Do chương này dài quá nên tớ chia làm 2 chương nhỏ nha.
----------------
Giang Tùy cuối cùng cũng đành báo cáo địa chỉ.
Ngắt máy, Hứa Tiểu Âm nhận thấy rằng cô có điểm sai sai, hỏi: Sao thế, Châu Trì muốn đến đây à?
Giang Tùy gật đầu: Cậu ấy hình như không được vui lắm. Có chút hung dữ.
Ngay cả khi không nhìn thấy cậu, Giang Tùy cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu khi nói chuyện. Cậu ấy không vui thì giọng điệu sẽ như nào, lông mày nhíu lại, giọng nói nặng nề, khuôn mặt và ánh mắt đều lạnh lẽo.
Bọn con trai lớp mình hôm nay không phải đi trượt băng sao? Cậu ấy cũng đi hả? Hứa Tiểu Âm cảm thấy hơi kỳ quái, Sao đột nhiên lại tới tìm cậu vậy?
Mình cũng không biết. Cô không biết Châu Trì ở sân trượt băng, qua đây sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa.
Hai mươi phút sau, Lâm Lâm cuối cùng cũng làm tóc xong.
Giang Tùy ngó đồng hồ, đã gần tám giờ tối. Lúc Lâm Lâm đi trả tiền, Hứa Tiểu Âm vỗ nhẹ vào vai cô.
Giang Tùy ngẩng đầu, nhìn thấy người bên ngoài. Châu Trì đứng đó, hai tay bỏ trong túi quần, nhàn nhạt nhìn cô qua cửa kính tiệm cắt tóc.
Lúc đầu ba cô gái vốn định cắt tóc xong sẽ đi mua sắm, nhưng bây giờ Châu Trì đến rồi, Lâm Lâm cũng không kéo Giang Tùy đi nữa, đành một mình đi cùng Hứa Tiểu Âm.
Ba người chia tay ở cửa.
Giang Tùy quay đầu lại, nhìn về phía Châu Trì, cậu cũng quay sang nhìn cô.
Cậu sốt ruột tìm tôi như vậy là có chuyện gì hả? Giang Tùy hỏi.
Châu Trì bước qua chỗ cô, hỏi: Cậu ở đây cùng với hai người họ suốt à?
Ừm, Lâm Lâm uốn tóc nên tốn nhiều thời gian. Giang Tùy không hiểu sao cậu lại hỏi như thế: Sao vậy?
Cô ấy không giống như đang nói dối.
Châu Trì lặng lẽ nhìn cô, rất muốn hỏi một câu: Trần Dịch Dương là ai? nhưng cuối cùng vẫn thôi không hỏi nữa. Cậu ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống con đường bên cạnh, tự mình điều chỉnh tâm trạng, sau đó không tiếp tục đề tài này nữa.
Giang Tùy nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: Cậu không thoải mái à, vậy nên sốt ruột muốn về nhà?
Tầm mắt của Châu Trì quay trở lại, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cậu khó chịu ở đâu? Giang Tùy nhíu mày hỏi.
Châu Trì không trả lời, chỉ đứng yên quan sát biểu tình của cô, không nhận ra bất cứ dấu vết gì.
Giang Tùy có chút sốt ruột, kéo kéo cổ tay áo của mình: Cậu nói đi chứ, cậu làm sao vậy?
Âm lượng không tự chủ được mà cao lên, nhưng vẫn là một thanh âm mềm mại.
Trong lòng Châu Trì đột nhiên cảm thấy một chút thoải mái.
Không có gì, lừa cậu thôi.
...
Vẫn còn sớm. Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, Châu Trì nói: Đi ăn gì không?
Giang Tùy: Tôi không đói.
Tôi đói.
Ánh sáng từ cửa tiệm cắt tóc hắt xuống, chiếu lên khuôn mặt cậu nửa sáng nửa tối, bóng hình mười phần lôi cuốn hấp dẫn, Giang Tùy nhìn một lúc, sau đó nhớ lại những lời của Hứa Tiểu Âm.
Nếu cậu thích một ai đó, cho dù cậu ta muốn bất cứ thứ gì cậu đều không thể từ chối.
Trong lòng của Giang Tùy có điểm không thể giải thích.
Cô dời đi tầm mắt, liếc nhìn xuống gấu áo của cậu, hỏi: Chưa ăn tối à?
Chưa ăn no.
Giang Tùy: Vậy cậu muốn ăn cái gì?
Châu Trì: Tùy cậu.
Thịt nướng được không? Giang Tùy nắm chặt lòng bàn tay, Tôi biết một cửa hàng phía trước, trong nhà họ cũng có bàn.
Châu Trì ừ một tiếng trong cổ họng.
Một trăm mét này, hai người cùng nhau bước đi. Cửa hàng có không gian rộng rãi, sạch sẽ và ngăn nắp, bên trong hiện đã rất đông người, có môt cái bàn trống ở trong góc, Giang Tùy rót hai ly nước đi trở lại, nói: Cậu đến chọn món đi.
Châu Trì chọn một đĩa, vừa có thịt vừa có rau.
Cậu muốn ăn cay vừa phải.
Tuy rằng Giang Tùy nói không đói, nhưng đến cuối cùng, vẫn là cô ăn nhiều hơn.
Châu Trì ăn được vài miếng liền không ăn nữa.
Giang Tùy ăn xong miếng cánh gà cuối cùng và ngẩng đầu lên, phía đối diện Châu Trì đang cầm ly nước uống. Cậu hạ mắt xuống, lông mi trên dưới chồng lên nhau, tạo thành một cái bóng mờ nhạt bên dưới mắt.
Có vẻ như vừa ăn cay xong, nên môi cậu đỏ hơn bình thường, sau khi uống một ít nước, nhìn qua có vẻ ẩm ướt, mềm mại.
Giang Tùy nhìn nhìn một lúc, suy nghĩ vài ba chuyện loạn xị ngậu trong đầu, đợi một lúc quay trở lại, thì khuôn mặt đã nóng lên tự bao giờ.
Mày đang làm cái gì vậy Giang Tùy.
Cô chà xát ngón tay, cúi đầu.
Châu Trì không nhận ra cô có điểm bất thường, uống ly nước xong, hỏi: Ăn no rồi?
Giang Tùy gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng sau đó nhìn cậu một lần nữa.
*
Buổi tối hôm nay, nhóm chat trong lớp vẫn rất náo nhiệt, tin nhắn nhảy lên không ngừng.
Sau tất cả, kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, kỳ nghỉ đông đã tới, mọi người ai nấy đều rất vui mừng, ai ai cũng có kế hoạch riêng.
Một vài người đang bàn đi du lịch, một vài người dự định đi học lớp phụ đạo vào kỳ nghỉ đông, còn có người thảo luận chuyện ăn liên hoan lớp, tất nhiên, cũng có những câu nói bậy bạ chọc cười.
Giang Tùy cùng Lâm lâm và Hứa Tiểu Âm trò chuyện trong một group chat nhỏ, ba người bàn bạc cùng nhau đi học một lớp vật lý.
Thời gian nghỉ đông không nhiều, các lớp phụ đạo cũng đều là lớp ngắn hạn, chỉ có một tuần học, một ngày hai giờ, dễ dàng hơn rất nhiều so với đi học bình thường.
Quyết định xong xuôi, Giang Tùy đi tắm.
Lâm Lâm chat trong nhóm lớp: Lớp vật lý, lớp vật lý! Chúc tôi hiện tại đã có ba người, có ai đi cùng không, giảm giá 10% đây.
Ngay lập tức có người hưởng ứng.
Tôi một.
Tôi, tôi, tôi.
Tôi nữa.
Lâm Lâm: Ai biết mấy người là ai hả? Báo tên đi. Danh sách hiện tại có: Giang Tùy, Hứa Tiểu Âm, Lâm Lâm. Điền tên đằng sau để mình ghi lại.
Mọi người bắt đầu báo danh, avatar của Trương Hoán Minh đột nhiên nhảy lên: Chúng tôi có ba người, điểm danh: Trương Hoán Minh, Lý Thăng Chí, Châu Trì!
Trong nhóm chat nhất thời im lặng, ai nấy ngẩn tò te.
Sau đó bùng nổ một loạt tin nhắn.
Fuck, bị hack nick à?
Admin, kick nó ngay, cẩn thận bị lừa tiền.
Vote kick!
...
Trương Hoán Minh: Ông đây nói thật đấy.
Lâm Lâm ngạc nhiên: Cậu chắc chắn? Ba người các cậu cũng đi học thêm?
Còn không phải bị bố tôi ép sao, nhìn con cái nhà người ta ai cũng học tốt, nên tâm lý sinh ra bất thường, hy vọng con trai mình lãng tử quay đầu, một là tôi đi học, hai là tôi bị cho nhịn đói cả ngày. Tôi đang lo buồn cả mấy ngày nay đây, may mà các cậu cũng tính đi học, cho tôi đi chung đi.
Thế còn hai người kia thì sao?
Một mình tôi đi học thì sẽ chán lắm, đều là huynh đệ cả mà, sống chết có nhau! Có phúc cùng hưởng có lớp cùng học.
Chịu cậu rồi, mọi người đều bị cậu dụ dỗ?
Cậu cứ báo danh đi, báo xong tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được bọn họ, dù sao đóng tiền cũng sẽ là ba người, đảm bảo không ít hơn.
Giang Tùy tắm xong đi ra, màn hình đã hiện lên rất nhiều tin nhắn mới. Ngoài tin nhắn chat nhóm, còn có một avatar nhỏ quen thuộc bên góc trái màn hình đang nhấp nháy.
ZC.
Giang Tùy nhìn một lúc mới nhấn mở, khung chat trơ trọi một tin nhắn duy nhất.
Cậu báo danh lớp vật lý?
Giang Tùy ngưng một chút, trả lời: Ừm.
Không thấy tin nhắn đáp lại.
Giang Tùy mở khung chat nhóm ra, kéo lên trên đọc lại một lượt, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại biết.
Mười một giờ, Giang Tùy tắt cửa sổ chat, tựa đầu trên ghế nghe nhạc.
Càng nghe càng không thấy có gì thú vị, cô ngồi thẳng dậy, lấy quyển sổ phác thảo từ trong ngăn kéo ra.
Quyển phác họa đã được vẽ xong, trang bìa trong có viết: Nhị trung giai lệ nhất oa đôn. Tổng cộng có mười hai ứng cử viên tất cả, mỗi người có khoảng 3 tấm hình. Giang Tùy bắt đầu xem qua trang đầu tiên và dừng lại ở trang cuối cùng.
Đó là hình ảnh Châu Trì sau khi tắm vào ngày hôm đó, thân trên để trần, bên dưới chỉ mặc một cái quần nhỏ.
Giang Tùy chỉ vẽ một bức này.
Đây cũng là bức vẽ lớn nhất trong những bức vẽ của cô.
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào người trong tranh một lúc, sau đó đóng cuốn sổ lại, rồi ngồi xổm trên ghế, lát sau từ từ gục mặt xuống bàn. Qua vài giây sau, nhẹ nhàng thở dài một cái.
Áp mặt xuống bàn chừng hai phút, Giang Tùy ngồi dậy, chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì QQ đột nhiên báo tin nhắn mới.
Là tin nhắn trả lời của Châu Trì.
Tôi cũng đăng ký.
Giang Tùy nhìn một lúc, nhắn lại: Ừ, tôi đi ngủ đây.
Sau đó đóng khung chat, thoát QQ và tắt máy tính.
Châu Trì gõ ngủ đi. Vừa nhấn enter xong mới thấy avatar của cô đã tối.
Hết chương 21.1
----------------
Giang Tùy cuối cùng cũng đành báo cáo địa chỉ.
Ngắt máy, Hứa Tiểu Âm nhận thấy rằng cô có điểm sai sai, hỏi: Sao thế, Châu Trì muốn đến đây à?
Giang Tùy gật đầu: Cậu ấy hình như không được vui lắm. Có chút hung dữ.
Ngay cả khi không nhìn thấy cậu, Giang Tùy cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu khi nói chuyện. Cậu ấy không vui thì giọng điệu sẽ như nào, lông mày nhíu lại, giọng nói nặng nề, khuôn mặt và ánh mắt đều lạnh lẽo.
Bọn con trai lớp mình hôm nay không phải đi trượt băng sao? Cậu ấy cũng đi hả? Hứa Tiểu Âm cảm thấy hơi kỳ quái, Sao đột nhiên lại tới tìm cậu vậy?
Mình cũng không biết. Cô không biết Châu Trì ở sân trượt băng, qua đây sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa.
Hai mươi phút sau, Lâm Lâm cuối cùng cũng làm tóc xong.
Giang Tùy ngó đồng hồ, đã gần tám giờ tối. Lúc Lâm Lâm đi trả tiền, Hứa Tiểu Âm vỗ nhẹ vào vai cô.
Giang Tùy ngẩng đầu, nhìn thấy người bên ngoài. Châu Trì đứng đó, hai tay bỏ trong túi quần, nhàn nhạt nhìn cô qua cửa kính tiệm cắt tóc.
Lúc đầu ba cô gái vốn định cắt tóc xong sẽ đi mua sắm, nhưng bây giờ Châu Trì đến rồi, Lâm Lâm cũng không kéo Giang Tùy đi nữa, đành một mình đi cùng Hứa Tiểu Âm.
Ba người chia tay ở cửa.
Giang Tùy quay đầu lại, nhìn về phía Châu Trì, cậu cũng quay sang nhìn cô.
Cậu sốt ruột tìm tôi như vậy là có chuyện gì hả? Giang Tùy hỏi.
Châu Trì bước qua chỗ cô, hỏi: Cậu ở đây cùng với hai người họ suốt à?
Ừm, Lâm Lâm uốn tóc nên tốn nhiều thời gian. Giang Tùy không hiểu sao cậu lại hỏi như thế: Sao vậy?
Cô ấy không giống như đang nói dối.
Châu Trì lặng lẽ nhìn cô, rất muốn hỏi một câu: Trần Dịch Dương là ai? nhưng cuối cùng vẫn thôi không hỏi nữa. Cậu ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống con đường bên cạnh, tự mình điều chỉnh tâm trạng, sau đó không tiếp tục đề tài này nữa.
Giang Tùy nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: Cậu không thoải mái à, vậy nên sốt ruột muốn về nhà?
Tầm mắt của Châu Trì quay trở lại, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cậu khó chịu ở đâu? Giang Tùy nhíu mày hỏi.
Châu Trì không trả lời, chỉ đứng yên quan sát biểu tình của cô, không nhận ra bất cứ dấu vết gì.
Giang Tùy có chút sốt ruột, kéo kéo cổ tay áo của mình: Cậu nói đi chứ, cậu làm sao vậy?
Âm lượng không tự chủ được mà cao lên, nhưng vẫn là một thanh âm mềm mại.
Trong lòng Châu Trì đột nhiên cảm thấy một chút thoải mái.
Không có gì, lừa cậu thôi.
...
Vẫn còn sớm. Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, Châu Trì nói: Đi ăn gì không?
Giang Tùy: Tôi không đói.
Tôi đói.
Ánh sáng từ cửa tiệm cắt tóc hắt xuống, chiếu lên khuôn mặt cậu nửa sáng nửa tối, bóng hình mười phần lôi cuốn hấp dẫn, Giang Tùy nhìn một lúc, sau đó nhớ lại những lời của Hứa Tiểu Âm.
Nếu cậu thích một ai đó, cho dù cậu ta muốn bất cứ thứ gì cậu đều không thể từ chối.
Trong lòng của Giang Tùy có điểm không thể giải thích.
Cô dời đi tầm mắt, liếc nhìn xuống gấu áo của cậu, hỏi: Chưa ăn tối à?
Chưa ăn no.
Giang Tùy: Vậy cậu muốn ăn cái gì?
Châu Trì: Tùy cậu.
Thịt nướng được không? Giang Tùy nắm chặt lòng bàn tay, Tôi biết một cửa hàng phía trước, trong nhà họ cũng có bàn.
Châu Trì ừ một tiếng trong cổ họng.
Một trăm mét này, hai người cùng nhau bước đi. Cửa hàng có không gian rộng rãi, sạch sẽ và ngăn nắp, bên trong hiện đã rất đông người, có môt cái bàn trống ở trong góc, Giang Tùy rót hai ly nước đi trở lại, nói: Cậu đến chọn món đi.
Châu Trì chọn một đĩa, vừa có thịt vừa có rau.
Cậu muốn ăn cay vừa phải.
Tuy rằng Giang Tùy nói không đói, nhưng đến cuối cùng, vẫn là cô ăn nhiều hơn.
Châu Trì ăn được vài miếng liền không ăn nữa.
Giang Tùy ăn xong miếng cánh gà cuối cùng và ngẩng đầu lên, phía đối diện Châu Trì đang cầm ly nước uống. Cậu hạ mắt xuống, lông mi trên dưới chồng lên nhau, tạo thành một cái bóng mờ nhạt bên dưới mắt.
Có vẻ như vừa ăn cay xong, nên môi cậu đỏ hơn bình thường, sau khi uống một ít nước, nhìn qua có vẻ ẩm ướt, mềm mại.
Giang Tùy nhìn nhìn một lúc, suy nghĩ vài ba chuyện loạn xị ngậu trong đầu, đợi một lúc quay trở lại, thì khuôn mặt đã nóng lên tự bao giờ.
Mày đang làm cái gì vậy Giang Tùy.
Cô chà xát ngón tay, cúi đầu.
Châu Trì không nhận ra cô có điểm bất thường, uống ly nước xong, hỏi: Ăn no rồi?
Giang Tùy gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng sau đó nhìn cậu một lần nữa.
*
Buổi tối hôm nay, nhóm chat trong lớp vẫn rất náo nhiệt, tin nhắn nhảy lên không ngừng.
Sau tất cả, kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, kỳ nghỉ đông đã tới, mọi người ai nấy đều rất vui mừng, ai ai cũng có kế hoạch riêng.
Một vài người đang bàn đi du lịch, một vài người dự định đi học lớp phụ đạo vào kỳ nghỉ đông, còn có người thảo luận chuyện ăn liên hoan lớp, tất nhiên, cũng có những câu nói bậy bạ chọc cười.
Giang Tùy cùng Lâm lâm và Hứa Tiểu Âm trò chuyện trong một group chat nhỏ, ba người bàn bạc cùng nhau đi học một lớp vật lý.
Thời gian nghỉ đông không nhiều, các lớp phụ đạo cũng đều là lớp ngắn hạn, chỉ có một tuần học, một ngày hai giờ, dễ dàng hơn rất nhiều so với đi học bình thường.
Quyết định xong xuôi, Giang Tùy đi tắm.
Lâm Lâm chat trong nhóm lớp: Lớp vật lý, lớp vật lý! Chúc tôi hiện tại đã có ba người, có ai đi cùng không, giảm giá 10% đây.
Ngay lập tức có người hưởng ứng.
Tôi một.
Tôi, tôi, tôi.
Tôi nữa.
Lâm Lâm: Ai biết mấy người là ai hả? Báo tên đi. Danh sách hiện tại có: Giang Tùy, Hứa Tiểu Âm, Lâm Lâm. Điền tên đằng sau để mình ghi lại.
Mọi người bắt đầu báo danh, avatar của Trương Hoán Minh đột nhiên nhảy lên: Chúng tôi có ba người, điểm danh: Trương Hoán Minh, Lý Thăng Chí, Châu Trì!
Trong nhóm chat nhất thời im lặng, ai nấy ngẩn tò te.
Sau đó bùng nổ một loạt tin nhắn.
Fuck, bị hack nick à?
Admin, kick nó ngay, cẩn thận bị lừa tiền.
Vote kick!
...
Trương Hoán Minh: Ông đây nói thật đấy.
Lâm Lâm ngạc nhiên: Cậu chắc chắn? Ba người các cậu cũng đi học thêm?
Còn không phải bị bố tôi ép sao, nhìn con cái nhà người ta ai cũng học tốt, nên tâm lý sinh ra bất thường, hy vọng con trai mình lãng tử quay đầu, một là tôi đi học, hai là tôi bị cho nhịn đói cả ngày. Tôi đang lo buồn cả mấy ngày nay đây, may mà các cậu cũng tính đi học, cho tôi đi chung đi.
Thế còn hai người kia thì sao?
Một mình tôi đi học thì sẽ chán lắm, đều là huynh đệ cả mà, sống chết có nhau! Có phúc cùng hưởng có lớp cùng học.
Chịu cậu rồi, mọi người đều bị cậu dụ dỗ?
Cậu cứ báo danh đi, báo xong tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được bọn họ, dù sao đóng tiền cũng sẽ là ba người, đảm bảo không ít hơn.
Giang Tùy tắm xong đi ra, màn hình đã hiện lên rất nhiều tin nhắn mới. Ngoài tin nhắn chat nhóm, còn có một avatar nhỏ quen thuộc bên góc trái màn hình đang nhấp nháy.
ZC.
Giang Tùy nhìn một lúc mới nhấn mở, khung chat trơ trọi một tin nhắn duy nhất.
Cậu báo danh lớp vật lý?
Giang Tùy ngưng một chút, trả lời: Ừm.
Không thấy tin nhắn đáp lại.
Giang Tùy mở khung chat nhóm ra, kéo lên trên đọc lại một lượt, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại biết.
Mười một giờ, Giang Tùy tắt cửa sổ chat, tựa đầu trên ghế nghe nhạc.
Càng nghe càng không thấy có gì thú vị, cô ngồi thẳng dậy, lấy quyển sổ phác thảo từ trong ngăn kéo ra.
Quyển phác họa đã được vẽ xong, trang bìa trong có viết: Nhị trung giai lệ nhất oa đôn. Tổng cộng có mười hai ứng cử viên tất cả, mỗi người có khoảng 3 tấm hình. Giang Tùy bắt đầu xem qua trang đầu tiên và dừng lại ở trang cuối cùng.
Đó là hình ảnh Châu Trì sau khi tắm vào ngày hôm đó, thân trên để trần, bên dưới chỉ mặc một cái quần nhỏ.
Giang Tùy chỉ vẽ một bức này.
Đây cũng là bức vẽ lớn nhất trong những bức vẽ của cô.
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào người trong tranh một lúc, sau đó đóng cuốn sổ lại, rồi ngồi xổm trên ghế, lát sau từ từ gục mặt xuống bàn. Qua vài giây sau, nhẹ nhàng thở dài một cái.
Áp mặt xuống bàn chừng hai phút, Giang Tùy ngồi dậy, chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì QQ đột nhiên báo tin nhắn mới.
Là tin nhắn trả lời của Châu Trì.
Tôi cũng đăng ký.
Giang Tùy nhìn một lúc, nhắn lại: Ừ, tôi đi ngủ đây.
Sau đó đóng khung chat, thoát QQ và tắt máy tính.
Châu Trì gõ ngủ đi. Vừa nhấn enter xong mới thấy avatar của cô đã tối.
Hết chương 21.1
/86
|