Giang Tùy rời khỏi phòng thực nghiệm, trán hãy còn nhăn lại, nghĩ đến việc bị cậu ta chạm vào người, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Không lâu sau, Châu Trì đuổi kịp, nhìn thấy cô đứng bên cạnh hồ bơi.
Cậu bước qua, đứng ở đằng sau nhẹ giọng gọi: Giang Tùy.
Giang Tùy không quay lại, lặng lẽ rửa tay, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Không xa từng tốp học sinh vừa đi vừa tán gẫu, hi hi ha ha cười, vô cùng náo nhiệt.
Đằng sau không có tiếng động, nhưng Giang Tùy biết cậu không có rời đi, chỉ là hiện tại cô không muốn quay lại, bèn cứ đứng rửa tay như vậy một lúc. Mùa đông nước máy rất lạnh, ngón tay bởi vì bị lạnh mà đỏ lên, đau buốt.
Đủ sạch rồi đấy, đỏ hết cả lên rồi. Châu Trì đi đến cạnh hồ bơi, cúi đầu nhìn cô.
Giang Tùy tắt vòi nước.
Châu Trì thò tay vào túi áo, không có khăn giấy. Cậu bước tới bên cạnh cô: Lau vào đây nè sau đó kéo áo len của mình ra.
Giang Tùy không nói một lời, tự mình vuốt vuốt mấy giọt nước trên tay.
Châu Trì chầm chậm cau mày: Giận tôi à?
Cậu nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô, hỏi: Là tại tôi ngủ quên, không đi ăn với cậu? Hay bởi vì đám người kia?
Giang Tùy ngẩng đầu nhìn: Cậu quen cậu ta?
Châu Trì ừ một tiếng, thừa nhận: Có lần cùng chơi bóng.
Sắc mặt Giang Tùy không tốt lắm: Tại sao cậu lại có thể chơi bóng cùng mấy người đáng ghét như vậy?
Thì ở ngoài sân vận động, người khác thấy nên kêu vô chơi chung. Châu Trì mơ hồ phát hiện ra điểm không vui của cô, thấp giọng hỏi: Cậu tức giận chuyện này sao? Tôi với cậu ấy cũng không tính là quen biết, hàng ngày sân bóng nhiều người như vậy, chỉ là gặp thì chơi cùng vậy thôi.
Thật không?
Thật mà, bọn Trương Hoán Minh cũng biết cả mà.
Giang Tùy không biết phải nói gì, cậu giải thích rồi, cô lại cảm thấy bản thân mình có điểm hơi vô lý kỳ cục, rõ ràng là lỗi của cậu ta, tại sao mình lại đi tức giận với Châu Trì.
Thực ra thì từ lúc ở căn tin đến giờ, Giang Tùy tự thấy bản thân mình có điểm hơi sai sai. Chính xác mà nói thì từ sau khi nghe câu nói của Trương Hoán Minh đến giờ ấy. Cô vẫn còn chưa tiêu hóa nổi, mấy cái từ mà tóc vàng nói cái gì mà chị dâu em dâu cái quái gì không biết.
Ở cái tuổi này của Giang Tùy, tuyệt đối không muốn hiểu những suy nghĩ cổ quái trong lòng là biểu thị cho chuyện gì, dù sao cũng không thoải mái lắm.
Cô quay sang liếc nhìn Châu Trì, đôi mắt cậu hãy còn một chút vẻ ngái ngủ, tóc bên trái bị vểnh lên, má trái cũng không biết do đè vào đâu mà hằn lên vết đỏ nhàn nhạt.
Cậu vừa mới tỉnh dậy, áo khoác đồng phục còn chưa kịp mặc, cả người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài sớm đã xuống âm độ, lạnh vô cùng.
Trái tim Giang Tùy lại mềm lại.
Thôi bỏ đi. Cậu đi ăn trước đi, đồ ăn nguội hết cả rồi.
Châu Trì không động đậy, hỏi lại cô: Vẫn còn giận đấy à?
Giang Tùy lắc lắc đầu: Sau này cậu đừng để ý đến mấy người đó nữa, được không?
Để ý cậu ta làm cái gì? Đập cho vài trận hả?
Giang Tùy nói: Đừng đánh nhau.
Châu Trì nhìn cô, gật đầu: Ừm.
Giang Tùy: Vậy tôi đi đây.
Tan học cùng nhau về.
Hôm nay không được, Giang Tùy nói, Lâm Lâm có hẹn tôi cùng Hứa Tiểu Âm đi cắt tóc với cậu ấy, tôi đã hứa rồi.
Châu Trì hỏi: Khi nào thì xong?
Cũng không biết nữa, chắc là muộn đấy.
Châu Trì gật đầu, Vậy tôi đi chơi với bọn họ, chừng nào cậu xong thì gọi điện cho tôi.
Ừm.
Đợi cô rời đi, Châu Trì quay về lớp học.
Cơm hộp và nước của Giang Tùy mua cho cậu vẫn để trên mặt bàn, tóc vàng đang ngồi vắt vẻo chém gió với đám anh em bên cạnh, mồm thi thoảng phun ra vài câu chửi bậy tục tĩu. Nhìn thấy Châu Trì quay lại, đôi mắt cậu ta biến hóa một chút, cười giả lả lấy lòng: Trì ca, xảy ra chuyện gì thế, không đuổi kịp à?
Châu Trì nói: Nếu còn có lần sau thì mày cứ liệu hồn đấy.
Làm gì có làm gì có. Tóc vàng cười cười, Sau lần này em nhận ra rồi, em gái xinh đẹp thế này, em vừa mới biết là người thân của anh, thế nào, có bạn trai chưa thế?
Châu Trì lạnh lẽo nhìn cậu ta: Liên quan con mẹ gì đến mày?
Đám con trai bên cạnh nhìn thấy tình hình căng thẳng, bèn lên phía trước hòa giải: Triệu Khải, mẹ nó mồm miệng thối hoắc này, muốn đánh nhau hả, lau nước bọt đi rồi câm mẹ nó mồm vào.
Tóc vàng sờ sờ cánh mũi: Đùa tí thôi mà, nóng cái gì chứ. Cậu ta là điển hình cho loại người nói mà không biết suy nghĩ, mồm suốt ngày nói ba hoa bốc phét, nói ra nhưng lại chẳng dám làm. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Châu Trì, cậu ta biết điều lén lút biến ra nhà vệ sinh.
Châu Trì quay lại chỗ ngồi của mình, mở hộp cơm, bên trong có cơm và miếng sườn nướng nhỏ vẫn còn hơi ấm. Cậu vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đói, một mạch liền ăn sạch sẽ hộp cơm.
Hãy còn vài ba phút trước giờ thi, cậu lôi điện thoại ra chơi game, sau một lúc cảm thấy nhàm chán bèn gửi tin nhắn cho Giang Tùy: Cơm ăn rất ngon.
Sau một lúc, liền nhận được tin nhắn trả lời: Bị nguội không?
Cậu lại nhắn lại: Không, vẫn còn ấm. Đang làm gì vậy?
Đọc sách.
Đúng là một câu trả lời tiêu chuẩn của học bá.
Cô muốn đọc sách, vậy cậu không làm phiền nữa, nhắn lại một câu: Vậy cậu tập trung đọc đi.
Không có tin nhắn trả lời.
Buổi chiều thi môn cuối cùng, đề thi tiếng Anh cũng không phải quá khó. Giang Tùy học tiếng Anh cũng rất tốt, viết rất nhanh, còn nửa giờ nữa mới hết giờ nhưng cô đã làm xong hết.
Từ trước đến nay cô cứ làm xong bài liền nộp luôn, không thích ngồi không trong phòng thi chờ đến hết giờ.
Tuy nhiên, ở phòng thi này toàn là người học giỏi, thành ra cũng có nhiều người cũng làm xong sớm như cô, nhưng cũng không nộp bài sớm.
Giang Tùy nhìn quanh, nhận ra Trần Dịch Dương lớp một, cũng nằm trong danh sách đề cử mỹ nam ở diễn đàn trường, thuộc loại rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, lúc nào cũng mặc đồ xanh hoặc trắng, thực tế cậu ta cũng không phải dạng quá đẹp trai, có điều thân là học bá, cho nên cũng có không ít nữ sinh để ý quan tâm đến cậu ta.
Hồi lớp 10 Giang Tùy có tham gia câu lạc bộ thư pháp chung với cậu ta, có gặp mặt qua vài lần, cũng có nói chuyện qua vài ba câu, sau này câu lạc bộ giải tán, không có chuyện gì để nói nữa, mỗi khi gặp nhau liền chỉ gật đầu chào.
Lần này, trùng hợp hai người đều lên nộp bài, sau đó ra ngoài cùng nhau.
Trần Dịch Dương chủ động bắt chuyện: Đề cũng dễ ha.
Giang Tùy gật đầu: Ừ, so với kỳ trước thì dễ hơn nhiều.
Trần Dịch Dương mỉm cười: Cậu thấy không, thực ra thì có nhiều người cũng làm xong rồi, cơ mà bọn họ không nộp bài sớm, chắc là không tin là đề thi lại đơn giản vậy, thầy giáo anh văn lớp tôi cứ dọa là đề thi khó lắm cơ.
Giang Tùy cũng cười: Thầy bọn tôi cũng bảo thế.
Xuống đến bậc cửa, Trần Dịch Dương nhìn cô: ...Cậu có về lớp không?
Không, tôi ra ngoài hiệu sách chờ bạn.
Được, vậy cùng đi, vừa hay tôi cũng muốn mua vài quyển tạp chí.
Hai người cùng nhau bước đi.
Đã có bóng dáng vài ba học sinh trong khuôn viên trường, hầu hết đều là những thí sinh làm xong bài thi nộp bài sớm.
Ra tới cổng, Giang Tùy chạm phải Trương Hoán Minh. Cậu ta đang cầm hai xiên thịt, xem ra đã sớm nộp bài đi ra.
Trương Hoán Minh thấy cô bước ra cùng một đứa con trai nữa, ánh mắt liền thay đổi rõ ràng, có chút ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt, hỏi: Cậu ra ngoài sớm thế hả, đi đâu thế?
Tôi qua hiệu sách đối diện.
Giang Tùy nghĩ đến những gì cậu ta nói ở căn tin lúc trưa, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối lạ thường, liền nhanh chóng không nói gì mà đi mất.
Xảy ra chuyện gì không biết?
Trương Hoán Minh nhìn theo bóng lưng hai người, đưa tay lên gãi đầu nghĩ.
Mãi đến hết giờ, Châu Trì mới nộp bài đi ra.
Bọn Trương Hoán Minh đã sớm ra ngoài chơi, đưa cho cậu địa chỉ, sau đó Châu Trì tự mình đi qua, tụ hội với nhau ở sân trượt patin.
Vào lúc nghỉ giải lao, Trương Hoán Minh trượt qua ngồi cạnh Châu Trì: Sao hôm nay cậu không mang Giang Tùy đi theo thế?
Châu Trì uống một ngụm nước, nói: Cô ấy hẹn Lâm Lâm đi cắt tóc.
Thế á? Đôi mắt của Trương Hoán Minh láo liên, Không phải lừa cậu đấy chứ? Chiều nãy tôi mới nhìn thấy cậu ấy đi với thằng nào ấy xong, hình như thằng nào lớp một ấy...
Châu Trì ngưng lại hỏi: Ai lớp một?
Trần Dịch Dương, là cái thằng học giỏi giỏi ấy, cậu không quen đâu.
Trương Hoán Minh sờ sờ cằm một cái, ngờ vực.
Buổi trưa ở căn tin, cậu ta thăm dò một câu, Giang Tùy hình như bị dọa cho sợ. Vốn dĩ nghĩ là do cô thích Châu Trì, nhưng bây giờ xem ra lại có điểm không hiểu.
Haizz, phụ nữ thật phức tạp. Cậu ta cảm thán một câu, sau đó đứng dậy tiếp tục trượt băng của mình.
Bảy rưỡi, Lâm Lâm vẫn chưa uốn tóc xong. Cô ấy muốn tranh thủ kỳ nghỉ đông này để uốn một mái tóc xoăn, đợi đến khi vào học thì lại làm lại như cũ.
Giang Tùy cùng Hứa Tiểu Âm ngồi trên ghế sofa trong tiệm cắt tóc đợi.
Trong mấy người bọn họ, Hứa Tiểu Âm là trung tâm bà tám số một, rảnh rỗi không có việc gì làm thật nhàm chán, bèn kể cho Giang Tùy nghe vô số tin đồn, ai yêu ai, ai đơn phương ai, thậm chí đến cả ai cướp bồ ai cũng biết, rồi thì mấy chuyện như có một chị gái lớp 12 yêu một đứa con trai lớn tuổi, sau đó mang thai, phải xin trường học nghỉ một thời gian dài, nghe đồn đi phá.
Giang Tùy lắng nghe, cau mày một cái: Bọn họ to gan thật đấy.
Ừ to gan thật, có điều cũng thành niên cả rồi mà, nghe nói đứa con trai này bị lưu ban, đã 19 tuổi rồi, có gì mà không dám làm chứ.
Hứa Tiểu Âm lại nói thêm vài câu, thần bí thì thầm: Nói cho cậu nghe bí mật của mình, thực ra mình đã hôn con trai rồi, chính là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái ấy.
Giang Tùy ngạc nhiên: Không phải cậu nói với Lâm Lâm là cái gì cũng chưa làm sao?
Mình nói dối cậu ấy đấy, sợ cậu ấy không giữ được bí mật, rồi lại đi nói lung tung. Thực ra cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà, cũng chẳng có vấn đề gì to tát lắm. Hứa Tiểu Âm đỏ mặt một chút, Ai ya, cậu cứ thử yêu đi là biết, khẳng định cũng sẽ làm tí cho xem, con trai ai mà chả dê một tí.
Giang Tùy: ...
Con gái cũng vậy thôi, nếu như cậu thích một người rồi, chắc chắn sẽ đồng ý cùng cậu ta gần gũi, rất vui vẻ khi được ở cạnh cậu ta, càng khó lòng từ chối điều mà cậu ta muốn. Cậu ta nói vài câu, thì cậu đã mềm lòng rồi, chỉ muốn đáp ứng hết thảy.
Thế à. Giang Tùy không biết nghĩ đến cái gì, có chút lơ đãng.
Hứa Tiểu Âm quay lại chủ đề hồi nãy: Đúng rồi, cậu có biết không, Triệu Hử Nhi lại ở sau lưng nói xấu cậu, mình sợ ảnh hưởng đến tinh thần thi cử của cậu nên mấy hôm rồi không kể.
Cậu ấy nói gì về mình?
Nói cậu với Châu Trì ấy. Hứa Tiểu Âm nhăn mặt vài cái, Mình cảm thấy cậu ta có phần quá đáng, hai người là người thân, cả lớp ai chả biết chuyện này, mà cậu ta còn dựa vào đấy để đồn bậy bạ, nói bình thường hai người quá gần gũi, không bình thường, cậu ta cũng không xem mình là ai chứ, cái lần lớp 10 ấy cậu còn nhớ không, thời điểm đó không phải cậu tham gia một câu lạc bộ thư pháp sao, chính là cậu ta đồn cậu yêu đương quan hệ nhăng nhít, có điều thời điểm đấy không ai tin cậu ta... Nói đến đây, Hứa Tiểu Âm phát hiện Giang Tùy đang đầu để trên mây, lơ đãng. A Tùy?
Hả?
Nghĩ cái gì thế? Có nghe không đấy?
Mình nghe thấy rồi. Giang Tùy vừa nói hết câu thì điện thoại trong túi reo, cô nhanh chóng móc ra nhìn. Là điện thoại của Châu Trì.
Giang Tùy nghe máy, đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng cậu hòa vào tiếng nói chuyện nghe không mấy rõ ràng: ...Bên cậu xong chưa??
Vẫn chưa, phải một lúc nữa. Giang Tùy nghĩ nghĩ, nói: Chi bằng cậu về nhà trước đi.
Điện thoại một hồi im lặng.
Giọng cậu vang lên: Nhắn địa chỉ cho tôi, tôi qua tìm cậu.
Không cần đâu.
Địa chỉ. Cậu nhàn nhạt nhắc lại.
Không lâu sau, Châu Trì đuổi kịp, nhìn thấy cô đứng bên cạnh hồ bơi.
Cậu bước qua, đứng ở đằng sau nhẹ giọng gọi: Giang Tùy.
Giang Tùy không quay lại, lặng lẽ rửa tay, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Không xa từng tốp học sinh vừa đi vừa tán gẫu, hi hi ha ha cười, vô cùng náo nhiệt.
Đằng sau không có tiếng động, nhưng Giang Tùy biết cậu không có rời đi, chỉ là hiện tại cô không muốn quay lại, bèn cứ đứng rửa tay như vậy một lúc. Mùa đông nước máy rất lạnh, ngón tay bởi vì bị lạnh mà đỏ lên, đau buốt.
Đủ sạch rồi đấy, đỏ hết cả lên rồi. Châu Trì đi đến cạnh hồ bơi, cúi đầu nhìn cô.
Giang Tùy tắt vòi nước.
Châu Trì thò tay vào túi áo, không có khăn giấy. Cậu bước tới bên cạnh cô: Lau vào đây nè sau đó kéo áo len của mình ra.
Giang Tùy không nói một lời, tự mình vuốt vuốt mấy giọt nước trên tay.
Châu Trì chầm chậm cau mày: Giận tôi à?
Cậu nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô, hỏi: Là tại tôi ngủ quên, không đi ăn với cậu? Hay bởi vì đám người kia?
Giang Tùy ngẩng đầu nhìn: Cậu quen cậu ta?
Châu Trì ừ một tiếng, thừa nhận: Có lần cùng chơi bóng.
Sắc mặt Giang Tùy không tốt lắm: Tại sao cậu lại có thể chơi bóng cùng mấy người đáng ghét như vậy?
Thì ở ngoài sân vận động, người khác thấy nên kêu vô chơi chung. Châu Trì mơ hồ phát hiện ra điểm không vui của cô, thấp giọng hỏi: Cậu tức giận chuyện này sao? Tôi với cậu ấy cũng không tính là quen biết, hàng ngày sân bóng nhiều người như vậy, chỉ là gặp thì chơi cùng vậy thôi.
Thật không?
Thật mà, bọn Trương Hoán Minh cũng biết cả mà.
Giang Tùy không biết phải nói gì, cậu giải thích rồi, cô lại cảm thấy bản thân mình có điểm hơi vô lý kỳ cục, rõ ràng là lỗi của cậu ta, tại sao mình lại đi tức giận với Châu Trì.
Thực ra thì từ lúc ở căn tin đến giờ, Giang Tùy tự thấy bản thân mình có điểm hơi sai sai. Chính xác mà nói thì từ sau khi nghe câu nói của Trương Hoán Minh đến giờ ấy. Cô vẫn còn chưa tiêu hóa nổi, mấy cái từ mà tóc vàng nói cái gì mà chị dâu em dâu cái quái gì không biết.
Ở cái tuổi này của Giang Tùy, tuyệt đối không muốn hiểu những suy nghĩ cổ quái trong lòng là biểu thị cho chuyện gì, dù sao cũng không thoải mái lắm.
Cô quay sang liếc nhìn Châu Trì, đôi mắt cậu hãy còn một chút vẻ ngái ngủ, tóc bên trái bị vểnh lên, má trái cũng không biết do đè vào đâu mà hằn lên vết đỏ nhàn nhạt.
Cậu vừa mới tỉnh dậy, áo khoác đồng phục còn chưa kịp mặc, cả người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài sớm đã xuống âm độ, lạnh vô cùng.
Trái tim Giang Tùy lại mềm lại.
Thôi bỏ đi. Cậu đi ăn trước đi, đồ ăn nguội hết cả rồi.
Châu Trì không động đậy, hỏi lại cô: Vẫn còn giận đấy à?
Giang Tùy lắc lắc đầu: Sau này cậu đừng để ý đến mấy người đó nữa, được không?
Để ý cậu ta làm cái gì? Đập cho vài trận hả?
Giang Tùy nói: Đừng đánh nhau.
Châu Trì nhìn cô, gật đầu: Ừm.
Giang Tùy: Vậy tôi đi đây.
Tan học cùng nhau về.
Hôm nay không được, Giang Tùy nói, Lâm Lâm có hẹn tôi cùng Hứa Tiểu Âm đi cắt tóc với cậu ấy, tôi đã hứa rồi.
Châu Trì hỏi: Khi nào thì xong?
Cũng không biết nữa, chắc là muộn đấy.
Châu Trì gật đầu, Vậy tôi đi chơi với bọn họ, chừng nào cậu xong thì gọi điện cho tôi.
Ừm.
Đợi cô rời đi, Châu Trì quay về lớp học.
Cơm hộp và nước của Giang Tùy mua cho cậu vẫn để trên mặt bàn, tóc vàng đang ngồi vắt vẻo chém gió với đám anh em bên cạnh, mồm thi thoảng phun ra vài câu chửi bậy tục tĩu. Nhìn thấy Châu Trì quay lại, đôi mắt cậu ta biến hóa một chút, cười giả lả lấy lòng: Trì ca, xảy ra chuyện gì thế, không đuổi kịp à?
Châu Trì nói: Nếu còn có lần sau thì mày cứ liệu hồn đấy.
Làm gì có làm gì có. Tóc vàng cười cười, Sau lần này em nhận ra rồi, em gái xinh đẹp thế này, em vừa mới biết là người thân của anh, thế nào, có bạn trai chưa thế?
Châu Trì lạnh lẽo nhìn cậu ta: Liên quan con mẹ gì đến mày?
Đám con trai bên cạnh nhìn thấy tình hình căng thẳng, bèn lên phía trước hòa giải: Triệu Khải, mẹ nó mồm miệng thối hoắc này, muốn đánh nhau hả, lau nước bọt đi rồi câm mẹ nó mồm vào.
Tóc vàng sờ sờ cánh mũi: Đùa tí thôi mà, nóng cái gì chứ. Cậu ta là điển hình cho loại người nói mà không biết suy nghĩ, mồm suốt ngày nói ba hoa bốc phét, nói ra nhưng lại chẳng dám làm. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Châu Trì, cậu ta biết điều lén lút biến ra nhà vệ sinh.
Châu Trì quay lại chỗ ngồi của mình, mở hộp cơm, bên trong có cơm và miếng sườn nướng nhỏ vẫn còn hơi ấm. Cậu vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đói, một mạch liền ăn sạch sẽ hộp cơm.
Hãy còn vài ba phút trước giờ thi, cậu lôi điện thoại ra chơi game, sau một lúc cảm thấy nhàm chán bèn gửi tin nhắn cho Giang Tùy: Cơm ăn rất ngon.
Sau một lúc, liền nhận được tin nhắn trả lời: Bị nguội không?
Cậu lại nhắn lại: Không, vẫn còn ấm. Đang làm gì vậy?
Đọc sách.
Đúng là một câu trả lời tiêu chuẩn của học bá.
Cô muốn đọc sách, vậy cậu không làm phiền nữa, nhắn lại một câu: Vậy cậu tập trung đọc đi.
Không có tin nhắn trả lời.
Buổi chiều thi môn cuối cùng, đề thi tiếng Anh cũng không phải quá khó. Giang Tùy học tiếng Anh cũng rất tốt, viết rất nhanh, còn nửa giờ nữa mới hết giờ nhưng cô đã làm xong hết.
Từ trước đến nay cô cứ làm xong bài liền nộp luôn, không thích ngồi không trong phòng thi chờ đến hết giờ.
Tuy nhiên, ở phòng thi này toàn là người học giỏi, thành ra cũng có nhiều người cũng làm xong sớm như cô, nhưng cũng không nộp bài sớm.
Giang Tùy nhìn quanh, nhận ra Trần Dịch Dương lớp một, cũng nằm trong danh sách đề cử mỹ nam ở diễn đàn trường, thuộc loại rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, lúc nào cũng mặc đồ xanh hoặc trắng, thực tế cậu ta cũng không phải dạng quá đẹp trai, có điều thân là học bá, cho nên cũng có không ít nữ sinh để ý quan tâm đến cậu ta.
Hồi lớp 10 Giang Tùy có tham gia câu lạc bộ thư pháp chung với cậu ta, có gặp mặt qua vài lần, cũng có nói chuyện qua vài ba câu, sau này câu lạc bộ giải tán, không có chuyện gì để nói nữa, mỗi khi gặp nhau liền chỉ gật đầu chào.
Lần này, trùng hợp hai người đều lên nộp bài, sau đó ra ngoài cùng nhau.
Trần Dịch Dương chủ động bắt chuyện: Đề cũng dễ ha.
Giang Tùy gật đầu: Ừ, so với kỳ trước thì dễ hơn nhiều.
Trần Dịch Dương mỉm cười: Cậu thấy không, thực ra thì có nhiều người cũng làm xong rồi, cơ mà bọn họ không nộp bài sớm, chắc là không tin là đề thi lại đơn giản vậy, thầy giáo anh văn lớp tôi cứ dọa là đề thi khó lắm cơ.
Giang Tùy cũng cười: Thầy bọn tôi cũng bảo thế.
Xuống đến bậc cửa, Trần Dịch Dương nhìn cô: ...Cậu có về lớp không?
Không, tôi ra ngoài hiệu sách chờ bạn.
Được, vậy cùng đi, vừa hay tôi cũng muốn mua vài quyển tạp chí.
Hai người cùng nhau bước đi.
Đã có bóng dáng vài ba học sinh trong khuôn viên trường, hầu hết đều là những thí sinh làm xong bài thi nộp bài sớm.
Ra tới cổng, Giang Tùy chạm phải Trương Hoán Minh. Cậu ta đang cầm hai xiên thịt, xem ra đã sớm nộp bài đi ra.
Trương Hoán Minh thấy cô bước ra cùng một đứa con trai nữa, ánh mắt liền thay đổi rõ ràng, có chút ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt, hỏi: Cậu ra ngoài sớm thế hả, đi đâu thế?
Tôi qua hiệu sách đối diện.
Giang Tùy nghĩ đến những gì cậu ta nói ở căn tin lúc trưa, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối lạ thường, liền nhanh chóng không nói gì mà đi mất.
Xảy ra chuyện gì không biết?
Trương Hoán Minh nhìn theo bóng lưng hai người, đưa tay lên gãi đầu nghĩ.
Mãi đến hết giờ, Châu Trì mới nộp bài đi ra.
Bọn Trương Hoán Minh đã sớm ra ngoài chơi, đưa cho cậu địa chỉ, sau đó Châu Trì tự mình đi qua, tụ hội với nhau ở sân trượt patin.
Vào lúc nghỉ giải lao, Trương Hoán Minh trượt qua ngồi cạnh Châu Trì: Sao hôm nay cậu không mang Giang Tùy đi theo thế?
Châu Trì uống một ngụm nước, nói: Cô ấy hẹn Lâm Lâm đi cắt tóc.
Thế á? Đôi mắt của Trương Hoán Minh láo liên, Không phải lừa cậu đấy chứ? Chiều nãy tôi mới nhìn thấy cậu ấy đi với thằng nào ấy xong, hình như thằng nào lớp một ấy...
Châu Trì ngưng lại hỏi: Ai lớp một?
Trần Dịch Dương, là cái thằng học giỏi giỏi ấy, cậu không quen đâu.
Trương Hoán Minh sờ sờ cằm một cái, ngờ vực.
Buổi trưa ở căn tin, cậu ta thăm dò một câu, Giang Tùy hình như bị dọa cho sợ. Vốn dĩ nghĩ là do cô thích Châu Trì, nhưng bây giờ xem ra lại có điểm không hiểu.
Haizz, phụ nữ thật phức tạp. Cậu ta cảm thán một câu, sau đó đứng dậy tiếp tục trượt băng của mình.
Bảy rưỡi, Lâm Lâm vẫn chưa uốn tóc xong. Cô ấy muốn tranh thủ kỳ nghỉ đông này để uốn một mái tóc xoăn, đợi đến khi vào học thì lại làm lại như cũ.
Giang Tùy cùng Hứa Tiểu Âm ngồi trên ghế sofa trong tiệm cắt tóc đợi.
Trong mấy người bọn họ, Hứa Tiểu Âm là trung tâm bà tám số một, rảnh rỗi không có việc gì làm thật nhàm chán, bèn kể cho Giang Tùy nghe vô số tin đồn, ai yêu ai, ai đơn phương ai, thậm chí đến cả ai cướp bồ ai cũng biết, rồi thì mấy chuyện như có một chị gái lớp 12 yêu một đứa con trai lớn tuổi, sau đó mang thai, phải xin trường học nghỉ một thời gian dài, nghe đồn đi phá.
Giang Tùy lắng nghe, cau mày một cái: Bọn họ to gan thật đấy.
Ừ to gan thật, có điều cũng thành niên cả rồi mà, nghe nói đứa con trai này bị lưu ban, đã 19 tuổi rồi, có gì mà không dám làm chứ.
Hứa Tiểu Âm lại nói thêm vài câu, thần bí thì thầm: Nói cho cậu nghe bí mật của mình, thực ra mình đã hôn con trai rồi, chính là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái ấy.
Giang Tùy ngạc nhiên: Không phải cậu nói với Lâm Lâm là cái gì cũng chưa làm sao?
Mình nói dối cậu ấy đấy, sợ cậu ấy không giữ được bí mật, rồi lại đi nói lung tung. Thực ra cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà, cũng chẳng có vấn đề gì to tát lắm. Hứa Tiểu Âm đỏ mặt một chút, Ai ya, cậu cứ thử yêu đi là biết, khẳng định cũng sẽ làm tí cho xem, con trai ai mà chả dê một tí.
Giang Tùy: ...
Con gái cũng vậy thôi, nếu như cậu thích một người rồi, chắc chắn sẽ đồng ý cùng cậu ta gần gũi, rất vui vẻ khi được ở cạnh cậu ta, càng khó lòng từ chối điều mà cậu ta muốn. Cậu ta nói vài câu, thì cậu đã mềm lòng rồi, chỉ muốn đáp ứng hết thảy.
Thế à. Giang Tùy không biết nghĩ đến cái gì, có chút lơ đãng.
Hứa Tiểu Âm quay lại chủ đề hồi nãy: Đúng rồi, cậu có biết không, Triệu Hử Nhi lại ở sau lưng nói xấu cậu, mình sợ ảnh hưởng đến tinh thần thi cử của cậu nên mấy hôm rồi không kể.
Cậu ấy nói gì về mình?
Nói cậu với Châu Trì ấy. Hứa Tiểu Âm nhăn mặt vài cái, Mình cảm thấy cậu ta có phần quá đáng, hai người là người thân, cả lớp ai chả biết chuyện này, mà cậu ta còn dựa vào đấy để đồn bậy bạ, nói bình thường hai người quá gần gũi, không bình thường, cậu ta cũng không xem mình là ai chứ, cái lần lớp 10 ấy cậu còn nhớ không, thời điểm đó không phải cậu tham gia một câu lạc bộ thư pháp sao, chính là cậu ta đồn cậu yêu đương quan hệ nhăng nhít, có điều thời điểm đấy không ai tin cậu ta... Nói đến đây, Hứa Tiểu Âm phát hiện Giang Tùy đang đầu để trên mây, lơ đãng. A Tùy?
Hả?
Nghĩ cái gì thế? Có nghe không đấy?
Mình nghe thấy rồi. Giang Tùy vừa nói hết câu thì điện thoại trong túi reo, cô nhanh chóng móc ra nhìn. Là điện thoại của Châu Trì.
Giang Tùy nghe máy, đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng cậu hòa vào tiếng nói chuyện nghe không mấy rõ ràng: ...Bên cậu xong chưa??
Vẫn chưa, phải một lúc nữa. Giang Tùy nghĩ nghĩ, nói: Chi bằng cậu về nhà trước đi.
Điện thoại một hồi im lặng.
Giọng cậu vang lên: Nhắn địa chỉ cho tôi, tôi qua tìm cậu.
Không cần đâu.
Địa chỉ. Cậu nhàn nhạt nhắc lại.
/86
|