Giang Tùy quay trở lại bãi cỏ.
Châu Trì dập tắt điếu thuốc, chạy theo sau, nắm lấy cánh tay cô: Giang Tùy.
Không có tiếng trả lời.
Giang Tùy quay người lại, gỡ tay cậu ra khỏi tay mình, mắt cô hơi đỏ, lông mi vẫn còn đọng vài giọt nước. Cô bước lùi về sau hai bước, cách xa cậu thêm một chút.
Tầm mắt Châu Trì lặng lẽ dừng trên người cô, sắc mặt càng ngày càng tệ.
Chúng ta còn chưa nói xong.
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đang hào hứng chạy từ bên sân bóng rổ qua bên này tìm Châu Trì. Giang Tùy sợ bị bọn họ nhìn thấy cho nên đưa tay lên lau mắt.
Hôm nay tôi không muốn nói với cậu, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa. Giọng nói của cô rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời đi.
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đi qua tới nơi, nhìn bóng lưng Giang Tùy gấp gáp rời đi liền hỏi Châu Trì: Xảy ra chuyện gì thế? Sao Giang Tùy lại đi rồi?
Châu Trì không trả lời, nhấc chân lên đi dọc theo bãi cỏ, một đường thẳng tới cổng trường, nhìn thấy cô đang cúi đầu lầm lũi bước đi.
Cậu cũng không đuổi theo.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến Châu Trì như thường lệ. Đồng hồ điểm qua 12 giờ đêm, Giang Tùy nhận được một tin nhắn cậu gửi sang, lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ, nhưng cũng không trả lời, quăng điện thoại sang một bên, vùi mặt vào gối.
Có lẽ so với oan ức thì cô càng thất vọng hơn.
Không hiểu tại sao cậu ấy có thể dễ dàng nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, thế nhưng ngay cả một câu tôi xin lỗi cũng không nguyện ý nói.
Đêm đó Giang Tùy rất muộn vẫn không ngủ được, có lẽ lần đầu tiên hiểu ra rằng, thích một người không chỉ có ngọt ngào vui vẻ, cũng nhìn thấy trên người cậu không chỉ có ưu điểm và hào quang.
Lúc tốt thì cậu ấy rất tốt, nhưng lúc ức hiếp người khác thì cũng quá đáng không kém tí nào.
Rõ ràng là quá đáng vậy mà không nói được một câu xin lỗi.
Lẽ nào chỉ một câu chúc ngủ ngon là có thể xóa bay mấy lời khó nghe đó hay sao?
Cậu coi cô là cái gì chứ?
Sáng hôm sau, Giang Tùy dậy hơi trễ, chỉ kịp đến trước giờ vào học mấy phút, đến trước cửa liền thấy trong lớp đã đầy người.
Cô nhanh chóng chạy về chỗ của mình, đến nơi đã nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt quen thuộc được đặt trên mặt bàn.
Châu Trì vẫn như cũ mang bữa sáng cho cô.
Sau giờ học, Giang Tùy không động vào hộp cơm, lấy sữa và bánh mỳ từ trong cặp của mình ra.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh hỏi cô: Cậu cãi nhau với Châu Trì đấy à? Làm gì mà không ăn cơm cậu ấy mang tới?
Hứa Tiểu Âm nghe thấy vậy cũng quay xuống: A Tùy, mắt cậu sao đỏ vậy, cậu khóc đấy à?
Giang Tùy lắc lắc đầu, miệng cắn ống hút.
Hứa Tiểu Âm rất nhanh đã hiểu ra: Lại còn lừa mình nữa, chắc chắn là cãi nhau rồi, không sao, yêu đương chính là như vậy đấy, có cãi nhau một tí thì mới thú vị được.
Nhưng mình không thích cãi nhau. Giang Tùy ngẩng đầu, giọng nói có hơi khàn: Rất khó chịu.
Thế thì làm lành với cậu ấy đi.
Giang Tùy cúi đầu xuống, mím môi, lắc đầu.
Trong vấn đề này, logic của Giang Tùy rất đơn giản, nguyên nhân do Châu Trì sai, thì cậu ấy phải xin lỗi trước.
Đây cũng là nguyên tắc sống từ nhỏ đến giờ mà Giang Tùy vẫn luôn kiên trì giữ vững, nếu cô sai, cô sẽ chủ động xin lỗi, còn lần này, cô vẫn nghĩ là do Châu Trì quá sai rồi.
Sau tiết học buổi sáng, Châu Trì đi vào nhà vệ sinh, lúc về nhìn thấy hộp cơm trên bàn của mình, đồ ăn bên trong không hề động đũa.
Mấy tiết học sau, Trương Hoán Minh liền cảm thấy rõ ràng tâm trạng của Châu Trì vô cùng tệ, xung quanh cậu ta giống như có một luồng áp lực lạnh lẽo vô hình, mọi người không ai dám nói chuyện, may mà buổi trưa ra sân bóng rổ phát tiết một lúc, lúc đi vào tâm tình tựa hồ hơi tốt lên.
Lúc đi rửa mặt cùng nhau, Trương Hoán Minh không nhịn được nói: Tính tình Giang Tùy tốt như thế mà cậu có thể làm cậu ấy giận đến mức độ vậy, cậu quả là lợi hại đấy. Con gái ấy à, lúc nào chả muốn được dỗ dành, ai mà không thích bạn trai ôn nhu chăm sóc, chứ ai như cậu, cả ngày trưng cái bộ mặt lạnh như tiền đấy ra, chứ cậu muốn người ta đến dỗ cậu đấy à?
Châu Trì làm như không nghe thấy, cúi đầu xuống bồn rửa xối nước, để nước chảy làm mình tỉnh táo hơn.
Rất nhanh đã tới giữa tháng sáu, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, tay tiếp tục hứng nước tạt lên đầu, gội sạch mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Lúc cậu đứng dậy, khuôn mặt vẫn đầy nước, trước ngực áo ướt một mảng bự.
Xong xuôi, cậu xoay người quay lại, liền thấy vài ba nam sinh lớp một đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, Trần Dịch Dương cũng nằm trong số đó. Cậu ta là người cao nhất, rất dễ nhận ra, trên người mặc bộ đồng phục mùa hè, áo ngắn tay hai màu xanh trắng.
Châu Trì lau nước trên mặt, ánh mắt nhìn sang cậu ta.
Không biết vô tình hay cố ý, tầm mắt Trần Dịch Dương cũng vừa vặn chiếu tới.
Hai người đối diện nhìn nhau.
Ánh mắt Châu Trì có vẻ hờ hững lãnh đạm.
Trần Dịch Dương hơi hất cằm lên, giống như không để ý cười một cái, nhanh chóng bước qua bồn rửa, không nhanh không chậm rửa tay. Đợi cậu ta rửa xong quay lại, người vừa đứng đó giờ đã không thấy đâu.
Đi vệ sinh xong, Trần Dịch Dương đi ra ngoài.
Chuông báo vào tiết buổi chiều đã vang lên, nhưng cậu ta không vội quay về lớp mà đi xuống phòng của giáo viên vật lý, không nghĩ tới ở dưới lầu dưới liền thấy Châu Trì.
Cậu và vài ba nam sinh lớp khác đang đứng bên kia, Trần Dịch Dương tình cờ nhìn qua một cái, toàn là học sinh học kém có tiếng trong trường, có vài người còn đang phì phèo điếu thuốc lá.
Trần Dịch Dương lại liếc một cái nữa, hơi hơi nhíu mày, bước nhanh đi.
Năm phút sau, cậu ta lấy bài tập trở về, đám nam sinh bên đó đã giải tán hết, chỉ còn lại Châu Trì đang đứng dựa vào tường.
Bước chân Trần Dịch Dương dừng lại một nhịp.
Châu Trì đứng thẳng người dậy, hai người cách nhau ba bốn mét, nói: Giang Tùy và tôi có quan hệ gì, cậu biết không?
Trần Dịch Dương nhìn cậu, bình tĩnh nói: Không rõ lắm, Giang Tùy không nói với tôi. Cậu ta nói sự thật.
Châu Trì nhấc chân lên bước qua.
Cậu so với Trần Dịch Dương cao hơn một chút, mặc dù chỉ hơn có vài centimet, nhưng cũng đủ để cậu phải cúi xuống nhìn.
Cậu có ý gì, tôi đều biết. Thanh âm nhàn nhạt, nhưng không che đậy vẻ lạnh lùng, ngừng lại vài giây, cậu nhếch miệng: Đừng có nằm mơ.
Ánh nhìn của Trần Dịch Dương vẫn ôn hòa như cũ, không hề phản bác lại câu nào, chỉ cười một cái: Cậu tìm tôi nói cái này, Giang Tùy có biết không?
Châu Trì hơi mím môi.
Hình như Trần Dịch Dương cho rằng loại hành vi này rất ấu trĩ, cho nên không nghĩ đến chuyện cùng Châu Trì so đo, cậu ta ôm chồng bài tập bước lên cầu thang, tốc độ ổn định, rất nhanh liền khuất bóng sau cánh cửa.
Châu Trì đứng một mình ở đó một lúc.
Trong một lúc vừa rồi, cậu thật sự có cảm giác muốn đánh người.
Đứng trước cậu ta, cậu quả thực không có một chút ưu thế.
Cảm giác này thật vô cùng khủng khiếp.
*
Tiết học thể dục buổi chiều, con gái chạy bộ xong sau đó được tự do hoạt động, Giang Tùy không chơi cùng mọi người vì hôm nay cô đang trong kỳ dì cả tới thăm, liền ngồi dưới bóng cây bên cạnh thư viện nghỉ ngơi, vừa mới lôi MP3 ra nghe được một lúc thì không ngờ máy hết điện.
Cô tháo tai nghe xuống, có chút nhàm chán.
Thời tiết hơi nóng, mũi cô dần dần lấm tấm mồ hôi, mặt hơi đỏ lên.
Nửa đầu tiết học Châu Trì không tới, cùng Trương Hoán Minh mấy người ngồi ở quầy quà vặt, giữa đường mua vài chai nước, lúc đi gần tới liền nhìn đến bên cạnh thư viện, tầm mắt dừng lại trên người cô.
Đúng lúc đó Giang Tùy ngẩng đầu.
Hai người tựa hồ đều nhìn thấy đối phương, tầm mắt chạm nhau, đều ngẩn người.
Trương Hoán Minh nhìn thấy tình huống này, trong lòng liền hiểu ra, biết điều chạy đi trước, lại như nhớ ra điều gì liền quay lại đẩy Châu Trì một cái: Mau đi qua đấy đi, đi mà dỗ dành người ta, cần nói cái gì thì nói cái nấy, hôm nay kết thúc đi.
Châu Trì không phòng bị, bị cậu ta đẩy một cái hơi ngả về phía trước.
Giang Tùy nhìn thấy cảnh tượng này, tầm mắt dừng lại một chút liền rời đi, không có biểu cảm gì.
Châu trì bước qua hai ba giây tới chỗ cô. Cậu cầm chai coca trong tay, lúc bước tới bên cạnh cô liền đưa sang.
Giang Tùy ngẩng lên nhìn cậu một cái, cũng không nhận lấy, trong tay vẫn cầm MP3 của mình.
Châu Trì cúi người xuống, đặt chai coca lên bậc thềm xi măng bên cạnh cô.
Tôi không khát. Giang Tùy nói một câu: Cậu tự uống đi.
Châu Trì nhìn cô tầm hai giây, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh: Đưa cho cậu rồi, làm sao có thể lấy lại.
Cậu ngồi rất gần, Giang Tùy lại xích sang một bên, cách xa cậu ra một chút, tầm mắt vẫn hướng về sân thể dục, nhìn Hứa Tiểu Âm và Lâm Lâm cùng đám nữ sinh chơi đùa.
Châu Trì cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn qua: Sao cậu không ra chơi?
Giang Tùy không muốn trả lời cậu, không lên tiếng.
Châu Trì quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt cô: Giận tôi rồi?
Tôi không nên giận sao? Giang Tùy cũng nhìn lại cậu, lông mày nhíu lại.
Châu Trì mím môi, con ngươi đen thẫm: Chuyện hôm qua, tôi không nên nói như vậy.
Giang Tùy nhìn chằm chằm cậu một lúc: Cậu đang xin lỗi đấy à?
Châu Trì cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: Tôi xin lỗi.
Giang Tùy quay mặt qua, trong lòng có chút phức tạp: Tôi đã đợi suốt một đêm, đến bây giờ mới đợi được câu xin lỗi của cậu.
Châu Trì không biết phải làm sao.
Cả đêm qua tôi ngủ không ngon, cậu có biết không? Giang Tùy vòng tay ra ôm lấy đầu gối mình, cũng không nhìn cậu, nhịn không được nói thêm: Cậu thật quá đáng, sao lại có thể nói tôi như vậy?
Ánh mắt của Châu Trì nặng nề, giọng nói càng lúc càng thấp: Là tôi không tốt. Cậu không nói, đêm qua cậu ngủ cũng không ngon.
Châu Trì... Giang Tùy cúi đầu, do dự một lúc, nói: Tôi đã nghĩ suốt đêm qua, tại sao cậu lại không tin tôi, nhưng vẫn không thể tìm ra đáp án, cậu có thể nói cho tôi không?
Châu Trì ngừng một chút, ngón tay hơi siết lại, nửa ngày sau chỉ giải thích một câu: Hôm qua nhìn thấy cậu và cậu ta đi cùng nhau, trong lòng không thoải mái cho nên không kìm được mà nói mấy lời như vậy, không phải tôi không tin cậu.
Cậu nói tôi tùy tiện. Giọng nói của Giang Tùy hơi gấp gáp, tựa như lại quay trở về thời điểm hôm qua, lúc cậu nói những lời này y như biến thành một con người khác.
Châu Trì lặng lẽ nhìn cô một lúc, áy náy dần dần xâm chiếm, lông mày hơi rủ xuống: Tôi không cố ý nói như thế.
Không gian rơi vào trầm mặc.
Ngoài sân thể dục người người vẫn đang nô đùa náo nhiệt.
Giang Tùy im lặng, Châu Trì không biết cô đang nghĩ gì, vẫn lặng lẽ nhìn cô.
Qua khoảng nửa phút sau, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: Điều tùy tiện nhất tôi từng làm, đó chính là yêu đương với cậu.
Châu Trì dập tắt điếu thuốc, chạy theo sau, nắm lấy cánh tay cô: Giang Tùy.
Không có tiếng trả lời.
Giang Tùy quay người lại, gỡ tay cậu ra khỏi tay mình, mắt cô hơi đỏ, lông mi vẫn còn đọng vài giọt nước. Cô bước lùi về sau hai bước, cách xa cậu thêm một chút.
Tầm mắt Châu Trì lặng lẽ dừng trên người cô, sắc mặt càng ngày càng tệ.
Chúng ta còn chưa nói xong.
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đang hào hứng chạy từ bên sân bóng rổ qua bên này tìm Châu Trì. Giang Tùy sợ bị bọn họ nhìn thấy cho nên đưa tay lên lau mắt.
Hôm nay tôi không muốn nói với cậu, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa. Giọng nói của cô rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời đi.
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đi qua tới nơi, nhìn bóng lưng Giang Tùy gấp gáp rời đi liền hỏi Châu Trì: Xảy ra chuyện gì thế? Sao Giang Tùy lại đi rồi?
Châu Trì không trả lời, nhấc chân lên đi dọc theo bãi cỏ, một đường thẳng tới cổng trường, nhìn thấy cô đang cúi đầu lầm lũi bước đi.
Cậu cũng không đuổi theo.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến Châu Trì như thường lệ. Đồng hồ điểm qua 12 giờ đêm, Giang Tùy nhận được một tin nhắn cậu gửi sang, lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ, nhưng cũng không trả lời, quăng điện thoại sang một bên, vùi mặt vào gối.
Có lẽ so với oan ức thì cô càng thất vọng hơn.
Không hiểu tại sao cậu ấy có thể dễ dàng nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, thế nhưng ngay cả một câu tôi xin lỗi cũng không nguyện ý nói.
Đêm đó Giang Tùy rất muộn vẫn không ngủ được, có lẽ lần đầu tiên hiểu ra rằng, thích một người không chỉ có ngọt ngào vui vẻ, cũng nhìn thấy trên người cậu không chỉ có ưu điểm và hào quang.
Lúc tốt thì cậu ấy rất tốt, nhưng lúc ức hiếp người khác thì cũng quá đáng không kém tí nào.
Rõ ràng là quá đáng vậy mà không nói được một câu xin lỗi.
Lẽ nào chỉ một câu chúc ngủ ngon là có thể xóa bay mấy lời khó nghe đó hay sao?
Cậu coi cô là cái gì chứ?
Sáng hôm sau, Giang Tùy dậy hơi trễ, chỉ kịp đến trước giờ vào học mấy phút, đến trước cửa liền thấy trong lớp đã đầy người.
Cô nhanh chóng chạy về chỗ của mình, đến nơi đã nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt quen thuộc được đặt trên mặt bàn.
Châu Trì vẫn như cũ mang bữa sáng cho cô.
Sau giờ học, Giang Tùy không động vào hộp cơm, lấy sữa và bánh mỳ từ trong cặp của mình ra.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh hỏi cô: Cậu cãi nhau với Châu Trì đấy à? Làm gì mà không ăn cơm cậu ấy mang tới?
Hứa Tiểu Âm nghe thấy vậy cũng quay xuống: A Tùy, mắt cậu sao đỏ vậy, cậu khóc đấy à?
Giang Tùy lắc lắc đầu, miệng cắn ống hút.
Hứa Tiểu Âm rất nhanh đã hiểu ra: Lại còn lừa mình nữa, chắc chắn là cãi nhau rồi, không sao, yêu đương chính là như vậy đấy, có cãi nhau một tí thì mới thú vị được.
Nhưng mình không thích cãi nhau. Giang Tùy ngẩng đầu, giọng nói có hơi khàn: Rất khó chịu.
Thế thì làm lành với cậu ấy đi.
Giang Tùy cúi đầu xuống, mím môi, lắc đầu.
Trong vấn đề này, logic của Giang Tùy rất đơn giản, nguyên nhân do Châu Trì sai, thì cậu ấy phải xin lỗi trước.
Đây cũng là nguyên tắc sống từ nhỏ đến giờ mà Giang Tùy vẫn luôn kiên trì giữ vững, nếu cô sai, cô sẽ chủ động xin lỗi, còn lần này, cô vẫn nghĩ là do Châu Trì quá sai rồi.
Sau tiết học buổi sáng, Châu Trì đi vào nhà vệ sinh, lúc về nhìn thấy hộp cơm trên bàn của mình, đồ ăn bên trong không hề động đũa.
Mấy tiết học sau, Trương Hoán Minh liền cảm thấy rõ ràng tâm trạng của Châu Trì vô cùng tệ, xung quanh cậu ta giống như có một luồng áp lực lạnh lẽo vô hình, mọi người không ai dám nói chuyện, may mà buổi trưa ra sân bóng rổ phát tiết một lúc, lúc đi vào tâm tình tựa hồ hơi tốt lên.
Lúc đi rửa mặt cùng nhau, Trương Hoán Minh không nhịn được nói: Tính tình Giang Tùy tốt như thế mà cậu có thể làm cậu ấy giận đến mức độ vậy, cậu quả là lợi hại đấy. Con gái ấy à, lúc nào chả muốn được dỗ dành, ai mà không thích bạn trai ôn nhu chăm sóc, chứ ai như cậu, cả ngày trưng cái bộ mặt lạnh như tiền đấy ra, chứ cậu muốn người ta đến dỗ cậu đấy à?
Châu Trì làm như không nghe thấy, cúi đầu xuống bồn rửa xối nước, để nước chảy làm mình tỉnh táo hơn.
Rất nhanh đã tới giữa tháng sáu, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, tay tiếp tục hứng nước tạt lên đầu, gội sạch mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Lúc cậu đứng dậy, khuôn mặt vẫn đầy nước, trước ngực áo ướt một mảng bự.
Xong xuôi, cậu xoay người quay lại, liền thấy vài ba nam sinh lớp một đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, Trần Dịch Dương cũng nằm trong số đó. Cậu ta là người cao nhất, rất dễ nhận ra, trên người mặc bộ đồng phục mùa hè, áo ngắn tay hai màu xanh trắng.
Châu Trì lau nước trên mặt, ánh mắt nhìn sang cậu ta.
Không biết vô tình hay cố ý, tầm mắt Trần Dịch Dương cũng vừa vặn chiếu tới.
Hai người đối diện nhìn nhau.
Ánh mắt Châu Trì có vẻ hờ hững lãnh đạm.
Trần Dịch Dương hơi hất cằm lên, giống như không để ý cười một cái, nhanh chóng bước qua bồn rửa, không nhanh không chậm rửa tay. Đợi cậu ta rửa xong quay lại, người vừa đứng đó giờ đã không thấy đâu.
Đi vệ sinh xong, Trần Dịch Dương đi ra ngoài.
Chuông báo vào tiết buổi chiều đã vang lên, nhưng cậu ta không vội quay về lớp mà đi xuống phòng của giáo viên vật lý, không nghĩ tới ở dưới lầu dưới liền thấy Châu Trì.
Cậu và vài ba nam sinh lớp khác đang đứng bên kia, Trần Dịch Dương tình cờ nhìn qua một cái, toàn là học sinh học kém có tiếng trong trường, có vài người còn đang phì phèo điếu thuốc lá.
Trần Dịch Dương lại liếc một cái nữa, hơi hơi nhíu mày, bước nhanh đi.
Năm phút sau, cậu ta lấy bài tập trở về, đám nam sinh bên đó đã giải tán hết, chỉ còn lại Châu Trì đang đứng dựa vào tường.
Bước chân Trần Dịch Dương dừng lại một nhịp.
Châu Trì đứng thẳng người dậy, hai người cách nhau ba bốn mét, nói: Giang Tùy và tôi có quan hệ gì, cậu biết không?
Trần Dịch Dương nhìn cậu, bình tĩnh nói: Không rõ lắm, Giang Tùy không nói với tôi. Cậu ta nói sự thật.
Châu Trì nhấc chân lên bước qua.
Cậu so với Trần Dịch Dương cao hơn một chút, mặc dù chỉ hơn có vài centimet, nhưng cũng đủ để cậu phải cúi xuống nhìn.
Cậu có ý gì, tôi đều biết. Thanh âm nhàn nhạt, nhưng không che đậy vẻ lạnh lùng, ngừng lại vài giây, cậu nhếch miệng: Đừng có nằm mơ.
Ánh nhìn của Trần Dịch Dương vẫn ôn hòa như cũ, không hề phản bác lại câu nào, chỉ cười một cái: Cậu tìm tôi nói cái này, Giang Tùy có biết không?
Châu Trì hơi mím môi.
Hình như Trần Dịch Dương cho rằng loại hành vi này rất ấu trĩ, cho nên không nghĩ đến chuyện cùng Châu Trì so đo, cậu ta ôm chồng bài tập bước lên cầu thang, tốc độ ổn định, rất nhanh liền khuất bóng sau cánh cửa.
Châu Trì đứng một mình ở đó một lúc.
Trong một lúc vừa rồi, cậu thật sự có cảm giác muốn đánh người.
Đứng trước cậu ta, cậu quả thực không có một chút ưu thế.
Cảm giác này thật vô cùng khủng khiếp.
*
Tiết học thể dục buổi chiều, con gái chạy bộ xong sau đó được tự do hoạt động, Giang Tùy không chơi cùng mọi người vì hôm nay cô đang trong kỳ dì cả tới thăm, liền ngồi dưới bóng cây bên cạnh thư viện nghỉ ngơi, vừa mới lôi MP3 ra nghe được một lúc thì không ngờ máy hết điện.
Cô tháo tai nghe xuống, có chút nhàm chán.
Thời tiết hơi nóng, mũi cô dần dần lấm tấm mồ hôi, mặt hơi đỏ lên.
Nửa đầu tiết học Châu Trì không tới, cùng Trương Hoán Minh mấy người ngồi ở quầy quà vặt, giữa đường mua vài chai nước, lúc đi gần tới liền nhìn đến bên cạnh thư viện, tầm mắt dừng lại trên người cô.
Đúng lúc đó Giang Tùy ngẩng đầu.
Hai người tựa hồ đều nhìn thấy đối phương, tầm mắt chạm nhau, đều ngẩn người.
Trương Hoán Minh nhìn thấy tình huống này, trong lòng liền hiểu ra, biết điều chạy đi trước, lại như nhớ ra điều gì liền quay lại đẩy Châu Trì một cái: Mau đi qua đấy đi, đi mà dỗ dành người ta, cần nói cái gì thì nói cái nấy, hôm nay kết thúc đi.
Châu Trì không phòng bị, bị cậu ta đẩy một cái hơi ngả về phía trước.
Giang Tùy nhìn thấy cảnh tượng này, tầm mắt dừng lại một chút liền rời đi, không có biểu cảm gì.
Châu trì bước qua hai ba giây tới chỗ cô. Cậu cầm chai coca trong tay, lúc bước tới bên cạnh cô liền đưa sang.
Giang Tùy ngẩng lên nhìn cậu một cái, cũng không nhận lấy, trong tay vẫn cầm MP3 của mình.
Châu Trì cúi người xuống, đặt chai coca lên bậc thềm xi măng bên cạnh cô.
Tôi không khát. Giang Tùy nói một câu: Cậu tự uống đi.
Châu Trì nhìn cô tầm hai giây, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh: Đưa cho cậu rồi, làm sao có thể lấy lại.
Cậu ngồi rất gần, Giang Tùy lại xích sang một bên, cách xa cậu ra một chút, tầm mắt vẫn hướng về sân thể dục, nhìn Hứa Tiểu Âm và Lâm Lâm cùng đám nữ sinh chơi đùa.
Châu Trì cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn qua: Sao cậu không ra chơi?
Giang Tùy không muốn trả lời cậu, không lên tiếng.
Châu Trì quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt cô: Giận tôi rồi?
Tôi không nên giận sao? Giang Tùy cũng nhìn lại cậu, lông mày nhíu lại.
Châu Trì mím môi, con ngươi đen thẫm: Chuyện hôm qua, tôi không nên nói như vậy.
Giang Tùy nhìn chằm chằm cậu một lúc: Cậu đang xin lỗi đấy à?
Châu Trì cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: Tôi xin lỗi.
Giang Tùy quay mặt qua, trong lòng có chút phức tạp: Tôi đã đợi suốt một đêm, đến bây giờ mới đợi được câu xin lỗi của cậu.
Châu Trì không biết phải làm sao.
Cả đêm qua tôi ngủ không ngon, cậu có biết không? Giang Tùy vòng tay ra ôm lấy đầu gối mình, cũng không nhìn cậu, nhịn không được nói thêm: Cậu thật quá đáng, sao lại có thể nói tôi như vậy?
Ánh mắt của Châu Trì nặng nề, giọng nói càng lúc càng thấp: Là tôi không tốt. Cậu không nói, đêm qua cậu ngủ cũng không ngon.
Châu Trì... Giang Tùy cúi đầu, do dự một lúc, nói: Tôi đã nghĩ suốt đêm qua, tại sao cậu lại không tin tôi, nhưng vẫn không thể tìm ra đáp án, cậu có thể nói cho tôi không?
Châu Trì ngừng một chút, ngón tay hơi siết lại, nửa ngày sau chỉ giải thích một câu: Hôm qua nhìn thấy cậu và cậu ta đi cùng nhau, trong lòng không thoải mái cho nên không kìm được mà nói mấy lời như vậy, không phải tôi không tin cậu.
Cậu nói tôi tùy tiện. Giọng nói của Giang Tùy hơi gấp gáp, tựa như lại quay trở về thời điểm hôm qua, lúc cậu nói những lời này y như biến thành một con người khác.
Châu Trì lặng lẽ nhìn cô một lúc, áy náy dần dần xâm chiếm, lông mày hơi rủ xuống: Tôi không cố ý nói như thế.
Không gian rơi vào trầm mặc.
Ngoài sân thể dục người người vẫn đang nô đùa náo nhiệt.
Giang Tùy im lặng, Châu Trì không biết cô đang nghĩ gì, vẫn lặng lẽ nhìn cô.
Qua khoảng nửa phút sau, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: Điều tùy tiện nhất tôi từng làm, đó chính là yêu đương với cậu.
/86
|