Ngữ khí của cô bình bình đạm đạm, âm cuối hơi nhỏ xuống, nghe qua như có chút dịu dàng.
Thế nhưng một câu này đã khiến Châu Trì choáng váng.
Không ngờ được cô lại nói như vậy.
Những lời này thật quá nặng nề.
Rõ ràng là một buổi chiều nóng nực, thế nhưng bàn tay cậu lại lạnh ngắt.
Cậu hối hận rồi? Cổ họng Châu Trì khẽ động.
Giang Tùy quay lại nhìn, giống như kinh ngạc.
Châu Trì vẫn như cũ rủ mắt nhìn cô, cái nhìn phức tạp, đôi môi đơn bạc mím lại, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lại cũng giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, khuôn mặt hướng về phía sàn bê tông bên cạnh cả nửa ngày.
Giang Tùy nhìn cậu, hơi hơi nhướng mày.
Là cậu theo đuổi tôi mà. Cậu đột nhiên mở miệng, đôi mắt đen thẫm nhìn cô, ngón tay từ từ siết chặt: Thành công rồi thì muốn vứt bỏ tôi sao?
Giang Tùy ngẩn người.
Châu Trì lại đột nhiên cúi đầu xuống, tự cười chế giễu: Tôi hư hỏng, tôi tồi tệ, bây giờ cậu phát hiện ra rồi, phải không?
Một cơn gió thổi đến, cuốn theo vài chiếc lá rụng bay lả tả.
Một nửa khuôn mặt của cậu chìm trong ánh nắng mặt trời, dần dần trở nên nhợt nhạt, không giống với trước kia.
Tôi biết, cậu ghét tôi rồi.
Rõ ràng ánh sáng mặt trời xung quanh chiếu rọi, cậu mặc một chiếc áo màu đen, giống như toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo.
Giang Tùy nhìn cậu, đôi môi khẽ động, nhỏ giọng gọi: Châu Trì?
Cậu không trả lời, cũng không cử động, chỉ đưa mặt lại đối diện cô.
Ngoài sân thể dục, nam sinh đang thi nhau tranh bóng, nữ sinh cũng mải mê nô đùa.
Những đám mây đang nhẹ nhàng chuyển động, che khuất mặt trời, ánh sáng nhất thời biến mất.
Lại một cơn gió thổi tới, Giang Tùy nhìn thấy đôi mắt Châu Trì đỏ lên.
...
Lần này Giang Tùy triệt để ngơ ngác. Cô nhìn chằm chằm cậu, thậm chí còn đứng lên đi xung quanh trước mặt cậu để nhìn.
Không có nhìn sai, mắt cậu thực sự đỏ.
Nhưng cũng chỉ có đỏ thôi, ngoài ra không có biểu hiện gì khác. Lúc Giang Tùy đứng trước mặt cậu, cậu cũng không ngẩng lên nhìn, hai bàn tay hơi siết lại.
Giang Tùy đột nhiên nhớ lại một đêm cách đây rất lâu, lúc cậu uống say trở về, sau đó bị ốm, nhìn cậu lúc đó cũng rất yếu đuối, đôi mắt cũng đỏ lên nhìn cô.
Bộ dáng đó, sau này cô chưa từng nhìn thấy lần nào nữa.
Cậu... Giang Tùy hơi nhíu mày.
Cô im lặng nhìn cậu một lúc lâu, nhớ lại những lời vừa mới nói, không hiểu cậu đang nghĩ cái gì.
Tôi không có ghét cậu. Giang Tùy giải thích: Chỉ là tôi có chút khó chịu.
Châu Trì rõ ràng ngẩn người một chút, hơi quay mặt lại, ánh mắt mơ hồ.
Giang Tùy cũng nhìn cậu.
Tôi chỉ mới yêu một mình cậu, ôm mình cậu, hôn cũng chỉ mình cậu, những chuyện này trong mắt người khác không phải là tùy tiện sao, thế nhưng tôi đều đã làm với cậu, dù cho người khác có nói thế nào, tôi cũng sẽ không hối hận, thế nhưng cậu không thể nói. Ánh mắt cô sạch sẽ, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: Châu Trì, cậu không thể nói như vậy với tôi.
Tôi xin lỗi.
Giang Tùy cúi đầu, thở dài: Được rồi, cậu vừa mới nói xin lỗi với tôi rồi, tôi không trách cậu nữa.
Cậu không phải muốn chia tay?
Giang Tùy lắc đầu.
Hai người cùng trầm mặc một lúc lâu.
Châu Trì nhìn trộm cô, hai vai khẽ thả lỏng, sau đó dường như nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá, lại cúi đầu vài giây, đột nhiên nói: Tôi xin lỗi.
Yết hầu cậu khẽ động, đè thấp giọng, lại lặp lại một lần: Giang Tùy, tôi xin lỗi.
Giang Tùy ừm một tiếng: Chúng ta làm hòa nhé, được không?
Cậu gật gật đầu, nhìn cô vài giây, đưa tay ra muốn nắm tay cô.
Nhưng Giang Tùy quay lại, từ phía sân thể dục, Lâm Lâm đã chạy xong, nên tìm Giang Tùy để lấy lại điện thoại, nhìn thấy Châu Trì ở đây, bước chân liền dừng lại, Hứa Tiểu Âm đứng ở cột cờ đằng xa nhìn thấy, bèn kêu tên Giang Tùy thăm dò. Nhìn thấy cô quay người, Lâm Lâm ra hiệu, ý bảo đi qua có được không?
Tôi qua đó trước. Giang Tùy quay lại nói với Châu Trì.
...Ừm.
Giang Tùy nhìn qua sân thể dục, nói: Hay là, cậu cũng qua đó chơi một lúc đi, bọn họ hình như đang muốn tìm cậu đánh bóng rổ đấy.
Cậu gật đầu một cái.
*
Tan học hôm nay, Châu Trì không đi đánh bóng rổ nữa.
Giang Tùy đến lượt trực nhật, cậu đứng bên ngoài hành lang chờ, mấy nữ sinh quét dọn xong xuôi rồi, cậu mới đi vào trong giúp Giang Tùy dọn rác, một tay xách một túi rác lớn, tay còn lại cầm thùng, nhanh chóng đi xuống cầu thang đổ.
Giang Tùy không có chuyện gì làm, bèn lấy miếng khăn ướt lau lại bảng một lượt, sau đó về chỗ của mình thu dọn sách vở, hôm nay bài tập về nhà rất nhiều, cô sắp xếp lại một chút, lại đi đến chỗ Châu Trì.
Cặp sách màu đen của cậu đặt trên ghế, không cài khóa kéo, hộp cơm giữ nhiệt lộ ra.
Là hộp cơm hôm nay cô không ăn.
Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân có chút không tốt, cãi nhau thì cãi nhau chứ, sao lại có thể lãng phí công sức của dì Đào, lần sau không nên làm như vậy mới phải.
Đột nhiên ngẩn người.
Tốt nhất là không nên có lần sau, không muốn lại cãi nhau với cậu nữa, không nên để cho cả hai người cùng khó chịu.
Cô lại nhớ đến bộ dáng của Châu Trì hôm nay, từ từ suy nghĩ lại.
Có lẽ mình cũng sai.
Giang Tùy nghĩ nghĩ vậy, cảm thấy sau này phải chú ý hơn.
Lúc quay về, cả hai đi cùng nhau như trước đây, xe đạp của Châu Trì vẫn để ở trường, cậu đưa Giang Tùy về trước. Có lẽ vì vừa mới trải qua một trận cãi nhau cho nên cả hai người đều không nhanh chóng trở về trạng thái như bình thường được. Trên đường đi về, cũng có mở miệng nói với nhau vài câu, nhưng đa số thời gian vẫn yên lặng.
Châu Trì thỉnh thoảng quay lại nhìn Giang Tùy, phát hiện tay cô đưa lên vuốt vuốt chú chim cánh cụt mà cậu tặng trước đó, bước đi khoan thai, tựa như chưa từng có trạng thái không vui trước đó.
Ra khỏi cổng trường, đi về phía trước vài bước, rất nhanh đi tới cửa hàng hai người thường ăn, Giang Tùy quay sang hỏi: Tối nay cậu muốn ăn gì? Vẫn ăn cơm niêu hả?
Cậu thì sao? Châu Trì nhìn cô.
Tôi cũng không biết, hay là ăn cái gì khác đi, để tôi nghĩ xem nào...
Cô vừa đi vừa nhìn ngó hai bên đường, trong lòng lần lượt lựa chọn, đột nhiên nghe thấy tiếng Châu Trì vang lên: Hay là để tôi nấu cho cậu ăn.
Hả?
Giang Tùy quay đầu lại.
Châu Trì bước tới phía trước: Ở đằng kia có siêu thị, có thể qua đó mua nguyên liệu.
Giang Tùy: Đến phòng tôi nấu á?
Cậu gật đầu, hỏi: Có tiện không?
Tiện thì cũng tiện, nhưng sợ là thiết bị xoong nồi gia vị không đầy đủ. Cô vốn luôn nói muốn học nấu ăn, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa chân chính học lần nào.
Không có dầu giấm tương ớt gì gì đó... Giang Tùy hơi hơi chau mày: Chỉ có vài cái chén bát, không biết có đủ cho cậu dùng không.
Châu Trì nói: Đi siêu thị xem xem, thiếu cái gì thì chúng ta mua cái đó.
Thế thì có khi phải mua nhiều đó.
Giang Tùy nói không sai. Hai người đi dạo siêu thị một vòng, chiếc xe đẩy đã gần đầy, chưa kể đến đồ dùng nhà bếp, chỉ mỗi gia vị thôi đã rất nhiều.
Đến cuối cùng, cũng mua sắm đầy đủ.
Châu Trì đi mua rau, Giang Tùy nghĩ đến cái gì đó, nói: Quên mua tạp dề rồi, để tôi đi tìm một cái.
Ừ. Châu Trì chỉ chỉ tay: Ở bên đó kìa.
Giang Tùy bước được hai bước, lại quay lại: Đúng rồi, cậu thích kiểu gì?
Tùy cậu. Châu Trì đang cầm củ hành trong tay, ngẩng đầu nói: Cậu chọn là được rồi.
Giang Tùy dựa vào lời nói này đi ra chọn một cái.
Cũng không biết, chỉ là một cái tạp dề mà lại có vô vàn kiểu dáng, làm người ta hoa cả mắt, chất liệu hầu như cũng không giống nhau, phần lớn in hình hoa văn lòe loẹt, có cái thì in một bông hoa bự chà bá trước ngực, cái thì in hình gấu pooh hay con gì đó, chỉ có một vài hình đơn giản nhưng màu sắc lại không được đẹp cho lắm.
Giang Tùy lựa cả nửa ngày, cảm thấy cái có in hoa chất liệu tốt nhất, dây đeo đằng trước thiết kế cũng khá hợp lý, cởi ra mặc vô đều thuận tiện, chỉ có điều là bông hoa lại quá rõ ràng.
Cũng không biết Châu Trì có ghét bỏ không.
Cô do dự một lúc, Châu Trì đã mua rau xong, đẩy xe đẩy qua tìm Giang Tùy, liền nhìn thấy cô đang ướm chiếc tạp dề lên thử.
Chọn được chưa?
Cái này thế nào?
Giang Tùy xoay người qua, bông hoa mẫu đơn to đùng in trên tạp dề vô cùng bắt mắt.
Châu Trì há hốc miệng, không nói được câu nào.
Giang Tùy nhìn biểu tình trên mặt cậu, phì cười.
Có phải cậu bị dọa sợ rồi không?
Ừm. Đôi môi Châu Trì hơi cong lên, cũng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm hòa đến giờ hai người cùng cười một cách thoải mái như vậy, cả hai đều nhận ra, ngẩn người nhìn đối phương. Qua một lúc, một người quay mặt đi, một người cúi đầu, trầm mặc vài giây, Châu Trì đi đến bên cạnh Giang Tùy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay của cậu rất nóng.
Giang Tùy hơi mím môi: Cái này được không?
Cậu có thích không?
Không phải rất thích, nhưng mà cái này chất liệu tốt, cậu có muốn thử không? Cô nói đến đây, liền nhớ tới biểu hiện khi nãy của cậu, ngẩng đầu nhìn: Có phải xấu lắm hả, hay là thôi đi.
Thử xem, cậu cảm thấy đẹp thì mua cũng được. Châu Trì hình như cũng không để ý, hơi hơi nhướng mày: Tạp dề cũng đâu có mặc ra ngoài đâu.
Cậu cầm lấy, cũng ướm thử lên người mình, đứng đó để cô nhìn: Đẹp không?
Bông hoa to đùng trên ngực vô cùng chói mắt.
Lần này Giang Tùy không thể nhịn nổi nữa, sau khi cười một lúc liền bỏ cuộc: Thôi thôi, mau cởi xuống đi, nhìn cậu y như chuẩn bị đi hát kịch ấy.
...
Cuối cùng liền chọn đại một chiếc kẻ ca rô.
Trên đường trở về, hai người đi vào con đường vắng vẻ như thường lệ, Châu Trì một tay xách túi đồ, một tay nắm tay Giang Tùy.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy được nếm thử món thịt kho tàu Châu Trì làm.
Không giống với mùi vị mà dì Đào làm cho lắm, có chút ngọt hơn.
Cô biết cậu thích ăn ngọt, nhưng không ngờ đến món ăn mà cậu cũng cho nhiều đường.
Thịt kho này là mùi vị ở Mi Thành. Châu Trì gắp miếng trứng tráng vào chén của cô, lại hỏi: Ăn có quen không?
Cũng được. Giang Tùy nói: Mi Thành, là quê của cậu ấy hả, phải không?
Cậu ừm một tiếng, sau đó rót nước cam cho cô.
Ở đó có gì không? Giang Tùy chưa từng đến, cũng chưa từng nghe cậu nói qua.
Đó là một nơi rất cũ kỹ. Không biết cậu nhớ tới điều gì, lông mày hơi nhăn lại một chút.
Trong bếp truyền tới một mùi hương.
Súp chín rồi.
Cậu định đứng dậy thì Giang Tùy đã đứng lên trước: Để tôi đi. Sau đó nhanh chóng chạy vào.
Châu Trì định đi vào theo, thì vừa lúc chuông điện thoại báo có tin nhắn mới.
Cậu liếc nhìn, là một số máy lạ.
Mở ra, một tin nhắn văn bản chỉ có vài chữ.
Bác sĩ nói, dì Lương có thể chỉ còn tháng này thôi, nếu cậu muốn gặp mặt lần cuối thì hãy nhanh chóng trở về.
Bên dưới có kèm tên người gửi, chỉ hai chữ: Lâm Tư.
Thế nhưng một câu này đã khiến Châu Trì choáng váng.
Không ngờ được cô lại nói như vậy.
Những lời này thật quá nặng nề.
Rõ ràng là một buổi chiều nóng nực, thế nhưng bàn tay cậu lại lạnh ngắt.
Cậu hối hận rồi? Cổ họng Châu Trì khẽ động.
Giang Tùy quay lại nhìn, giống như kinh ngạc.
Châu Trì vẫn như cũ rủ mắt nhìn cô, cái nhìn phức tạp, đôi môi đơn bạc mím lại, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lại cũng giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, khuôn mặt hướng về phía sàn bê tông bên cạnh cả nửa ngày.
Giang Tùy nhìn cậu, hơi hơi nhướng mày.
Là cậu theo đuổi tôi mà. Cậu đột nhiên mở miệng, đôi mắt đen thẫm nhìn cô, ngón tay từ từ siết chặt: Thành công rồi thì muốn vứt bỏ tôi sao?
Giang Tùy ngẩn người.
Châu Trì lại đột nhiên cúi đầu xuống, tự cười chế giễu: Tôi hư hỏng, tôi tồi tệ, bây giờ cậu phát hiện ra rồi, phải không?
Một cơn gió thổi đến, cuốn theo vài chiếc lá rụng bay lả tả.
Một nửa khuôn mặt của cậu chìm trong ánh nắng mặt trời, dần dần trở nên nhợt nhạt, không giống với trước kia.
Tôi biết, cậu ghét tôi rồi.
Rõ ràng ánh sáng mặt trời xung quanh chiếu rọi, cậu mặc một chiếc áo màu đen, giống như toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo.
Giang Tùy nhìn cậu, đôi môi khẽ động, nhỏ giọng gọi: Châu Trì?
Cậu không trả lời, cũng không cử động, chỉ đưa mặt lại đối diện cô.
Ngoài sân thể dục, nam sinh đang thi nhau tranh bóng, nữ sinh cũng mải mê nô đùa.
Những đám mây đang nhẹ nhàng chuyển động, che khuất mặt trời, ánh sáng nhất thời biến mất.
Lại một cơn gió thổi tới, Giang Tùy nhìn thấy đôi mắt Châu Trì đỏ lên.
...
Lần này Giang Tùy triệt để ngơ ngác. Cô nhìn chằm chằm cậu, thậm chí còn đứng lên đi xung quanh trước mặt cậu để nhìn.
Không có nhìn sai, mắt cậu thực sự đỏ.
Nhưng cũng chỉ có đỏ thôi, ngoài ra không có biểu hiện gì khác. Lúc Giang Tùy đứng trước mặt cậu, cậu cũng không ngẩng lên nhìn, hai bàn tay hơi siết lại.
Giang Tùy đột nhiên nhớ lại một đêm cách đây rất lâu, lúc cậu uống say trở về, sau đó bị ốm, nhìn cậu lúc đó cũng rất yếu đuối, đôi mắt cũng đỏ lên nhìn cô.
Bộ dáng đó, sau này cô chưa từng nhìn thấy lần nào nữa.
Cậu... Giang Tùy hơi nhíu mày.
Cô im lặng nhìn cậu một lúc lâu, nhớ lại những lời vừa mới nói, không hiểu cậu đang nghĩ cái gì.
Tôi không có ghét cậu. Giang Tùy giải thích: Chỉ là tôi có chút khó chịu.
Châu Trì rõ ràng ngẩn người một chút, hơi quay mặt lại, ánh mắt mơ hồ.
Giang Tùy cũng nhìn cậu.
Tôi chỉ mới yêu một mình cậu, ôm mình cậu, hôn cũng chỉ mình cậu, những chuyện này trong mắt người khác không phải là tùy tiện sao, thế nhưng tôi đều đã làm với cậu, dù cho người khác có nói thế nào, tôi cũng sẽ không hối hận, thế nhưng cậu không thể nói. Ánh mắt cô sạch sẽ, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: Châu Trì, cậu không thể nói như vậy với tôi.
Tôi xin lỗi.
Giang Tùy cúi đầu, thở dài: Được rồi, cậu vừa mới nói xin lỗi với tôi rồi, tôi không trách cậu nữa.
Cậu không phải muốn chia tay?
Giang Tùy lắc đầu.
Hai người cùng trầm mặc một lúc lâu.
Châu Trì nhìn trộm cô, hai vai khẽ thả lỏng, sau đó dường như nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá, lại cúi đầu vài giây, đột nhiên nói: Tôi xin lỗi.
Yết hầu cậu khẽ động, đè thấp giọng, lại lặp lại một lần: Giang Tùy, tôi xin lỗi.
Giang Tùy ừm một tiếng: Chúng ta làm hòa nhé, được không?
Cậu gật gật đầu, nhìn cô vài giây, đưa tay ra muốn nắm tay cô.
Nhưng Giang Tùy quay lại, từ phía sân thể dục, Lâm Lâm đã chạy xong, nên tìm Giang Tùy để lấy lại điện thoại, nhìn thấy Châu Trì ở đây, bước chân liền dừng lại, Hứa Tiểu Âm đứng ở cột cờ đằng xa nhìn thấy, bèn kêu tên Giang Tùy thăm dò. Nhìn thấy cô quay người, Lâm Lâm ra hiệu, ý bảo đi qua có được không?
Tôi qua đó trước. Giang Tùy quay lại nói với Châu Trì.
...Ừm.
Giang Tùy nhìn qua sân thể dục, nói: Hay là, cậu cũng qua đó chơi một lúc đi, bọn họ hình như đang muốn tìm cậu đánh bóng rổ đấy.
Cậu gật đầu một cái.
*
Tan học hôm nay, Châu Trì không đi đánh bóng rổ nữa.
Giang Tùy đến lượt trực nhật, cậu đứng bên ngoài hành lang chờ, mấy nữ sinh quét dọn xong xuôi rồi, cậu mới đi vào trong giúp Giang Tùy dọn rác, một tay xách một túi rác lớn, tay còn lại cầm thùng, nhanh chóng đi xuống cầu thang đổ.
Giang Tùy không có chuyện gì làm, bèn lấy miếng khăn ướt lau lại bảng một lượt, sau đó về chỗ của mình thu dọn sách vở, hôm nay bài tập về nhà rất nhiều, cô sắp xếp lại một chút, lại đi đến chỗ Châu Trì.
Cặp sách màu đen của cậu đặt trên ghế, không cài khóa kéo, hộp cơm giữ nhiệt lộ ra.
Là hộp cơm hôm nay cô không ăn.
Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân có chút không tốt, cãi nhau thì cãi nhau chứ, sao lại có thể lãng phí công sức của dì Đào, lần sau không nên làm như vậy mới phải.
Đột nhiên ngẩn người.
Tốt nhất là không nên có lần sau, không muốn lại cãi nhau với cậu nữa, không nên để cho cả hai người cùng khó chịu.
Cô lại nhớ đến bộ dáng của Châu Trì hôm nay, từ từ suy nghĩ lại.
Có lẽ mình cũng sai.
Giang Tùy nghĩ nghĩ vậy, cảm thấy sau này phải chú ý hơn.
Lúc quay về, cả hai đi cùng nhau như trước đây, xe đạp của Châu Trì vẫn để ở trường, cậu đưa Giang Tùy về trước. Có lẽ vì vừa mới trải qua một trận cãi nhau cho nên cả hai người đều không nhanh chóng trở về trạng thái như bình thường được. Trên đường đi về, cũng có mở miệng nói với nhau vài câu, nhưng đa số thời gian vẫn yên lặng.
Châu Trì thỉnh thoảng quay lại nhìn Giang Tùy, phát hiện tay cô đưa lên vuốt vuốt chú chim cánh cụt mà cậu tặng trước đó, bước đi khoan thai, tựa như chưa từng có trạng thái không vui trước đó.
Ra khỏi cổng trường, đi về phía trước vài bước, rất nhanh đi tới cửa hàng hai người thường ăn, Giang Tùy quay sang hỏi: Tối nay cậu muốn ăn gì? Vẫn ăn cơm niêu hả?
Cậu thì sao? Châu Trì nhìn cô.
Tôi cũng không biết, hay là ăn cái gì khác đi, để tôi nghĩ xem nào...
Cô vừa đi vừa nhìn ngó hai bên đường, trong lòng lần lượt lựa chọn, đột nhiên nghe thấy tiếng Châu Trì vang lên: Hay là để tôi nấu cho cậu ăn.
Hả?
Giang Tùy quay đầu lại.
Châu Trì bước tới phía trước: Ở đằng kia có siêu thị, có thể qua đó mua nguyên liệu.
Giang Tùy: Đến phòng tôi nấu á?
Cậu gật đầu, hỏi: Có tiện không?
Tiện thì cũng tiện, nhưng sợ là thiết bị xoong nồi gia vị không đầy đủ. Cô vốn luôn nói muốn học nấu ăn, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa chân chính học lần nào.
Không có dầu giấm tương ớt gì gì đó... Giang Tùy hơi hơi chau mày: Chỉ có vài cái chén bát, không biết có đủ cho cậu dùng không.
Châu Trì nói: Đi siêu thị xem xem, thiếu cái gì thì chúng ta mua cái đó.
Thế thì có khi phải mua nhiều đó.
Giang Tùy nói không sai. Hai người đi dạo siêu thị một vòng, chiếc xe đẩy đã gần đầy, chưa kể đến đồ dùng nhà bếp, chỉ mỗi gia vị thôi đã rất nhiều.
Đến cuối cùng, cũng mua sắm đầy đủ.
Châu Trì đi mua rau, Giang Tùy nghĩ đến cái gì đó, nói: Quên mua tạp dề rồi, để tôi đi tìm một cái.
Ừ. Châu Trì chỉ chỉ tay: Ở bên đó kìa.
Giang Tùy bước được hai bước, lại quay lại: Đúng rồi, cậu thích kiểu gì?
Tùy cậu. Châu Trì đang cầm củ hành trong tay, ngẩng đầu nói: Cậu chọn là được rồi.
Giang Tùy dựa vào lời nói này đi ra chọn một cái.
Cũng không biết, chỉ là một cái tạp dề mà lại có vô vàn kiểu dáng, làm người ta hoa cả mắt, chất liệu hầu như cũng không giống nhau, phần lớn in hình hoa văn lòe loẹt, có cái thì in một bông hoa bự chà bá trước ngực, cái thì in hình gấu pooh hay con gì đó, chỉ có một vài hình đơn giản nhưng màu sắc lại không được đẹp cho lắm.
Giang Tùy lựa cả nửa ngày, cảm thấy cái có in hoa chất liệu tốt nhất, dây đeo đằng trước thiết kế cũng khá hợp lý, cởi ra mặc vô đều thuận tiện, chỉ có điều là bông hoa lại quá rõ ràng.
Cũng không biết Châu Trì có ghét bỏ không.
Cô do dự một lúc, Châu Trì đã mua rau xong, đẩy xe đẩy qua tìm Giang Tùy, liền nhìn thấy cô đang ướm chiếc tạp dề lên thử.
Chọn được chưa?
Cái này thế nào?
Giang Tùy xoay người qua, bông hoa mẫu đơn to đùng in trên tạp dề vô cùng bắt mắt.
Châu Trì há hốc miệng, không nói được câu nào.
Giang Tùy nhìn biểu tình trên mặt cậu, phì cười.
Có phải cậu bị dọa sợ rồi không?
Ừm. Đôi môi Châu Trì hơi cong lên, cũng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm hòa đến giờ hai người cùng cười một cách thoải mái như vậy, cả hai đều nhận ra, ngẩn người nhìn đối phương. Qua một lúc, một người quay mặt đi, một người cúi đầu, trầm mặc vài giây, Châu Trì đi đến bên cạnh Giang Tùy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay của cậu rất nóng.
Giang Tùy hơi mím môi: Cái này được không?
Cậu có thích không?
Không phải rất thích, nhưng mà cái này chất liệu tốt, cậu có muốn thử không? Cô nói đến đây, liền nhớ tới biểu hiện khi nãy của cậu, ngẩng đầu nhìn: Có phải xấu lắm hả, hay là thôi đi.
Thử xem, cậu cảm thấy đẹp thì mua cũng được. Châu Trì hình như cũng không để ý, hơi hơi nhướng mày: Tạp dề cũng đâu có mặc ra ngoài đâu.
Cậu cầm lấy, cũng ướm thử lên người mình, đứng đó để cô nhìn: Đẹp không?
Bông hoa to đùng trên ngực vô cùng chói mắt.
Lần này Giang Tùy không thể nhịn nổi nữa, sau khi cười một lúc liền bỏ cuộc: Thôi thôi, mau cởi xuống đi, nhìn cậu y như chuẩn bị đi hát kịch ấy.
...
Cuối cùng liền chọn đại một chiếc kẻ ca rô.
Trên đường trở về, hai người đi vào con đường vắng vẻ như thường lệ, Châu Trì một tay xách túi đồ, một tay nắm tay Giang Tùy.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy được nếm thử món thịt kho tàu Châu Trì làm.
Không giống với mùi vị mà dì Đào làm cho lắm, có chút ngọt hơn.
Cô biết cậu thích ăn ngọt, nhưng không ngờ đến món ăn mà cậu cũng cho nhiều đường.
Thịt kho này là mùi vị ở Mi Thành. Châu Trì gắp miếng trứng tráng vào chén của cô, lại hỏi: Ăn có quen không?
Cũng được. Giang Tùy nói: Mi Thành, là quê của cậu ấy hả, phải không?
Cậu ừm một tiếng, sau đó rót nước cam cho cô.
Ở đó có gì không? Giang Tùy chưa từng đến, cũng chưa từng nghe cậu nói qua.
Đó là một nơi rất cũ kỹ. Không biết cậu nhớ tới điều gì, lông mày hơi nhăn lại một chút.
Trong bếp truyền tới một mùi hương.
Súp chín rồi.
Cậu định đứng dậy thì Giang Tùy đã đứng lên trước: Để tôi đi. Sau đó nhanh chóng chạy vào.
Châu Trì định đi vào theo, thì vừa lúc chuông điện thoại báo có tin nhắn mới.
Cậu liếc nhìn, là một số máy lạ.
Mở ra, một tin nhắn văn bản chỉ có vài chữ.
Bác sĩ nói, dì Lương có thể chỉ còn tháng này thôi, nếu cậu muốn gặp mặt lần cuối thì hãy nhanh chóng trở về.
Bên dưới có kèm tên người gửi, chỉ hai chữ: Lâm Tư.
/86
|