Giang Tùy và Lâm Lâm đang ở phòng bên này đắp mặt nạ.
Tiếng gì ấy nhỉ?
Không phải chứ, phòng ở đây cách âm tốt lắm mà.
Thế à?
Hai người lại tiếp tục nói chuyện trên trời dưới biển, cái gì cũng nói, dưỡng da, học hành, bạn kí túc, yêu đương vân vân mây mây, Giang Tùy và Lâm Lâm có rất nhiều chuyện để nói với nhau, có những chuyện cô không nói được với Châu Trì, đều đem kể hết cho Lâm Lâm.
Ý cậu là, cán sự hội sinh viên nhằm vào cậu hả?
Giang Tùy ừm một tiếng: Có mấy lần rồi. Mình đang rầu muốn chết, mỗi lần tổ chức hoạt động ở trường là lại khó chịu.
Rắc rối cá nhân đúng là cô sợ nhất.
Lâm Lâm nói: Vậy cậu định làm thế nào? Cứ thế nhịn à?
Giang Tùy nói: Mình cũng chẳng biết nữa, mình đang định hoạt động cuối cùng của học kỳ hết thúc, thì sẽ xin nghỉ. Mình hình như không phù hợp với hội sinh viên lắm thì phải, mình cũng đâu có ý định tranh cử hội trưởng gì gì đó đâu.
Cho dù có xin nghỉ, thế cũng không thể cứ nhịn mà chịu được. Lâm Lâm đưa ra cho cô chủ ý: Hay là trước khi cậu xin nghỉ, cậu phải cho mọi người biết, cái người kia hãm hại cậu ra sao, khiến cậu khốn khổ thế nào.
Làm thế sẽ rất khó coi.
Khó coi thì khó coi. Lâm Lâm lột mặt nạ xuống, quay sang nhìn cô, nói: A Tùy, cậu hãy làm công chúa của chính mình, đừng nên nhẫn nhịn người khác, cậu chính là quá tốt ấy, người khác rõ ràng có mưu đồ, lại còn ba lần bốn lần như vậy, việc thì cậu làm, công lao thì họ lấy, có vấn đề gì lại đổ lên đầu cậu, cậu không thể cứ hiền lành như vậy được đâu.
Mình cũng cảm thấy mình không hẳn là tốt gì. Giang Tùy nói: Đại học với cấp ba không giống nhau, cảm thấy thật phức tạp.
Phải rồi, tính cách cậu như thế này, rất dễ chịu thiệt thòi, Châu Trì lại không ở bên cạnh cậu, có chuyện gì cậu phải mạnh mẽ lên. Lâm Lâm nói.
Ừm, chuyện này anh ấy cũng không giúp được mình, mình cũng không muốn anh ấy lo lắng, việc của anh ấy cũng đã bận lắm rồi.
Ai bảo hai cậu mỗi người một nơi chứ, thật là rắc rối mà. Lâm Lâm thở dài, lại nói: Mấy đôi trong lớp mình, lên đại học chẳng bao lâu đều chia tay cả rồi, chỉ còn hai cậu vẫn còn tốt đẹp, thật chẳng dễ dàng gì.
Giang Tùy im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: Bọn mình cũng không phải là không hề có vấn đề gì cả.
Lâm Lâm ngẩn người: Có vấn đề gì?
Giang Tùy cân nhắc câu chữ, nói: Anh ấy hình như có chút quản mình.
Cô kể cho Lâm Lâm nghe chuyện của Trần Dịch Dương: Sau đó, mình cũng phải rất chú ý, gặp mặt hội đồng hương cũng không đi. Anh ấy lại vẫn còn hỏi mình, Trần Dịch Dương có tìm mình không... Có comment hay gì trên mạng nội bộ của mình, anh ấy đều phải xem bằng được. Giang Tùy cũng là tình cờ phát hiện ra, có lần có một nam sinh để lại comment trên tường nhà cô, bị Châu Trì nhìn thấy, cậu còn chụp lại màn hình gửi sang hỏi cô.
Lâm Lâm cười một tiếng: Ấu trĩ thế cơ à, mình nhìn không ra đấy, cứ tưởng cậu ấy bây giờ so với hồi cấp ba trưởng thành hơn nhiều rồi chứ, có lẽ là tại vì quá thích cậu, lúc nào cũng chỉ sợ cậu bị người ta lừa đi mất thôi.
Giang Tùy cũng mỉm cười: Trừ cái đó ra, thì anh ấy rất tốt.
Ừa. Lâm Lâm cười có chút sâu xa: Vậy còn cái đó, ừm, hai người đi đến bước nào rồi?
Làm gì có bước nào. Giang Tùy cảm thấy xấu hổ.
Thật á? Hai người yêu nhau cũng sắp ba năm đến nơi rồi, làm gì có đứa con trai nào có thể nhịn lâu thế chứ?
Chưa tới mà. Giang Tùy nói: Mới có hơn hai năm mà. Cô biết Lâm Lâm ý nói cái gì, bởi vì đại não cô đã tự giác nghĩ đến sự việc không thể giải thích nổi hôm tết dương lịch ấy, buổi tối hôm đó, Châu Trì đã phải kìm chế vô cùng khó chịu.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Tùy lại hỏi một câu: Thế nếu mà nhịn lâu thì có xảy ra chuyện gì không?
Sẽ không tốt. Lâm Lâm ở đại học cũng có yêu đương, tuy chỉ một thời gian ngắn, nhưng đã có tiếp xúc thân mật rồi, cô nói: Có điều, bọn họ sẽ tự mình giải quyết.
Giang Tùy lại bất giác nghĩ tới buổi tối hôm đó Châu Trì phải vào phòng vệ sinh.
Lâm Lâm nhìn Giang Tùy không nói gì, bởi vì cô không biết gì về mấy chuyện thế này, nhịn không được liền nói: Này, cậu cũng phải tìm hiểu một chút đi, xét cho cùng cậu đã là bạn gái người ra rồi, không thể không chuẩn bị gì như thế được.
Chuẩn bị?
Giang Tùy lúng túng, chuyện này thì phải chuẩn bị cái gì?
Không ngờ rằng, trùng hợp rất nhanh đã có cơ hội để chuẩn bị.
Nghỉ lễ lao động kết thúc, tiễn bọn họ trở về, Giang Tùy bị Lý Mẫn xách đi tham gia một hoạt động xã hội nhỏ ở trường, có tên là Câu lạc bộ ngôi sao , bởi vì Lý Mẫn và người phụ trách là đồng hương, đối phương sợ ít người quá, cho nên lôi kéo người tham gia, chủ đề hoạt động là cái gì mà Quan hệ lành mạnh, phòng ngừa viêm gan B , thoạt nghe thì không thấy vấn đề gì lắm, hoạt động chủ đạo là thực hành một vài trò chơi thực tiễn nhỏ, trong quá trình chơi trò chơi sẽ lồng vào một số kiến thức. Giữa chừng có một phân đoạn, nói về cách thức phòng chống các bệnh lây lan, cùng lúc MC vừa nói về các bệnh truyền nhiễm, thì có một cô gái đứng lên phát chuối cho mọi người, qua một lúc, lại phát cho mỗi người một bao cao su chưa sử dụng.
Sau đó, tất cả mọi người nghe theo lời của MC hướng dẫn, thực hành đeo bao cao su cho quả chuối được phát vừa rồi.
... Giang Tùy không biết phải làm sao, đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy bao cao su rõ ràng chân thật, ở hội trường nữ sinh chiếm đa số, mặc dù có một số người cũng đỏ mặt, nhưng hầu như ai cũng đều rất nghiêm túc tham gia.
Giang Tùy quay sang nhìn Lý Mẫn một cái, thấy cô ấy đã xé vỏ.
Giang Tùy do dự một lúc, cũng lóng ngóng bắt chước làm theo.
...
Sau khi hoạt động kết thúc, lúc quay về, Lý Mẫn ngưỡng mộ nói với Giang Tùy: Người lên kế hoạch làm cái này đúng là can đảm thật, giáo dục giới tính ở Trung Quốc nếu như cũng có một thái độ quyết liệt như vậy, thì cũng không đến mức hàng năm có biết bao nhiêu cô gái phải đi phá thai.
Giang Tùy lúc đầu vốn có hơi xấu hổ, sau đó nghe Lý Mẫn nói như vậy, liền cũng cảm thấy rất hợp lý.
Ví dụ như cô, đến hôm nay mới biết dùng biện pháp ngừa thai như thế nào.
(Móa tác giả có tâm vl, chương sau chị bị thịt nên chương này bèn cho chị đi học giáo dục giới tính =)))))
Lý Mẫn nói: Cậu có biết mỗi năm Trung Quốc có bao nhiêu phụ nữ phải đi phá thai không? Rất nhiều trong số đó vẫn còn đang là học sinh sinh viên đấy, số này mà đem công bố ra đúng là dọa chết người ta rồi, cho nên con gái nhất định phải biết tự bảo vệ chính mình, không thể tùy tiện làm chuyện thân mật với người khác, nhất định chỉ cùng người mình thích mới có thể làm, ngay cả có làm thì cũng nhất định phải dùng biện pháp. A Tùy, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ điều này.
Giang Tùy gật gật đầu, cảm thấy Lý Mẫn thật tốt, cô ấy chính là một người có lý trí rất vững vàng.
Buổi tối lúc nói chuyện cùng với Châu Trì, tâm trạng của Giang Tùy có hơi phức tạp, muốn đem chuyện ban ngày kể cho cậu nghe, nhưng không biết phải mở mồm thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: Hôm nay em có tham gia một hoạt động xã hội, cảm thấy học được vài thứ rất có ích.
Tác giả có điều muốn nói: Chương sau thành niên rồi.
Tiếng gì ấy nhỉ?
Không phải chứ, phòng ở đây cách âm tốt lắm mà.
Thế à?
Hai người lại tiếp tục nói chuyện trên trời dưới biển, cái gì cũng nói, dưỡng da, học hành, bạn kí túc, yêu đương vân vân mây mây, Giang Tùy và Lâm Lâm có rất nhiều chuyện để nói với nhau, có những chuyện cô không nói được với Châu Trì, đều đem kể hết cho Lâm Lâm.
Ý cậu là, cán sự hội sinh viên nhằm vào cậu hả?
Giang Tùy ừm một tiếng: Có mấy lần rồi. Mình đang rầu muốn chết, mỗi lần tổ chức hoạt động ở trường là lại khó chịu.
Rắc rối cá nhân đúng là cô sợ nhất.
Lâm Lâm nói: Vậy cậu định làm thế nào? Cứ thế nhịn à?
Giang Tùy nói: Mình cũng chẳng biết nữa, mình đang định hoạt động cuối cùng của học kỳ hết thúc, thì sẽ xin nghỉ. Mình hình như không phù hợp với hội sinh viên lắm thì phải, mình cũng đâu có ý định tranh cử hội trưởng gì gì đó đâu.
Cho dù có xin nghỉ, thế cũng không thể cứ nhịn mà chịu được. Lâm Lâm đưa ra cho cô chủ ý: Hay là trước khi cậu xin nghỉ, cậu phải cho mọi người biết, cái người kia hãm hại cậu ra sao, khiến cậu khốn khổ thế nào.
Làm thế sẽ rất khó coi.
Khó coi thì khó coi. Lâm Lâm lột mặt nạ xuống, quay sang nhìn cô, nói: A Tùy, cậu hãy làm công chúa của chính mình, đừng nên nhẫn nhịn người khác, cậu chính là quá tốt ấy, người khác rõ ràng có mưu đồ, lại còn ba lần bốn lần như vậy, việc thì cậu làm, công lao thì họ lấy, có vấn đề gì lại đổ lên đầu cậu, cậu không thể cứ hiền lành như vậy được đâu.
Mình cũng cảm thấy mình không hẳn là tốt gì. Giang Tùy nói: Đại học với cấp ba không giống nhau, cảm thấy thật phức tạp.
Phải rồi, tính cách cậu như thế này, rất dễ chịu thiệt thòi, Châu Trì lại không ở bên cạnh cậu, có chuyện gì cậu phải mạnh mẽ lên. Lâm Lâm nói.
Ừm, chuyện này anh ấy cũng không giúp được mình, mình cũng không muốn anh ấy lo lắng, việc của anh ấy cũng đã bận lắm rồi.
Ai bảo hai cậu mỗi người một nơi chứ, thật là rắc rối mà. Lâm Lâm thở dài, lại nói: Mấy đôi trong lớp mình, lên đại học chẳng bao lâu đều chia tay cả rồi, chỉ còn hai cậu vẫn còn tốt đẹp, thật chẳng dễ dàng gì.
Giang Tùy im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: Bọn mình cũng không phải là không hề có vấn đề gì cả.
Lâm Lâm ngẩn người: Có vấn đề gì?
Giang Tùy cân nhắc câu chữ, nói: Anh ấy hình như có chút quản mình.
Cô kể cho Lâm Lâm nghe chuyện của Trần Dịch Dương: Sau đó, mình cũng phải rất chú ý, gặp mặt hội đồng hương cũng không đi. Anh ấy lại vẫn còn hỏi mình, Trần Dịch Dương có tìm mình không... Có comment hay gì trên mạng nội bộ của mình, anh ấy đều phải xem bằng được. Giang Tùy cũng là tình cờ phát hiện ra, có lần có một nam sinh để lại comment trên tường nhà cô, bị Châu Trì nhìn thấy, cậu còn chụp lại màn hình gửi sang hỏi cô.
Lâm Lâm cười một tiếng: Ấu trĩ thế cơ à, mình nhìn không ra đấy, cứ tưởng cậu ấy bây giờ so với hồi cấp ba trưởng thành hơn nhiều rồi chứ, có lẽ là tại vì quá thích cậu, lúc nào cũng chỉ sợ cậu bị người ta lừa đi mất thôi.
Giang Tùy cũng mỉm cười: Trừ cái đó ra, thì anh ấy rất tốt.
Ừa. Lâm Lâm cười có chút sâu xa: Vậy còn cái đó, ừm, hai người đi đến bước nào rồi?
Làm gì có bước nào. Giang Tùy cảm thấy xấu hổ.
Thật á? Hai người yêu nhau cũng sắp ba năm đến nơi rồi, làm gì có đứa con trai nào có thể nhịn lâu thế chứ?
Chưa tới mà. Giang Tùy nói: Mới có hơn hai năm mà. Cô biết Lâm Lâm ý nói cái gì, bởi vì đại não cô đã tự giác nghĩ đến sự việc không thể giải thích nổi hôm tết dương lịch ấy, buổi tối hôm đó, Châu Trì đã phải kìm chế vô cùng khó chịu.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Tùy lại hỏi một câu: Thế nếu mà nhịn lâu thì có xảy ra chuyện gì không?
Sẽ không tốt. Lâm Lâm ở đại học cũng có yêu đương, tuy chỉ một thời gian ngắn, nhưng đã có tiếp xúc thân mật rồi, cô nói: Có điều, bọn họ sẽ tự mình giải quyết.
Giang Tùy lại bất giác nghĩ tới buổi tối hôm đó Châu Trì phải vào phòng vệ sinh.
Lâm Lâm nhìn Giang Tùy không nói gì, bởi vì cô không biết gì về mấy chuyện thế này, nhịn không được liền nói: Này, cậu cũng phải tìm hiểu một chút đi, xét cho cùng cậu đã là bạn gái người ra rồi, không thể không chuẩn bị gì như thế được.
Chuẩn bị?
Giang Tùy lúng túng, chuyện này thì phải chuẩn bị cái gì?
Không ngờ rằng, trùng hợp rất nhanh đã có cơ hội để chuẩn bị.
Nghỉ lễ lao động kết thúc, tiễn bọn họ trở về, Giang Tùy bị Lý Mẫn xách đi tham gia một hoạt động xã hội nhỏ ở trường, có tên là Câu lạc bộ ngôi sao , bởi vì Lý Mẫn và người phụ trách là đồng hương, đối phương sợ ít người quá, cho nên lôi kéo người tham gia, chủ đề hoạt động là cái gì mà Quan hệ lành mạnh, phòng ngừa viêm gan B , thoạt nghe thì không thấy vấn đề gì lắm, hoạt động chủ đạo là thực hành một vài trò chơi thực tiễn nhỏ, trong quá trình chơi trò chơi sẽ lồng vào một số kiến thức. Giữa chừng có một phân đoạn, nói về cách thức phòng chống các bệnh lây lan, cùng lúc MC vừa nói về các bệnh truyền nhiễm, thì có một cô gái đứng lên phát chuối cho mọi người, qua một lúc, lại phát cho mỗi người một bao cao su chưa sử dụng.
Sau đó, tất cả mọi người nghe theo lời của MC hướng dẫn, thực hành đeo bao cao su cho quả chuối được phát vừa rồi.
... Giang Tùy không biết phải làm sao, đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy bao cao su rõ ràng chân thật, ở hội trường nữ sinh chiếm đa số, mặc dù có một số người cũng đỏ mặt, nhưng hầu như ai cũng đều rất nghiêm túc tham gia.
Giang Tùy quay sang nhìn Lý Mẫn một cái, thấy cô ấy đã xé vỏ.
Giang Tùy do dự một lúc, cũng lóng ngóng bắt chước làm theo.
...
Sau khi hoạt động kết thúc, lúc quay về, Lý Mẫn ngưỡng mộ nói với Giang Tùy: Người lên kế hoạch làm cái này đúng là can đảm thật, giáo dục giới tính ở Trung Quốc nếu như cũng có một thái độ quyết liệt như vậy, thì cũng không đến mức hàng năm có biết bao nhiêu cô gái phải đi phá thai.
Giang Tùy lúc đầu vốn có hơi xấu hổ, sau đó nghe Lý Mẫn nói như vậy, liền cũng cảm thấy rất hợp lý.
Ví dụ như cô, đến hôm nay mới biết dùng biện pháp ngừa thai như thế nào.
(Móa tác giả có tâm vl, chương sau chị bị thịt nên chương này bèn cho chị đi học giáo dục giới tính =)))))
Lý Mẫn nói: Cậu có biết mỗi năm Trung Quốc có bao nhiêu phụ nữ phải đi phá thai không? Rất nhiều trong số đó vẫn còn đang là học sinh sinh viên đấy, số này mà đem công bố ra đúng là dọa chết người ta rồi, cho nên con gái nhất định phải biết tự bảo vệ chính mình, không thể tùy tiện làm chuyện thân mật với người khác, nhất định chỉ cùng người mình thích mới có thể làm, ngay cả có làm thì cũng nhất định phải dùng biện pháp. A Tùy, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ điều này.
Giang Tùy gật gật đầu, cảm thấy Lý Mẫn thật tốt, cô ấy chính là một người có lý trí rất vững vàng.
Buổi tối lúc nói chuyện cùng với Châu Trì, tâm trạng của Giang Tùy có hơi phức tạp, muốn đem chuyện ban ngày kể cho cậu nghe, nhưng không biết phải mở mồm thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: Hôm nay em có tham gia một hoạt động xã hội, cảm thấy học được vài thứ rất có ích.
Tác giả có điều muốn nói: Chương sau thành niên rồi.
/86
|