nhớ đến ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Bằng giọng chân thành và lời nói chân thật cùng tình yêu Rin tha thiết, Len đã nói ra những gì cậu suy nghĩ bấy lâu nay, mà cậu cho rằng điều-này-sẽ-bị-chôn-vùi-trong-tim. Vì Len không nghĩ là cậu có đủ can đảm để nói cho Rin nghe.
Trong phút giây này, đột nhiên mọi thứ đều im lặng, không gian như ngừng lại.
_Kagamine Len…
Rin bật khóc lớn rồi ôm lấy Len. Cô ôm chặt Len và khóc thật to.
Len cười hiền, ôm Rin thật chặt,
Cuối cùng cậu cũng chịu khóc trong vòng tay tớ!
_Ngốc. – Len cốc nhẹ đầu Rin.
Đã bao lâu rồi cậu chưa khóc?
Rin càng lúc khóc càng to, những tiếng nức cứ vang lên.
Đã bao lâu rồi tớ chưa khóc?
Vẫn ôm Rin trong tay, Len khẽ nói,
_Đừng chỉ khi cười mới nhìn tớ. Mà cả lúc khóc, cậu cũng nhìn tớ nhé!
Rin lắc đầu, cố gắng nói trong tiếng nức,
_Tớ… hic… tớ không muốn LenLen nhìn thấy tớ khóc.. hic…
_Ngốc. Vậy mỗi khi cậu khóc, hãy để tớ ôm cậu. Bởi vì chỉ có như vậy, tớ mới không nhìn thấy cậu khóc. – Len xoa đầu Rin.
Rin gật đầu nhưng vẫn chưa ngưng khóc, cứ ở trong vòng tay Len,
_Ừm. Vậy cậu hãy luôn bên cạnh tớ nhé!
_Ừ, tớ sẽ mãi mãi bên cạnh cậu. Bởi vì nơi cậu thuộc về…
Tiếng khóc dần nhỏ đi khi Rin nghe Len đồng ý ở bên cạnh mình, Rin ôm chặt Len hơn,
_Nơi tớ thuộc về? – Rin khó hiểu.
Len lại xoa đầu Rin, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô,
_Ừm, nơi cậu thuộc về… là trong vòng tay tớ!
~~~~~
Thấy chưa, đã cảnh báo rồi mà không nghe. Cấm khủng bố tác giả nha! Hihi!
Thân!
-YS-
~~~~~
(Còn tiếp)
Chap này Rin Len sẽ bị chia cắt đó nghen! Chống chỉ định với người bị bệnh tim, yếu tim, không thích drama. Đọc xong, không được khủng bố tác giả.
Đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi đọc.
Thân!
~~~~~
Những tia nắng sáng xuyên qua khung cửa chiếu vào căn phòng. Những cơn gió lùa nhẹ qua. Bỗng, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên,
_Reng… reng… reng
Tiếng chuông vang lên rất lớn và rất dài. Dường như đang cố gắng đánh thức của chủ nhân của mình.
Sau một hồi cố gắng không bỏ cuộc, thì chiếc đồng hồ đã lay chuyển được cô gái với mái tóc màu vàng nắng tỉnh dậy. Cô với tay lấy đồng hồ coi giờ, nhưng chưa kịp coi giờ thì cô đã ngáp một cái thật dài,
_Oáp…
Rồi đôi mắt chập chờn mở lên,
“Haiz. Vẫn còn sớm.”
Quăng đồng hồ sang một bên, Rin nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa đầy ba giây sau, Rin bật dậy và chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Và mất thêm năm phút trong đó, Rin bước ra ngoài với bộ đồng phục chỉnh chu.
Quơ cái cặp gần đó, Rin chạy nhanh xuống lầu,
“LenLen đáng ghét. Tại sao cậu ấy không đánh thức mình chứ?”
Rin bực bội chạy xuống. May mắn thay, chiếc xe chở học sinh vẫn còn đó. Cô cười rạng rỡ chạy nhanh tới. Vừa chạy Rin vừa hét lớn,
_NÀY, KHOAN ĐI ĐÃ. VẪN CÒN MỘT HỌC SINH CHƯA LÊN XE.
Chỉ khi câu nói vừa dứt, chiếc xe đã khỏi hành chạy. Rin đứng hình, nhìn chiếc xe. Được một lúc, dường như Rin đã nhớ ra một việc.
Chạy nhanh theo chiếc xe ra tới cổng kí túc xá,
_Yah, Kagamine Len đáng ghét. Cậu lại——-
_Tớ thì như thế nào?
Đâu đó thấp thoáng một giọng nói vang lên.
Rin ngạc nhiên,
_Ủa, c… cậu sao lại ở đây? Tớ tưởng cậu trong đó. – Rin chỉ tay theo chiếc xe vừa rồi.
_Cậu bị ngốc à? – Len cười cười đi tới.
Rin vẫn chưa hiểu lắm. Cô đợi Len đi tới để giải thích.
Len thừa thắng xông lên, cậu kề sát vào mặt mình vào mặt Rin. Sau đó nở nụ cười mà cậu cho là đẹp nhất rồi ghé vào tai Rin thì thầm,
_Làm sao tớ có thể bỏ đi trong khi cậu vẫn ở đây?!
Bất giác, Rin đỏ mặt.
Dường như biết trước phản ứng của Rin, Len cười thích thú. Cậu nắm tay Rin rồi bước đi, dưới những tán hoa anh đào đang đua nhau khoe sắc.
Ở Nhật, mùa hoa anh đào đang bắt đầu nở rộ như thông báo cho ta biết tình yêu của Kagamine Rin và Kagamine Len đang bắt đầu hình thành.
Liệu nó sẽ bền vững như cành hoa anh đào, hay sẽ rất đẹp hoa anh đào nhưng rồi sẽ sớm lụa tàn?
Đó đã là một tháng kể từ sự việc ngày hôm đó. Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Rin cũng đã hồi phục sức khoẻ, và tính tình cô vẫn vậy, vẫn không thay đổi. Điều này làm mọi người rất vui.
Rin và Len cũng quen nhau được một tháng. Cả hai đều rất hợp nhau, họ rất vui vẻ khi ở bên nhau. Đôi lúc người này chơi người kia một vố đau, nhưng sau đó thì lại hoà.
Phải nói là Len rất là cưng chiều Rin, cậu cứ như những soái ca trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Được cưng chiều như vậy, Rin lúc nào cũng cười tít mắt.
Tuy nhiên, Len vẫn cảm thấy Rin đang che giấu điều gì đó.
~~~~~
Trên đoạn đường họ bước đi, được phủ khắp hoa anh đào.
Rin vẫn đang thao thao bất tuyệt về những gì cô nhìn thấy và trải qua ở ngày hôm qua. Còn Len chỉ im lặng và lắng nghe, đôi lúc cậu mỉm cười vì những câu chuyện kể của Rin. Và cậu mỉm cười vì Rin đã tin tưởng cậu.
_LenLen, tớ——-
_Khát nước phải không? – Len áp lon nước cam lạnh vào má Rin.
Rin khẽ giật mình vì độ lạnh của lon nước cam. Cô cười hiền nhìn Len,
_Cám ơn cậu.
Len mở lon nước cam ra cho Rin, rồi đưa cho cô uống. Rin cười tươi uống một hơi hết nửa lon, rồi đưa nửa lon còn lại cho Len,
_LenLen, của cậu này.
Len nhăn mặt. Cậu không thích uống nước cam. Đôi lúc cậu tự hỏi, cam chua lè có gì ngon đâu tại sao Rin lại thích đến vậy. Và một trong những điều cậu sợ nhất là bị Rin ép uống nước cam.
Len cười cười, xua tay,
_Haha, cậu cứ uống hết đi. Tớ không khát. – Len toát mồ hôi.
Đương nhiên là Rin biết Len không thích uống nước cam, nhưng cô muốn chọc Len một chút.
_Cậu không uống thật sao? – mắt Rin rưng rưng.
Thấy vậy, Len rất hoảng, cậu lại gần, quơ tay múa chân để chọc Rin cười nhưng không có tác dụng. Không biết làm thế nào, Len gãi đầu nhìn đâu đó.
Hành động gãi đầu của Len làm Rin suýt đứng tim vì độ đẹp trai “quá đáng”. Nhưng cô phải kìm nén.
_Được rồi, được rồi. Tớ sẽ uống, đừng khóc nha. – bất tắc dĩ Len phải nói ra câu “tớ sẽ uống”.
Lon nước cam vừa được đưa lên miệng Lem thì Rin kề sát tai Len,
_Cậu nghĩ tớ sẽ cho cậu uống lon nước cam quý giá của tớ sao? – Rin cười cười.
_Cậu…? – Len ngạc nhiên nói không lên lời.
Giật lấy lon nước cam trên tay Len, Rin uống một hơi rồi lắc lắc cái lon không trước mặt Len.
_Một – không, Kagamine Rin thắng. – Rin cười tít mắt rồi chạy đi.
Len nhìn theo hướng Rin chạy, cậu lắc đầu cười hạnh phúc.
Thật ra, Rin biết là Len không thích uống nước cam và bị dị ứng, vì vậy sau khi trêu Len xong cô đã uống hết phần nước cam còn lại. Rin không nỡ làm Len bị dị ứng.
Còn Len với trí thông minh cực hạng của mình, cậu liền biết Rin chỉ tính trêu cậu thôi. Vì không muốn làm Rin buồn nên cậu đã giả vờ như không biết gì. Và sau lần này, Len đã vạch hẳn một kế hoạch dành riêng cho Rin. Len cười cười rồi bước đi.
Coi bộ những ngày tháng sau này của Rin sẽ “cực khổ” lắm đây.
Ở phía sau, một người con gái với mái tóc rất dài màu vàng đã nhìn thấy hết tất cả. Tuy nhiên, cô chẳng có cảm xúc gì, cô nhìn họ bằng cặp mắt vô hồn. Và trên người cô là bộ đồng phục… học viện Vocaloid.
~~~~~
Học viện Vocaloid,
Rin chạy một mạch thẳng lên lớp. Cô mở cửa lớp ra rồi chạy nhanh tới ôm IA,
_IA, IA cứu tớ với. LenLen, cậu ấy… – Rin vừa nói vừa thở dốc.
IA đẩy Rin ra, cô đưa tay theo nhịp thở của Rin,
_Từ từ, bình tĩnh đã. Thở xong đi rồi nói.
Rin lại gấp gáp,
_Không… không kịp đâu. LenLen, đang—-
_RẦM. – cánh cửa được đẩy ra một cách đầy thô bạo và tức giận.
Len bước vào với khuôn mặt “vui vẻ” hơn bao giờ hết. Cậu lườm Rin một cái rồi đi về chỗ.
Vừa thấy Len lườm mình, Rin liền toát mồ hôi. Cô núp sau lưng IA,
_IA, cứu tớ với. – giọng Rin run run.
IA mặt nghiêm trọng, quay lại đối mặt với Rin, cô đặt tay lên vai Rin,
_Rin, cậu nghe câu “có phước cùng hưởng, có hoạ tự gánh” chưa? Vậy nên, cậu ở lại mạnh giỏi nhé.
Vừa nói xong, IA liền phóng ra khỏi lớp.
_Ế… đừng…
Rin khóc ròng trong suy nghĩ,
“Bạn tốt!”
Rin đi lại chỗ ngồi của mình – ngay bên cạnh Len. Cô nhẹ nhàng kéo ghế ra rồi đặt cặp xuống, sau đó ngồi một cách êm dịu tránh ngay tiếng động vì ai kia đang nằm trên bàn nhắm mắt.
Tuy nhắm mắt nhưng Rin biết Len không có ngủ. Cô kéo ghế và bàn của mình xích lại chỗ Len.
Nhưng Rin đâu biết trong lúc cô kéo thì Len đã cười vì hành động trẻ con của Rin. Cứ như một trẻ đang cố tìm cách xin lỗi.
_LenLen, hồi nãy á, tớ chỉ giỡn thôi, cậu không giận chứ? – Rin e dè.
Nghe như không nghe, Len không đáp lại.
_LenLen, tớ biết cậu rất rộng lượng. Cậu sẽ không chấp chuyện trẻ con đó của tớ đâu nhỉ?! – Rin cười cười.
Len vẫn không đáp, nhưng lần này cậu quay mặt qua chỗ khác.
“Ngốc!” – Len cười thầm.
Thấy Len quay đi, Rin mặt bí xị. Nhưng do giáo viên vô lớp rồi nên Rin không thể làm gì được nữa.
Những tiết học nhanh chóng trôi qua. Suốt trong ngày hôm nay, Len đã không nói chuyện với Rin, Rin đã nhiều lần xin lỗi Len nhưng Len đều làm ngơ.
Vừa reng chuông, Len đã xách cặp ra về.
“Thế nào cũng đuổi theo xin lỗi mình!”
Trên mặt Len đầy hạnh phúc. Có thể nói trong một tháng gần đây, Len đã rất hạnh phúc.
Vừa đi vừa nhìn lại phía sau, nhưng Len không thấy Rin đuổi theo. Nhìn lại đồng hồ trên tay,
“Đã hơn mười lăm phút rồi mà. Không lẽ Rin về trước?”
Nghĩ vậy, Len chạy nhanh về kí túc xá. Tự nhiên Len cảm thấy lo lắng trong lòng.
Mất thêm mười phút để về kí túc xá, Len liền chạy lên phòng Rin nhưng lại không thấy cô đâu. Len càng lo lắng hơn.
Cậu lấy điện thoại gọi cho Rin nhưng cô lại không nghe mấy.
“Rin, đây là lần thứ tư rồi đó.”
Thật vậy. Đây là lần thứ tư trong tháng này. Ba lần trước, Rin cũng vậy, cũng biến mất rồi mấy tiếng sau lại xuất hiện và nói như không có chuyện gì xảy ra.
Lần thứ nhất, Rin nói qua nhà IA, nhưng Len đã gọi IA và IA nói Rin không có ở nhà cô.
Lần thứ hai, Rin nói về nhà ba chơi, trong khi đó Len đã cùng ba cô đi kiếm cô.
Lần thứ ba, Rin nói có việc với mấy thầy cô trong trường. Nhưng khi đến trường thì Len chả thấy ai.
Tuy nhiên…
Len đã không hỏi tới cùng, vì Len biết, Rin cần thời gian để ổn định lại tinh thần và Len sẽ tình nguyện chờ cô, chờ đến khi Rin chịu nói với Len.
Nhưng mà…
Lần này thì không thể chờ được nữa rồi. Càng chờ thì Rin càng biến mất. Và có vẻ như Rin không muốn cho Len biết, đã vậy… Len sẽ tự tìm hiểu.
Len chạy tới những nơi Rin hay tới. Nhưng tất cả đều không có. Người cậu đầy mồ hôi.
“Rin, cậu ở đâu?”
Lâu đi những giọt mồ hôi trên trán, Len lại tiếp tục chạy. Đã hơn hai tiếng Len chạy đi tìm Rin. Trời cũng đã tối dần.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, một cánh hoa anh đào rơi xuống.
“Hoa anh đào?”
“LenLen, tớ thực sự rất thích ngắm hoa anh đào ở đây. Nó làm cho tớ cảm thấy rất dễ chịu.” – đột nhiên câu nói của Rin vang lên trong đầu của Len.
“Phải rồi. Là ở đó.”
Nghĩ vậy, Len tức tốc chạy tới khu vườn hoa anh đào trong học viện Vocaloid.
Vừa tới học viện, Len liền chạy lên khu vườn hoa anh đào. Chỉ mất năm phút, cậu đã có mặt trước cửa,
“Rin.”
Len bước vào. Một làn gió mạnh liền ập thẳng vào người Len, những cánh hoa cũng theo gió mà bay phất phới. Đợt gió vừa qua, là hình ảnh cô gái bé nhỏ ngồi dưới tán cây anh đào.
Rin đang ngồi ôm đầu gối, mặt cô gục xuống, và những tiếng nức nở như hoà trong gió truyền đến tai Len.
Cô gái nhỏ bé thật đơn độc.
Tim Len như lặng đi khi thấy Rin như vậy.
Hoá ra một Kagamine Rin hoà đồng, hay cười khi buồn sẽ thành ra như vậy.
Ngồi vào một góc, ôm mặt khóc.
Len đi tới trước mặt Rin,
_Nè, tại sao cậu lại khóc vậy?
~ _Nè, tại sao cậu lại khóc vậy?
Orenji-chan nói với giọng dễ thương và đôi mắt thì cứ nhìn Len chằm chằm.~
Rin ngạc nhiên ngước lên. Đập vào mắt Rin là một chàng trai có khuôn mặt rất thân quen với cô, làm Rin ngưng cả khóc.
~Vừa nghe có tiếng nói, Len liền ngước lên. Đập vào mắt Len là một cô bé có khuôn mặt giống cậu, làm Len ngưng cả khóc~
_LenLen…
Hai cặp mắt nhìn nhau.
Len cười hiền,
_Cậu còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tớ đã ngồi dưới gốc cây anh đào và khóc. Là cậu đã đến bên tớ, an ủi sẻ chia nỗi buồn với tớ. Là cậu đã đến bên tớ, sưởi ấm trái tim bị đóng băng lâu ngày. Là cậu đã đến bên tớ, cho tớ biết thế nào là được yêu thương. Là cậu đã đến bên tớ, là cậu đã bước vào tim tớ. Rin, LenLen vẫn luôn nhớ đến ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Bằng giọng chân thành và lời nói chân thật cùng tình yêu Rin tha thiết, Len đã nói ra những gì cậu suy nghĩ bấy lâu nay, mà cậu cho rằng điều-này-sẽ-bị-chôn-vùi-trong-tim. Vì Len không nghĩ là cậu có đủ can đảm để nói cho Rin nghe.
Trong phút giây này, đột nhiên mọi thứ đều im lặng, không gian như ngừng lại.
_Kagamine Len…
Rin bật khóc lớn rồi ôm lấy Len. Cô ôm chặt Len và khóc thật to.
Len cười hiền, ôm Rin thật chặt,
Cuối cùng cậu cũng chịu khóc trong vòng tay tớ!
_Ngốc. – Len cốc nhẹ đầu Rin.
Đã bao lâu rồi cậu chưa khóc?
Rin càng lúc khóc càng to, những tiếng nức cứ vang lên.
Đã bao lâu rồi tớ chưa khóc?
Vẫn ôm Rin trong tay, Len khẽ nói,
_Đừng chỉ khi cười mới nhìn tớ. Mà cả lúc khóc, cậu cũng nhìn tớ nhé!
Rin lắc đầu, cố gắng nói trong tiếng nức,
_Tớ… hic… tớ không muốn LenLen nhìn thấy tớ khóc.. hic…
_Ngốc. Vậy mỗi khi cậu khóc, hãy để tớ ôm cậu. Bởi vì chỉ có như vậy, tớ mới không nhìn thấy cậu khóc. – Len xoa đầu Rin.
Rin gật đầu nhưng vẫn chưa ngưng khóc, cứ ở trong vòng tay Len,
_Ừm. Vậy cậu hãy luôn bên cạnh tớ nhé!
_Ừ, tớ sẽ mãi mãi bên cạnh cậu. Bởi vì nơi cậu thuộc về…
Tiếng khóc dần nhỏ đi khi Rin nghe Len đồng ý ở bên cạnh mình, Rin ôm chặt Len hơn,
_Nơi tớ thuộc về? – Rin khó hiểu.
Len lại xoa đầu Rin, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô,
_Ừm, nơi cậu thuộc về… là trong vòng tay tớ!
~~~~~
Thấy chưa, đã cảnh báo rồi mà không nghe. Cấm khủng bố tác giả nha! Hihi!
Thân!
-YS-
~~~~~
(Còn tiếp)
/33
|