Đêm giao thừa cuối cùng cũng đến.
Hôm nay là ngày 6 tháng 2 năm 2008.
Giang Tùy trải qua một ngày vô cùng náo nhiệt, buổi sáng cô cùng với anh chị em họ và cô út của mình đi mua sắm quà để chuẩn bị chúc tết.
May thay có cô em họ đi cùng, hai người chọn mua một tuýp kem trị sẹo cho Châu Trì, nghe nói chữa sẹo vô cùng tốt.
Thực ra thì vết thương hôm đó trên trán của Châu Trì cũng không hẳn là sẹo to lắm, chỉ có một vết mờ mờ sau khi tróc vẩy thôi, nhìn gần thì khá rõ chứ nhìn xa thì cũng không thấy vấn đề gì. Thế nhưng Giang Tùy vẫn luôn canh cánh trong lòng, nên lần này muốn mua cái gì đó cho cậu thoa lên, hy vọng có hiệu quả.
Buổi chiều, cả nhà ngồi quây quần chuẩn bị cơm tất niên, cùng nhau gói bánh chẻo.
Ăn tối xong, mọi người bắt đầu chơi bài, ngồi xem mấy chương trình chào xuân, xem đến tối muộn, cảm giác giống như được quay trở lại tuổi thơ.
Bọn trẻ không xem tivi, Giang Tùy cùng anh chị em họ dắt nhau ra bên ngoài chờ xem pháo hoa.
Mấy năm gần đây, ở khu vực này đã bị nhà nước cấm đốt pháo.
Lúc ngồi ăn cơm, nghe tiếng vài tràng pháo đinh tai nhức óc nổ lên, sau đó mất dần.
Đến tầm 9, 10 giờ, mọi người chắc vẫn đang tập trung xem tivi, cho nên mấy vùng lân cận trong thời gian ngắn im ắng lạ thường.
Giang Tùy quay về phòng xem chương trình mừng năm mới, làm ổ trên sofa sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn chúc tết tới bạn bè. Cô không thích thủ tục này lắm, dù sao cũng chỉ có một câu gửi đi gửi lại, bạn bè của cô cũng không nhiều, cho nên gửi một lúc là hết.
Trong danh bạ điện thoại của Giang Tùy, tên của Châu Trì nằm ở vị trí cuối cùng. Giang Tùy cũng gửi cho cậu một tin, chỉ vỏn vẹn một câu: Chúc mừng năm mới , nhìn qua giống y chang một tin nhắn tự động.
Nhưng cô đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời, lo sợ tin nhắn bị thất lạc, liền một lúc lại lôi điện thoại ra ngó một lần, rất nhiều tin nhắn mới nhưng tuyệt nhiên không có tin nhắn của cậu.
Là quá nhiều người chúc cậu ấy à?
Hay cậu quá bận rộn?
Giang Tùy đã ngồi tự bịa đủ các lý do.
Cỡ mười phút trôi qua, Giang Tùy có chút khó chịu, không muốn chờ nữa, liền bỏ điện thoại xuống sau đó đi vào bếp giúp cô út vớt bánh chẻo ra, làm đồ ăn khuya cho cả nhà. Một lúc sau liền nghe thấy tiếng con bé con cô út gọi lớn: Cô nhỏ, cô có điện thoại kìa.
Giang Tùy để đĩa bánh xuống bàn, chạy ra nhìn màn hình điện thoại.
ZC.
Tim cô nhảy loạn một nhịp, đập nhanh gấp vài lần.
Giang Tùy ôm điện thoại chạy vội vã lên cầu thang, đóng cửa phòng rồi mới nhận máy.
Alo.
Thanh âm nhàn nhạt quen thuộc.
Giang Tùy tựa người vào cánh cửa, Châu Trì?
Là tôi.
Nói xong câu này, hai bên đều rơi vào trầm mặc, từ trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên kia đối phương vọng tới.
Giang Tùy không ngờ cậu sẽ gọi điện thoại qua.
Châu Trì ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày không nghe thấy cô nói gì, bèn chủ động hỏi: Thế nào rồi, chơi Tết có vui không?
Giang Tùy đáp: Cũng được, có anh chị em trong nhà, còn có cả cháu gái nữa, cho nên rất náo nhiệt. Cậu thì sao?
Châu Trì: Vẫn thế, chẳng có gì hay ho.
Giang Tùy nghĩ một chút, nói: Cậu chơi cùng Tri Tri đi, chơi bài hay gì đó.
Chơi với nó có gì vui? Con nít.
Giang Tùy dường như tưởng tượng được thái độ khinh bỉ của cậu, Cũng phải, Tri Tri làm gì đủ trình đánh bài với cậu ấy, cuối cùng cũng lại giở trò ba que xỏ lá ăn vạ thôi.
Giang Tùy không biết phải nói gì.
Châu Trì tựa hồ cũng không tìm được chuyện gì để nói nữa, ngừng lại một lúc, nói: Thôi nhé, vậy cậu chơi đi, tôi cúp trước.
Giang Tùy buột miệng gọi: Châu Trì.
Hử?
Giang Tùy nắm chặt điện thoại, mím môi: Nói chuyện một lúc nữa đi, được không?
Điện thoại im lặng một lúc, sau đó tiếng của cậu vang lên, so với hồi nãy có vẻ thoải mái nhẹ nhàng hơn: Nói cái gì bây giờ? Hửm...Cậu đang xem tivi à?
Không, tôi đang trong phòng. Giang Tùy nói, Mấy chương trình mừng năm mới nhàm chán, cậu thì sao? Đang làm gì thế?
Cũng đang trong phòng, vừa mới xem phim xong, còn chán hơn cả mấy chương trình năm mới nữa, cậu tin không?
Phim văn nghệ à? Giang Tùy cười khẽ, Chỉ có mỗi mình cậu chê chán thôi.
Ừm.
Thanh âm của Giang Tùy cũng rất thoải mái nhẹ nhàng: Chán thế sao cậu vẫn xem? Tự ngược hả?
Châu Trì lại ừ một tiếng, nói: Mới mua lần trước đó, cậu không xem, tôi cũng không xem, bỏ đó thì lãng phí à?
...
Giang Tùy không biết phải nói gì.
Hồi còn đi học phụ đạo, Giang Tùy nhớ có lần trong bữa ăn tối, Châu Trì có nói chuyện với cô, bảo là mới mua một đĩa phim, hỏi cô có muốn xem không, nhưng mà lúc đó cô đã từ chối.
Châu Trì không nghe thấy cô nói gì, nhíu mày: Tôi tùy tiện nói thôi, không có ý gì đâu.
Vài giây trôi qua, liền nghe thấy giọng nói mỏng manh của cô từ bên kia điện thoại truyền tới: Tôi xin lỗi.
Không trách cậu.
Châu Trì, Giang Tùy gọi tên cậu, giọng nói có phần áy náy: Lần trước tôi nói như vậy với cậu, có phải cậu không vui không?
Châu Trì đáp: Ừm, không vui.
Giang Tùy lại xin lỗi: Tôi xin lỗi, cậu đừng giận.
Tôi không có nhỏ mọn đến vậy.
Ừm, vậy thì tốt. Giang Tùy nói: Tôi mang cho cậu một món quà, cả Tri Tri, dì Đào nữa.
Thế à, cậu mua gì vậy? Giọng nói của cậu cuối cùng cũng nghe ra ý cười.
Giang Tùy nói: Đều là thứ mọi người cần, đợi tôi trở lại là biết.
Châu Trì ừ một tiếng trong cổ họng, lại qua hai giây, khẽ hỏi: Khi nào trở lại?
Chưa biết nữa, để mai hỏi ba tôi xem. Giang Tùy nghĩ nghĩ, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nhỏ giọng nói: Tri Tri thế nào? Tôi rất nhớ nó, cũng nhớ dì Đào. Ngừng một lúc, giọng nói lại càng nhỏ: cũng nhớ cậu.
Hôm nay là ngày 6 tháng 2 năm 2008.
Giang Tùy trải qua một ngày vô cùng náo nhiệt, buổi sáng cô cùng với anh chị em họ và cô út của mình đi mua sắm quà để chuẩn bị chúc tết.
May thay có cô em họ đi cùng, hai người chọn mua một tuýp kem trị sẹo cho Châu Trì, nghe nói chữa sẹo vô cùng tốt.
Thực ra thì vết thương hôm đó trên trán của Châu Trì cũng không hẳn là sẹo to lắm, chỉ có một vết mờ mờ sau khi tróc vẩy thôi, nhìn gần thì khá rõ chứ nhìn xa thì cũng không thấy vấn đề gì. Thế nhưng Giang Tùy vẫn luôn canh cánh trong lòng, nên lần này muốn mua cái gì đó cho cậu thoa lên, hy vọng có hiệu quả.
Buổi chiều, cả nhà ngồi quây quần chuẩn bị cơm tất niên, cùng nhau gói bánh chẻo.
Ăn tối xong, mọi người bắt đầu chơi bài, ngồi xem mấy chương trình chào xuân, xem đến tối muộn, cảm giác giống như được quay trở lại tuổi thơ.
Bọn trẻ không xem tivi, Giang Tùy cùng anh chị em họ dắt nhau ra bên ngoài chờ xem pháo hoa.
Mấy năm gần đây, ở khu vực này đã bị nhà nước cấm đốt pháo.
Lúc ngồi ăn cơm, nghe tiếng vài tràng pháo đinh tai nhức óc nổ lên, sau đó mất dần.
Đến tầm 9, 10 giờ, mọi người chắc vẫn đang tập trung xem tivi, cho nên mấy vùng lân cận trong thời gian ngắn im ắng lạ thường.
Giang Tùy quay về phòng xem chương trình mừng năm mới, làm ổ trên sofa sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn chúc tết tới bạn bè. Cô không thích thủ tục này lắm, dù sao cũng chỉ có một câu gửi đi gửi lại, bạn bè của cô cũng không nhiều, cho nên gửi một lúc là hết.
Trong danh bạ điện thoại của Giang Tùy, tên của Châu Trì nằm ở vị trí cuối cùng. Giang Tùy cũng gửi cho cậu một tin, chỉ vỏn vẹn một câu: Chúc mừng năm mới , nhìn qua giống y chang một tin nhắn tự động.
Nhưng cô đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời, lo sợ tin nhắn bị thất lạc, liền một lúc lại lôi điện thoại ra ngó một lần, rất nhiều tin nhắn mới nhưng tuyệt nhiên không có tin nhắn của cậu.
Là quá nhiều người chúc cậu ấy à?
Hay cậu quá bận rộn?
Giang Tùy đã ngồi tự bịa đủ các lý do.
Cỡ mười phút trôi qua, Giang Tùy có chút khó chịu, không muốn chờ nữa, liền bỏ điện thoại xuống sau đó đi vào bếp giúp cô út vớt bánh chẻo ra, làm đồ ăn khuya cho cả nhà. Một lúc sau liền nghe thấy tiếng con bé con cô út gọi lớn: Cô nhỏ, cô có điện thoại kìa.
Giang Tùy để đĩa bánh xuống bàn, chạy ra nhìn màn hình điện thoại.
ZC.
Tim cô nhảy loạn một nhịp, đập nhanh gấp vài lần.
Giang Tùy ôm điện thoại chạy vội vã lên cầu thang, đóng cửa phòng rồi mới nhận máy.
Alo.
Thanh âm nhàn nhạt quen thuộc.
Giang Tùy tựa người vào cánh cửa, Châu Trì?
Là tôi.
Nói xong câu này, hai bên đều rơi vào trầm mặc, từ trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên kia đối phương vọng tới.
Giang Tùy không ngờ cậu sẽ gọi điện thoại qua.
Châu Trì ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày không nghe thấy cô nói gì, bèn chủ động hỏi: Thế nào rồi, chơi Tết có vui không?
Giang Tùy đáp: Cũng được, có anh chị em trong nhà, còn có cả cháu gái nữa, cho nên rất náo nhiệt. Cậu thì sao?
Châu Trì: Vẫn thế, chẳng có gì hay ho.
Giang Tùy nghĩ một chút, nói: Cậu chơi cùng Tri Tri đi, chơi bài hay gì đó.
Chơi với nó có gì vui? Con nít.
Giang Tùy dường như tưởng tượng được thái độ khinh bỉ của cậu, Cũng phải, Tri Tri làm gì đủ trình đánh bài với cậu ấy, cuối cùng cũng lại giở trò ba que xỏ lá ăn vạ thôi.
Giang Tùy không biết phải nói gì.
Châu Trì tựa hồ cũng không tìm được chuyện gì để nói nữa, ngừng lại một lúc, nói: Thôi nhé, vậy cậu chơi đi, tôi cúp trước.
Giang Tùy buột miệng gọi: Châu Trì.
Hử?
Giang Tùy nắm chặt điện thoại, mím môi: Nói chuyện một lúc nữa đi, được không?
Điện thoại im lặng một lúc, sau đó tiếng của cậu vang lên, so với hồi nãy có vẻ thoải mái nhẹ nhàng hơn: Nói cái gì bây giờ? Hửm...Cậu đang xem tivi à?
Không, tôi đang trong phòng. Giang Tùy nói, Mấy chương trình mừng năm mới nhàm chán, cậu thì sao? Đang làm gì thế?
Cũng đang trong phòng, vừa mới xem phim xong, còn chán hơn cả mấy chương trình năm mới nữa, cậu tin không?
Phim văn nghệ à? Giang Tùy cười khẽ, Chỉ có mỗi mình cậu chê chán thôi.
Ừm.
Thanh âm của Giang Tùy cũng rất thoải mái nhẹ nhàng: Chán thế sao cậu vẫn xem? Tự ngược hả?
Châu Trì lại ừ một tiếng, nói: Mới mua lần trước đó, cậu không xem, tôi cũng không xem, bỏ đó thì lãng phí à?
...
Giang Tùy không biết phải nói gì.
Hồi còn đi học phụ đạo, Giang Tùy nhớ có lần trong bữa ăn tối, Châu Trì có nói chuyện với cô, bảo là mới mua một đĩa phim, hỏi cô có muốn xem không, nhưng mà lúc đó cô đã từ chối.
Châu Trì không nghe thấy cô nói gì, nhíu mày: Tôi tùy tiện nói thôi, không có ý gì đâu.
Vài giây trôi qua, liền nghe thấy giọng nói mỏng manh của cô từ bên kia điện thoại truyền tới: Tôi xin lỗi.
Không trách cậu.
Châu Trì, Giang Tùy gọi tên cậu, giọng nói có phần áy náy: Lần trước tôi nói như vậy với cậu, có phải cậu không vui không?
Châu Trì đáp: Ừm, không vui.
Giang Tùy lại xin lỗi: Tôi xin lỗi, cậu đừng giận.
Tôi không có nhỏ mọn đến vậy.
Ừm, vậy thì tốt. Giang Tùy nói: Tôi mang cho cậu một món quà, cả Tri Tri, dì Đào nữa.
Thế à, cậu mua gì vậy? Giọng nói của cậu cuối cùng cũng nghe ra ý cười.
Giang Tùy nói: Đều là thứ mọi người cần, đợi tôi trở lại là biết.
Châu Trì ừ một tiếng trong cổ họng, lại qua hai giây, khẽ hỏi: Khi nào trở lại?
Chưa biết nữa, để mai hỏi ba tôi xem. Giang Tùy nghĩ nghĩ, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nhỏ giọng nói: Tri Tri thế nào? Tôi rất nhớ nó, cũng nhớ dì Đào. Ngừng một lúc, giọng nói lại càng nhỏ: cũng nhớ cậu.
/86
|