Lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Tùy nhận được món quà năm mới hồng phấn dịu dàng như thế. Ngoại trừ bụng và mắt, tất cả chú chim cánh cụt này đều được phủ bột màu, ngay cả dây đeo phía sau đầu cũng thế.
Tri Tri đứng bên cạnh liếc mắt nhìn một cái, cái nhìn có vẻ dè bỉu: Ôi mẹ ơi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế?
Giang Tùy kinh ngạc một lúc, sau đó vuốt vuốt lớp lông tơ bên ngoài, mềm như nhung.
Dễ thương quá.
Thích không? Có thể do mới ngủ dậy, nên giọng nói của cậu có chút trầm khàn biếng nhác.
Giang Tùy ngẩng đầu, khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện khuôn mặt của cậu có chút tiều tụy xác xơ, da vẫn trắng như thế nhưng đôi mắt không mấy có tinh thần, có thể thấy đêm qua cậu ngủ không được ngon. Chung quy lại thì bình thường cậu ấy cũng không dậy sớm như vậy.
Cô gật gật đầu: Cảm ơn.
Châu Trì không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giang Tùy lúc này mới phát hiện ra, mấy ngày gần đây đều không nhìn thấy cậu ấy cười. Lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau những lời kia, sau đó liền trở nên xa cách rất nhiều, cô cảm thấy không vui, Châu Trì tựa hồ cũng như vậy.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, giọng nói của Châu Mạn từ trong xe truyền ra: A Tùy!
Con tới đây. Giang Tùy đáp lại một tiếng.
Hai người nhìn nhau vài giây, cũng chẳng có cơ hội nói cái gì.
Tạm biệt. Giang Tùy nhỏ giọng nói, xoay người rời đi.
Chị sớm quay lại nha. Tri Tri cố gắng chống đỡ cái lạnh thấu xương, run rẩy gọi với theo.
Giang Tùy để lại cho thằng nhóc một cái vẫy tay, sau đó cửa sổ xe hạ xuống.
Tri Tri nhìn chiếc xe đã dần khuất bóng, cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương, mười năm thì có đến tám năm bị bỏ lại một mình lẻ loi cô độc, mẹ thì năm nào cũng đến sát đêm giao thừa mới về nhà, năm nay còn tồi tệ hơn, chị đã không có ở đây thì chớ, trong nhà lại còn có một cậu nhỏ cả ngày lầm lì chẳng nói năng chi.
Thật là xui xẻo vô cùng mà.
Bình thường cũng không cảm thấy gì cả, nhưng hôm nay Giang Tùy đột nhiên đi rồi, trong nhà bớt đi một đứa trẻ, cảm thấy lạnh lẽo đi rất nhiều.
Dì Đào có chút không quen lắm, thường xuyên nhắc đến vài câu, nói A Tùy hay thế này thế nọ.
Xét cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ hiểu chuyện quan tâm mà, dĩ nhiên so với mấy thằng nhóc con trai thì càng thân thiết hơn. Bình thường Giang Tùy thường cùng dì ấy nói chuyện cả ngày, lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng, làm cho dì ấy vô cùng thoải mái.
Tri Tri cũng có chút cảm giác như vậy, trong nhà yên ắng lạ thường, đến bữa cơm cũng chỉ có hai cậu cháu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau ăn, bài tập nghỉ đông về nhà cũng chẳng có ai hỏi tới, có ngày làm bài tập điền vào chỗ trống tiếng Anh, có năm sáu câu nhìn không hiểu, cảm thấy khó chịu lại không biết phải làm sao, bèn lấy hết cam đảm ôm quyển sách đến hỏi cậu nhỏ, nào biết rằng ông cậu này so với mình còn tệ hơn, vài phút trôi qua, đến mấy từ đơn đơn giản nhất còn chẳng hiểu.
Hai đại học giả chế giễu nhau vài câu, sau đó Tri Tri nói không lại, xém chút nữa bị ăn đập vài cái, lại càng xót xa trong lòng, chị không ở đây, chẳng có ai che chắn, chỉ có thể bị người khác ức hiếp thôi.
Cách giao thừa càng gần, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Tri Tri ôm hận trong lòng, liền vào ngày hai mươi chín tháng chạp tìm chuyện gây hấn, cùng Châu Trì miệng lưỡi đấu đá một chặp, Tri Tri càng nghĩ càng tức, buổi tối liền online QQ mách lẻo với Giang Tùy, hai chị em trò chuyện qua video call, nhưng mà tai nghe Giang Tùy một bên bị hỏng, cho nên đành phải gõ chữ, Tri Tri thêm mắm dặm muối một hồi, kể lể Châu Trì đen hơn một con quạ.
Giang Tùy không tin lắm.
Cậu ấy tệ thế cơ à?
Tri Tri: Chứ sao, nếu không phải em chạy nhanh, chắc chắn đã bị cậu ấy giã cho một trận rồi.
Ây, không phải chị bị cậu ấy mua chuộc rồi đấy chứ, chỉ vì cậu ấy tặng cho chị món đồ chơi xấu như ma đấy à?
Mắt thẩm mỹ gì vậy trời, y như nịnh chó con, cho một quả bóng xong bắt phải trung thành tận tụy à? Chị, cái này rõ là xúc phạm chỉ số IQ của chị.
Xấu như ma?
Giang Tùy véo véo chú chim cánh cụt màu hồng trên tay, dễ thương vậy còn gì?
Đấy là em có suy nghĩ phiến diện với cậu ấy. Ngưng lại một chút, sau đó lại gõ tiếp một câu: Tri Tri, em có muốn nghe lời thật lòng không, chị cảm thấy cậu ấy cũng rất tốt.
Tri Tri: Xong rồi xong rồi, con gái mấy người làm sao vậy không biết? Làm ơn đi, chị gái yêu dấu của tôi ơi, xin vui lòng giữ vững lập trường của mình, hai chúng ta mới chung một gia đình, chung một chiến tuyến đấy được không! Không phải chị bị sắc đẹp của cậu ấy mê hoặc đấy chứ!!!
Một hàng dấu chấm than!!!
Giang Tùy nhìn khuôn mặt dài thượt của Tri Tri trên màn hình, bật cười thành tiếng, vừa cười vừa trả lời thằng bé: Em cũng thừa nhận cậu ấy đẹp trai à? Thế tại sao mà em lại không kế thừa được truyền thống tốt đẹp này vậy?
Lời này đúng là độc ác.
Tri Tri bị chém một đao, làm điệu bộ ôm ngực thổ huyết.
Giang Tùy bị biểu cảm của thằng bé chọc cười không ngớt.
Thực ra thì Tri Tri cũng không phải dạng xấu xí gì, cậu bé thoạt nhìn mang dáng vẻ rất thông minh lanh lợi, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc lớn lên khẳng định cũng không tồi, có thể quyến rũ đám con gái háo sắc, nhưng so với cậu nhỏ nhà mình thì vẫn còn kém vài phần.
Giang Tùy vừa đấm vừa xoa: Ôi chị sai rồi, em có thừa hưởng được một chút, đẹp lắm rồi.
Tri Tri đã không chịu lép vế phản pháo lại: Nói mau, có phải chị bị nhan sắc của cậy ấy mê hoặc rồi không???
Giang Tùy ngừng lại một lúc, trả lời: Không phải, trêu em thôi.
Tri Tri không nói gì, đáp lại bằng vài dấu chấm câu.
Giang Tùy làm biếng nói tiếp, gõ một câu: Thôi không nói nữa, đợi chị về cho em tiền mừng tuổi được chưa?
Cô thoát QQ, cầm lấy chú chim cánh cụt nhỏ, lại nhéo nhéo vài cái.
Một kỳ nghỉ cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Thời kỳ trưởng thành của mỗi một người đều có vài chuyện tình cảm khó nói, nó làm cho người ta hoảng hốt bất an, lại muốn ngừng mà không được.
Giang Tùy ý thức được bản thân mình đã liên tục nghĩ tới Châu Trì ba ngày liền, cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu là ai chứ? Cậu là cậu nhỏ của Tri Tri, là người mà cô có thể nhớ nhung sao?
Nhưng cô đã nhớ cậu mấy ngày rồi, phải làm sao đây?
Giang Tùy đang ngồi tự vấn bản thân một hồi thì bị gián đoạn.
Hôm nay ba cô đi thăm một người bạn cũ, vừa mới quay về được một lúc, liền gọi cô vào thư phòng đưa cho hai cuốn sách vừa mới mua.
Nhìn Giang Tùy rầu rĩ không vui, Giang Phóng cảm thấy rất lạ: A Tùy không vui à?
Giang Tùy cụp mắt, đầu óc không tập trung trả lời: Dạ.
Giang Tùy đặt cuốn sách sang một bên, mình thì ngồi một bên trên chiếc ghế gỗ nhỏ. Giang Phóng là một người học cao, vóc người mảnh khảnh, dung mạo nho nhã, không biết có phải do đọc sách quá nhiều hay không mà trên người lúc nào cũng mang khí chất thư sinh, không có dáng vẻ đầu hói bụng bia như nhiều người đàn ông độ tuổi trung niên thường gặp, cũng không có dáng vẻ xốc nổi bộp chộp, người ngồi ở đó, thoạt nhìn trông rất nhàn nhã vô ưu.
Giang Tùy đã một thời gian dài không gặp ông, cảm giác hình như ông có già đi một chút, đuôi mắt xuất hiện thêm một vài nếp nhăn.
Ba Tùy bật cười: A Tùy của chúng ta rất xinh đẹp, đầu óc lại thông minh, đời người chỉ cần có hai thứ đó đều đã có rồi, còn có chuyện gì phiền não sao, bố nghĩ mãi cũng không ra được?
Khóe môi Giang Tùy khẽ cười một cái: Con làm gì mà tốt được như bố nói.
Trong lòng bố, đương nhiên con là nhất rồi. Giang Phóng nói, Có tâm sự gì, nếu được thì cứ tâm sự với bố đi.
Giang Tùy chần chừ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: Bố nghĩ sao về việc yêu sớm ạ?
Yêu sớm? Giang Phóng không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, ngạc nhiên một chút rồi lắc đầu cười cười: A Tùy đã lớn rồi, đã có người thích rồi đúng không?
Khuôn mặt của Giang Tùy vì xấu hổ mà ửng đỏ: Không nhất định cứ phải là nói con mà.
Cô dùng Không nhất định thay vì không .
Giang Phóng đương nhiên nghe là hiểu, tuy bình thường ông không thường xuyên ở cạnh Giang Tùy, nhưng vẫn rất hiểu cô.
Ông cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói: Thuần túy dưới góc nhìn lý trí mà nói, bố không phản đối việc yêu sớm, bản tính của con người mà, càng cấm càng làm, vô dụng. Chỉ có điều với tư cách là một phụ huynh, không thể bỏ qua yếu tố cảm tính, bởi vì bảo vệ con gái của mình chính là bản năng, đúng không? Nếu như con bị tổn thương, bị bắt nạt, bố không thể không quản, A Tùy, con hiểu không?
Giang Tùy gật đầu: Yêu sớm nhất định sẽ tổn thương sao?
Không phải tuyệt đối, nhưng tình huống này khá nhiều.
Giang Tùy tiếp tục gật đầu: Con hiểu. Nếu như gặp người không tốt, cậu ấy đối xử không tốt với con, đúng không?
Giang Phóng: Ừ, rất đúng.
Giang Tùy không biết nghĩ gì, im lặng một lúc, lại nói: Vậy...vậy nếu gặp được một người rất tốt thì sao, con có thể chủ động được không?
Hóa ra là chờ câu này.
Giang Phóng bật cười, nói với cô một câu: Nếu đã gặp một người rất tốt, đương nhiên nên trân trọng.
Giang Tùy khịt mũi, cúi đầu, lại nghĩ đến con chim cánh cụt, lại vuốt ve cả nửa ngày, tựa như vuốt muốn xù hết cả lông lên.
Vẫn còn hai vấn đề lảng vảng trong cổ họng, thế nào cũng không hỏi ra được.
Nếu...Nếu như con thích cậu nhỏ của Tri Tri thì sao?
Có phải bố và dì Châu sẽ không vui không?
Giang Tùy cuối cùng cũng không hỏi, tất nhiên cũng không nhận được câu trả lời.
Nhưng cô rất rõ ràng, nếu bỏ qua Châu Trì, cô không vui vẻ, Châu Trì hình như cũng không vui.
Tri Tri đứng bên cạnh liếc mắt nhìn một cái, cái nhìn có vẻ dè bỉu: Ôi mẹ ơi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế?
Giang Tùy kinh ngạc một lúc, sau đó vuốt vuốt lớp lông tơ bên ngoài, mềm như nhung.
Dễ thương quá.
Thích không? Có thể do mới ngủ dậy, nên giọng nói của cậu có chút trầm khàn biếng nhác.
Giang Tùy ngẩng đầu, khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện khuôn mặt của cậu có chút tiều tụy xác xơ, da vẫn trắng như thế nhưng đôi mắt không mấy có tinh thần, có thể thấy đêm qua cậu ngủ không được ngon. Chung quy lại thì bình thường cậu ấy cũng không dậy sớm như vậy.
Cô gật gật đầu: Cảm ơn.
Châu Trì không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giang Tùy lúc này mới phát hiện ra, mấy ngày gần đây đều không nhìn thấy cậu ấy cười. Lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau những lời kia, sau đó liền trở nên xa cách rất nhiều, cô cảm thấy không vui, Châu Trì tựa hồ cũng như vậy.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, giọng nói của Châu Mạn từ trong xe truyền ra: A Tùy!
Con tới đây. Giang Tùy đáp lại một tiếng.
Hai người nhìn nhau vài giây, cũng chẳng có cơ hội nói cái gì.
Tạm biệt. Giang Tùy nhỏ giọng nói, xoay người rời đi.
Chị sớm quay lại nha. Tri Tri cố gắng chống đỡ cái lạnh thấu xương, run rẩy gọi với theo.
Giang Tùy để lại cho thằng nhóc một cái vẫy tay, sau đó cửa sổ xe hạ xuống.
Tri Tri nhìn chiếc xe đã dần khuất bóng, cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương, mười năm thì có đến tám năm bị bỏ lại một mình lẻ loi cô độc, mẹ thì năm nào cũng đến sát đêm giao thừa mới về nhà, năm nay còn tồi tệ hơn, chị đã không có ở đây thì chớ, trong nhà lại còn có một cậu nhỏ cả ngày lầm lì chẳng nói năng chi.
Thật là xui xẻo vô cùng mà.
Bình thường cũng không cảm thấy gì cả, nhưng hôm nay Giang Tùy đột nhiên đi rồi, trong nhà bớt đi một đứa trẻ, cảm thấy lạnh lẽo đi rất nhiều.
Dì Đào có chút không quen lắm, thường xuyên nhắc đến vài câu, nói A Tùy hay thế này thế nọ.
Xét cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ hiểu chuyện quan tâm mà, dĩ nhiên so với mấy thằng nhóc con trai thì càng thân thiết hơn. Bình thường Giang Tùy thường cùng dì ấy nói chuyện cả ngày, lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng, làm cho dì ấy vô cùng thoải mái.
Tri Tri cũng có chút cảm giác như vậy, trong nhà yên ắng lạ thường, đến bữa cơm cũng chỉ có hai cậu cháu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau ăn, bài tập nghỉ đông về nhà cũng chẳng có ai hỏi tới, có ngày làm bài tập điền vào chỗ trống tiếng Anh, có năm sáu câu nhìn không hiểu, cảm thấy khó chịu lại không biết phải làm sao, bèn lấy hết cam đảm ôm quyển sách đến hỏi cậu nhỏ, nào biết rằng ông cậu này so với mình còn tệ hơn, vài phút trôi qua, đến mấy từ đơn đơn giản nhất còn chẳng hiểu.
Hai đại học giả chế giễu nhau vài câu, sau đó Tri Tri nói không lại, xém chút nữa bị ăn đập vài cái, lại càng xót xa trong lòng, chị không ở đây, chẳng có ai che chắn, chỉ có thể bị người khác ức hiếp thôi.
Cách giao thừa càng gần, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Tri Tri ôm hận trong lòng, liền vào ngày hai mươi chín tháng chạp tìm chuyện gây hấn, cùng Châu Trì miệng lưỡi đấu đá một chặp, Tri Tri càng nghĩ càng tức, buổi tối liền online QQ mách lẻo với Giang Tùy, hai chị em trò chuyện qua video call, nhưng mà tai nghe Giang Tùy một bên bị hỏng, cho nên đành phải gõ chữ, Tri Tri thêm mắm dặm muối một hồi, kể lể Châu Trì đen hơn một con quạ.
Giang Tùy không tin lắm.
Cậu ấy tệ thế cơ à?
Tri Tri: Chứ sao, nếu không phải em chạy nhanh, chắc chắn đã bị cậu ấy giã cho một trận rồi.
Ây, không phải chị bị cậu ấy mua chuộc rồi đấy chứ, chỉ vì cậu ấy tặng cho chị món đồ chơi xấu như ma đấy à?
Mắt thẩm mỹ gì vậy trời, y như nịnh chó con, cho một quả bóng xong bắt phải trung thành tận tụy à? Chị, cái này rõ là xúc phạm chỉ số IQ của chị.
Xấu như ma?
Giang Tùy véo véo chú chim cánh cụt màu hồng trên tay, dễ thương vậy còn gì?
Đấy là em có suy nghĩ phiến diện với cậu ấy. Ngưng lại một chút, sau đó lại gõ tiếp một câu: Tri Tri, em có muốn nghe lời thật lòng không, chị cảm thấy cậu ấy cũng rất tốt.
Tri Tri: Xong rồi xong rồi, con gái mấy người làm sao vậy không biết? Làm ơn đi, chị gái yêu dấu của tôi ơi, xin vui lòng giữ vững lập trường của mình, hai chúng ta mới chung một gia đình, chung một chiến tuyến đấy được không! Không phải chị bị sắc đẹp của cậu ấy mê hoặc đấy chứ!!!
Một hàng dấu chấm than!!!
Giang Tùy nhìn khuôn mặt dài thượt của Tri Tri trên màn hình, bật cười thành tiếng, vừa cười vừa trả lời thằng bé: Em cũng thừa nhận cậu ấy đẹp trai à? Thế tại sao mà em lại không kế thừa được truyền thống tốt đẹp này vậy?
Lời này đúng là độc ác.
Tri Tri bị chém một đao, làm điệu bộ ôm ngực thổ huyết.
Giang Tùy bị biểu cảm của thằng bé chọc cười không ngớt.
Thực ra thì Tri Tri cũng không phải dạng xấu xí gì, cậu bé thoạt nhìn mang dáng vẻ rất thông minh lanh lợi, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc lớn lên khẳng định cũng không tồi, có thể quyến rũ đám con gái háo sắc, nhưng so với cậu nhỏ nhà mình thì vẫn còn kém vài phần.
Giang Tùy vừa đấm vừa xoa: Ôi chị sai rồi, em có thừa hưởng được một chút, đẹp lắm rồi.
Tri Tri đã không chịu lép vế phản pháo lại: Nói mau, có phải chị bị nhan sắc của cậy ấy mê hoặc rồi không???
Giang Tùy ngừng lại một lúc, trả lời: Không phải, trêu em thôi.
Tri Tri không nói gì, đáp lại bằng vài dấu chấm câu.
Giang Tùy làm biếng nói tiếp, gõ một câu: Thôi không nói nữa, đợi chị về cho em tiền mừng tuổi được chưa?
Cô thoát QQ, cầm lấy chú chim cánh cụt nhỏ, lại nhéo nhéo vài cái.
Một kỳ nghỉ cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Thời kỳ trưởng thành của mỗi một người đều có vài chuyện tình cảm khó nói, nó làm cho người ta hoảng hốt bất an, lại muốn ngừng mà không được.
Giang Tùy ý thức được bản thân mình đã liên tục nghĩ tới Châu Trì ba ngày liền, cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu là ai chứ? Cậu là cậu nhỏ của Tri Tri, là người mà cô có thể nhớ nhung sao?
Nhưng cô đã nhớ cậu mấy ngày rồi, phải làm sao đây?
Giang Tùy đang ngồi tự vấn bản thân một hồi thì bị gián đoạn.
Hôm nay ba cô đi thăm một người bạn cũ, vừa mới quay về được một lúc, liền gọi cô vào thư phòng đưa cho hai cuốn sách vừa mới mua.
Nhìn Giang Tùy rầu rĩ không vui, Giang Phóng cảm thấy rất lạ: A Tùy không vui à?
Giang Tùy cụp mắt, đầu óc không tập trung trả lời: Dạ.
Giang Tùy đặt cuốn sách sang một bên, mình thì ngồi một bên trên chiếc ghế gỗ nhỏ. Giang Phóng là một người học cao, vóc người mảnh khảnh, dung mạo nho nhã, không biết có phải do đọc sách quá nhiều hay không mà trên người lúc nào cũng mang khí chất thư sinh, không có dáng vẻ đầu hói bụng bia như nhiều người đàn ông độ tuổi trung niên thường gặp, cũng không có dáng vẻ xốc nổi bộp chộp, người ngồi ở đó, thoạt nhìn trông rất nhàn nhã vô ưu.
Giang Tùy đã một thời gian dài không gặp ông, cảm giác hình như ông có già đi một chút, đuôi mắt xuất hiện thêm một vài nếp nhăn.
Ba Tùy bật cười: A Tùy của chúng ta rất xinh đẹp, đầu óc lại thông minh, đời người chỉ cần có hai thứ đó đều đã có rồi, còn có chuyện gì phiền não sao, bố nghĩ mãi cũng không ra được?
Khóe môi Giang Tùy khẽ cười một cái: Con làm gì mà tốt được như bố nói.
Trong lòng bố, đương nhiên con là nhất rồi. Giang Phóng nói, Có tâm sự gì, nếu được thì cứ tâm sự với bố đi.
Giang Tùy chần chừ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: Bố nghĩ sao về việc yêu sớm ạ?
Yêu sớm? Giang Phóng không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, ngạc nhiên một chút rồi lắc đầu cười cười: A Tùy đã lớn rồi, đã có người thích rồi đúng không?
Khuôn mặt của Giang Tùy vì xấu hổ mà ửng đỏ: Không nhất định cứ phải là nói con mà.
Cô dùng Không nhất định thay vì không .
Giang Phóng đương nhiên nghe là hiểu, tuy bình thường ông không thường xuyên ở cạnh Giang Tùy, nhưng vẫn rất hiểu cô.
Ông cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói: Thuần túy dưới góc nhìn lý trí mà nói, bố không phản đối việc yêu sớm, bản tính của con người mà, càng cấm càng làm, vô dụng. Chỉ có điều với tư cách là một phụ huynh, không thể bỏ qua yếu tố cảm tính, bởi vì bảo vệ con gái của mình chính là bản năng, đúng không? Nếu như con bị tổn thương, bị bắt nạt, bố không thể không quản, A Tùy, con hiểu không?
Giang Tùy gật đầu: Yêu sớm nhất định sẽ tổn thương sao?
Không phải tuyệt đối, nhưng tình huống này khá nhiều.
Giang Tùy tiếp tục gật đầu: Con hiểu. Nếu như gặp người không tốt, cậu ấy đối xử không tốt với con, đúng không?
Giang Phóng: Ừ, rất đúng.
Giang Tùy không biết nghĩ gì, im lặng một lúc, lại nói: Vậy...vậy nếu gặp được một người rất tốt thì sao, con có thể chủ động được không?
Hóa ra là chờ câu này.
Giang Phóng bật cười, nói với cô một câu: Nếu đã gặp một người rất tốt, đương nhiên nên trân trọng.
Giang Tùy khịt mũi, cúi đầu, lại nghĩ đến con chim cánh cụt, lại vuốt ve cả nửa ngày, tựa như vuốt muốn xù hết cả lông lên.
Vẫn còn hai vấn đề lảng vảng trong cổ họng, thế nào cũng không hỏi ra được.
Nếu...Nếu như con thích cậu nhỏ của Tri Tri thì sao?
Có phải bố và dì Châu sẽ không vui không?
Giang Tùy cuối cùng cũng không hỏi, tất nhiên cũng không nhận được câu trả lời.
Nhưng cô rất rõ ràng, nếu bỏ qua Châu Trì, cô không vui vẻ, Châu Trì hình như cũng không vui.
/86
|